• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Linh Dị Trinh Thám (1 Viewer)

  • [Zhihu] Nhà tôi thuê có quỷ

1f940.png
Tác giả: 王大可以
Khi đi thuê nhà có một điều cấm kỵ, không được thuê những nơi có dán bùa vàng.

Bùa càng nhiều chứng tỏ thứ bị trấn áp bên trong càng hung hãn.

Thế nhưng tôi phát hiện, trong căn phòng tôi thuê, ở dưới gầm giường…

Dán dày đặc toàn là bùa vàng.

1.
Dưới gầm giường của tôi, những lá bùa vàng chói mắt chồng chất lên nhau.

Những biểu tượng ngoằn ngoèo được vẽ bằng chu sa trên giấy bùa vàng phản chiếu sắc đỏ kỳ lạ dưới ánh sáng của chiếc đèn pin.

Chúng cứ như những mạch máu đỏ từng đường từng đường không ngừng động đậy.

Tay chân tôi lạnh cóng, bò từ dưới gầm giường ra, run rẩy gọi điện thoại cho cô bạn thân tên Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch là người bạn tốt nhất của tôi, bình thường là người rất sùng đạo, còn kể với tôi, nhà cô ấy chuyên gia giúp người ta làm công chuyện.

Chỉ có điều, công chuyện ấy chẳng phải chuyện của dương gian.

Sau khi tốt nghiệp, ra trường đi làm, lúc đi tìm chỗ ở, Tiểu Bạch đã cho tôi rất nhiều lời khuyên về việc thuê nhà.

Sắc mặt cô ấy nghiêm túc, nói với tôi rất nhiều thứ liên quan đến những cấm kỵ lúc thuê nhà.

Ví dụ, không được thuê nhà núp dưới bóng râm, không được ở tầng thứ mười tám, không được ở gần phần mộ hoặc nghĩa địa…

Thậm chí Tiểu Bạch còn làm cho tôi hẳn một file powerpoint, giúp tôi tránh khỏi những ngôi nhà có các dấu hiệu được liệt kê trong đó.

Dòng chữ trên cùng của powerpoint dùng font chữ được in đỏ đậm để đánh dấu.

“Nhất nhất nhất định không được thuê nhà có dán bùa vàng.”

Giấy vàng, chu sa đỏ là loại bùa mạnh nhất dùng để trấn áp.

Nơi nào có nó thì chứng tỏ nơi đó trấn áp những con lệ quỷ hung hãn nhất.

Tiểu Bạch nghiêm túc nói với tôi, mấy điều khác nếu tôi lỡ phạm phải thì cô ấy còn có thể giúp đỡ tìm cách giải quyết.

Còn điều này nếu phạm phải, nói không chừng đến những người lớn tuổi trong nhà cô ấy cũng chẳng giúp nổi.

Lần này đi thuê nhà, tôi xem xét kỹ lưỡng thấy chẳng có vấn đề gì nên đã ký hợp đồng.

Thế nhưng ai có ngờ, tối đến chui xuống gầm giường nhặt điện thoại lại khiến tôi thấy được một màn này.

Cuộc gọi video vừa được kết nối, tôi hoảng hốt kể cho Tiểu Bạch nghe những gì mình vừa mới chứng kiến.

Trong một khoảnh khắc, tôi thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt.

“Lạc Lạc, mình đã từng nói với cậu, nếu có nhiều hơn bốn lá bùa vàng thì chắc chắn chỗ đó trấn áp lệ quỷ.”

“Dưới gầm giường của cậu dán nhiều bùa đến thế, mình thật sự không dám tưởng tượng là thứ gì…”

Nghe cô ấy nói như thế, tôi nổi da gà hết cả người, không dám tiếp tục ở trong phòng nữa.

Tôi chạy ngay ra ngoài phòng khách ngồi.

“Vậy bây giờ mình chạy trước đã nhé, đợi sáng mai rồi về dọn đi.”

Tiểu Bạch cau mày, lắc đầu, nói:

“Không được, cậu đã từng ngủ trên cái giường đó, lệ quỷ đã quen thuộc với mùi của cậu rồi.”

“Cho dù cậu chạy đi đâu thì đợi đến khi nó thoát ra được, chuyện đầu tiên nó làm đều sẽ là đi tìm cậu.”

Vừa nghe nói xong, cả người tôi choáng váng.

Chẳng lẽ muốn tôi cứ thế chờ hết?

“Vậy…. vậy phải làm sao, mình vẫn chưa muốn hết đâu!”

“Mình còn chưa yêu đương ngọt ngào lần nào hết mà!”

“Tiểu Bạch! Cậu mau cứu mình đi!”

Tôi nhìn Tiểu Bạch một cách vô cùng đáng thương, cứ như người hết đuối nhìn chằm chằm tàu cứu hộ.

Tiểu Bạch chẳng nói gì, đi tới đi lui mấy vòng mới chầm chậm đáp:

“Bây giờ việc ưu tiên hàng đầu là phải điều tra rõ tin tức về lệ quỷ này thế nào đã.”

“Nếu có thể biết được xuất thân của lệ quỷ, giải tỏa oán khí thì không chừng vẫn còn một tia hy vọng.”

Tôi không dám chậm trễ thêm nữa, lập tức gọi điện cho chủ nhà, bảo họ nhanh chóng qua chỗ phòng tôi.

2
Chủ nhà ở ngay lầu trên nên đã đến nơi rất nhanh.

Anh ta tên Từ Hạo, là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi với bộ dạng thật chán đời.

Từ Hạo không có công việc, chỉ sinh sống nhờ tiền cho thuê nhà.

Nếu như trong căn phòng này từng xảy ra chuyện gì thì anh ta chắc chắn phải là người biết rõ nhất.

Từ Hạo vừa bước vào đã bị tôi kéo ra chỗ sô pha ngồi.

Tôi đi thẳng vào vấn đề, hỏi anh ta:

“Cái nhà này của anh “không sạch sẽ” đúng không?”

Trong một khắc, sắc mặt Từ Hạo bỗng thay đổi.

Anh ta hừ lạnh một tiếng, cau mày nhìn tôi:

“Cô gái à, nói chuyện không thể nói bậy được đâu đấy.”

“Nhà này của tôi sạch sẽ, gọn gàng thế này, làm gì có thứ gì dơ bẩn?”

Thấy anh ta không chịu thừa nhận, tôi cũng lười phải vờ khách sáo.

Tôi đột ngột đập mạnh lên bàn trà trước mặt, giọng điệu cũng cao hẳn lên:

“Bây giờ anh mau kể cho tôi biết xem trong căn phòng này đã từng xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ tìm người đến vạch trần anh!”

“Tới lúc ấy nếu thật sự bị điều tra ra chuyện gì đó thì tôi xem xem anh làm cách nào tiếp tục cho thuê cái phòng này được.”

Sắc mặt của Từ Hạo biến đổi không ngừng, muốn nổi giận nhưng lại bị anh ta tự kiềm xuống.

Cuối cùng, anh ta bất đắc dĩ châm một điếu thuốc, nói:

“Được rồi, từng có một ông cụ qua đời ngay trong căn phòng này.”

“Nhưng có gì đâu mà sợ, người ta sống lâu thì mất tại nhà, việc ma chay cưới hỏi là chuyện thường tình.”

“Chỉ là tôi sợ ảnh hưởng đến chuyện cho thuê nên mới không báo với cơ quan chức năng thôi…”

Tôi nghe xong tức đến mức ngứa răng ngứa lợi.

Mấy tên chủ nhà vô lương tâm thật đáng hết!

“Nếu đã là bệnh già rồi mất thì tại sao ở dưới gầm giường lại dán nhiều bùa như thế?”

“Theo như tôi biết thì bùa vàng dùng để trấn áp loại lệ quỷ hung hãn nhất đấy!”

Từ Hạo kinh ngạc nhìn tôi, nói:

“Bùa vàng gì? Tôi nào có dán bùa?”

“Tôi là người vô thần, đến cúng bái cũng chưa cúng lần nào.”

Tôi nghi ngờ, nhìn chằm chằm anh ta, thế nhưng biểu cảm của anh ta chẳng có điểm nào sai cả.

Vậy đống bùa dưới gầm giường kia do ai dán?

Chẳng lẽ… cái hết của ông cụ ấy có điều gì uẩn khúc phía sau?

Cảm thấy cũng chẳng hỏi ra được gì nên tôi bảo Từ Hạo cứ về đi.

Khi anh ta vừa đẩy cửa chuẩn bị bước ra ngoài thì một cơn gió ập vào, thổi quần áo của anh ta tốc lên.

Tôi trông thấy, lớp quần áo phía trong của anh ta rõ ràng được khâu đầy những lá bùa vàng.

3.
Tôi vẫn còn muốn nhìn cho kỹ một chút, nhưng cửa đã đóng lại rồi.

Trong phút chốc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Quá đáng sợ!

Dưới gầm giường dán đầy bùa thì cũng thôi đi, cái người kia dán bùa khắp cả người luôn là sao nữa?

“Tên chủ nhà này của cậu đang nói dối, hắn không đơn giản thế đâu.”

Giọng nói của Tiểu Bạch lại vang lên, hình như nhìn ra sự nghi ngờ của tôi.

“Đến việc đi ra khỏi nhà mà hắn ta cũng phải mặc quần áo khâu đầy bùa vàng.”

“Chứng tỏ… hắn vô cùng sợ sẽ có lệ quỷ sẽ đến tìm hắn báo thù.”

“Mà cái con lệ quỷ hắn đang đề phòng kia rất có thể là con đang ở trong phòng cậu đấy.”

“Cái phòng này của cậu nhất định đã có người hết oan chế uổng, không phải là người mắc bệnh già rồi qua đời.”

“Nói không chừng… lệ quỷ trong phòng này do hắn ta hại chế đấy…”

Những lời này của Tiểu Bạch lại làm tôi toát mồ hôi gấp bội.

Hồi nãy tôi mới đập bàn, la hét với một tên tội phạm iết nười ư?

Ôi mẹ ơi… thế này cũng quá kích thích rồi!

Nhưng tôi lại nghĩ, nếu lệ quỷ này thật sự do Từ Hạo hại chế, thế thì tôi được cứu rồi.

Chỉ cần tôi có thể bắt Từ Hạo chịu sự trừng phạt, oán khí của lệ quỷ nhất định sẽ tiêu tan.

Quả nhiên, chỗ nào có rắn độc, chỗ đó nhất định cũng sẽ có thuốc giải.

Hơn nữa, đối phó với người đương nhiên sẽ thoải mái hơn với ma quỷ rồi.

Tôi nói cho Tiểu Bạch suy nghĩ của mình, cô ấy cũng bắt đầu phấn khích theo.

Nhưng không thể vội vàng, chúng tôi phải nghĩ kế hoạch cho ổn cái đã, sau đó mới từ từ tiến hành.

Hiện giờ chẳng có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh Từ Hạo là hung thủ iết nười cả, tôi cũng không thể ra tay bắt hắn lôi đến đồn cảnh sát.

Mở máy tính lên, tôi bắt đầu tìm kiếm rất cẩn thận về những vụ án gết ngườ ở khu vực này.

Càng tìm kiếm sâu, càng có nhiều tư liệu liên quan bắt đầu xuất hiện.

Những tư liệu đó… đọc xong khiến tôi run rẩy toàn thân, mồ hôi lạnh toát hết cả ra.

Tòa nhà này vào khoảng mười năm trước đã từng xảy ra một vụ á ạng vô cùng thả khốc.

Một cô gái bị hu hủ bắt cóc đến đây, iết hạ một cách vô cùng dã ma rồi phâ ác.

Những mảnh th tể bị hun hủ nhét vào trong tường, trên trần và cả dưới sàn nhà.

Và… tên hun hủ đó vẫn chưa hề bị bắt.

Căn phòng mà tôi đang ở chính là nơi mà năm đó tên hun hủ giấu ác!!!

Nhất thời, tôi cảm giác cả căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo, âm u.

Trên trần, tường, dưới sàn… hình như đang không ngừng rỉ má ra ngoài…

Ngay lúc này, một cơn gió lạnh bỗng nổi lên, thổi một phát làm tôi nổi da gà đầy cả người.

Những âm thanh gió thổi ù ù truyền vào tai tôi.

Tiếng đó… phát ra từ phòng ngủ của tôi.

Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, từng bước từng bước, tôi đi đến trước cửa phòng ngủ.

Tay tôi giữ chặt tay nắm cửa rồi đẩy mạnh.

4.
Một cơn gió lạnh ập từ cửa vào, thổi mạnh đến mức tôi phải nheo cả mắt lại.

Vài lá bùa bị thổi bay ra ngoài, theo gió dán lên mặt tôi.

Rõ ràng tất cả các cửa sổ trong phòng đều bị đóng chặt, thế nhưng lại có tiếng gió thổi ù ù.

Vô số những lá bùa vàng phát ra tiếng xào xạc, bị gió cuốn không ngừng xoay tròn trong không khí.

Giọng tôi khàn cả đi, từng câu từng chữ hỏi Tiểu Bạch:

“Bùa vàng rơi xuống rồi, chuyện này nghĩa là sao đây?”

Giọng của Tiểu Bạch còn khàn hơn tôi.

“Có nghĩa là… thứ bị trấn áp sắp thoát ra rồi…”

Âm thanh “xoẹt, xoẹt” của điện phát ra phía trên đầu.

Đèn trong phòng ngủ và phòng khách bắt đầu chớp tắt.

Sau một tiếng nổ vang, đèn ở cả hai nơi đều tắt ngóm trong phút chốc.

Trước mắt một mảng tối tăm, đưa tay không nhìn thấy được năm ngón.

Mồ hôi lạnh từ trên trán tôi chảy ròng ròng.

Tôi ngơ ngác đứng hết trân tại chỗ, không dám cử động.

Vì tôi cảm nhận được, vai tôi bị cái gì đó vỗ vào ba lần…

“Cô không nên đến chỗ này…”

Cùng với tiếng thở dài, giọng nói của một cô gái lạnh lùng vang lên.

Ngay sau đó, một bàn tay lạnh lẽo từ phía sau đưa ra, chạm vào mặt tôi.

Nỗi kinh hoàng không nói nên lời lặng lẽ siết chặt lấy tim tôi, mắt tối sầm lại, tôi ngất xỉu.

.

Khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng rỡ.

Ánh nắng chói chang xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt tôi, tôi có cảm giác như vừa được sống lại.

Thế mà tôi vẫn còn sống ư?

Lấy hết can đảm, tôi chui đầu xuống gầm giường.

Những lá bùa vàng dưới gầm giường dường như ít đi một nửa.

Hóa ra, lệ quỷ đó vẫn chưa thoát được.

Thế nhưng bùa đã mất đi gần một nửa thì có thể trấn áp nó được bao lâu nữa đây?

Vội vàng bò dậy, tôi không dám quay đầu, lập tức rời khỏi căn phòng đó.

Tôi cầm lấy điện thoại, thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của Tiểu Bạch.

Tôi gọi lại cho cô ấy, ngay lập tức được kết nối.

Thấy biểu cảm vội vã, lo lắng của Tiểu Bạch trên màn hình, trong lòng tôi có cảm giác vô cùng ấm áp.

Nói chuyện với cô ấy một lúc tôi mới biết, tối hôm qua lúc đèn cháy, cuộc gọi video của chúng tôi cũng bị ngắt luôn.

Sau đó thì Tiểu Bạch không thể liên lạc được với tôi nữa.

Cô ấy sợ tôi xảy ra chuyện nên mua vé xe ngay trong đêm và đang ngồi tàu cao tốc đến chỗ tôi.

Tiểu Bạch nghe xong chuyện xảy ra với tôi tối hôm qua, cô ấy cắn cắn móng tay, trợn mắt:

“Xem ra tác dụng của bùa chú sắp hết rồi.”

“Tối qua lệ quỷ nắm bắt cơ hội, chạy thoát ra được một lúc.”

“Chỉ là… nó hoàn toàn có đủ thời gian để iết cậu, nhưng cuối cùng lại tha cho cậu…”

“Chỗ này thật sự khiến mình chẳng hiểu nổi.”

Tôi cũng sợ hãi một hồi, nhưng sau đó vẫn cười cười để Tiểu Bạch yên tâm.

“Mình là người may mắn được đất trời phù hộ, cả lệ quỷ cũng không dám làm gì mình.”

Tiểu Bạch lườm tôi một cái.

“Cậu gửi tử vi ngày sinh tháng đẻ cho tớ, tớ tìm người lớn tuổi trong nhà hỏi cho.”

“Chuyện này không đơn giản như thế đâu.”

5.
Tôi gửi ngày sinh tháng đẻ của mình cho cô ấy xong thì cô ấy cũng cúp máy.

Cất điện thoại đi, tôi chuẩn bị đi tìm cái gì đó ăn, lấp đầy cái bụng đói.

Vừa đi đến góc cầu thang tầng một, tôi trông thấy bóng dáng của Từ Hạo.

Hắn ta bỏ mấy túi nhựa phồng to vào thùng rác rồi bỏ đi ngay.

Lúc tôi đi ngang qua chỗ thùng rác, một mùi tanh hôi khiến tôi phải bịt mũi lại.

Một vệt má rỉ ra từ miệng túi, lan xuống đất.

Tôi run run mở một cái túi nhựa ra.

Trong túi… là xá của một con mèo đen.

Tôi hét lên, sợ đến mức lùi lại mấy bước.

Cả người tôi ngã gục xuống đất, đồ đạc trong túi xách rơi đầy khắp nơi.

Cú ngã quá mạnh khiến tôi ngồi cả nửa ngày cũng không bò dậy nổi.

Một ông lão đi ngang qua, thấy thế thì dừng lại.

Ông ấy tuy đầu tóc đã bạc phơ nhưng vẫn có khí chất của người luôn sống trong nhung lụa.

Ông lão kéo tôi dậy, sau đó còn giúp tôi nhặt đồ rơi dưới đất lên.

Tôi cảm ơn rối rít, tới lúc nhìn rõ mặt ông ấy tôi mới nhận ra, đây chính là ông Hoàng - một doanh nhân nổi tiếng, giàu có vừa từ nước ngoài trở về.

Ở nước ngoài, ông Hoàng đã tích lũy vô vàn của cải, sau khi về nước thì tập trung vào các hoạt động từ thiện ở nước nhà, tôi vẫn thường thấy ông ấy trên TV.

Thế mà lúc này ông ấy lại xuất hiện ở khu dân cư cũ kỹ này, thật khiến tôi không hiểu được.

Ông Hoàng cười, khoát khoát tay:

“Cô bé, ông thấy ông cháu chúng ta có duyên đấy, chi bằng cùng đi ăn bữa cơm trưa nhé.”

“Có vẻ cháu là người ở trọ chỗ này, ông muốn nghe ngóng chút chuyện liên quan đến chủ nhà của cháu.”

Người giàu có mời đi ăn… điều này khiến tôi có cảm giác vừa mừng vừa lo.

Tôi vốn định từ chối nhưng nghe thấy ông ấy bảo vì muốn nghe ngóng chuyện của Từ Hạo nên mới tới chỗ này thì lập tức đồng ý.

Vì tôi cũng muốn biết rốt cuộc ông ấy và Từ Hạo có quan hệ gì.

Nếu như có thể mượn tay ông Hoàng để đối phó với tên Từ Hạo kia thì càng tốt.

Ông Hoàng cũng không kén chọn gì cho lắm, chúng tôi tìm đại một quán ăn vào ngồi.

Trong lúc đợi thức ăn lên, ông Hoàng nói cho tôi mục đích của ông ấy khi đến đây.

Hóa ra, ông Hoàng chính là bố của nạ nhâ vụ thả á năm ấy.

Con gái ông ấy bị hun hủ gết ại một cách tà nẫn, còn phâ ác giấu trong căn phòng đó.

Lần này ông Hoàng đến đây là muốn mua lại tòa nhà ấy từ chỗ Từ Hạo.

Năm nay, con gái của ông Hoàng đã qua đời tròn mười năm.

Mười năm cũng là một cửa ải có thể giải thoát những oan hồn, lần nữa được vào luân hồi.

Ông ấy chuẩn bị sau khi mua lại tòa nhà này sẽ tổ chức một buổi cúng bái thật lớn, vừa để siêu độ cho con gái của ông ấy, vừa giúp những linh hồn vô tội khác xung quanh.

Cấp dưới của ông Hoàng đã thương lượng với Từ Hạo rất nhiều lần, nhưng dù có ra giá cao đến đâu thì Từ Hạo cũng không chịu bán.

Sáng nay, ông Hoàng quyết định đích thân đến tìm Từ Hạo thương lượng chuyện mua nhà, xem như bày tỏ thành ý.

Nghe đến đây, tôi không khỏi có hơi nghi ngờ.

Rốt cuộc vì lí do gì mà Từ Hạo không thể bán tòa nhà này đi?

Hắn ta thà phải dán đầy bùa lên người mỗi ngày cũng không chịu đi khỏi nơi này.

Tại sao hắn lại phải làm như thế?

Chẳng lẽ còn có lý do nào khác khiến hắn không có cách nào đi được?

Sau khi suy nghĩ thật kỹ, tôi vẫn chẳng có tí manh mối nào.

Cân nhắc hồi lâu, tôi nói hết những suy đoán của mình cho ông Hoàng nghe.

Ông Hoàng nghe xong thì sắc mặt cũng thay đổi hẳn.

6.
Ông ấy chau mày, ngón tay gõ gõ lên bàn không ngừng.

“Nếu hắn thật sự là hun tủ của vụ thả án năm đó, thế thì chuyện hắn không chịu bán tòa nhà này đi cũng hợp lý.”

“Năm đó sau khi thả á xảy ra, ông nghe một người bạn có chuyên môn nói, vụ á này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.”

“un hủ giế ười phâ xá, không cướ tiền cũng chẳng cướ sắc, chỉ vì muốn thực hiện một loại tà thuật tàn nhẫ, vô nhân đạo.”

“Tà thuật đó là loại dùng kéo dài tuổi thọ của người thực hiện.”

“Dùng mạn sống của nạn nân để kéo dài tuổi thọ chính mình.”

Tôi nuốt nước bọt, một cơn ớn lạnh bắt đầu chạy dọc cơ thể.

“Nếu hun hủ thực sự là Từ Hạo, thế tại sao hắn cứ nhất định phải ở lại đây?”

Ông Hoàng hừ lạnh một tiếng, đáp:

“Có thể cháu không biết, tòa nhà này trước kia từng là một bãi tha ma.”

“Hơn nữa, tòa nhà này ở phía nam, hướng về phía bắc, tránh mặt trời, nhiều âm khí, chính là một nơi tự nhiên tích tụ sẵn âm khí.”

“Chỉ có ở nơi này thì thứ tà thật đó mới có thể thực hiện thành công.”

“Hơn nữa, một khi người thực hiện tà thuật rời khỏi nơi này quá xa, mất đi âm khí hộ thân thì loại kẻ làm tà thuật thay đổi vận mệnh, làm trái ý trời như thế chắc chắn sẽ bị sét đánh hết.”

Nghe ông Hoàng nói xong, tôi lập tức hiểu mọi chuyện.

Từ Hạo thà dán bùa khắp người, cùng sống một nơi với lệ quỷ oán khí ngút trời cũng không chịu đi chỉ vì hắn ta không có cách nào đi được.

Tội á hắn gây nên năm đó giống như một ổ khóa khổng lồ, nhốt hắn lại trong chính tòa nhà này.

Nếu thật như thế, tất cả mọi chuyện đều được giải thích rõ rồi.

Nói đến đây, toàn thân ông Hoàng run rẩy, hai hàng nước mắt tuôn dài.

“Con gái, cuối cùng cha cũng đã tìm ra hun hủ át hạ con rồi.”

Thấy cảnh người đầu bạc rơi nước mắt như thế, tôi cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Tôi đứng dậy, kéo tay ông Hoàng, định dắt ông ấy ra ngoài.

“Ông Hoàng, bây giờ chúng ta cùng nhau đi báo cả sát, lôi tên sú sih kia ra trước phá luật để báo thù cho con gái ông!”

Ông Hoàng vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, lắc đầu.

“Đứa nhỏ này, mấy chuyện kia chúng ta đều chỉ đoán thôi, không phải là bằng chứng có tính xác thực.”

“Năm đó, hắn có thể thoát khỏi sự điều tra của cả sát, bây giờ cũng sẽ không dễ bị nắm thóp.”

Nghe ông ấy nói, tôi như bị tạt một gáo nước lạnh.

Thế nhưng những lời tiếp theo của ông Hoàng lại khiến tôi nhen nhóm hi vọng.

“Có điều, nếu hắn ta cứ mãi sống ở chỗ này thì chỉ dựa vào số bùa vàng dán trên người cũng không được.”

“Trong phòng của hắn nhất định có đồ dùng cá nhân nào đó của con gái chú.”

“Ngửi được mùi quen thuộc trên người hắn thì nó mới không làm hại đến hắn.”

“Chỉ cần có thể phá bỏ đi thứ đồ vật đó, đợi đến khi con gái chú thoát ra rồi thì nhất định sẽ tìm hắn báo thù.”

“Sau khi báo thù, oán khi tiêu tan, con gái chú cũng sẽ sớm được vào luân hồi, đầu thai làm người.”

Nghe xong mấy lời của ông Hoàng, tôi lập tức tự động xung phong, tình nguyện đến chỗ của Từ Hạo tìm đồ.

Ông Hoàng cũng nói đợi lát nữa sẽ tiếp tục gọi điện cho Từ Hạo, hẹn hắn ra gặp mặt.

Đợi khi ông ấy lừa được Từ Hạo ra ngoài, tôi có thể an toàn lẻn vào phòng Từ Hạo.

7.
Sau khi lên kế hoạch xong, tôi rất phấn khích, gọi điện cho Tiểu Bạch.

Thế nhưng cô ấy cứ như đã mất tích, gọi mấy lần đều không liên lạc được.

Thấy thời gian cứ dần trôi, tôi cũng chẳng kịp thông báo cho cô ấy nữa.

Ông Hoàng gọi điện cho Từ Hạo, tôi thì trốn ở góc cầu thang dưới lầu.

Thấy Từ Hạo bước ra, đi cùng với ông Hoàng rồi, tôi nhanh chóng chạy hướng về phòng hắn.

Ổ khoá cửa chỗ này đều là loại khoá cũ, tôi dùng mẹo một tí là có thể dễ dàng mở khoá phòng Từ Hạo.

Sau khi mở cửa ra, mọi thứ hoàn toàn khác xa so với sự kỳ quái mà tôi đã tưởng tượng.

Trong phòng bài trí đơn giản và ngăn nắp, thoạt nhìn chẳng có gì khác thường.

Cắn răng, tôi bắt đầu lục lọi khắp phòng.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, tôi vẫn chẳng tìm được gì.

Ngay lúc tôi định bỏ cuộc, tôi bỗng nghĩ ra, bên cạnh phòng của Từ Hạo hình như không có cánh cửa nào.

Cách bố trí của toà nhà này giống nhau, mỗi tầng lầu đều có bốn phòng.

Thế nhưng lúc nãy khi tôi vừa đến lại phát hiện ra tầng trên này nơi Từ Hạo ở lại chỉ có ba phòng.

Chẳng lẽ, hắn đã chặn cửa phòng bên cạnh rồi phá tường, thông hai căn phòng lại với nhau?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức chuyển sang tìm kiếm trên tường.

Quả nhiên, lúc tôi tìm chỗ tủ quần áo tựa sát vào tường thì phát hiện một cánh cửa gỗ có thể di chuyển được.

Tôi kéo cánh cửa ra, trên bức tường phía sau xuất hiện một đường hầm.

Theo đường hầm đó, tôi đi vào trong, sang được một căn phòng khác.

Cửa sổ và cửa ra vào của căn phòng này đều bị chặn hết, bên trong tối đen như mực.

Tôi mò mẫm lấy điện thoại, bật đèn pin điện thoại lên.

Ngay sau đó, một luồng khí lạnh quấn chặt lấy tôi.

Trên trần, trên tường và sàn của căn phòng này…

Khắp nơi đều dán đầy những lá bùa vàng.

8.
Ánh sáng phản chiếu khiến mọi thứ đều xuất hiện cái bóng màu vàng quái dị.

Tôi nắm chặt tay, móng tay bấu mạnh vào da thịt để sự đau đớn chế ngự nỗi hoảng sợ kinh hoàng của bản thân.

Theo ánh đèn, tôi xem xét những thứ đồ khác trong căn phòng.

Trên cái bàn ở trong phòng có bày một khung ảnh.

Trong khung ảnh ấy là một bức ảnh trắng đen của người thiếu nữ.

Cô ấy mở một nụ cười, thế nhưng trong hoàn cảnh như lúc này, nụ cười ấy lại khiến người ta có cảm giác vô cùng đáng sợ.

Tôi biết, cô gái ấy chính là nạ nhâ của vụ thả án năm đó.

Bên cạnh bàn là một cái tủ áo to, đen kịt.

Tôi chậm rãi đi đến, run rẩy mở cửa tủ áo ra.

Bên trong là một bộ quần áo nữ má me be bét.

Thời gian trôi qua khá lâu, quần áo bên trong đã hơi ngả vàng.

Vết máu trên đó cũng đã biến thành màu đen.

Quả nhiên những gì ông Hoàng nói không sai tí nào.

Từ Hạo thật sự đã giữ lại đồ vật của nạ nhâ, giấu trong phòng.

Tôi lấy điện thoại ra, không do dự, gọi điện thoại báo cảnh sát ngay.

Ngay khoảnh khắc cuộc gọi vừa được kết nối, tôi còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy từ bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân.

Tôi lập tức cúp máy, nín thở.

Tiếp sau đó, có tiếng vật nặng bị kéo lê và tiếng quần áo ma sát với mặt đất.

Từ Hạo trở về rồi sao?

Tôi nhẹ nhàng đi đến chỗ bức tường bị đập thông, chầm chậm bò trở vào trong tủ quần áo.

Cửa… bị mở ra.

Tiếng bước chân hướng về phía nhà vệ sinh đi đến.

Nghe tiếng nước chảy truyền ra từ trong ấy, tôi lén lút mở cửa tủ, chừa ra một khe hở nhỏ.

Thông qua khe hở đó, tôi trông thấy ông Hoàng mặt mũi đầy máu nằm dài trên đất.

Mắt ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi sau khe hở nơi tủ áo.

Khóe môi ông Hoàng nhấc lên một cách khó khăn, hình như muốn nói gì đó với tôi.

Tôi nhìn ra được, điều ông ấy nói với tôi chính là…

Mau chạy đi!

Chính ngay lúc này, tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh chợt ngừng.

Tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, đi về phía tủ quần áo.

Ngày sau đó, cửa tủ quần áo đột ngột bị mở ra.

9.
Trốn ngay chỗ treo quần áo của nạn nhân, tôi bắt ép chính bản thân mình không được phát ra tiếng động nào.

Mùi quần áo mốc trộn lẫn với mùi máu tanh đã lâu không ngừng xộc vào mũi tôi, khiến tôi rất muốn nôn.

Qua khe nhỏ nơi cửa tủ áo, tôi thấy Từ Hạo mặt mày u ám, lôi ông Hoàng vào trong căn phòng dán đầy bùa vàng.

Trong không gian chật hẹp, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch loạn xạ.

Một đứa con gái như tôi chắc chắn không phải đối thủ của Từ Hạo.

Bây giờ điều duy nhất tôi có thể mong chờ là hắn đừng phát hiện ra tôi đang trốn trong tủ áo.

Vừa nãy rốt cuộc hai người họ đã nói những gì mà lại có thể khiến Từ Hạo ra tay độc ác như thế với ông Hoàng cơ chứ?

Rồi Từ Hạo đưa ông Hoàng vào trong phòng này để làm gì?

Trong lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Từ Hạo chậm rãi bước về phía tủ áo.

Lúc bước đến trước tủ, hắn ta ngừng lại.

Tôi cắn chặt răng, mỗi sợi cơ trên người đều căng cứng.

Chỉ cần hắn mở cửa thì tôi sẽ liều mạng chiến đấu một mất một còn với hắn ta.

Thế nhưng ngoài dự đoán, Từ Hạo lại chẳng mở cửa tủ.

Hắn kiễng chân, từ nóc tủ lấy thứ gì đó xuống.

Đợi hắn quay trở lại chỗ bên cạnh ông Hoàng, tôi mới nhận ra trên tay hắn cầm một con dao phay bén ngót.

Từ Hạo siết chặt con dao, cánh tay giơ cao lên.

Lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Lúc này, tôi thật sự không nhịn nổi nữa.

Tôi bất ngờ xông ra khỏi tủ áo, nửa viên gạch trên tay đập mạng vào gáy của Từ Hạo.

Trước lúc trốn vào trong tủ, tôi đã lén giấu nửa viên gạch từ bức tường bị đập thông để tự vệ.

Bây giờ, xem ra quả thật là một lựa chọn đúng đắn.

Sau khi trúng phải đòn này của tôi, cả người Từ Hạo mềm nhũn, con dao trong tay cũng rơi xuống đất.

Tôi xông đến, đập vào đầu hắn thêm hai phát nữa.

Xác định Từ Hạo đã thật sự ngất đi, tôi ra khỏi phòng, qua phòng bên cạnh xé ga trải giường ra làm mấy mảnh, trói hắn lại.

Sau đó, tôi đỡ ông Hoàng lên, cho ông ấy uống chút nước.

Qua một hồi, tinh thần của ông Hoàng rõ ràng tốt lên hẳn.

Ông ấy ngồi dậy một cách khó khăn, nhìn qua nhìn lại quanh phòng.

Lúc này, điện thoại của tôi bỗng reo lên, là cuộc gọi đến của Tiểu Bạch.

Sau khi kết nối, tôi mới biết lúc nãy điện thoại cô ấy hết pin, giờ mới tìm được nơi sạc.

“Lạc Lạc, mình điều tra ra rồi.”

“Tử vi của cậu không hề tầm thường, mười chín tháng chín là ngày vía Quan Âm.”

“Trời sinh số mạng cậu may mắn, đời này sẽ luôn gặp bình an.”

“Nhưng mình cũng điều tra ra được nạn nhân của vụ thả á mười năm trước kia cũng là người sinh vào ngày mười chín tháng chín.”

“Các vị tiền bối trong nhà mình nói, từ thời xa xưa có một loại tà thuật đã thất truyền từ lâu, là loại dùng mạng của những người có ngày sinh đặc biệt như thế, tìm những nơi đặc biệt để hiến tế cho quỷ thần.”

“Những kẻ thực hiện loại tà thuật này sẽ gặp vận may tiền bạc, vạn sự hanh thông trong mười năm, hưởng đủ mọi vinh hoa phú quý.”

“Nhưng chỉ cần hết mười năm, thời gian vừa qua thì bắt buộc phải thực hiện lễ tế một lần nữa tại đúng ngay chỗ ban đầu.”

……

Nghe đến đây, tôi không khỏi nghi ngờ.

Những gì Tiểu Bạch nói có hơi khác với điều ông Hoàng đã nói với tôi.

Nếu thật là như thế thì có khả năng Từ Hạo không phải là hung thủ thực sự.

Vì bộ dạng của hắn nghèo khổ, vất vả như thế, nhìn thế nào cũng không giống người phát tài suốt mười năm.

Bỗng nhiên tôi lại nghĩ đến một người.

Người đó chỉ cần thời gian mười năm, tay trắng lập nghiệp tại nước ngoài, trở thành một người giàu nứt đố đổ vách.

Mà mười năm sau, người đó cố ý về nước, đến mua lại toà nhà này.

Người đó… chính là ông Hoàng.

Nghĩ đến đây, tôi nuốt một ngụm nước bọt, xoay đầu lại một cách khó khăn.

Vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt ánh lên sự hung ác của ông Hoàng.

Ngay sau đó, đầu tôi đau nhói, rồi không biết gì thêm nữa.

10.
Lúc tỉnh lại, tôi đang nằm trên đất, hai tay hai chân đều bị trói chặt.

Bên cạnh tôi là Từ Hạo cũng bị trói giống như vậy, mắt nhìn chằm chằm giận dữ.

Ông Hoàng chắp tay sau lưng, đứng trước di ảnh của nạn nhân, ánh mắt ngập tràn sự mất mát.

“Trở về chốn cũ, thế nhưng lại có cảm giác thật khác.”

Từ Hạo nhìn chằm chằm ông Hoàng, nghiến răng kèn kẹt.

Ánh mắt ông Hoàng như chứa đầy nỗi nhớ, nhẹ nhàng xoay khung ảnh trên bàn đi hướng khác.

“Con gái à, chính con đã cho ta tận hưởng được cảm giác vinh hoa phú quý mà trước kia chưa từng dám mơ.”

“Con là con gái của ta, con có thể vì ta mà hiến tế thì cũng xem như đã làm tròn chữ hiếu.”

Từ Hạo vặn vẹo cơ thể như phát điên, thế nhưng hắn ta không có cách nào tiến lại gần ông Hoàng dù chỉ một mét.

Ông Hoàng bước sang, một chân dùng sức giẫm lên mặt của Từ Hạo.

Ông ta không ngừng tăng thêm sức lực, khoé miệng Từ Hạo bắt đầu chảy máu.

Ông Hoàng nhìn tôi, cười nửa miệng:

“Lạc Lạc, tôi phải cảm ơn cô.”

“Nếu không có sự giúp đỡ của cô, thì hôm nay tôi chắc phải hết ở nơi này.”

“Để đáp lại ơn này, tôi sẽ để cho cô chế bớt đau đớn hơn.”

Nói rồi, ông ra nhặt con da phay trên đất lên, nắm lấy tóc tôi, lôi tôi ra nhà tắm ở bên ngoài.

Trên sàn nhà tắm đã được trải một tấm áo mưa từ trước.

Nhìn tôi bị ném lên trên lớp áo mưa đó, ông Hoàng thờ ơ nói:

“Gết ngườ trên đây thì vết máu sẽ dễ xử lý hơn.”

“Mười năm không ra tay, kỹ năng chắc chắn kém đi không ít.”

“Nhưng mà cô đừng sợ, tôi sẽ dùng một nhát dao chặ đầu cô, như thế thì cô sẽ không đau lắm đâu.”

Tôi trông thấy những đường gân trên bàn tay ông ta nổi lên, con dao sắc bén hướng chính xác về phía cổ tôi.

Nhưng cũng chính lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

11.
Ông Hoàng lập tức cúi người, đưa tay bịt chặt miệng tôi.

“Lạc Lạc, cậu bên trong đó à?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tiểu Bạch ở bên ngoài, nước mắt của tôi chẳng kiềm được nữa, không ngừng tuôn rơi.

Cùng lúc đó, tôi biết, đây chính là cơ hội cuối cùng của tôi rồi.

Tôi gồng cứng cả người, dồn hết sức, sau đó cố gắng dùng hai chân đẩy mạnh vào tường, cả cơ thể hướng về phía ông Hoàng bật mạnh, đâm sầm vào ông ta.

Ông ta không đề phòng nên bị tôi đâm vào như thế, cả người đập vào tường.

Những món đồ vệ sinh cá nhân trên kệ phía sau rơi xuống đất loảng xoảng.

Tiếng gõ cửa bên ngoài khựng lại một chút rồi tiếp tục càng gõ càng gấp gáp:

“Lạc Lạc! Cậu ở bên trong đúng không? Cậu nói gì đi!”

Rầm, rầm, rầm!

Tiểu Bạch ở bên ngoài đã bắt đầu phá cửa.

Ông Hoàng nhìn tôi đầy oán hận, lấy một cái khăn mặt, bịt miệng tôi.

Ông ta cầm con dao phay, đi ra phía cửa.

Không được!

Tiểu Bạch gặp nguy hiểm!

Tôi dùng hết sức lực toàn thân, quằn quại trên đất đầy khó khăn.

Thời gian ngay khoảnh khắc này sao dài đằng đẵng.

Kẹt một tiếng, tôi nghe tiếng cánh cửa gỗ cũ kỹ bị mở ra.

Chính lúc này, tôi cũng thò đầu ra được khỏi cửa nhà tắm.

Tiểu Bạch đứng ngoài cửa trông thấy tôi, ánh mặt ngập tràn sự kinh ngạc.

Cũng kinh ngạc y hệt vậy còn có chính tôi đang nằm trên mặt đất.

Bởi vì…

Không thấy ông Hoàng đâu nữa rồi!

12.
Lại thêm một tiếng “cạch”, cửa tự động đóng lại.

Ông Hoàng trốn sau cánh cửa xuất hiện sau lưng Tiểu Bạch, hung ác hướng về phía cô ấy mà chém.

Tiểu Bạch nghiêng người, tránh được một dao.

Sau đó, cô ấy túm lấy cổ tay ông Hoàng, một động tác ném qua vai nhanh gọn, quật ngã ông ta xuống đất.

Con dao phay tuột khỏi tay ông ta, văng ra xa.

Tiểu Bạch giận dữ đá vào người ông Hoàng thêm mấy cái nữa, xác định ông ta thật sự đã ngất đi rồi mới xông đến chỗ tôi.

Cô ấy cởi trói cho tôi xong, tôi kiềm không nổi nữa, ôm chầm lấy cô ấy khóc to.

Tiểu Bạch nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi, giúp tôi từ từ ổn định tâm trạng trở lại.

Tôi nghiến răng, đi sang dùng dây thừng trói chặt ông Hoàng lại.

Sau đó, chúng tôi cũng giúp Từ Hạo cởi trói.

Nếu hun hủ iết nười là ông Hoàng thì cũng chẳng cần phải trói anh ta lại làm gì.

Thế nhưng, tôi vẫn rất tò mò về mối quan hệ giữa anh ta và nữ quỷ kia.

Thấy ánh mắt dò hỏi của tôi, Từ Hạo bình thản nói:

“Ra ngoài đi, tôi sẽ kể cho các cô mọi chuyện.”

Thế nhưng ngay lúc tôi và Tiểu Bạch vừa bước ra khỏi phòng, Từ Hạo ở phía sau bỗng đột nhiên đóng sầm cửa lại.

Tiếp sau đó, từ bên trong truyền ra tiếng gào thét thảm thiết của ông Hoàng.

Tôi và Tiểu Bạch hoảng hốt, dùng sức cố gắng xô cửa.

Thế nhưng cánh cửa chống trộm này trông tuy cũ kỹ lại vô cùng chắc chắn, dưới tác động của hai đứa bọn tôi cũng chẳng hề động đậy.

Chẳng biết phải qua bao lâu, cửa mở.

Từ Hạo bước ra, toàn thân đều là máu.

Ông Hoàng ở trong phòng đã bị chặt đầu, xác bị phân thành nhiều mảnh, máu tươi chảy lai láng khắp sàn.

Tiểu Bạch vừa định ra tay thì Từ Hạo đã gục xuống đất.

Anh ta run rẩy châm một điếu thuốc, chậm rãi kể lại câu chuyện của mình.

13.
Cô gái bị gết ại rồi phâ ác ở nơi này tên Hoàng Tuyết, là bạn gái của Từ Hạo.

Hai người họ yêu nhau từ lúc học đại học đến tuổi thành gia lập thất.

Cha của Hoàng Tuyết là một thương gia, người làm ăn thường xem trọng lợi ích, đương nhiên chẳng vừa mắt một Từ Hạo gia cảnh bình thường.

Từ Hạo cũng biết khoảng cách giữa hai người bọn họ, thế nên liều mạng làm việc, cố gắng vươn lên cao, chỉ muốn có thể có một ngày được cha Hoàng Tuyết nhìn với con mắt khác.

Thế nhưng, Hoàng Tuyết chẳng đợi được đến ngày anh ta công thành danh toại.

Anh ta bận đầu tắp mặt tối, lơ là việc quan tâm đến Hoàng Tuyết.

Đến lúc phát hiện ra không thể liên lạc được với Hoàng Tuyết nữa, anh ta lại nhận được cuộc gọi của cảnh sát.

Hoàng Tuyết hết rồi, bị phân xác ra làm nhiều mảnh.

Hun hủ ra tay cẩn trọng, không hề để lại bất kì manh mối nào.

Cả sát đã tốn rất nhiều nhân lực, tài lực cũng không thu được một tí kết quả.

Vụ á cứ thế khép lại.

Trong một lần tình cờ, Từ Hạo xem được bài phân tích vụ á của một cư dân mạng trên diễn đàn nọ.

Cư dân mạng đó lấy tên là Đạo trưởng Thiên Nhất, anh ta đã phân tích động cơ gết nười của tên sá ân một cách vô cùng hợp lý.

un hủ giế ngườ vì muốn tiến hành một loại tà thuật thay đổi vận mệnh.

Hơn nữa, đạo trưởng Thiên Nhất kia còn dựa theo những điều kiện mà tà thuật này cần, đoán ra chính xác tử vi của Hoàng Tuyết.

Từ Hạo giống như túm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, anh ta kết bạn với người đó.

Sau khi trò chuyện cùng đạo trưởng Thiên Nhất, Từ Hạo mới biết được thứ tà thuật kia chỉ linh nghiệm trong thời gian mười năm.

Sau mười năm, bắt buộc phải tại chính nơi này hiến tế thêm một cô gái với tử vi đặc biệt mới có thể tiếp tục duy trì tà thuật.

Nếu không, sẽ bị phản lại, sống không bằng chết.

Thế nên, Từ Hạo tiêu hết tất cả số tiền mình tích luỹ được, mua lại cả toà nhà này vì giá nhà giảm mạnh do thảm án năm xưa.

Số tiền tích luỹ ấy vốn là tiền anh ta chuẩn bị để cưới Hoàng Tuyết.

Lo sợ oán khí của Hoàng Tuyết quá sâu, sẽ làm tổn thương đến bản thân mình và những người thuê nhà vô tội, anh ta đã dùng bùa chú trấn áp cô ấy.

Đợi đến khi báo thù xong, anh ra sẽ chuộc lỗi với Hoàng Tuyết, giúp cô ấy được siêu độ.

Từ Hạp giống như một người thợ săn, ẩn náu nơi toà nhà này, kiên nhẫn đợi chờ con mồi xuất hiện.

Anh ta biết, mười năm sau, tên hung thủ đó nhất định sẽ quay trở lại.

Thế nên lúc ông Hoàng đến tìm anh ra thương lượng chuyện mua lại toà nhà này, anh ra lập tức nhận ra ông Hoàng chính là hung thủ đã giết hại Hoàng Tuyết năm đó.

Nhưng Từ Hạo không ngờ rằng, kẻ gết Hoàng Tuyết để hiến tế lại chính là cha ruột của cô ấy.

Năm đó, công ty của ông Hoàng gặp phải biến cố, đứng trên bờ vực phá sản.

Trong lúc tình cờ, ông ta biết được sự kỳ diệu của tà thuật.

Vừa khéo con gái của ông ta lại là người mà thứ tà thuật đó cần, sở hữu tử vi trong ngàn người có một.

Vì tiền tài, ông Hoàng chọn hi sinh con gái ruột của mình.

Vì thủ đoạn của ông ta gọn gàng, lại thêm thân phận là cha của người bị hại nên không ai nghi ngờ ông ta chính là hung thủ tàn nhẫn giết hại chính con gái mình.

Mười năm sau, cuối cùng Từ Hạo cũng bắt được hung thủ, chuẩn bị ết ông ta để thay Hoàng Tuyết báo thù.

Thế nhưng lại bị tôi vô tình ra tay cứu ông Hoàng.

Còn suýt chút nữa tự đem cái mạng nhỏ của mình ra làm liều.

Nghĩ đến đây, tôi mới bàng hoàng nhận ra.

Hoá ra chuyện mời tôi đi ăn cơm cũng là ông Hoàng cố ý.

Nhất định ông ta đã thấy thẻ căn cước của tôi rơi dưới đất, phát hiện ra tôi chính là người có tử vi đặc biệt.

Ông ta dùng lời lẽ lừa dối tôi, khiến tôi càng lúc càng tin Từ Hạo chính là kẻ sá nân, muốn lợi dụng tôi giúp ông ta cùng đối phó Từ Hạo, sau đó sẽ biến tôi thành vật hiến tế.

Chỉ có điều ông ta không ngờ rằng, Từ Hạo đã phát hiện ra thân phận của ông ta trước một bước.

14.
Nghe xong chuyện của Từ Hạo, tôi và Tiểu Bạch đều im lặng, không nói.

Chúng tôi nhìn nhau, chẳng biết nên đối mặt với người đàn ông si tình này thế nào.

Từ Hạo hút thuốc xong, nhìn chúng tôi, giọng điệu ngập tràn sự khẩn cầu:

“Trước khi các cô báo cả sát, hãy để tôi đi cúng bái cho Hoàng Tuyết một lần.”

Tôi và Tiểu Bạch chẳng do dự gì, đồng ý thỉnh cầu của anh ta.

Đi vào cái lỗ hổng lớn phía sau tủ áo, chúng tôi lại bước vào căn phòng dán đầy bùa vàng thêm lần nữa.

Tôi vừa trèo vào trong thì bỗng cảm thấy bị người ta bóp chặt cổ.

Da thịt lạnh toát, một con dao găm kề sát cổ tôi.

Từ Hạo bắt tôi làm con tin, hét lên đầy hung ác với Tiểu Bạch:

“Mày qua bên kia lấy còng tự còng tay, chân lại. Nếu không, tao giế nó!”

Tinh thần hắn ta kích động, d găm run run rạch lên da thịt tôi, má tươi chảy ra.

Tiểu Bạch chẳng còn cách nào, chỉ có thể thành thật đi qua, tự trói chính mình.

Từ Hạo kéo tôi qua, cầm mấy cái còng khác, trói tôi lại.

Trên mặt hắn là sự hưng phấn khó kiềm chế, cả cơ thể đều run lên, hét lớn:

“Mười năm rồi! Cuối cùng tao cũng đợi được ngày này!”

“Phú quý ngất trời, cuối cùng cũng đến lượt tao!”

Tôi và Tiểu Bạch liếc nhìn nhau, bỗng nhiên thông suốt.

Hoá ra hắn ở đây suốt mười năm không phải vì Hoàng Tuyết báo thù.

Mà vì muốn lợi dụng tà thuật đó, thay đổi vận mệnh của chính mình, muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Hắn nhốt chúng tôi ở căn phòng phía ngoài, tự tay giết chết ông Hoàng cũng không phải để báo thù, mà vì muốn biết cách thực hiện tà thuật từ miệng ông Hoàng.

Tiểu Bạch nổi điên, nhìn hắn đầy căm phẫn:

“Hoàng Tuyết chết vì thứ tà thuật này, bây giờ chính anh lại muốn thực hiện nó, anh không sợ cô ấy ở dưới suối vàng cũng chẳng cách nào tha thứ cho anh hay sao?”

Từ Hạo cười bất đắc dĩ:

“Nếu cô ấy thật sự yêu tao thì nên mong tao sống những tháng ngày tốt đẹp.”

“Nếu như năm đó tao có tiền, cha của cô ấy sao có thể ngăn cấm bọn tao ở bên nhau?”

“Tao sợ nghèo lắm rồi, thế nên tao sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội phát tài nào hết!”

Nói rồi, hắn cười lạnh, bước đi.

Đợi Từ Hạo quay lại lần nữa, trên tay hắn có thêm một gói gì đó rất lớn.

Hắn chia đôi nó ra, xé hết những lá bùa vàng trên mặt đất.

Hình ảnh được vẽ bằng máu tươi xuất hiện trên sàn, một biểu tượng kỳ dị rất lớn.

Biểu tượng đó trông như một khuôn mặt quỷ, lại hơi giống một nhân vật cổ xưa khiến người ta nhìn lâu hơn chút cũng nổi hết cả da gà.

Hắn lôi ra xá một con mèo đen, lấy dao găm rạch cái xá.

Má mèo đen chảy trên đất, hoàn thành nét vẽ cuối cùng của biểu tượng quái dị kia.

Biểu tượng đó vừa hoàn thành, một cơn gió lạnh lẽo nổi lên trong phòng.

Gió thổi những lá bùa vàng vang lên tiếng xào xạc.

Từ Hạo tiếp tục lấy ra rất nhiều thứ từ trong cái gói kia, xương cốt, ngọc, xác động vật chết khô…

Một đội hình đơn giản được xếp quanh biểu tượng kỳ quái kia.

Lúc hắn ta đặt món đồ cuối cùng xuống, một làn khói đen bốc lên từ chính giữa biểu tượng đó.

Giữa làn khói đen có vô vàn những tia sáng đỏ thoắt ẩn thoắt hiện, giống như ngàn vạn con mắt đang quan sát chúng tôi.

Trên mặt Từ Hạo đỏ bừng, biểu cảm bệnh hoạn, hắn xua tay hét lớn:

“Thành công rồi! Con đường kết nối đến lễ tế thần đã mở, chỉ cần đặt vật tế vào thì tao có thể cãi ý trời cao, thay đổi vận mệnh, sống mười năm toàn vinh hoa phú quý.”

Hắn cười nham hiểm, hướng về phía tôi.

Hắn túm lấy tóc tôi, bắt đầu lôi tôi vào giữa trận pháp.

“Tao không mềm lòng như ông Hoàng đâu, tao sẽ gết mày trước rồi hiến tế sau.”

“Giế mày xong, hồn phách mày vẫn còn có thể giữ được, có cơ hội đầu thai kiếp khác.”

“Nhưng nếu lúc còn sống mà bị hiến tế, mày không chỉ phải chịu nỗi đau đớn khi linh hồn bị xé nát, mà còn bị hồn bay phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”

Từ Hạo lẩm bẩm, sau đó không chần chừ thêm, kéo tôi thẳng vào trung tâm trận pháp.

Hắn xem đồng hồ, khoé môi kéo ra một nụ cười.

“Còn ba phút nữa là đến nửa đêm.”

“Nghi thức sắp bắt đầu rồi, hưởng thụ ba phút cuối cùng trong đời mày đi.”

Thế nhưng trên mặt tôi chẳng hề có tí gì là sợ hãi, tôi chỉ lạnh nhạt nhìn hắn.

“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Kẻ sát nhân dù có thông minh đến nhường nào cũng đều sẽ lộ ra sơ hở.”

“Theo tôi biết, vụ á mười năm trước, phía cả át đã từng điều tra ông Hoàng.”

“Nhưng lúc đó, chính anh đã cung cấp bằng chứng ngoại phạm cho ông ta, giúp ông ta thoát khỏi hiềm nghi.”

“Sau đó, ông ta cho anh một đống tiền bịt miệng.”

“Còn anh thì lấy số tiền đó mua lại toà nhà này.”

“Sau khi mua nhà, trong lòng anh vẫn luôn ám ảnh, sợ oan hồn của Hoàng Tuyết đến báo thù nên mới cố tình dán đầy bùa vàng trong chính căn phòng mà năm đó cô ấy bị gết.”

“Anh sợ cô ấy thoát ra được nên không ngại phải dán bùa khắp người, còn lén lút giấu chiếc váy cô ấy mặc lúc bị sát hại để che đậy mùi của chính mình.”

Nghe xong những lời của tôi, Từ Hạo như bị sét đánh ngang tai.

Hắn chỉ tay vào mặt tôi, giọng nói run run:

“Tại sao mày lại biết những chuyện này… rốt cuộc… mày là ai?!!”

Tôi là ai ư?

Chỉ là một người tự dấn thân vào trò chơi báo thù mà thôi.

15.
Tôi tên là Nhiêu Lạc Lạc, thế nhưng cuộc đời của tôi chẳng có tí gì liên quan đến niềm vui cả.

*乐 (Lạc) trong tiếng Trung có nghĩa là “vui vẻ”.

Từ nhỏ tôi đã biết, nơi thôn làng nhỏ của tôi, con gái là thứ vô dụng nhất trên đời.

Học xong cấp hai, tất cả những cô gái trong thôn đều sẽ thôi học, ở nhà phụ giúp gia đình.

Lớn thêm chút nữa thì sẽ bị bắt đi làm kiếm tiền, nuôi các anh em trai trong nhà đi học.

Cuối cùng, sẽ bị cha mẹ gả cho người nào đem đến nhiều sính lễ nhất.

Ngoại hình, nhân phẩm, tuổi tác của người đó ra sao không quan trọng.

Cha mẹ chỉ để tâm đến việc sính lễ có nhiều hay không, có đủ để con trai trong nhà lấy vợ hay không.

Lúc tôi học lớp chín, có một cô giáo tình nguyện đến thôn tôi dạy học.

Cô ấy tên Hoàng Tuyết, đến từ một thành phố lớn mà tôi chưa từng được đặt chân đến.

Cô giáo Hoàng Tuyết cao ráo, xinh đẹp, làn da trắng như phát sáng.

Cô ấy cho tôi biết, hoá ra con gái không chỉ có thể mặc lại quần áo cũ của người lớn.

Con gái cũng có thể trắng trẻo, thơm tho.

Thời gian rảnh rỗi, cô Hoàng Tuyết sẽ dịu dàng trò chuyện chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe về thế giới bên ngoài.

Cô nói, thế giới ngoài kia rất tuyệt vời, nam nữ bình đẳng, có vô vàn khả năng.

Cô ấy hi vọng chúng tôi nhất định không được từ bỏ việc học, phải cố gắng học hành, bước ra thế giới ngoài kia xem có gì.

Cô Hoàng Tuyết từng nói, cô học đại học chuyên ngành dịch thuật cổ văn.

Tôi thầm thề trong lòng, nếu như có thể học đại học, tôi nhất định sẽ chọn chuyên ngành giống như cô ấy.

Nhưng tôi cũng biết, đó là điều không thể.

Hết học kỳ này, tôi chẳng thể nào tiếp tục đi học nữa rồi.

Hôm tốt nghiệp, tôi ôm lấy cô Hoàng Tuyết, khóc đến mức đỏ cả mắt.

Cũng có hơi không nỡ xa cô, cũng có đau lòng vì không thể tiếp tục con đường học tập để trở thành một người giống như cô Hoàng Tuyết.

Cô Hoàng Tuyết ôm lấy tôi, cô nói:

“Lạc Lạc, em là đứa trẻ thông minh nhất lớp mình.”

“Cô tin rằng em nhất định sẽ đậu đại học, có thể ra khỏi vùng núi này.”

Nghe những lời của cô Hoàng Tuyết, tôi lại càng khóc lóc thương tâm hơn.

Cuối cùng, dưới sự tra hỏi của cô ấy, tôi đành kể chuyện gia đình sắp bắt tôi thôi học cho cô nghe.

Cô Hoàng Tuyết chẳng nói gì, kéo tôi về nhà.

Cô ấy thương lượng với cha mẹ tôi muốn cho tôi tiếp tục đi học.

Cô Hoàng Tuyết sẽ tài trợ toàn bộ chi phí học đại học lẫn phí sinh hoạt cho tôi đến khi tốt nghiệp.

Cha mẹ cúi đầu, lẩm bẩm gì đó một chút:

“Dù sao thì không cần nhà ta bỏ tiền, cô giáo cũng đã nói thế rồi. Lạc Lạc nhà mình là tài năng học tập, nếu nó có thể thi đậu đại học, há chẳng phải sính lễ sẽ càng nhiều hơn hay sao…”

Cuối cùng, cha mẹ đồng ý với đề nghị của cô Hoàng Tuyết.

Ngày tôi đến báo danh học cấp ba, cô Hoàng Tuyết xách túi hành lý giúp tôi, cùng tôi đi một quãng đường rất xa.

Đường núi lầy lội, hiểm trở có cô giáo bên cạnh, trở nên không còn dài như thế.

Lúc chia tay, cô ấy chẳng nói gì.

Thế nhưng tôi có thể thấy rõ sự kỳ vọng trong ánh mắt cô.

Ba năm học cấp ba, tiền sinh hoạt mà cô Hoàng Tuyết cho chỉ đến tay tôi được một nửa.

Tôi cũng chẳng chất vấn cha mẹ, thay vào đó là liều mạng cố gắng học hành.

Cuối cùng, tôi cũng đã thi đậu một trường đại học trọng điểm.

Tôi dùng số tiền kiếm được trong kỳ nghỉ hè để mua một chiếc điện thoại cũ.

Lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay, tôi run rẩy bấm số điện thoại mà cô Hoàng Tuyết từng viết lại cho mình.

Cuối cùng, tôi đã có thể tự hào nói cho cô biết, tôi không hề khiến cô ấy thất vọng.

Thế nhưng, từ đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng điện thoại bị tắt nguồn.

Sau đó, tôi đã dùng hết mọi cách để tìm kiếm cô Hoàng Tuyết, thế nhưng cuối cùng lại xem được tin tức về cô trên bảng tin.

Cô ấy bị người ta phâ ác, giế hại ã an, hun hủ thì vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Từ giây phút đó, tôi đã thề, nhất định sẽ báo thù cho cô Hoàng Tuyết.

Chỉ cần có thời gian, tôi bắt đầu điều tra tất cả những gì liên quan đến vụ á đó.

Nhưng mà… một sinh viên không tiền không thế như tôi, muốn tìm ra một tên hung thủ giết người thật sự là quá khó.

Cũng có thể do ông trời bị sự kiên trì của tôi làm cho cảm động, tôi tìm được chút manh mối từ giáo viên hướng dẫn của cô Hoàng Tuyết.

Giáo viên hướng dẫn ấy họ Hứa, là một bà lão đầu tóc đã bạc phơ.

Sau khi biết được lí do tôi tìm đến cũng như mối quan hệ giữa tôi và cô Hoàng Tuyết, bà ấy run run đưa cho tôi một cái hộp.

Bên trong là di vật của cô Hoàng Tuyết.

Trong hộp có một cuốn nhật ký cùng ít tài liệu nghiên cứu của cô ấy.

Bà Hứa nắm chặt lấy tay tôi bàn đôi bàn tay nhăn nheo, trong đôi mắt mờ đục của bà hiện lên một tia hi vọng.

Tôi biết, bà Hứa và cô Hoàng Tuyết yêu thương nhau như mẹ con ruột thịt.

Bà ấy cũng hi vọng tôi có thể tìm ra hung thủ, thay cô Tuyết báo thù.

Sau khi trở về, tôi tìm thấy một mảnh giấy da ố vàng kẹp trong cuốn nhật ký của cô.

Trên giấy viết đầy những ký tự ngoằn ngoèo.

Lúc đó, vì chịu ảnh hưởng từ cô Hoàng Tuyết, tôi cũng đã chọn chuyên ngành dịch thuật cổ văn.

Tốn mất một tháng trời, cuối cùng tôi cũng đã dịch xong những văn tự cổ ấy.

Trên đó, thứ được ghi lại là một loại tà thuật vô cùng đáng sợ.

Khoảnh khắc ấy, da đầu tôi tê dại, ngay lập tức hiểu hết chân tướng của việc cô Hoàng Tuyết bị hại.

Dựa theo nhật ký của cô, tôi biết được cô ấy bị hai sau khi dịch xong những thứ này không lâu.

Có người làm theo tà thuật đó, giết cô Hoàng Tuyết vì muốn làm trái ý trời, thay đổi vận mệnh.

Rất nhanh sau ấy, tôi đã xác định được hun hủ.

Chính là cha ruột của cô Hoàng Tuyết, ông Hoàng.

Sau khi cô Hoàng Tuyết mất, công ty nhỏ đang trên bờ vực phá sản của ông Hoàng bỗng chốc nhận được mấy đơn hàng khổng lồ.

Tiền tài cứ như nước chảy không ngừng dồn vào tay ông ta.

Ông ta cũng rất nhanh đi ra nước ngoài phát triển rồi trở thành một người giàu có ở đấy.

Tôi cũng điều tra được tên bạn trai của cô Hoàng Tuyết chỉ vì tiền mà khai man tạo chứng cứ ngoại phạm cho ông Hoàng.

Nhìn tà thuật được dịch xong trên tay mình, tôi nghĩ ra được một cách để khiến bọn họ phải trả giá cho tất cả mọi chuyện.

16.
Tôi nói đến đấy, Từ Hạo đã đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

Hắn ta hình như nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên hiểu hết:

“Hoá ra, cái tên đạo trưởng Thiên Nhất trên mạng kia chính là mày!”

“Mày cố ý cho tao biết tác dụng của tà thuật kia chính là muốn tao và ông Hoàng tàn sát lẫn nhau!”

Tôi cười lạnh, nhìn hắn:

“Tao biết mày nhất định sẽ cắn câu thôi.”

“Cái loại vì tiền mà có thể giết người yêu của mình như mày là đồ súc sinh, chẳng việc gì mà mày không dám làm hết.”

Hai mắt Từ Hạo đỏ bừng, hắn nghiến răng nghiến lợi gào lên:

“Mày có biết cảm giác bị cha của bạn gái mình chế nhạo là thứ không tiền, nghèo khổ, không xứng với con gái ông ta là thế nào không?”

“Từ giây phút đó, tao liều mạng chỉ muốn vươn lên, liều mạng kiếm tiền chính là vì không muốn phải đối mặt với bộ dạng thảm hại ngày xưa nữa.”

“Biết tin Hoàng Tuyết chết, tao cũng đau lòng lắm chứ. Nhưng cha cô ấy đã đưa ra một con số mà tao không cách nào từ chối được.”

“Có số tiền đó thì tao có thể tìm một người con gái khác, có thể diễu võ dương lai trước mặt cha mẹ cô ra, lấy lại sự kiêu hãnh mà tao đã đánh mất trước đó từng chút từng chút một!”

Từ Hạo gào lên như muốn vỡ cả phổi, càng lúc càng điên cuồng.

Tôi cười nhẹ, trong đầu hiện lên hình ảnh khuôn mặt của cô Hoàng Tuyết.

“Lúc mày nhận lấy những đồng tiền đó của ông Hoàng thì mày đã chẳng còn tí lòng tự trọng nào nữa rồi:”

“Mày có biết tao đọc được gì trong nhật ký của cô Hoàng Tuyết không?”

“Cô ấy viết, cho dù giàu sang hay nghèo khó, cô ấy đều tình nguyện cùng mày sống đến trọn đời.”

“Cô ấy viết, cô ấy rất thương mày. Thương mà phải chịu áp lực rất lớn, thương mày phải nịnh nọt cha cô ấy. Nếu có thể lựa chọn, cô ấy thà sinh ra trong một gia đình bình thường giống như mày để có thể ở bên cạnh mày.”

“Cô ấy còn viết, đợi mày đi công tác trở về, cô ấy sẽ cầu hôn mày trước…”

Rầm!

Từ Hạo bỗng đứng phắt dậy, đôi mắt đỏ bừng, đấm một đấm thật mạnh xuống cái bàn trước mắt.

“Con mẹ mày! Đừng nói nữa!”

“Đây là lựa chọn của tao, tao không hối hận!”

Ngay lúc này, một màn sương đen dày đặc hơn bốc lên từ chính giữa trận pháp.

Màn sương dày đặc trông như một cái kén, chầm chậm bao quanh tôi.

Từ Hạo lạnh nhạt nhìn tôi, nói:

“Đã đến giờ, tà thần bắt đầu thưởng thức vật hiến tế rồi.”

“Mày đã thua, hãy trở thành bàn đạp cho tao bước lên đỉnh vinh quang đi!”

Màn sương nuốt lấy tôi từng chút từng chút một, thế nhưng trên mặt tôi chẳng có tí nào sợ hãi.

“Có phải mày cũng hơi nghi ngờ, tại sao tao có nhiều phương pháp để đối phó mày đến thế nhưng lại cứ nhất định phải đẩy bản thân đến bước đường này không?”

“Có lẽ mày không biết nếu vật hiến tế không thể đáp ứng được yêu cầu của tà thần thì chuyện gì sẽ xảy ra đâu nhỉ?”

Tôi cười đến mức cả người phát run, từng câu từng chữ nói:

“Nếu như vật hiến tế không thể đáp ứng được yêu cầu của tà thần, thì chính là lừa dối thần linh!”

“Như thế… kẻ thực hiện lễ tế này sẽ bị tà thần đang tức giận giam giữ, tra tấn, vĩnh viễn không thể thoát ra…”

Tinh thần của Từ Hạo như khựng lại, vẻ mặt không chắc chắn, nói:

“Tao đã từng xem qua thẻ căn cước của mày lúc đo thuê nhà, chính xác là người có tử vi đặc biệt, không thể nhầm được.”

Tôi càng cười vui vẻ hơn, cười ra cả nước mắt:

“Mày có thể giúp ông Hoàng làm giả chứng cứ ngoại phạm, lừa dối mọi người. Thế sao tao lại không được dùng một cái thẻ căn cước giả để lừa mày?”

Ngay lúc đó, sắc mặt hắn tái nhợt, không còn chút máu:

Như thể xác nhận lời nói của tôi, màn sương đang bao trùm lấy tôi bỗng chốc tan biến.

Sâu trong màn sương truyền đến một tiếng gầm gừ khiến linh hồn người ta phải run rẩy.

Vô số những đôi mắt đỏ au và những xúc tu đen thui, nhầy nhụa xuất hiện khắp các góc phòng.

Từ Hạo kinh ngạc hét lên một tiếng, cả tay cả chân đều hướng về bên ngoài bỏ chạy.

Thế nhưng ngay sau đó, hắn đã bị một cái xúc tu khổng lồ cuộn lại.

Những giác hút trên xúc tu bắt đầu chuyển động, Từ Hạo bỗng co rút lại với tốc độ mắt thường cũng có thể nhận ra.

Khi hắn ta rơi xuống đất, hắn đã biến thành một bộ da người nhăn nheo mất rồi.

Tôi nhìn thấy linh hồn của Từ Hạo lướt qua nơi sâu trong màn sương ấy.

Khuôn mặt hư ảo của hắn chứa đầy oán hận, nhào về phía tôi.

Thế nhưng chỉ phút chốc lại bị xúc tu quấn lấy kéo vào trong màn sương, biệt tăm biệt tích.

Tiểu Bạch đang nằm trên mặt đất, vui mừng thốt lên:

“Lạc Lạc! Kế hoạch của cậu cuối cùng cũng thành công rồi!”

“Không uổng công mình cũng cậu diễn kịch lâu đến thế.”

Tôi nhìn cô ấy, khuôn mặt toàn sự dịu dàng:

“Xin lỗi Tiểu Bạch, mình đã nói dối cậu.”

“Hứng chịu cơn thịnh nộ của tà thần không chỉ có kẻ thực hiện tà thuật.”

“Vật hiến tế giả mạo đó… cũng sẽ chịu cảnh hồn bay phách tán…”

Dưới ánh mắt kinh hãi của Tiểu Bạch, một cái xúc tu xuất hiện sau lưng tôi.

Nó xé gió tiến về phía tôi.

17.
Ngay sau đó, tôi cảm giác mình bị một lực mạnh hút lấy, cơ thể bay về phía trước.

Tôi thấy các xúc tu bị kéo dài ra, quấn quanh một người phụ nữ.

Vóc dáng người ấy cao ráo, thắt hai bím tóc xinh xinh, giống hệt lần đầu chúng tôi gặp gỡ.

“Lạc Lạc, cô rất tự hào về em!”

“Em thật sự đã làm được rồi, đã trở thành một cô gái vừa thông minh, vừa dũng cảm.”

“Cô không còn gì để dạy em nữa, nhưng cô hi vọng em có thể tiếp tục vững bước…”

Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, nước mắt tuôn không kiểm soát.

“Cô… Hoàng Tuyết…”

Mấy chữ ấy còn chưa kịp nói ra hết, xúc tu kia đã quấn lấy cô ấy, kéo vào trong màn sương.

Sương đen tan biến, những thứ dùng để bố trí trận pháp trên sàn đều đã biến thành tro bụi.

Cạch một tiếng, bức di ảnh của cô Hoàng Tuyết từ trên bàn rơi xuống đất.

Khung kính vỡ tan tành, bức ảnh bên trong không cánh mà bay.

Cô ấy bị nhốt ở nơi này mười năm, cuối cùng cũng có thể được giải thoát rồi…

15.

Trên con đường núi hiểm trở, tôi và Tiểu Bạch kéo theo hai chiếc vali lớn, lê từng bước nặng nhọc.

Cô ấy lau lau mồ hôi trên trán, phàn nàn:

“Cậu nghĩ gì mà cứ đòi phải đến nơi núi non hiểm trở này làm giáo viên tình nguyện thế hả?”

“Mình chắc cũng trong đầu có sạn mới cùng cậu chạy đến chỗ này hít bụi.”

Tôi cười, nói với cô ấy:

“Chúng ta đi vào thì dễ, nhưng bọn trẻ trong núi đi ra mới khó.”

“Làm giáo viên tình nguyện chính là đi gieo vào lòng bọn trẻ một hạt giống.”

“Hạt giống đâm chồi nảy lộc sẽ đem đến cho chúng quyết tâm và dũng khí rời khỏi núi cao.”

“Hạt giống năm đó gieo vào tim tớ, giờ đây đã biến thành một cây cổ thụ rồi.”

“Thế nên tới cũng muốn giúp nhiều đứa trẻ sinh ra trên núi có thể trú dưới tán cây này…”

Ngẩng cao đầu, nhìn quanh bốn phía.

Cây cối rậm rạp, cao chọc trời.

Cành lá sum suê che đi ánh nắng gay gắt.

Mắt tôi bỗng ướt, khẽ lẩm bẩm một mình:

“Cô Hoàng Tuyết, cảm ơn cô…”

(HẾT)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom