• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (4 Viewers)

  • Chương 186-189

Chương 186: Dập đầu lạy

Sau khi Diệp Quân rời khỏi Võ Tháp Quan Huyên, anh không rời đi ngay.

Anh muốn tới xem thử Kiếm Chủ Nhân Gian!

Thật ra thư viện Quan Huyên cấm người ngoài ra vào, nhưng Diệp Quân từ Võ Tháp đi ra, thế nên hắn vốn đang ở trong thư viện Quan Huyên. Mà người của thư viện cũng không để ý tới hắn, vậy nên hắn hết sang phía Đông lại sang phía Tây, sau cùng tới thư điện!

Thư điện là đại điện của thư viện Quan Huyên, trước đại điện có thềm đá nghìn cấp, bên dưới thềm đá là một tảng đá khổng lồ làm quảng trường.

Bình thường các học viên của thư viện sẽ tới đây học tập.

Lúc Diệp Quân tới đây cũng có vài học viên ngồi xếp bằng tu luyện!

Diệp Quân nhìn quanh một lượt, phải công nhận rằng những học viên này của thư viện đều rất ưu tú. Suốt dọc đường hắn đi tới, người có cảnh giới thấp nhất cũng là cảnh giới Phá Không, cũng gặp đến vài người có cảnh giới Tiểu Kiếp!

Ngoạ hổ tàng long!

Còn với thư viện, hắn không hề oán hận.

Vì xã hội này thực tế như vậy đấy!

Ngươi không giỏi thì người khác sẽ đối xử thực tế với người, nếu ngươi sở hữu thực lực mạnh mẽ thì người khác sẽ lấy lòng, nịnh nọt ngươi.

Đúng như một câu rất thô mà người đời thường nói: Người giàu, có thả bom cũng thơm!

Bi thương, nhưng chính là hiện thực!

Diệp Quân bước tới trước một pho tượng, pho tượng này chính là tượng của Kiếm Chủ Nhân Gian!

Pho tượng hùng vĩ, cao mười mấy trượng, điêu khắc như thật.

Kiếm Chủ Nhân Gian tay cầm bội kiếm, mắt nhìn phía chân trời, oai phong hùng dũng.

Diệp Quân nhìn tượng Kiếm Chủ Nhân Gian một lúc lâu mới khẽ hành lễ.

Trong lòng hắn, đây là người đáng để Diệp Quân hắn kính phục!

Mục tiêu của hắn cũng là mong mình có thể trở thành nhân vật như Kiếm Chủ Nhân Gian, lập trật tự, giữ hoà bình cho vạn thế!

Đương nhiên, hắn biết điều này rất khó!

Cũng chính vì vậy, hắn mới cảm thấy Kiếm Chủ Nhân Gian rất lợi hại!

Dám làm những chuyện khó khăn vì người trong thiên hạ!

Đúng lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: "Dập đầu lạy một cái đi!"

Dập đầu lạy!

Diệp Quân sững người, sau đó vội lắc đầu: "Không được!"

Tiểu Tháp không hiểu: "Vì sao?"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta chưa dập đầu lạy ai bao giờ! Tuy ta rất kính ngưỡng Kiếm Chủ Nhân Gian nhưng ta thấy dập đầu lạy ông ấy thì hơi quá! Đàn ông, chỉ quỳ với trời đất, với cha mẹ!"

Tiểu Tháp trầm mặc.

Diệp Quân nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, một lát sau hắn bỗng nhếch miệng cười: "Tháp gia, ngươi có thấy ta khá giống với vị Kiếm Chủ Nhân Gian này không?"

Tiểu Tháp: "Hơi giống!"

Diệp Quân cười ha ha sau đó quay người rời đi.

Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ phía bên cạnh: "Diệp huynh!"

Diệp Quân dừng bước, quay đầu lại nhìn. Có một chàng trai đang đứng cách đó không xa, hắn nhận ra người này chính là Vân Trần!

Cũng chính là tên ở tầng thứ mười trong Võ Tháp!

Nhìn thấy Diệp Quân, Vân Trần bước nhanh tới, y cười nói: "Đúng thật là huynh này!"

Diệp Quân khẽ cười: "Vân Trần huynh!"

Vân Trần lấy làm lạ: "Huynh tới đây là để?"

Y biết Diệp Quân không phải là học viên của thư viện Quan Huyên.

Diệp Quân cười đáp: "Tới xem thử Kiếm Chủ Nhân Gian!"

Vân Trần cười nói: "Thì ra là vậy!"

Diệp Quân đang định nói gì đó thì một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh: "Ngươi chính là Diệp Quân kia đấy à?"

Diệp Quân quay đầu nhìn, một chàng trai đứng gần đó, mặc một bộ cẩm bào sặc sỡ, mặt mày tuấn tú, nở nụ cười mỉm, trong tay cầm một chiếc quạt gấp, thoạt nhìn thật sự là một công tử phong độ ngời ngời.

Bên cạnh chàng trai có một đám nam nữ, có tổng cộng mười người!

Chàng trai vừa xuất hiện thì vô số ánh mắt đều tập trung về phía này!

"Là Mặc công tử!"

Có một cô gái hô lên!

Vân Trần đứng bên cạnh Diệp Quân trầm giọng nói: "Mặc công tử tới từ Huyền Tông của vũ trụ Quan Huyên, nhờ quan hệ, nếu không có gì bất ngờ thì hắn chính là chủ tịch của thư viện nhiệm kỳ này!"

Chủ tịch thư viện!

Diệp Quân lấy làm lạ: "Người ở vũ trụ Quan Huyên có thể tới đây à?"

Vân Trần cười nói: "Người bên đó, nếu có chút cốt khí và thực lực thì sẽ không xuống đây đâu. Tên này ở bên kia không làm nên trò trống gì nên mới tới đây làm màu!"

Lúc họ nói chuyện, Mặc công tử kia đã đi tới trước mặt Diệp Quân và Vân Trần.

Diệp Quân nhìn Mặc công tử, không nói gì.

Mà xung quanh ngày càng nhiều người tới xem, đặc biệt là nữ học viên!

Vốn dĩ mọi người tới để xem Mặc công tử, nhưng lúc nhìn thấy Diệp Quân, rất nhiều nữ học viên đã chuyển sang nhìn hắn!

Diệp Quân chưa bao giờ thua kém ai về mặt nhan sắc và khí chất!
Chương 187: Cậu ta không đi thì ta đi

Nhất là lúc này, tuy Diệp Quân không cầm kiếm nhưng cả người lại toát ra khí thế như một bảo kiếm tuyệt thế sắp tuốt khỏi vỏ, trông vừa tài năng vừa trầm ổn.

Hai loại khí chất trong cùng một con người!

Tĩnh, như núi đá lớn. Động, như sóng biển thét gào.

Nhìn thấy nhiều cô gái chuyển sang nhìn Diệp Quân thì ánh mắt Mặc công tử loé lên sự khó chịu. Sau khi tới thư viện Quan Huyên này, gã chính là tiêu điểm trong mắt tất cả mọi người, nhưng lúc này, gã cảm nhận được sự uy hiếp!

Mặc công tử cười nói: "Diệp công tử, theo ta được biết thì hình như ngươi không phải là học viên của thư viện Quan Huyên!"

Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"

Mặc công tử nheo mắt lại: "Nếu ngươi đã không phải là học viên của thư viện Quan Huyên thì không nên xuất hiện ở đây!"

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Kiếm Chủ Nhân Gian thành lập nên thư viện Quan Huyên, tạo ra trật tự, vì hoà bình của vạn thế. Thế đạo ngày nay hoà bình được như bây giờ đều nhờ vào Kiếm Chủ Nhân Gian, lòng ta kính ngưỡng nên đặc biệt tới bái để tỏ lòng thành".

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Mặc công tử, nếu hành động của ta khiến ngươi không vui thì ta xin lỗi, mong ngươi đừng đối phó với ta, ta chẳng qua chỉ là một kiếm tu nho nhỏ, không đắc tội nổi với nhân vật lớn như ngươi! Ta đi, bây giờ ta đi ngay!"

Nói xong hắn quay người rời đi.

Thấy cảnh này, Vân Trần ngơ ra, tính tình Diệp huynh này tốt vậy sao?

Suy nghĩ lại, y lập tức quay lại nhìn Mặc công tử kia, ánh mắt đầy khó chịu.

Một số học viên ở đó cũng quay lại nhìn Mặc công tử kia, ánh mắt cũng đầy khó chịu.

Quá đáng rồi nhé!

Chẳng qua người ta chỉ tới bái Kiếm Chủ Nhân Gian thôi mà, có cần phải vậy không? Cần không?

Nhất thời, thiện cảm của mọi người đối với Mặc công tử giảm hẳn xuống!

Sắc mặt của Mặc công tử u ám vô cùng, gã nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Đợi chút!"

Diệp Quân dừng bước, quay người nhìn Mặc công tử: "Mặc công tử có chuyện gì sao?"

Mặc công tử khẽ cười: "Diệp công tử hiểu lầm rồi! Ta không hề có ý đuổi Diệp công tử đi!"

Diệp Quân gật đầu: "Nếu không có gì thì ta cáo từ nhé!"

Nói xong, hắn định đi nhưng Mặc công tử lại lên tiếng: "Diệp công tử, trùng hợp một điều là ta có quen biết với An Đạo Tân, An cô nương!"

Diệp Quân nhìn chằm chằm Mặc công tử, gã cười nói: "Ta nghe nói Diệp công tử có thù hận với nhà họ An, ta phải nhắc nhở Diệp công tử một câu, tính tình của An cô nương không tốt lắm đâu, nếu Diệp công tử muốn tranh số mệnh đại đạo lần này thì phải cẩn thận nhé!"

Cáo mượn oai hùm!

Diệp Quân bỗng trầm giọng nói: "Các vị, Mặc công tử đã nhắc đến An cô nương ở đây thì ta sẽ nói thêm vài câu! Chắc các vị cũng đã biết, ta là người đứng đầu cuộc tỉ võ ở hạ giới, trong quá trình tỉ võ, ta và An Mục của nhà họ An quyết đấu công bằng, nhưng An Mục lại gọi cường giả tộc Chân Long tới uy hiếp ta. Tuy cuối cùng ta vẫn giết được An Mục, giành được hạng nhất nhưng cũng vì vậy mà kết thù máu với nhà họ An!"

Hắn dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Các vị, ta bị đối đãi không công bằng, với năng lực của các vị chắc cũng đều nghe qua chuyện này rồi. Giống như lần này, cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo được đẩy lên tổ chức sớm cũng là nhà họ An ở đằng sau giở trò, mục đích chính là không để cho ta phát triển, muốn nhanh chóng giết chết ta!"

Nói rồi hắn lắc đầu cười: "Ta biết, ta không có bối cảnh, không có chỗ dựa, ta không so được với nhà họ An, thư viện sẽ không bảo vệ công bằng cho ta đâu, vì so với nhà họ An, ta chẳng là cái thá gì cả. Ai là con người đều sẽ không vì ta mà đắc tội với nhà họ An!"

Mọi người im lặng.

Thật ra đầu đuôi chuyện này đã được truyền đi khắp nơi rồi!

Đối với Diệp Quân, bọn họ phần lớn chỉ có thể đồng tình!

Ở một chỗ khuất, Cố viện trưởng nhìn Diệp Quân rồi lại nhìn Mặc công tử, ánh mắt lạnh như băng.

Sắc mặt của viện chủ viện Chấp Pháp đứng bên cạnh ông ta cũng vô cùng khó coi.

Lúc biết Diệp Quân xuất hiện ở đây, bọn họ đã lập tức tới đây.

Vì bây giờ thân phận của Diệp Quân rất nhạy cảm!

Lúc này, Diệp Quân nhìn Mặc công tử, chân thành nói: "Mặc công tử, ta không hy vọng xa vời rằng thư viện sẽ đứng ra bảo vệ ta, kêu oan cho ta. Nhưng cũng mong ngươi đừng giậu đổ bìm leo! Nếu ta tới bái Kiếm Chủ Nhân Gian khiến ngươi không vui thì ta xin lỗi! Ta không nên xuất hiện ở đây, không nên khiến ngươi khó chịu!"

"Nói gì vậy chứ?"

Vân Trần bỗng trầm giọng nói: "Diệp huynh, trước giờ thư viện không cấm người ngoài ra vào, huynh tới đây bái Kiếm Chủ Nhân Gian, không ai có quyền ngăn cản huynh cả!"

Những học viên ở đó cũng đồng loạt gật đầu.

Cùng lúc đó, mọi người lại thấy bất mãn thêm với Mặc công tử.

Mẹ kiếp, quá đáng quá rồi đấy!

Cần phải vậy không?

Một kiếm tu chân thành đến cỡ này cơ mà!

Có cần phải ức hiếp người ta đến vậy không?

Quá quá quá đáng rồi đấy!

Mặc công tử nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi tính kế ta!"

Diệp Quân cười khổ: "Mặc công tử, ta nào dám? Ngươi tới từ tông môn lớn ở vũ trụ Quan Huyên, là bạn với An cô nương, càng là chủ tịch tiếp theo của thư viện, sao ta dám tính kế ngươi được?"

Hắn dừng lại một lát mới nói tiếp: "Mặc công tử, ta biết suy nghĩ và ý đồ của ngươi. Ngươi tới tìm ta chẳng qua chỉ là vì ta và nhà họ An có thù, ngươi muốn gây khó dễ cho ta, chà đạp ta để lấy lòng nhà họ An, lấy lòng An cô nương. Ta hiểu, ta hiểu hết, dù sao nhà họ An cũng là gia tộc siêu cấp, An Đạo Tân cô nương lại xuất chúng như vậy, ngươi muốn lấy lòng bọn họ, ta hiểu mà, hiểu hết mà!"

Nghe vậy, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn Mặc công tử!

Bây giờ, thiện cảm của mọi người đối với Mặc công tử trở về con số không tròn trĩnh!

Diệp Quân không nói bọn họ chỉ thấy khó hiểu vì sao bỗng nhiên Mặc công tử này lại gây khó dễ với Diệp Quân chứ?

Thì ra là muốn lấy lòng nhà họ An!

Đúng là kém sang!

Loại người này mà làm chủ tịch thư viện thì chính là một sự sỉ nhục đối với thư viện!

Sắc mặt Mặc công tử cực kỳ khó coi, gã nhìn Diệp Quân chòng chọc: "Ngươi... ngươi..."

Một bên khác, Cố viện trưởng lắc đầu: "Bảo cậu ta cuốn gói đi đi!"

Viện chủ viện Chấp Pháp do dự rồi nói: "Cậu ta được Huyền Tông phái tới, cũng là người bên thư viện kia..."

Cố viện trưởng nhìn viện chủ viện Chấp Pháp: "Cậu ta không đi thì ta đi!"

Nói xong, ông ta quay người đi: "Đầu óc thế này mà đòi làm chủ tịch? Ta đi tìm một con lợn tới làm chủ tịch còn hơn! Thứ ngu dốt gì thế không biết!"
Chương 188: Cuốn gói đi được rồi!

Diệp Quân nói xong thì ôm quyền chào Vân Trần: "Vân Trần huynh, đa tạ huynh đã trượng nghĩa đứng ra nói giúp ta, sau này chúng ta gặp lại!"

Nói xong hắn quay người rời đi.

Vân Trần nhìn bóng lưng của Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp!

Thiên tài cỡ này, vốn cũng là học viên của thư viện!

Mà bây giờ lại bị cường quyền ép buộc, thư viện lại không bảo vệ lẽ phải!

Hầy!

Vân Trần thầm than, hơi tức giận nhưng cũng đành bất lực.

Từ nhỏ đến lớn, y luôn được thư viện dạy dỗ rằng làm người phải hiểu đạo lý, phải giữ công bằng.

Sau khi lớn lên, y phát hiện những đạo lý trong sách hoàn toàn khác với hiện thực!

Yếu thì chẳng ai nói đạo lý với ngươi, không ai bảo vệ công bằng cho ngươi!

Vẻ mặt của những học viên ở đây cũng phức tạp!

Đối với Diệp Quân, bọn họ cũng rất đồng tình, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi!

Còn sắc mặt của Mặc công tử kia thì u ám đến đáng sợ, sát khí đã hằn lên mặt gã.

Nhưng gã không lập tức trả thù!

Nhiều người đang nhìn vào gã!

Lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt Mặc công tử. Thấy người này, Mặc công tử khẽ hành lễ: "Lý viện chủ!"

Người đến chính là viện chủ viện Chấp Pháp, Lý Khưu!

Lý Khưu nhìn Mặc công tử: "Mặc công tử, cậu có thể trở về Huyền Tông được rồi!"

Mặc công tử hơi sững người, vội vã hỏi: "Lý viện chủ, ý của ông là sao?"

Lý Khưu thản nhiên nói: "Ý của ta là cậu có thể cuốn gói đi được rồi! Thư viện không nhận cậu nữa!"

Nói xong ông ta quay người rời đi!

Mặc công tử đứng đó với vẻ mặt cực kỳ u ám.

Bị đuổi ra khỏi thư viện rồi!

Nhục nhã!

Đều là vì Diệp Quân kia!

Sắc mặt Mặc công tử lạnh lẽo đến cùng cực!

...

Diệp Quân rời khỏi thư viện Quan Huyên thì về thẳng Đạo Môn.

Hắn không giết Mặc công tử kia, thứ nhất là vì giết người trong thư viện sẽ bị thư viện nắm thóp, nơi này không phải thư viện ở Nam Châu!

Thứ hai, giết Mặc công tử sẽ đắc tội với Huyền Tông!

Hắn không biết Huyền Tông là thế lực như thế nào, nhưng chắc chắn là một thế lực không hề yếu!

Giết Mặc công tử đồng nghĩa với việc giết thằng nhỏ thì thằng lớn sẽ tới, giết thằng lớn thì cả đám lớn sẽ kéo tới!

Đến lúc đó, tình cảnh của hắn sẽ càng khó khăn!

Đạo Môn cũng sẽ bị hắn liên luỵ!

Quan trọng nhất là, vừa nãy hắn đã cảm nhận được khí tức mạnh mẽ đứng trong bóng tối, hắn biết mình có ra tay cũng không giết được Mặc công tử đó.

Chắc chắn thư viện sẽ không để hắn giết Mặc công tử đâu!

Thế nên hắn đổi cách khác để xử lý chuyện này!

Đương nhiên, hắn cũng biết rõ, Mặc công tử này nhất định sẽ trả thù. Nhưng chẳng sao, chỉ cần Huyền Tông không tới thì không sao cả!

Vì thực lực của Mặc công tử này quá yếu, giết hay không, chỉ một ý nghĩ của hắn là quyết định được!

Thứ bây giờ hắn thiếu nhất chính là thời gian!

Phát triển!

Bây giờ hắn cần thời gian phát triển, chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn, giành được hạng nhất thì có thể có được số mệnh đại đạo. Thật ra, đến bây giờ hắn vẫn chưa biết số mệnh đại đạo là món gì!

Nhưng hắn biết nếu mình giành vị trí thứ nhất, nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ sẽ không dám quang minh chính đại giết hắn!

Còn về Huyền Tông này thì lại càng không dám tới gây chuyện với hắn!

Trên đường đi, Diệp Quân hít sâu vào một hơi, không có chỗ dựa, không có gia thế, nên làm gì cũng phải suy nghĩ đắn đo, không thể muốn gì làm nấy, nếu không tình thế của mình sẽ trở nên vô cùng khó khăn!

Sau khi trở về Đạo Môn, Diệp Quân không tu luyện, ngày ngày ngoài đọc sách thì giúp Nam Lăng Nhất Nhất làm việc!

Vì Đạo Môn nghèo, lại ở nơi hẻo lánh thế nên Nam Lăng Nhất Nhất phải tự mình trồng rau!

Trước đây Nam Lăng Nhất Nhất làm một mình, bây giờ thì có thêm Diệp Quân.

Trong vườn rau, Nam Lăng Nhất Nhất đang xắn quần, chân lấm bùn đất, nhưng vẫn trắng như ngọc, khiến người ta suy nghĩ viển vông!

Sau lưng Nam Lăng Nhất Nhất không xa là Diệp Quân, hắn đang cầm cuốc làm cỏ.

Trời trong mây trắng, không khí trong lành.

Trong vườn rau, chốc chốc lại vang lên tiếng cười của Nam Lăng Nhất Nhất.

Không biết qua bao lâu, Nam Lăng Nhất Nhất ngồi xuống, nhìn Diệp Quân gần đó, bàn tay ngọc ngà khẽ vén tóc mai bị gió thổi bay bay. Cô ấy nhìn Diệp Quân một lúc sau rồi khẽ cười gọi: "Sư đệ!"

Nghe gọi, Diệp Quân dừng tay lại nhìn cô ấy. Nam Lăng Nhất Nhất cười nói: "Đệ là kiếm tu, lại còn là Đại Kiếm Tiên, đệ cũng biết làm những công việc nặng nhọc này à?"

Diệp Quân lắc đầu cười.

Tuy bây giờ hắn đã là Bán Bộ Kiếm Đế, nhưng vì Tháp gia nên hắn vẫn cảm thấy mình rất bình thường!

Không có gì xuất sắc cả!

Núi cao còn có núi cao hơn!

Con người một khi tự mãn sẽ không thể tiến bộ được nữa!

Hắn đọc được đạo lý này trong sách, hắn thấy nó rất đúng, thế nên sau mỗi lần đột phá, hắn đều nghiêm khắc dặn lòng mình phải bình tĩnh!

Không có gì ghê gớm cả!

Trừ phi đạt đến trình độ như Kiếm Chủ Nhân Gian!
Chương 189: Tiết lộ chút xíu đi mà

Lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, cô ấy thuận thế nằm xuống luôn, đầu gối lên hai tay, nhìn trời cao vời vợi, khẽ nói: "Diệp sư đệ, lần tranh đấu lớn này, đệ có giành được hạng nhất không?"

Diệp Quân cũng nằm xuống, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Ta không biết, chẳng ai nói rõ được chuyện tương lai cả mà, ta chỉ biết ta sẽ cố gắng hết sức, còn những thứ khác, giao lại cho ông trời!"

Nam Lăng Nhất Nhất quay đầu nhìn Diệp Quân, nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc, mặt cô ấy bất giác đỏ ửng.

Sư đệ này, dường như càng ngày càng đẹp trai!

Diệp Quân bỗng nói: "Sư tỷ, khi trước ta nghe sư phụ nói gia tộc Nam Lăng lại tới tìm tỷ nữa!”

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: "Đúng vậy!"

Cô ấy dừng lại rồi khẽ nói: "Đệ cũng mong ta quay về à?"

Diệp Quân lắc đầu: "Ta thấy dù tỷ có trở về đó cũng sẽ không được xem trọng".

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy! Nhưng sư phụ lại bảo ta quay về!"

Diệp Quân nói: "Sư phụ lo Đạo Môn sẽ khiến tỷ lỡ làng!"

Nam Lăng Nhất Nhất lắc đầu: "Ta thích ở lại đây!"

Nói rồi cô ấy nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: "Vậy thì cứ ở lại đây, chỉ cần ta còn ở đây thì không ai có thể ép buộc tỷ được!"

Nam Lăng Nhất Nhất khẽ nhoẻn môi cười: "Được!"

Diệp Quân lại nhắm mắt lại, cảm nhận gió mát thổi qua, lòng hắn dần tĩnh lặng.

Tu luyện!

Cũng không biết tại sao, từ sau khi ra khỏi Huyền Tháp, hắn không còn nghĩ tới chuyện tu luyện nữa!

Cũng không đúng!

Hắn cảm thấy tu luyện không đơn giản là chỉ thực lực!

Còn có tâm cảnh nữa!

Tu hành, không phải tu cảnh giới, mà là tu tâm!

Mà tu tâm thì cần phải trải qua hồng trần thế tục.

Hồng trần thế tục chính là hòn đá mài tâm cảnh!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tháp gia, ngươi nói thật cho ta biết, thật ra cha ta không phải là người tới ở rể, đúng không?"

Tiểu Tháp im lặng.

Nữa rồi!

Thằng nhóc này lại nữa rồi!

Diệp Quân tiếp tục nói: "Theo suy đoán của ta, có hai lý do khiến bọn họ để ta ở gia tộc họ Diệp. Thứ nhất chắc là vì một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó! Thứ hai có thể là muốn ta tu luyện từ đầu, để ta trải nghiệm khổ nạn, đúng không?"

Tiểu Tháp vẫn im lặng.

Diệp Quân cười nói: "Tháp gia, tiết lộ chút xíu đi mà!"

Tiểu Tháp hỏi lại: "Ngươi có hận cha mẹ mình không?"

Đánh trống lảng!

Khi không thể trả lời một câu hỏi nào đó thì dứt khoát đánh trống lảng, để đề tài khác lấn át đi!

Diệp Quân cười nói: "Phải xem tình hình thế nào! Nếu vì một vài nguyên nhân bất đắc dĩ mà phải nuôi ta ở bên ngoài thì ta có thể hiểu được! Nhưng trong lòng cũng sẽ hơi giận! Dù sao ta cũng không phải là thánh nhân, từ nhỏ đã không cha không mẹ, sự chua chát đó, người ngoài không hiểu được đâu!"

Tiểu Tháp thở dài.

Diệp Quân lại nói: "Dù thế nào, Tháp gia, ta cũng phải cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, dù ta có nỗ lực thế nào cũng không thể đạt được đến trình độ ngày hôm nay!"

Bây giờ hắn đang là Bán Bộ Kiếm Đế, nhưng hắn hiểu rõ mình có được điều này là nhờ sự giúp đỡ của Tháp gia!

Thiên phú?

Nỗ lực?

Không phải không quan trọng, nhưng nếu không có quý nhân giúp đỡ, dù ngươi có thiên phú, dù ngươi rất nỗ lực thì ngươi cũng không đi xa được!

Thế giới này phân chia tầng lớp rất rõ ràng, nếu không có cơ duyên hay vận khí lớn, muốn bước qua tầng lớp khác còn khó hơn lên trời!

Tiểu Tháp khẽ nói: "Không cần phải khách sáo!"

Diệp Quân khẽ cười: "Tháp gia, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, hỏi rồi thì sau này sẽ không hỏi lại nữa!"

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: "Hỏi đi!"

Diệp Quân hỏi: "Cha mẹ ta, bọn họ có phải là người tốt không?"

Tiểu Tháp đáp: "Là người rất rất tốt!"

Diệp Quân bật cười.

Vậy là đủ rồi!

Thời gian một tháng chớp mắt đã tới gần.

Hôm nay trời vừa hửng sáng, cửa phòng của Diệp Quân đã mở ra. Ngày hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu mây trắng, tóc dài buộc sau đầu, mày kiếm mắt sáng, chậm rãi bước đi, ung dung không hấp tấp, trầm ổn nhưng lại hệt như một thanh kiếm mới tuốt vỏ một nửa, để lộ sự sắc bén!

Tĩnh: Ta là người tốt!

Động: Ta là kẻ tàn nhẫn!

Diệp Quân đi về phía xa, nhưng lúc này, hắn bỗng đứng ngây ra như phỗng!

Vì gần đó có hai người đang đứng, chính là Đạo hoà thượng và Nam Lăng Nhất Nhất!

Nhìn thấy hai người, Diệp Quân trầm lặng.

Hắn vốn dĩ định lặng lẽ rời đi, vì hắn không thích khoảnh khắc chia ly!

Đặc biệt là lần này, lần này có lẽ không phải là chia ly, mà là vĩnh biệt!

Rất nhanh, Diệp Quân đã ngự kiếm biến mất ở phía cuối chân trời.

Diệp Quân vừa đi không lâu, một cô gái bước tới nơi hắn vừa đứng, đó chính là Nam Lăng Nhất Nhất!

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn chân trời, một hồi rất lâu sau, cô ấy mới quay người trở về đại điện. Cô ấy chầm chậm quỳ xuống trước bàn thờ, hai tay chắp lại, thành kính nói: "Sư tổ, người nhất định phải bảo vệ tiểu sư đệ bình an trở về! Con nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự bình an của tiểu sư đệ..."

...
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom