• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Long Hồn Hành Giả (1 Viewer)

  • Chương 11-14

Chương 11: Thầy giáo âm nhạc

"Đâu chỉ là hoàn mỹ, cậu thấy ở trường nào lựa chọn hoa khôi cùng lúc chọn ra hai người? Hơn nữa hai người này còn là bạn thân, nếu như..."

Đột nhiên một cái bạt tai giáng xuống đầu học sinh rơi vào ảo tưởng nào đó kia.

"Nếu như cái rắm, Ngụy Tuyết Phi là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Ngụy Thị, cậu dám đấu lại sao? Anh trai của Điền Thư Ngữ nghe nói lần trước vừa về đã trực tiếp giẵm gãy chân của một tên ất ơ vớ vẩn, hay là cậu cũng thử xem sao?"

"Đừng... tôi chỉ nghĩ một chút thôi mà".

Hai hoa khôi, quan hệ lại còn tốt đẹp như thế, sớm đã nổi tiếng xôn xao, lại càng dẫn đến tin đồn cho rằng theo đuổi được một người là sẽ có được song hoa.

Điền Thư Ngữ chuẩn bị xuống lầu bên đó đột nhiên dí dỏm ghé sát vào tai Ngụy Tuyết Phi khẽ cười duyên nói: "Phi Phi, đều tại cậu, cúp của cậu lớn quá rồi, bọn họ đều đang nhìn kìa".

Ngụy Tuyết Phi sớm đã quá quen với cô bạn thân tinh quái này.

"Thư Ngữ, tớ quyết định rồi lát nữa xong lớp yo-ga xong thì sẽ luyện tập với cậu".

Điền Thư Ngữ cười lí lắc.

"Cậu đã chọn được lớp nhanh vậy rồi sao? Tớ đã xem trên trang web của trường rồi, năm nay có giáo viên âm nhạc mới tên là Tả Long, trông cũng có chút gọi là đẹp trai, tớ định đi nghe thử một tiết rồi mới quyết định".

Ngụy Tuyết Phi nhíu mày.

"Thư Ngữ, tập yo-ga còn có tác dụng với chúng ta, âm nhạc không đáng lãng phí thời gian đâu".

Điền Thư Ngữ đột nhiên bước nhanh về phía trước mấy bước sau đó làm mặt xấu với Ngụy Tuyết Phi: "Cậu đúng là liệt nữ mà, cả ngày chỉ biết đánh đấm, cẩn thận sau này không lấy được chồng đấy".

Lớp năng khiếu nằm ở tầng hai tòa nghệ sinh, Tả Long đang cầm một chiếc đàn ghi-ta ngồi mắt nhắm mắt mở phòng một học trống rỗng.

Lẽ nào cả cái trường cấp ba này không hứng thú với âm nhạc sao?

Đang suy nghĩ thì một cô học sinh buộc tóc đuôi ngựa đi vào. Hoàn toàn thuộc kiểu hoạt hình Lolita, trông rất đáng yêu.

"Thầy là thầy Tả đúng không?"

Tả Long vội vàng đặt ghi-ta xuống, đằng hắng lại cổ họng.

"Ừ, chào em, thầy chính là giáo viên âm nhạc mới đến".

Loli phấn khích gật đầu: "Em chào thầy ạ, em là Mục Lâm học sinh lớp 2 khối 12, em thích nhất là âm nhạc ạ".

Tả Long ra hiệu bảo Mục Lâm ngồi xuống, một cỗ nhiệt huyết dâng trào khắp người anh.

"Học sinh Mục Lâm, em thích nhạc cụ và ca khúc nào, yên tâm thầy rất đa năng, cái gì cũng biết".

"Thầy ơi, trình chém gió của thầy đỉnh quá ạ", Điền Thư Ngữ nhíu mày đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp.

Vị giáo viên âm nhạc này cho cô ấn tượng đầu tiên rất không tốt.

Tả Long mỉm cười, lại một mỹ nữ nữa.

"Em học sinh này, thấy nói đều là sự thật".

Điền Thư Ngữ khẽ hừ một tiếng, lúc này cũng mới nhìn thấy Mục Lâm.

Mục Lâm cũng khá nổi tiếng trong trường, học bá chân chính của toàn trường, năm nào cũng đứng thứ nhất, cộng thêm ngoại hình Loli khiến các bạn học đều gọi cô nàng là manh bá.

Mục Lâm cũng ở đây, lẽ nào thầy Tả này thật sự có chút tài năng sao?

Nghĩ vậy, Điền Thư Ngữ liền ngồi xuống cách Mục Lâm không xa, sau đó trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng tinh quái.

"Thầy Tả, đây là thầy nói đó nhé, em cũng không làm khó thầy, năm nay nổi tiếng ca khúc nước ngoài Despacito, không biết thầy Tả biết không?"

Tả Long mỉm cười, đâu chỉ có biết, trực tiếp thốt ra khỏi miệng: "Erikaende, Louis Fonsi, Daddy Yankee kết hợp đúng không? Đương nhiên biết rồi".

Nói xong liền chuẩn bị cầm ghi-ta lên đánh, kết quả Điền Thư Ngữ lại lần nữa lên tiếng.

"No no! Thầy Tả không phải tự xưng là nhạc cụ nào cũng biết sao? Thầy lấy kèn Xô-na chơi một đoạn Despacito đi, chỉ cần thầy chơi được thì em sẽ chọn lớp của thầy".

Kèn Xô-na?

Cái này đúng là không làm khó được anh đây, chỉ có điều Tả Long lại cố ý tỏ ra khó khăn.

Hiện tại anh đã hiểu, một đám khỉ con đứng bên ngoài cửa sổ lớp học đoán chừng đều là hướng về cô nữ sinh cấp bậc hoa khôi này.

Vậy thì chỉ cần hạ được cô học sinh này thì tiết học của anh chắc chắn sẽ có học sinh đăng ký.

Danh tiếng một khi truyền ra ngoài thì còn lo Ngụy Tuyết Phi đó không cắn câu sao?

Mục Lâm vẫn luôn yên lặng ngồi ở đó có chút bất mãn trừng mắt liếc nhìn Điền Thư Ngữ một cái.

Cô ta vốn yêu thích nơi yên tĩnh thế này, cũng chẳng phải cô ta thích âm nhạc mà hoàn toàn và vì tiết âm nhạc không có ai đến học cho nên cô ta năm nào cũng chọn tiết này.

Nếu như hoa khôi Điền Thư Ngữ này ở lại học thì ắt sẽ thu hút một lượng lớn nam sinh tới đây, đây không phải là điều mà cô ta muốn thấy.

Có điều may mà đề bài này có vẻ đủ khó khăn.

Kèn Xô-na hiện tại vốn chẳng mấy người biết chơi. Ca khúc Despacito đó cô ta cũng đã nghe qua, ngắt âm rất nhiều, dùng kèn Xô-na thật sự không dễ dàng gì. Huống hồ thầy Tả thật sự biết chơi loại nhạc cụ cổ như kèn Xô-na này sao?

Thấy Tả Long thật sự lấy kèn Xô-na từ trong kho nhạc cụ ra, bên ngoài vang lên một mảng tiếng kinh hô.

"Mẹ kiếp, thầy Tả này còn trẻ như vậy mà thật sự biết chơi kèn Xô-na ư?"

"Tớ đoán là giả bộ thôi, cậu nhìn quai hàm của thầy ấy kìa, da dẻ còn đẹp hơn cả tớ, biết thổi thì tớ ăn cả thủy tinh".

Tả Long đi lên bục giảng, mỉm cười với hai mỹ nữ bên dưới.

Anh thật sự không ngờ được trong kho nhạc cụ lại đầy đủ như vậy, có tiền đúng là tùy hứng mà.

Vừa chuẩn bị thổi thì Tả Long đột nhiên dừng lại.

Bên ngoài một nam sinh thấy vậy liền giễu cợt nói: "Thầy, không biết chơi thì đừng miễn cưỡng, cái này khó hơn chơi trống đó".

Vừa dứt lời, đám học sinh cùng cười ồ cả lên.

Điền Thư Ngữ cũng trở nên cực kỳ khinh bỉ.

Có điều Tả Long lại không hề ngượng ngùng chút nào, rút ra một tờ khăn ướt trên bàn rồi nói: "Các em học sinh đừng vội, cái kèn Xô-na này đã để không lâu quá rồi, đợi thầy lau sạch nó đã".

Ngụy Tuyết Phi lúc này cũng vừa hay đi ngang qua, lớp yo-ga cũng không cách chỗ này xa lắm

Thấy nhiều nam sinh bu chung quanh lớp học nhạc thì cũng hơi nổi lên lòng tò mò.

Vừa hay lúc này hai học sinh chạy như bay qua người cô.

"Cậu nhanh lên chút đi, nghe nói thầy giáo âm nhạc mới sắp dùng kèn Xô-na để chơi bài Despacito đó, vẫn chỉ được nghe trên mạng, hôm nay có thể nghe trực tiếp rồi".
Chương 12: Thầy giáo âm nhạc và nhân viên phục vụ

Kèn Xô-na?

Ngụy Tuyết Phi chẳng ừ hử gì mà lắc đầu.

Không ngờ thầy giáo âm nhạc mới tới này lại muốn lấy lòng mọi người như vậy.

Lúc sắp đi tới phòng học này, một đoạn giai điệu có chút bi thương đột nhiên truyền ra từ trong phòng học. Đi theo tiếng kèn Xô-na không ngừng truyền lại, tất cả mọi người đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.

Bên ngoài cửa lúc trước còn nhốn nháo ồn ào thì lúc này cũng trở nên lặng ngắt như tờ.

Giai điệu Despacito quen thuộc được diễn tấu bởi kèn Xô-na lại êm tai như thế.

Điền Thư Ngữ ngẩn người ra.

Cô ta cũng đã nghe bản trên mạng đó rồi nhưng bản mà thầy Tả đang chơi nghe còn hay hơn.

Hình bóng quy luật chuyển động đó cùng với nụ cười có chút tà dị trên gương mặt. Gương mặt toát lên vẻ điên cuồng ngược lại còn tăng thêm thần thái.

Anh biết chơi thật.

Ngay đến Ngụy Tuyết Phi bên ngoài cửa cũng dừng chân tại chỗ lắng nghe giai điệu xinh đẹp này.

Cô thật sự không ngờ được âm thanh của kèn Xô-na cũng có thể đẹp được như vậy.

Diễn tấu một khúc, toàn trường như có thể nghe thấy tiếng châm rơi.

Mục Lâm là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng ra sức vỗ đôi bàn tay nhỏ nhắn.

Bốp bốp bốp!

Hành động này của cô nàng lập tức kéo theo một tràng tiếng vỗ tay vang trời.

Tả Long lịch lãm khom lưng xuống: "Cảm ơn, cảm ơn sự cổ vũ của mọi người".

Long Vương ta còn không xử được một đám con nít ranh các cô cậu sao? Cuộc sống mười mấy năm không phải người thường đó há có thể uổng phí được.

Một nam sinh đeo kính đột nhiên xuất hiện trước cửa lớp, có chút ngượng ngùng nói với Tả Long: "Thầy Tả, em có thể đăng ký lớp của thầy không?"

Thanh niên đeo kính này chẳng phải ai khác mà chính là người Tả Long đã cứu khỏi tay Phó Đào trước đó.

Tả Long đương nhiên cũng nhận ra.

"Tại sao lại không thể chứ? Mau vào đi, buổi tối về nhớ chọn lớp của thầy nhé, số lượng học sinh có liên quan đến hiệu quả công việc của thầy đó, hiện tại thầy là nhân viên ba không đấy".

Điền Thư Ngữ tính cách khá thẳng thắn, liền trực tiếp hỏi: "Ba không gì?"

Tả Long liếc mắt nhìn Điền Thư Ngữ tựa hồ ngây thơ hồn nhiên, vẻ bề ngoài này đủ để lấy giả làm thật.

"Không xe, không nhà, không vợ".

Một câu nói khiến mọi người cười ồ cả lên.

10 phút sau, phòng học của Tả Long đã có hơn 30 học sinh ngồi. Có thể gọi là tiết học âm nhạc nhiều người nhất trong lịch sử từ trước đến nay.

Tả Long chốc chốc lại chỉ lên màn hình, sau đó lại gảy mấy nốt nhạc, cứ như vậy mà trở thành một giáo viên âm nhạc hoàn hảo.

Vưu Mẫn Giai vẫn luôn lén nhìn qua cửa sổ có chút chấn kinh. Cô ta vốn lo rằng Tả Long sẽ làm bừa nên tới để kiểm tra xem sao. Kết quả trước thì diễn tấu kèn Xô-na chấn động, sau lại thấy Tả Long giảng bài đâu ra đấy, cô ta không khỏi bắt đầu nghi ngờ vào phán đoán của mình.

Tiết học kéo dài hai tiếng kết thúc, Tả Long vỗ tay nói: "Hôm nay tiết học tới đây thôi, những học sinh thật sự có hứng thú ngày mai có thể đăng ký, tiết âm nhạc, thứ tư chúng ta sẽ chính thức làm quen nhé".

"Nhớ phải giúp thầy quảng cáo nhiều vào nhé, thầy là nhân viên ba không đó".

Mọi người lục tục kéo nhau rời đi, Điền Thư Ngữ cũng đứng lên, liếc nhìn Tả Long một cái bằng ánh mắt cổ quái rồi cũng bước nhanh rời đi.

Chỉ còn lại Mục Lâm đi đến bên cạnh Tả Long, gương mặt nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.

"Thầy Tả, thầy giỏi thật đó".

Tả Long nhìn Mục Lâm, không biết tại sao trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác muốn bảo vệ mãnh liệt, cảm giác như đối với em gái vậy.

Không khỏi xoa đầu Mục Lâm, cười nói: "Học trò Mục Lâm, thầy toàn năng đó, sau này có vấn đề gì có thể đến tìm thầy".

"Vâng!"

Mục Lâm gật đậu thật mạnh.

Thu dọn đồ đạc rồi Mục Long liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng học.

Đã bảy giờ năm mươi phút, đến giờ anh phải tới quán bar CV làm việc rồi.

Lúc này cũng đã thấm thía được sự bất tiện vì không có điện thoại di động.

Bốp!

Phó Đào ném gạt tàn xuống đất sau đó hung hăng giẵm lên.

"Mẹ kiếp, tên Tả Long này đúng là có bản lĩnh thật, tưởng là bình hoa hóa ra lại là đồ cổ".

Một tên đàn em bên cạnh có chút sợ hãi nói: "Anh Đào, làm thế nào đây ạ?"

Phó Đào trầm ngâm một hồi, làm thế nào ư? Mẹ kiếp làm sao tao biết nên làm thế nào.

Đánh thì đánh không lại, kế hoạch phá hỏng lớp học cũng đổ sông đổ bể.

"Bỏ đi, tao đi tìm anh Trịnh xem sao".

Tả Long rời khỏi trường, vừa rẽ vào con hẻm lúc trước thì anh lập tức phải lấy tay che mặt.

Con hẻm này lẽ nào là nơi tụ tập của đám côn đồ chuyên gia trấn lột học sinh sao?

Điều khiến anh càng tức giận hơn đó là người bị chặn lại là hai cô bé xinh đẹp.

Một người trong số đó chính là Điền Thư Ngữ vừa học ở tiết của anh.

Có điều, việc khiến Tả Long thấy kỳ lạ đó là bị bốn năm tên côn đồ vây xung quanh nhưng trên gương mặt hai cô gái này lại không hề tỏ ra sợ hãi hay hoảng hốt.

Điền Thư Ngữ phía đó nhìn chằm chằm một tên côn đồ tới gần, bực bội nói với Ngụy Tuyết Phi: "Phi Phi, cậu mau giải quyết đi, tớ vừa có hứng thú kể cho cậu nghe chuyện tiết âm nhạc đó".

Ngụy Tuyết Phi gật đầu, ánh mắt trở nên sắc lạnh.

Cảnh tượng này khiến Tả Long định bay tới phải hoàn toàn dừng lại.

Không ngờ một cô nữ sinh trông mỏng manh như vậy mà lại là người luyện võ, hơn nữa còn ra tay vô cùng cay độc.

Rất nhanh đã để lại mấy tên côn đồ rên rỉ đau đớn dưới mặt đất, sau đó phóng khoáng bước đi.

"Tiếc thay cho kế anh hùng cứu mỹ nhân của mình, không, không đúng, Tả Long, mày là một thầy giáo đó, sao có thể trông mong học sinh bị bắt nạt được".

Ở trong một góc không bắt mắt, Phó Đào đang cẩn thận ép sát vào tường.

Một học sinh bên cạnh hắn ta cuối cùng cũng quay người lại, đồng thời âm thầm tự nói: "Nhà họ Ngụy quả nhiên đã dạy Ngụy Tuyết Phi võ học, cứ tiếp tục như vậy thì Phi Phi à, cậu chắc chắn sẽ là người phụ nữ của Trịnh Thu này".

Phó Đào vội vàng cười xòa: "Anh Trịnh, Ngụy Tuyết Phi đó đúng là không biết nhìn người, anh đẹp trai thế này, con gái bình thường sớm đã sáp lại rồi".
Chương 13: Phục vụ quán rượu

Tay Trịnh Thu này quả thực đúng là một soái ca đạt chuẩn.

Phó Đào cũng rất hoang mang với việc này.

Trịnh Thu này nghe nói là con cháu của một đại gia tộc ở Vân Kinh, vì Ngụy Tuyết Phi mà cố tình chuyển tới trường cấp ba Thự Quang ở Thanh Châu này học.

Trịnh Thu liếc nhìn Phó Đào một cái.

"Bớt nói mấy lời xu nịnh đi, gặp phải phiền phức gì rồi à?"

Phó Đào bực tức kể lại sự việc.

Trịnh Thu nghe xong trực tiếp bỏ đi, chỉ để lại một câu: "Đồ óc lợn, hắn không phải đã xử lý A Quang rồi sao? A Quang là người của Thôn Hỏa, cậu cứ tùy tiện thêm chút dầu vào lửa không phải là được xong ư?"

Phó Đào ngây ra, sau đó đấm lên tường một cái. Đúng là óc lợn thật, kế thêm dầu vào lửa đơn giản như thế mà cũng không nghĩ ra.

6 giờ 50 phút, Tả Long xuất hiện tại quán bar CV.

Chị Béo trực tiếp kéo một người đi tới sau đó lên tầng 2.

Tả Long mỉm cười, trùng hợp vậy sao.

Cái người mặc đồng phục của nhân viên phục vụ này lại chính là nam sinh đeo kính đó.

Nam sinh đeo kính cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ vào Tả Long hoảng hốt hỏi: "Thầy Tả, sao thầy cũng..."

Tả Long xua tay: "Không phải thầy đã nói thầy là nhân viên ba không rồi ư? Được rồi, mau nói cho thầy biết quy định làm việc đi".

Trong phòng thay đồ, Tả Long vừa thay quần áo vừa nghe nam sinh đeo kính có lên là Hoàng Mạn giải thích.

"Thầy Tả, chị Béo là quản lý của quán bar CV, chỉ cần không đắc tội với chị ta là được, còn nữa nếu gặp phải mấy tên côn đồ tới thì tất đều là người của anh Hỏa, phí bảo kê mỗi tháng của quán bar CV chúng ta đều nộp rất đúng hạn nên không có ai dám tới gây chuyện".

Sửa sang lại quần áo một chút, Tả Long vui vẻ.

"Phí bảo kê sao? Thú vị, chị Béo là quản lý, lẽ nào quán bar CV vẫn còn một chủ đứng sau nữa ư?"

Hoàng Mạn gật đầu.

"Đúng vậy, chủ tên là Vệ Lam, chỉ có điều đã rất lâu rồi không tới đây".

Nhìn bộ dạng tiu nghỉu thất thểu trên mặt của Hoàng Mạn, Tả Long hờ hững sáp lại gần: "Học sinh Hoàng Mạn, xem ra bà chủ Vệ Lam này có lẽ là một đại mỹ nữ, nhóc con, em không học giỏi rồi".

Hoàng Mạn liền đỏ ửng cả mặt.

"Thầy Tả..."

"Ở quán bar thì gọi thầy là anh Long".

"Anh Long, anh đừng nói lung tung, em, em không có".

Tả Long cứ như vậy thuận lợi vào vai diễn nhân viên phục vụ.

Anh vẫn còn đang tưởng tượng trong đầu đợi lát nữa lấy được 150 tệ thì có nên đi mua một cái điện thoại cũ để dùng tạm hay không. Bằng không nếu như thật sự làm quen được với Ngụy Tuyết Phi đó rồi mà đến số điện thoại cũng không có thì sẽ rất bối rối.

Về phần công việc nhân viên phục vụ này thì Tả Long cũng không hề có chút bài xích nào.

Thực hiện nhiều nhiệm vụ như vậy rồi, còn vai diễn nào anh chưa từng diễn qua.

"Tả Long, mang hai ly lưu luyến thanh xuân đến bàn số ba đi".

"Có ngay".

Bưng theo khay đựng, bước chân lưu loát sinh động của Tả Long tiến đến bàn số ba.

"Làm phiền rồi, lưu luyến thanh xuân của quý khách tới rồi đây ạ".

Nhưng anh vừa định vén rèm lên thì lập tức dừng lại, hoàn toàn là do đoạn nói chuyện trong phòng.

"Phi Phi, tớ nói cho cậu nghe, đoạn kèn Xô-na đó quả thực rất đỉnh, hơn nữa những thứ mà thầy Tả giảng cũng không hề buồn tẻ chút nào, ngược lại còn vô cùng..."

"Khoan! Tớ không quen bị người khác nghe lén".

Màn che được mở ra từ bên trong.

Tả Long và Điền Thư Ngữ nháy mắt trợn tròn xoe mắt lên nhìn nhau.

Sau khi sững sờ mấy giây liền há hốc miệng chỉ vào Tả Long: "Thầy Tả, thầy..."

Tả Long ngược lại không hề tỏ ra ngượng ngùng, trực tiếp mang hai ly rượu vào đặt lên bàn sau đó nở một nụ cười mê li.

"Học sinh Điền, thầy là người ba không, không kiếm thêm tiền thì biết bao giờ mới lấy được vợ, mời các em dùng".

Tấm rèm của bàn ngồi số ba không còn được kéo lên lần nào nữa, ánh mắt của hai cô gái đều nhìn chằm chằm vào bóng hình có vẻ bận rộn đi qua đi lại không ngớt trong quán bar đó.

Điền Thư Ngữ đột nhiên cảm thán: "Haiz, không ngờ những gì thầy Tả nói là thật, lại chạy tới đây làm thêm, gia cảnh của thầy ấy chắc hẳn rất bình thường".

Ngụy Tuyết Phi cầm ly rượu nhỏ lên, nhìn chằm chằm vào Điền Thư Ngữ đột nhiên trở nên tốt bụng, giọng điệu ít nhiều có chút bất đắc dĩ: "Thư Ngữ, có liên quan tới cậu sao? Theo như những gì tớ biết thì đãi ngộ của giáo viên trong trường rất cao, sau khi được chính thức thì tiền lương có thể lên tới mười ngàn, nếu như cộng thêm tiền thưởng thì có lẽ phải hơn mười lăm ngàn, hơn nữa trường còn có ký túc xá miễn phí, tớ nghĩ thầy Tả này có lẽ có ẩn tình gì đó".

Điền Thư Ngữ bĩu môi liếc nhìn Ngụy Tuyết Phi, có chút bực bội nói: "Hừ hừ! Phi Phi, thầy Tả vừa mới vào làm việc, một tháng được có ba ngàn tiền lương, thầy ấy đi làm thêm thì có gì không thể hiểu được".

Ngụy Tuyết Phi thở dài, cái con người gió chiều nào theo chiều đó này dường như đã hiểu lầm cô rồi.

Thình thịch!

Đột nhiên, trong đại sảnh vang lên tiếng bình rượu bị rơi xuống đất.

Đồng thời có hai bàn khách đứng lên đang không ngừng xô đẩy lẫn nhau.

"Mẹ kiếp, mày từ đâu ra đây? Bạn gái của tao mà mày cũng dám nhìn à?"

"Hừ, không cho nhìn thì dẫn về đi, ăn mặc lẳng lơ như thế lẽ nào không phải để cho người khác nhìn ư?"

Đánh hơi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau, Tả Long đang suy nghĩ xem có nên ra tay hay không.

Bang bang bang!

Âm thanh chấn động có tiết tấu truyền tới, Tả Long nhìn về phía cầu thang bên cạnh.

Chỉ thấy chị Béo vẻ mặt lạnh lùng đang đi lên từ cầu thang, cầu thang chịu thể trọng đó như có cảm giác sắp sụp đổ.

Cơ thể to béo như vậy đi đến bên cạnh hai gã kia cũng đem lại lực uy hiếp nhất định.

Chị Béo lần lượt sắc lạnh liếc nhìn hai người một lượt sau đó tàn khốc mở miệng nói: "Thanh toán, đánh nhau thì ra ngoài".

Một tên cà lơ phất phơi trong đó dẫn theo nam sinh đeo khuyên tai đinh khinh miệt liếc nhìn chị Béo một cái,.

"Ả Béo, cút sang một bên, nếu như để ông đây không vui thì có tin tôi đập nát cái quán này không?"

Chị Béo không chút e ngại.

"Đây là địa bàn được anh Hỏa bảo kê, thanh toán rồi cút đi".

Xí!
Chương 14: Một ngày làm việc

Nam sinh phun một ngụm nước bọt xuống đất.

“Anh Hỏa à? Anh của tao là Trần Bì ở nhà ga đấy, anh Hỏa là cái chó gì?”

Bốp!

Vừa mới nói xong, nam sinh đã bị tát một cú vào gáy.

Lực quá lớn khiến hắn chúi nhũi ra trước, nằm rạp trên mặt đất.

Bước chân Tả Long thoáng khựng lại.

Nhìn bóng người cao lớn đột ngột xuất hiện, anh đoán tám chín phần người này là anh Hỏa.

Thật ra, Tả Long cảm thấy trả phí cho những trường hợp như thế này đôi khi cũng là điều tất yếu.

Nếu không có gì quan trọng thì với số tiền kia, quả thực có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối.

“Má nó, ai dám đánh ông mày, giết chết nó cho tao”.

Nam sinh lồm cồm bò dậy, lúc này, hai tên đồng bọn đang hoảng sợ trốn phía sau hắn, làm gì có gan đánh người nữa chứ.

Vóc dáng anh Hỏa có thể so với Kiều Mãnh, hiển nhiên, có thể thấy được sức lực lớn cỡ nào.

“Tao là Thôn Hỏa, mày định phá địa bàn của tao à?”

Nam sinh kia cũng là dạng có số má, nên nói chuyện nghe rất ngông cuồng.

“Đại ca của tao là Trần Bì nhà ga, mày thử đụng vào tao xem?”

Tả Long che mặt thở dài.

Thường thì loại người này sẽ chết rất thảm.

Ngay cả những lời xì xầm bàn tán từ mấy cái ghế rải rác xung quanh cũng có thể quyết định vận mệnh của nam sinh này.

“Đúng là đồ đần, anh Hỏa đến mà vẫn chưa chịu cúi đầu”.

“Ha ha, thằng nhóc này chết chắc rồi, tao biết tính anh Hỏa, giang hồ hay gọi là Thôn Hỏa bởi trời sinh có sức lực lớn hơn người”.

“Các người không biết gì cả, sở dĩ Thôn Hỏa trâu bò như vậy là vì hắn có một vị đại ca tốt, để tôi nói cho…”

Bốp!

Tả Long đang hào hứng nghe thì bên kia, Thôn Hỏa lại lần nữa vung tay tát, khiến nam sinh kia ngã lăn quay, sau đó, hắn phất tay nói với đám đàn em sau lưng: “Lôi nó ra ngoài, chém một tay gửi cho Trần Bì, bảo hắn cầm 100 ngàn đến chuộc người”.

Thấy vậy, một bàn khác cũng gây rối bị dọa sợ bể mật, vội vàng ném 500 tệ lên bàn, cuống quít nói xin lỗi rồi bỏ chạy ra ngoài.

Thôn Hỏa đi đến trước mặt chị Béo, lúc này, sắc mặt hắn đã dịu xuống, thấp giọng nói: “Tiểu Lam đã về chưa?”

Chị Béo lắc đầu: “Không biết, gọi điện cũng tắt máy, tuy nhiên trước đó bà chủ từng nói có lẽ hai ngày sau sẽ quay về”.

Thôn Hỏa không nói gì thêm mà xoay người rời đi.

Chị Béo phất tay với Tả Long từ nãy giờ vẫn đang hóng hớt trò hay.

“Quét cho sạch vào, còn nữa, sau này bớt có hóng chuyện, nếu không sẽ bị trừ tiền đấy”.

Tả Long thầm mắng: Bà cô béo đáng ghét, rõ ràng là đám người Hoàng Mạn cũng đang hóng chuyện mà, bộ thấy tôi mới đến nên muốn bắt nạt à?

Được rồi, vì 150 đồng bạc, anh nhịn!

Khi Tả Long đang quét rác thì bỗng đâu một cặp đùi xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt.

Sau đó, giọng của Điền Thư Ngữ vang lên.

“Thầy Tả à, ở quán bar rất nguy hiểm đấy, mong là thầy tự bảo vệ bản thân thật tốt”.

Tả Long cảm thấy rất vui, anh không nghĩ là cô nhóc này cũng có lúc biết quan tâm người khác, nhưng nào ngờ, mấy lời kế tiếp lại khiến anh ngớ người.

“Nếu như bị người ta chơi hỏng rồi thì khác nào tôi đăng ký lớp âm nhạc là vô ích?”

Lời này khiến Ngụy Tuyết Phi mím môi cười.

Tả Long thầm khen: Có vẻ như cô nàng xinh đẹp bên cạnh Điền Thư Ngữ càng thú vị hơn!

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tả Long, Ngụy Tuyết Phi cau mày, liền lôi Điền Thư Ngữ rời khỏi quán bar.

Lúc đi đổ rác, Tả Long gặp Hoàng Mạn, tên này không hề che giấu sự ngưỡng mộ đối với anh.

“Thầy Tả… anh Long, anh thật là lợi hại, vậy mà có thể bắt chuyện với cả hai vị hoa khôi giảng đường luôn!”

Hai hoa khôi giảng đường à?

Tả Long sờ sờ cằm.

“Ý cậu là… Điền Thư Ngữ và cô bé nữ sinh bên cạnh đều là hoa khôi giảng đường của trường tư thục Thự Quang?”

Hoàng Mạn tỏ vẻ khiếp sợ: “Anh Long, anh đúng là… Ở trường tư thục Thự Quang, có thể không biết hiệu trưởng là ai nhưng chắc chắn sẽ biết Đóa Hoa Yêu Kiều Điền Thư Ngữ cùng Nữ Hoàng Băng Giá Ngụy Tuyết Phi, vậy mà anh lại…”

Tả Long ngớ người.

Cô nàng Ngụy Tuyết Phi đó… chẳng phải là nhiệm vụ lần này của anh à?

Ôi trời!

Đã từng có một tình yêu chân thành bày ra trước mặt tôi, nhưng tôi không biết quý trọng, đợi đến khi mất đi mới hối hận. Chuyện đau khổ nhất trên thế gian cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nếu như ông trời có thể cho tôi thêm một lần cơ hội, tôi sẽ nói với cô gái kia rằng: Em chính là người phụ nữ của ông đây!

Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì đối với loại phụ nữ như vậy vẫn nên dùng chiêu lạt mềm buột chặt, dụ địch vào bẫy thì hơn.

Bằng không, với một cô nàng nhà giàu, đã sớm nhìn chán mấy thứ tiền tài thì thật khó mà theo đuổi.

Bên kia, vừa rời khỏi quán bar, Thôn Hỏa bị một tên đàn em ngăn lại.

“Anh Hỏa, em mới từ bệnh viện về, hai tay A Quang đều bị đánh gãy, đối phương ra tay rất tàn nhẫn. Chuyện này do chính tên Phó Đào kia gây ra!”

Anh Hỏa vừa mở cửa xe vừa nói: “Dù sao A Quang cũng là đàn em của tao, vậy mà cũng không nể mặt. Tụi bây tra cho tao, rồi dẫn người đi đánh gãy tay chân thằng đó. Còn nữa, nói Phó Đào cầm 50 ngàn đến bồi thường tiền thuốc men, hắn tưởng ông đây là vũ khí để mặc hắn sử dụng à?”

Ngay khi định đóng cửa, chợt, Thôn Hỏa nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng căn dặn: “Nhanh tay nhanh chân một chút, có lẽ ông chủ Khôi sẽ đến trong hai ngày này, hiểu không?”

Sau khi xe nổ máy, Thôn Hỏa thoáng cau mày.

Hắn thật sự không hiểu nổi vì sao ông chủ Khôi lại muốn đến khu vực của hắn, rồi còn lệnh cho hắn tìm một người thanh niên tên anh Long.

Giữa biển người mênh mông, ngay cả một tấm ảnh cũng không có thì hắn biết đi đâu tìm.

Tả Long bận luôn tay, chẳng mấy chốc đã đến 0 giờ.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ quán bar, nhìn thấy chị Béo đi xuống lầu, anh liền chạy đến.

“Chị Béo, chị xem có thể cho tôi ngủ lại quán bar không? Nhân tiện tôi trông chừng đồ cho chị luôn, chị thấy có được không?”

Chị Béo liếc nhìn Tả Long một cái, rồi lấy ra 300 tệ đưa cho anh.

“Không thành vấn đề, cậu thích thì cứ ở. Dư ra 150 tệ là tiền tôi thưởng cho cậu, ra ngoài kiếm cái gì ăn khuya đi, đừng để đói. Nhớ khóa cửa cho cẩn thận!”

Cầm 300 tệ trong tay, đột nhiên Tả Long có cảm giác nặng trịch.

Ngày thường, chị Béo vẫn luôn lạnh lùng, có lẽ là do bản tính, tuy nhiên, tâm địa chị ấy vẫn rất lương thiện.

Tả Long nắm chặt 300 tệ, rồi bỗng nhiên bật cười.

Có vẻ như anh đã hiểu được phần nào ý định của ông lão kia đối với nhiệm vụ lần này.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 37-40
Cuồng Long Cái Thế
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Long đô binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom