• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Linh Cảnh Hành Giả (2 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26 Linh cảnh cấp BUG

“Hồ chứa nước Lâm cảng, cấp B, yêu cầu nhiệm vụ: Vượt qua hồ chứa nước.”

“Trên đường vượt qua hồ chứa nước, sẽ có thủy quỷ ý đồ túm ngươi xuống đáy nước, tuyệt đối đừng phản kháng, sau khi lặn xuống nước nhịn thở hai phút, thủy quỷ sẽ tự rời khỏi.”



“Cô dâu quỷ, cấp A, yêu cầu nhiệm vụ: Động phòng với cô dâu quỷ tới trời sáng.”

“Cô dâu quỷ là vưu vật nhan sắc xinh đẹp, cô ấy sẽ cuồng dã đối đãi mỗi một chú rể, cô ấy sẽ không thương tổn chú rể của mình, chỉ cần ngươi có thể thỏa mãn cô ấy. Nhưng trên lý luận mà nói, không có người đàn ông nào có thể chiến đấu hăng hái đến trời sáng. Đây hầu như là linh cảnh nhất định phải chết, trước mắt, chỉ có một vị hảo hán thành công còn sống, nhưng từ đó về sau sinh ra chán ghét mãnh liệt đối với phụ nữ.”



“Khu vui chơi Tương Thủy, cấp B, yêu cầu nhiệm vụ...”

Trương Nguyên Thanh càng xem càng không thích hợp, càng xem càng nghi hoặc.

Quá đơn giản rồi nhỉ?

Những nhiệm vụ thí luyện này quá đơn giản rồi nhỉ, trừ cô dâu quỷ cần quả thận sắt, linh cảnh thí luyện khác tỷ lệ còn sống đều rất cao.

Hơn nữa xem hết toàn bộ, độ khó nhiệm vụ cao nhất là cấp A, nhưng nhiệm vụ thí luyện của hắn là đường hầm Xà Linh cấp S.

Hắn nhìn xuống chút nữa, rốt cuộc thấy được đường hầm Xà Linh.

“Đường hầm Xà Linh, độ khó chưa biết, yêu cầu nhiệm vụ chưa biết.”

“Sự kiện lúc ban đầu là đội thi công trong lúc xây dựng đường hầm, vào lầm linh cảnh, tổng cộng mười hai người tiến vào linh cảnh, chỉ có một người sống sót, nhưng bị kích thích mãnh liệt, trạng thái tinh thần khác thường. 36 giờ sau, tiến vào linh cảnh lần nữa, chết trong đó.”

“Chú ý: Cảnh tượng linh cảnh cực kỳ hung hiểm, trước mắt chưa phát hiện ví dụ thành công vượt qua đường hầm Xà Linh.”

Câu cuối cùng này, bị đánh dấu thành màu đỏ tươi sáng.

Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh dại ra.



Văn phòng rộng rãi xa hoa, Lý Đông Trạch lười biếng tựa vào sô pha, bắt chéo chân, tay trái bưng ly rượu, tay phải cầm xì gà, nhàn nhà vui vẻ.

Ngay tại vừa rồi, hắn mang tin tức mời chào đến thần dạ du báo cáo cho lãnh đạo trực tiếp.

Lý Đông Trạch biết vị bách phu trưởng trẻ tuổi kia, quan mới nhận chức, đang gấp rút làm ra thành tích, bồi dưỡng phe cánh, một thần dạ du bối cảnh sạch sẽ, đối với vị bách phu trưởng gia thế hiển hách kia mà nói, quả thực là trời giáng mưa lành, đến rất đúng lúc.

Quả nhiên, thượng cấp trẻ tuổi biểu đạt tán thưởng cao độ đối với hắn, cùng hứa hẹn ghi cho hắn một công lớn.

Ở trong chế độ của Bạch Hổ binh chúng, quân công quan trọng hơn tất cả.

“Rầm ~ “

Cửa thủy tinh của văn phòng bị thô bạo phá vỡ, Quan Nhã đi giày cao gót xông vào.

Lý Đông Trạch nhíu nhíu mày, hắn chậm rãi uống một ngụm rượu, phê bình:

“Quan Nhã, cô như vậy rất không tao nhã...”

“Thập trưởng, linh cảnh thí luyện tiểu tử này vào là đường hầm Xà Linh!” Quan Nhã đi thẳng vào vấn đề.

“Phốc!” Lý Đông Trạch lập tức biến thành chiến sĩ phun trào, bất chấp lau rượu, chống bàn đứng lên, giọng nói bén nhọn kêu lên:

“Đường hầm Xà Linh? ! Ồ, lạy chúa, cậu cái tên ngu xuẩn nên xuống địa ngục này, xem xem chuyện tốt cậu làm.”

Hắn cầm gậy chống xông ra ngoài, chạy vội tới khu làm việc, thấy thần dạ du mới tới đang vẻ mặt dại ra nhìn máy tính.

Phát hiện Lý Đông Trạch đến, Trương Nguyên Thanh mặt nhăn nhó, nói:

“Thập trưởng, anh xem tôi còn có khả năng cứu được không.”

Hắn sợ đối phương nói ra: Hết cứu được rồi, chờ chết đi, giải trừ hợp đồng!

Lý Đông Trạch lặng lẽ nhìn hắn, vẻ mặt đó, tựa như thật không dễ dàng gì theo đuổi được cô nương yêu mến, kết quả phát hiện là em gái thất lạc nhiều năm.

Đối mặt ánh mắt tha thiết chờ đợi của nhân viên mới, Lý Đông Trạch hít sâu một hơi, giọng điệu trầm thấp nói:

“Linh cảnh thí luyện là phó bản một người của mỗi một vị Linh cảnh hành giả lúc ban đầu, chỗ nó khiến người ta đau đầu cũng ở đây. Trong phó bản một người, không ai có thể hỗ trợ cậu, đây là linh cảnh khảo nghiệm đối với cậu, đây là cái giá cậu thu hoạch lực lượng siêu tự nhiên, tất nhiên phải gánh vác.”

Trương Nguyên Thanh tâm tình nặng nề gật gật đầu.

Lý Đông Trạch nói tiếp:

“Tôi sẽ thay cậu báo cáo lên việc này, hy vọng trong cơ sở dữ liệu cấp cao hơn có tin tức cùng chiến lược đề nghị liên quan đường hầm Xà Linh, bằng không ai cũng không cứu được cậu. Đi về trước chờ tin tức, có kết quả tôi sẽ lập tức thông báo cậu.”

Tuy không phải thần dạ du, nhưng thân là linh cảnh hành giả có thâm niên, hắn từng nghe nói hung danh của đường hầm Xà Linh.

Cho tới nay, trong tư liệu tổ chức chính phủ thu thập, chưa có bất luận kẻ nào có thể vượt ải đường hầm Xà Linh, “mạng đầu” phó bản này mãi chưa ai đạt thành.

“Vâng, làm phiền thập trưởng rồi.” Trương Nguyên Thanh vẻ mặt cứng ngắc gật đầu.

Lý Đông Trạch bổ sung nói:

“Cậu viết chi tiết ra tình huống trong đường hầm Xà Linh.”
Chương 27 Linh cảnh cấp BUG 2

Sắp xếp xe riêng tiễn bước Trương Nguyên Thanh, Quan Nhã trở lại bàn làm việc của mình, từ trong ngăn kéo lấy ra giấy ghi chép in dấu ấn của chòm Bảo Bình, vặn mở nắp bút dán hình chòm Xử Nữ.

Mọi vật trên bàn, bao gồm máy tính, laptop, mặt bàn, ly nước... đều in hoặc dán đủ loại chòm sao.

Có thể thấy được, đây là một vị fan chòm sao có thâm niên.

Quan Nhã viết ở trên giấy ghi chép:

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, nam Thiên Hạt, thuộc tính chòm sao: Xấu bụng, thù dai, tính X cường.”

“Ghi chú: xác suất bị nữ giới khác của tổ chức câu dẫn cực cao.”

Viết xong, người đẹp con lai than nhẹ một tiếng, xé xuống giấy ghi chép, dán ở trong hồ sơ nhân sự đội 2.

Cô có ghi chú thuộc tính, làm ra đánh giá cho mỗi một vị đội trưởng, trong đó bao gồm những người kia tạm rời cương vị công tác, chết ở linh cảnh.

“Này, Vương Thái, thằng nhóc đó có hy vọng vượt ải không?” Quan Nhã ngẩng đầu, gọi cách vách một câu.

Vương Thái đầu tổ quạ ngẩng đầu, nói:

“Thái Nhất môn có lẽ có tư liệu chi tiết của đường hầm Xà Linh, nhưng quá nửa không có tác dụng gì, bằng không Thái Nhất môn đã sớm sắp xếp thần dạ du vượt ải linh cảnh này. Trong một cái nhiệm vụ thí luyện cấp S hẳn là có phần thưởng không tệ.”

Quan Nhã nhíu nhíu mày.

Vương Thái tiếp tục nói:

“Nếu có thể tìm cho cậu ta vài món đạo cụ, có lẽ có hy vọng vượt ải, nhưng chị biết, đạo cụ công năng đa dạng, mà chúng ta hiểu biết có hạn đối với đường hầm Xà Linh, không thể châm chích cho ra đạo cụ giải quyết vấn đề, kết quả cuối cùng quá nửa là cả người lẫn vật đều mất.”

“Nói lời thừa!” Quan Nhã lườm.

Bản thân đạo cụ vô cùng quý giá hiếm có, linh cảnh hành giả giai đoạn Siêu Phàm, có thể có một món đạo cụ bên người đã rất không tệ.

Mà đạo cụ vô chủ, chỉ có thể thông qua hai con đường đạt được, một là tiến vào linh cảnh tìm kiếm, hai là ở trong hiện thực đánh chết linh cảnh hành giả, giết người đoạt bảo. Còn phải là đạo cụ thoát ly ô vật phẩm mới có thể bị cướp lấy.

Hai điều này hiển nhiên đều không thực tế.

Mấu chốt nhất là, ở dưới điều kiện tiên quyết không rõ tình huống cụ thể của đường hầm Xà Linh, ai biết đạo cụ loại hình nào có thể hỗ trợ hắn vượt ải?

Nhỡ đâu người chết ở trong linh cảnh, đạo cụ sẽ bị linh cảnh tự động thu hồi, tổn thất cực lớn.

Vương Thái gõ bàn phím lách cách, kéo ra một chuỗi số liệu, nhìn chằm chằm hồi lâu, lẩm bẩm:

“Thanh minh vừa qua, vừa lúc là đoạn thời gian hàng năm đường hầm Xà Linh mở ra, tên này có phải quá xui xẻo hay không?”

Trong văn phòng, Lý Đông Trạch mở ra phần mềm nói chuyện phiếm, nhập vào tin tức:

“Phó bách phu trưởng, thuộc hạ phải báo cáo một sự kiện, có liên quan với vị thần dạ du mới mời chào vừa rồi đề cập kia. Linh cảnh thí luyện của cậu ta là đường hầm Xà Linh, được xưng đường hầm Xà Linh linh cảnh BUG của thần dạ du tân thủ.

“Đường hầm Xà Linh lúc ban đầu xuất hiện ở trong lúc xây dựng đường hầm thế kỷ trước, có một đội thi công vào lầm trong đó, chết trong linh cảnh. Sau đó, chính phủ tìm được một người sống sót. Mà người sống sót kia ở ba mươi sáu giờ sau, một lần nữa bị truyền tống vào linh cảnh.

“Đúng vậy, nhiệm vụ thí luyện đường hầm Xà Linh chia ra hai giai đoạn, cái đó khác với nghề nghiệp khác, linh cảnh khác nhiệm vụ thí luyện có tính một lần.”

“Rất xin lỗi, thuộc hạ bị bất ngờ làm đầu óc choáng váng, bị tư duy theo quán tính lầm đường, thấy cậu ta từ trong linh cảnh thí luyện quay về hiện thực, theo bản năng cho rằng cậu ta đã thông qua thí luyện.

“Thuộc hạ biết, trong cơ sở dữ liệu của Thái Nhất môn có tư liệu linh cảnh thần dạ du phong phú nhất, toàn diện nhất, vị môn chủ kia là thần dạ du mạnh nhất đương thời. Có lẽ, Thái Nhất môn sẽ có tư liệu tương quan đường hầm Xà Linh.

“Nếu là Phó bách phu trưởng ngài ra mặt, nghĩ hẳn Thái Nhất môn sẽ nể mặt vài phần.

“Không vứt bỏ chiến hữu là nguyên tắc của Bạch Hổ binh chúng, cậu ta nếu đã nhận việc, vậy thuộc hạ không thể dễ dàng bỏ qua, hy vọng Phó bách phu trưởng giúp odữ.”

Biên tập xong tin tức, Lý Đông Trạch xem đi xem lại mấy lần, sau khi xác nhận không có sai lầm, click gửi đi.

Hắn cầm ly rượu, nhìn chằm chằm màn hình, thở dài một tiếng.

Trương Nguyên Thanh tâm sự nặng nề về nhà, nhập mật mã, mở ra cửa chống trộm.

Trong phòng khách, bà ngoại đang lau sàn trơn bóng sáng ngời, cạnh bàn ăn có một ông chú trung niên mặc jacket màu đen ngồi, ngũ quan tuấn lãng, tóc đen nhánh. Mi tâm khắc sâu chữ Xuyên (nếp nhăn do 3 đường tạo nên), cùng với nếp nhăn nơi khoé mắt nhỏ mà dày đặc, cùng nhau lắng đọng lại ra năm tháng tang thương.

Từ bề ngoài mà nói, không hề nghi ngờ, đây là một vị lão soái ca rất có ý nhị, nhắm chừng rất được phụ nữ trưởng thành ưu ái, còn có một chút thiếu nữ thích các ông chú si mê.
Chương 28 Linh cảnh cấp BUG 3

Nhưng ông chú trung niên này không phải cậu của Trương Nguyên Thanh, mà là anh họ.

Anh họ nuốt xuống cháo độ nóng vừa đủ, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, “Nghe bà nội nói, em tối qua tìm anh?”

Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, không thích nói cười, tựa như ông ngoại phiên bản trẻ tuổi.

... Trương Nguyên Thanh mở miệng ngập ngừng, lắc đầu nói:

“Không có việc gì.”

Vấn đề ngày hôm qua đã giải quyết, mà cửa ải khó khăn mới anh họ không thể hỗ trợ, không bằng không nói.

Mặt khác, hắn là từng ký hiệp nghị giữ bí mật.

Anh họ liếc hắn một cái, vừa chậm rãi húp cháo, vừa nói:

“Là vì chuyện Lôi Nhất Binh à, nghe nói Lý Đông Trạch ngày hôm qua tự mình tới gặp, cái này ý nghĩa vụ án của cậu ta không quá tầm thường, đừng nói là em, cho dù là anh cũng không giúp được.”

Thì ra anh họ đã từng tìm hiểu trước đó! Trương Nguyên Thanh “vâng” một tiếng.

Thấy cảm xúc hắn không cao, Trần Nguyên Quân liền không nói nữa, chỉ cho rằng em họ là lo lắng Lôi Nhất Binh.

Lúc này, Giang Ngọc Nhị mặc áo ngủ gấu nhỏ đáng yêu từ trong khuê phòng đi ra, cầm trong tay một xấp mặt nạ đắp mặt, “Nè, trừ nếp nhăn chống già cả, sáng tối một lần, hiệu quả hẳn là không tệ. Bà của cháu cực kỳ muốn cô mua giúp.”

Mặt anh họ tối sầm, đầu lông mày nhíu chặt:

“Cô trẻ, cháu không cần những thứ này.”

Dì trẻ vẻ mặt không sao cả nhún vai, “Tùy cháu thôi.”

Bà ngoại lau nhà ở bên chống cây lau, tức giận trừng mắt nhìn cháu nội, nói:

“Mày không cần mặn nạ đắp mặt, vậy chính là cần bà nội lấy bàn ủi thay ngươi ủi phẳng nếp nhăn trên mặt?”

Bởi vì con trai không đáng tin, bà ngoại đã sớm bỏ qua acc lớn này, sửa thành bồi dưỡng hai clone thế hệ tiếp theo.

Trước mắt mà nói, cháu ngoại thi đỗ đại học Tùng Hải, cháu nội làm việc ở văn phòng cảnh sát, đều có tiền đồ sáng sủa.

Nhưng bà ngoại vẫn luôn có tâm bệnh, đó chính là cháu nội quá mức ổn trọng thành thục, 30 tuổi mặt 40 tuổi.

Năm kia một vị lão huynh đệ xa cách nhiều năm của ông ngoại đến Tùng Hải làm khách, thấy Trần Nguyên Quân, kinh ngạc nói với ông ngoại:

“Chưa nghe nói ông còn có một đứa con trai nha.”

Ông ngoại nghẹn thật lâu, nghẹn ra một câu: Đây là cháu nội tôi.

Lão huynh đệ là người ngay thẳng, kinh ngạc thốt ra: Đứa cháu nội này của ông phát triển thật tùy hứng...

Giao tình mấy chục năm thiếu chút nữa hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Trần Nguyên Quân bất đắc dĩ tiếp nhận mặt nạ, nhét vào trong túi, nói:

“Được rồi, bà nội đừng lải nhải nữa, cháu còn cần đi làm, gần đây đang có vụ án mất tích, rất bận rộn.”

Vụ án mất tích? Trương Nguyên Thanh lập tức mẫn cảm hẳn lên, hỏi:

“Tình huống thế nào.”

Trần Nguyên Quân gắp miếng dưa muối, “Có hai người mất tích ở đường hầm Xà Linh, đến bây giờ cũng chưa tìm được người, điều lấy camera theo dõi, căn bản không phát hiện bọn họ vào đường hầm.”

Anh họ bỗng nhiên dừng lại, cảnh báo: “Đừng truyền ra ngoài.”

Hắn từng ký hiệp nghị giữ bí mật.

Bà ngoại vừa nghe, nhất thời dâng lên tâm lý hóng chuyện, thần bí nói:

“Có phải lại ma quỷ quấy phá hay không? Hừ, nơi này sao còn không bịt lại, hàng năm đều có mấy người mất tích ở trong đường hầm.”

Dì trẻ cũng dựng lỗ tai lên, vẻ mặt hóng hớt giống mẹ của cô.

“Bà nội, bà đừng hỏi nữa.”

Sẽ không là giống với mình vào lầm miếu sơn thần chứ, đệch, hai tên xui xẻo này, không biết họ có thể sống sót ba giờ hay không? Trương Nguyên Thanh đã đồng tình thương hại, lại có loại cảm giác an ủi “xui xẻo không phải một mình ta”.

Hắn đối với linh cảnh có nhận thức sâu hơn nữa. Lý Đông Trạch từng nói, linh cảnh vẫn luôn tồn tại, có lẽ trong dân cư hàng năm mất tích, còn có một bộ phận là biến mất ở trong linh cảnh.

Kinh thành, tứ hợp viện.

Cây hòe lớn trong sân cành lá tươi tốt, như một cái ô to xanh biếc mở ra.

Trên xích đu dưới ô có ông lão tóc hoa râm đang nằm, áo ba lỗ màu trắng, quần đùi, trong tay cầm một cái quạt hương bồ, nhàn nhã chợp mắt.

Ông lão khuôn mặt võ vàng, giữ lông mày có một nốt ruồi thịt, có quý khí khó có thể miêu tả.

Một trận gió khẽ thổi tới, lá cây run run, lắc xuống một mảng lốm đốm.

Trên cây hòe loáng thoáng truyền đến tiếng trẻ con non nớt cười vui.

“Tôn trưởng lão, tiểu tử Phó gia gửi bưu kiện cho ngài.” Một người trung niên mặc đồ đen bước qua bậc cửa, đi vào trong sân.

Mặc kệ là Ngũ Hành minh hay Thái Nhất môn, người có thể trở thành trưởng lão, đều là linh cảnh hành giả tiếng tăm lừng lẫy.

“Phó Thanh Dương?” Ông lão cười ha ha, chưa mở mắt, quạt vài lần cây quạt hương bồ, “Chuyện gì.”

“Cấp dưới của hắn ở thành phố Tùng Hải chiêu mộ một vị thần dạ du, linh cảnh thí luyện là đường hầm Xà Linh, muốn hướng ngài cầu một phần tư liệu tương quan đường hầm. Mặt khác, hy vọng ngài có thể cho chút đề nghị.” Người đàn ông trung niên thuật lại nội dung bưu kiện.
Chương 29 Tư liệu chi tiết đường hầm xà linh

Cái tay phe phẩy quạt hương bồ của ông lão khựng lại một lần, vài giây sau, giật mình nói:

“Thanh minh vừa qua, tính toán thời gian, vừa lúc là đoạn thời gian đường hầm Xà Linh mở ra. Sắp tới sẽ có không ít người may mắn đạt được thẻ nhân vật thần dạ du, đáng tiếc, không có khả năng có ai vượt ải đường hầm Xà Linh.”

“Tư liệu có thể cho hắn, dù sao trong môn đã từ bỏ chiến lược đường hầm Xà Linh, tư liệu tương quan giảm xuống cấp bậc giữ bí mật. Thuận tiện chuyển lời Phó tiểu tử, bản thân nơi đó là linh cảnh thí luyện cấp S, giữa đường lại xảy ra chút đường rẽ, khó càng thêm khó, đã sớm thoát ly phạm trù thí luyện linh cảnh.

“Đề nghị của ta là, bỏ qua vị thần dạ du kia, người nhất định phải chết không cần thiết đầu tư.”

Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng gật đầu, thân là chấp sự trong Thái Nhất môn, người đàn ông trung niên biết rõ đường hầm Xà Linh ở Tùng Hải quỷ dị cùng không lành.

Linh cảnh thí luyện cấp S, bản thân chính là linh cảnh độ khó cao nhất trong tân thủ, đường hầm Xà Linh thì so với cấp S linh cảnh tầm thường càng thêm quỷ dị.

Mỗi một linh cảnh thí luyện cấp S, đều tất nhiên ẩn chứa một ít thứ bất thường, hoặc là đạo cụ quý hiếm, hoặc là tin tức quan trọng nào đó, giá trị cực lớn.

Thái Nhất môn vì phá giải linh cảnh đường hầm Xà Linh, cố ý phái hai thần dạ du cấp 1 trường kỳ đóng quân Tùng Hải, bởi vì linh cảnh thí luyện tân thủ cấp S, ngẫu nhiên cũng sẽ mở ra đối với linh cảnh hành giả cấp 1 của nghề nghiệp đó.

Sau khi vất vả chờ mấy tháng, hai thần dạ du cấp 1 thành công tiếp thu nhiệm vụ đường hầm Xà Linh.

Nhưng kết quả là, một thần dạ du sau khi tiến vào linh cảnh không còn có tin tức, một thần dạ du khác thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, sau đó chết ở nhiệm vụ thứ hai.

Mà hai vị thần dạ du này đều là có đạo cụ bên người.

Từ đó về sau, trưởng lão hội Thái Nhất môn một lần nữa tiến hành đánh giá đối với đường hầm Xà Linh, hoàn toàn bỏ qua phương án vượt qua linh cảnh này.

“Nếu thật có ai có thể vượt ải đường hầm Xà Linh, thu hoạch tin tức bên trong, cũng coi như cởi bỏ khúc mắc của Thái Nhất môn chúng ta.”

Người đàn ông trung niên cười nói một câu.

Lão nhân không cho đánh giá, chậm rãi nói:

“Mấy ngày nữa, môn chủ sẽ triệu tập toàn bộ thần dạ du tới thủ đô họp, có việc lớn muốn tuyên bố. Ngươi chuẩn bị một phen, triệu hồi hết các tiểu tử dưới trướng.”

Nói xong, vung cây quạt hương bồ đuổi người.

Người đàn ông trung niên khom người lui ra.



Chờ anh họ húp xong cháo đi làm, Trương Nguyên Thanh trở về phòng ngủ bù một giấc.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, bên tai là âm hiệu cực kỳ sống động, mở mắt ra, trong phòng lóe lên ánh huỳnh quang màn hình TV, đèn trần nhà chưa bật.

Hắn ngồi dậy nhìn về phía bên cửa sổ, dì trẻ đang ngồi khoanh chân trước TV, chơi ps5 của hắn, xắn tay áo lộ ra hai cánh tay trắng nõn, thân thể mềm mại theo thao tác tay cầm mà lắc trái lắc phải.

Trương Nguyên Thanh ngáp một cái, đứng dậy bật đèn, tới phía sau dì trẻ, xem cô chơi game.

Cô chơi là một trò chơi khủng bố, phong cách âm phủ, âm nhạc quỷ dị, nhân vật chính là người tí hon xấu xí, xách theo một cây rìu máu chảy đầm đìa, một đường qua ải chém tướng, giết máu thịt bay tứ tung.

Ánh huỳnh quang TV chiếu rọi trên đôi mắt sáng như nước mùa thu, khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà trong sự rạng rỡ, mang theo một tia hưng phấn.

“Trò chơi này không tệ, rất thích hợp chơi buổi tối, rất tự lành...” Dì trẻ đầu cũng không quay lại nói.

Dì trẻ có ba sở thích lớn, dạo trung tâm mua sắm, xem phim kinh dị, chơi game khủng bố.

Là trầm cảm chứ, nữ nhân biến thái này... Trương Nguyên Thanh nghĩ một đằng nói một nẻo phụ họa: “Là rất thú vị.”

Dì trẻ quay đầu lại, lườm hắn một cái, “Mày còn giả dối làm gì với dì.”

Cô quay đầu tiếp tục chơi game, nói:

“Thật ra đây là một trò chơi tự lành, quỷ quái trong hình ảnh đều là đứa bé trai tưởng tượng ra, nó là người bệnh tâm thần, vì không bị tâm ma cắn nuốt, nó cố gắng đấu tranh, cuối cùng mở một đường máu, cuối cùng thấy được ánh sáng, kết cục cực kỳ cảm động.”

Lúc cô nói chuyện, Trương Nguyên Thanh đã rót cho bản thân một cốc nước, vừa uống vừa đáp lại: “Ý tưởng không tệ.”

Dì trẻ ừ ừ hai tiếng, tiếp theo nói:

“Mỗi một boss đều ẩn chứa quy luật riêng, chỉ cần để ý quan sát, cho dù là một thằng nhóc, cũng có thể chiến thắng ác ma đáng sợ. Nhưng hình ảnh cùng âm nhạc khủng bố, thường thường sẽ làm người ta sợ hãi, mất đi bình tĩnh phán đoán.

“Mày cũng đến chơi một chút.”

Trương Nguyên Thanh không có tâm tình chơi game cùng dì trẻ, rời khỏi linh cảnh nhắm chừng 20 giờ rồi, mười mấy giờ nữa linh cảnh mở ra lần nữa, chờ đợi hắn, có lẽ là tử vong.

Hắn còn không bằng nghĩ xem mười mấy giờ cuối cùng của cuộc đời nên làm chút gì, đỡ để lại tiếc nuối.

Gọi điện thoại mắng bà già một trận? Ôm dì trẻ khóc toáng lên một hồi? Cuối cùng hát rap nhảy hiphop với cậu một lần?
Chương 30 Tư liệu chi tiết đường hầm xà linh 2

Hắn đột nhiên phát hiện mình thế mà không có chuyện gì đặc biệt tiếc nuối, cũng không có nguyện vọng tha thiết ước mơ, thân là một sinh viên gia cảnh coi như tốt, cuộc đời của hắn vốn không có quá nhiều phiền não.

Chỉ có người từng trải tang thương, mới có rất nhiều tiếc nuối không dứt bỏ được.

“Ai da, mày tới chơi đi!” Dì trẻ uốn éo vòng eo, làm nũng nói.

Nhìn bóng lưng tốt đẹp của cô, ánh mắt Trương Nguyên Thanh dần chuyển thành nhu hòa, ngồi xuống ở bên cạnh dì trẻ, tiếp nhận tay cầm trong tay cô.

Nếu cuộc đời chỉ còn mười mấy giờ, chơi một ván game nữa với cô cũng không tệ.

Khi dì trẻ ăn khoai tây rán, líu ríu chỉ đạo, Trương Nguyên Thanh hoàn thành trò chơi, nhìn thời gian, phát hiện đã 11 giờ khuya.

“Không tệ không tệ, rất có thiên phú.”

Dì trẻ mút đầu ngón tay trắng nõn, vỗ vỗ bả vai cháu trai khen, thuận tiện chùi nước miếng ở trên người hắn.

“Có ghê tởm hay không, bẩn chết mất.” Trương Nguyên Thanh vẻ mặt chán ghét.

“Phi, dì đây là quỳnh tương ngọc dịch, đừng có ở trong phúc không biết phúc.” Giang Ngọc Nhị thối không biết xấu hổ nói.

“Quỳnh tương ngọc dịch? Bao nhiêu tiền một cân thế.” Trương Nguyên Thanh cười khẩy.

“Bao nhiêu tiền cũng không bán, nhưng dì có thể tặng mày mấy ngụm.” Giang Ngọc Nhị chu mỏ, một bộ tư thế muốn dính nước miếng ở trên người Trương Nguyên Thanh.

Trương Nguyên Thanh ngửa người ra sau né tránh.

Rắc!

Tay nắm cửa bị vặn, bà ngoại đứng ở cửa, cau mày nhìn hai người.

Trương Nguyên Thanh cùng Giang Ngọc Nhị lập tức ngồi thẳng người.

“Mày còn ăn cơm hay không?” Bà ngoại khiển trách: “Buổi tối không ngủ ban ngày ngủ, tỉnh lại chính là chơi game, làm nhân loại muốn thành tiên, sống ở mặt đất muốn lên trời?”

Trương Nguyên Thanh buông tay cầm, “Cháu biết rồi biết rồi, ăn cơm ngay đây.”

Bà ngoại liếc xéo con gái một cái lạnh như băng, dì trẻ xám xịt chạy trở về khuê phòng.

...

Cơm tối vẫn giữ ấm, bà ngoại lại làm nóng một chút cho đồ ăn nguội lạnh, Trương Nguyên Thanh ăn qua loa lót dạ, trở lại phòng, triệu hồi ra ô vật phẩm xác nhận một lần Trấn Thi Phù vẫn còn.

Tiếp theo đánh giá một lần giao diện thuộc tính của mình.

Sau đó, vừa cầu nguyện Lý Đông Trạch bên kia sẽ có tin tức tốt, vừa suy nghĩ từng chi tiết nhỏ trong miếu sơn thần.

Vừa rồi trong quá trình chơi game với dì trẻ, hắn đã có cảm ngộ mới.

Linh cảnh cũng đã là một trò chơi, vậy có tồn tại quy luật hay không? Nếu tìm được quy luật, cho dù hắn là một thằng nhóc tay trói gà không chặt, không chừng cũng có thể thuận lợi qua ải.

Lúc miên man suy nghĩ, tiếng chuông chói tai vang lên, làm trái tim Trương Nguyên Thanh đột nhiên dừng đập.

Hắn nắm lên điện thoại di động đầu giường, điện báo biểu hiện là dãy số lạ, lựa chọn tiếp.

“Alo, là Trương Nguyên Thanh sao.”

Loa truyền đến giọng nói khêu gợi, Trương Nguyên Thanh lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, vội hỏi:

“Có phải lấy được tin tức đường hầm Xà Linh rồi hay không?”

Quan Nhã ‘ừm’ một tiếng:

“Thập trưởng lấy được tư liệu chi tiết hơn cho cậu rồi, anh ấy bảo chị gửi đến hòm thư của cậu. Chị biết người trẻ tuổi các cậu chưa bao giờ xem hòm thư, cho nên gọi điện thoại thông báo cậu một lần.”

Không hổ là chính phủ, lựa chọn gia nhập chính phủ là đúng. Tâm tình Trương Nguyên Thanh nháy mắt rực rỡ hẳn lên, nhịn xuống bốc đồng bổ nhào tới trước máy tính xem xét bưu kiện, thành khẩn nói:

“Thay tôi cảm ơn Lý thập trưởng, cảm ơn chị Quan Nhã, chờ tôi thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thí luyện, mời các người ăn cơm.”

Thuận lợi hoàn thành thí luyện... Trong lòng Quan Nhã thở dài một tiếng, sau khiu muốn nói lại thôi một phen, giọng nhu hòa hiếm thấy:

“Được, chờ cậu.”

Cô đã xem tư liệu Thái Nhất môn truyền tới, sau khi xem xong chỉ có trong lòng phát lạnh cùng tuyệt vọng, khó trách thập trưởng cả ngày rầu rĩ không vui.

Ở trong lòng Lý Đông Trạch, vị thần dạ du mới chiêu mộ này, chỉ sợ phải ngã xuống ở trong nhiệm vụ thí luyện.

Cúp điện thoại, Trương Nguyên Thanh kéo ra ghế công học, sốt ruột không chờ nổi khởi động laptop, đăng nhập hòm thư.

Hắn ở trong bưu kiện chưa đọc lộn xộn đã tìm được bưu kiện Quan Nhã gửi đến.

Tải xuống văn bản kèm theo.

.

“Đường hầm Xà Linh, linh cảnh đánh số 0079, cấp bậc độ khó: S, loại hình: một người (loại hình tử vong)”

“Nhiệm vụ chủ tuyến 1: Sống sót ba giờ.”

“Nhiệm vụ chủ tuyến 2: Thăm dò linh cảnh số 0079.”

Giống với nhiệm vụ thí luyện của mình... Tinh thần Trương Nguyên Thanh rung lên, đó là một hiện tượng tốt, nội dung miêu tả càng gần sát nhiệm vụ của hắn càng tốt.

“Cảnh tượng linh cảnh số 0079 không phải là đường hầm Xà Linh, mà là một tòa miếu cổ đời Minh, tên là miếu Tam Đạo sơn nương nương.

“Theo ta phỏng đoán, vị nương nương này hẳn là thần dạ du cấp bậc cực cao, không, có lẽ không thể xưng là thần dạ du nữa. Tạm không rõ đời Minh thực có một vị nương nương phong hoa tuyệt đại như vậy hay không, cũng có khả năng là linh cảnh bịa đặt. “

Sau đó là một đoạn dài miêu tả về sự tích Tam Đạo sơn nương nương, nội dung nhất trí với Trương Nguyên Thanh ở trong miếu nhìn thấy.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom