• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Hạnh phúc ở phía cuối con đường (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11 Cắm trại (2)

"Oa rừng cây này đẹp quá đi! Lần đầu tiên em được đến đây đó hihi!!!"

Tiểu Minh chạy vòng quanh mảnh đất trống ngó nghiêng vẻ mặt thích thú rồi lại quay về nhảy lên ngực cô ôm ôm.

Thiên nhìn đứa bé trong lòng cười xoa đầu nó.

Nhìn xem nó vui như thế nào!!!

Các giáo sư sau khi thảo luận liền dẫn đội ngũ đi vào khu cắm trại.

Cả khoa chia làm mười đội, mỗi đội hai mươi người do một vị giáo sư dẫn dắt.

Mỗi đội chia làm bốn nhóm nhỏ tự sinh hoạt. Nhóm của Thiên không cần sắp xếp liền đủ bộ: Thiên, Thanh Trì, Tiểu Minh, Tĩnh Vy và Đông Thành.

Các vị giáo sư dặn dò một phen: Không đi vào rừng quá sâu, không rời bỏ đội ngũ, không tự ý săn bắt thú rừng, không

phá hủy thiên nhiên, không.......... rất nhiều không khiến cả đoàn người nghe tới nhàm chán thi nhau ngáp lên ngáp xuống.

Đợi dặn dò xong tất cả trở về khu vực đã được phân công. Thanh Trì vừa ngồi xuống liền lục balo lấy ra tuýp thuốc quẳng cho Thiên đồng thời nói:" Bôi cho Tiểu Minh tránh bị côn trùng đốt, cả cô...em nữa."

May mà thanh Trì nhớ nha bọn họ đang trong thân phận anh em với nhau.

Diễn kịch...thật sự rất phiền.

Bắt lấy tuýp thuốc từ tay Thanh Trì, cô cười trừ.

Đông Thành vừa thấy vậy cũng dừng động tác, đem tuýp thuốc của mình giấu ra sau lưng.

Cô ấy có anh trai ở đây, bản thân cậu đâu cần lo mấy việc bao đồng này.

Tĩnh Vy thấy được hành động của Đông Thành liền kêu lên

"A, mình quên không đem theo thuốc tránh côn trùng đốt rồi!!!"

Đông Thành thấy vậy liền do dự nhưng cũng đem tuýp thuốc quẳng sang cho Tĩnh Vy. Không tình nguyện nhưng mà cậu giữ lại cũng không có ích gì cả.

Nghe lệnh của các giáo sư, tất cả mọi người cũng nhóm lửa lên, đốt lửa trại. Mỗi người ai cũng cầm trong tay những xiên thịt nướng vừa cười vừa hát.

Khung cảnh cũng rất vui vẻ náo nhiệt.

"Anh không ăn à??? Cầm lấy đi!"

Thiên đưa xiên thịt ra trước mặt Thanh Trì.

Thanh Trì "..."

Anh không động tay, chỉ đưa mắt nhìn cô.

" Đừng nói là Lâm đại công tử chê đồ ăn không hợp vệ sinh đấy nhé? Anh phải biết nhưng hoạt động cắm trại như này không thể kén chọn được. Đâu có như ở nhà đâu? Phải không Tiểu Minh?"

Thiên nhận ra vẻ khó chịu của anh liền ghé tai nói nhỏ. Cô hiểu tính khí đại thiếu gia của anh mà.

Nghe câu hỏi của mẹ, Tiểu Minh chỉ toe toét cười, miệng vẫn nhai miếng thịt mà gật đầu.

"Ba thật khó chiều đó!" Tiểu Minh trề môi chê ba của mình. Khuôn mặt phúng phính nhìn thật sự đáng yêu.

"Ăn đi, ở đây không mang theo cơm cho anh được. Ăn đi không đói!"

Thiên tiếp tục đưa xiên thịt trước mặt cho anh mà khuyên nhủ. Cô biết anh đói rồi nhưng cái tính khí kia thì...

Bất đắc dĩ, Thanh Trì liền đưa tay cầm xiên thịt đưa lên miệng cắn thử một miếng.

"Sao rồi? Ngon đúng không? Xiên nữa nè, tôi không ăn được hết!"

Thấy anh ăn rồi cô liền vui vẻ đưa nốt xiên còn lại cho anh. Thanh Trì nhìn xiên thịt, miễn cưỡng cầm lấy rồi quay ra chỗ khác không nhìn cô nữa.

Ngại ngùng!!!

Thấy thái độ của anh, Tiểu Minh và Thiên chỉ biết nhìn nhau rồi cười.

Điệu bộ ấy dễ thương biết bao...

Mọi hành động nãy giờ của cô đều thu vào tầm mắt của Đông Thành.

Anh buồn bực ăn không thèm nói gì cả.

Những hoạt động kiểu này thường thì đều do anh chăm sóc Thiên, nhưng mà lần này...

Anh cảm thấy mình mất đi thứ gì đó, thứ mà vốn dĩ trước giờ anh nghĩ thuộc về mình.

"Chúng ta chơi kể chuyện nối tiếp đi!!!"

Ăn uống no say, bạn học A đề nghị.

Tất cả mọi người đều hưởng ứng tán thành ý kiến. Rất nhanh mọi người cùng nối tiếp mỗi người một câu kể chuyện.

Không khí càng tưng bừng vui vẻ.

Thanh Trì cảm thấy khá nhàm chán. Trước giờ anh không thích đám đông nên liền đứng dậy đi về phía lều.

Thiên thấy vậy cũng đứng lên theo anh. Cô nghĩ chắc anh thực sự không thích các hoạt động như này.

Sợ anh buồn chán nên đi theo an ủi.

Tiểu Minh thì đang được Tĩnh Vy ôm trong lòng mà nghe chuyện vốn dĩ không cần cô để ý.

Đông Thành thấy cô đứng dậy, vốn định nói gì đó nhưng lại im lặng ngồi tham gia kể chuyện. Chỉ có ánh mắt thi thoảng nhìn về phía lều của cô và Thanh Trì.

"Cô theo tôi ra đây làm gì?"

Thanh Trì buồn bực nhìn cô. Giọng điệu khắp nơi đều lộ ra vẻ khó chịu của một đại công tử ngồi xuống cạnh lều.

Thiên tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, cầm que chọc chọc cười nói:

"Thấy anh không cao hứng nên đi theo xem sao! Ai biết Lâm đại công tử anh tính khí khó chiều như vậy chứ. Nếu hôm đó anh nói rằng anh không thích tôi liền có thể bảo mẹ mà. Anh cứ thế nghe theo, bây giờ cả đoạn đường đều khó chịu như vậy khiến tôi làm sao cao hứng. Nhỡ đâu anh buồn bực bỏ đi rồi bị lạc trong rừng thì tôi biết làm sao chứ. Tôi cũng không thể trở thành góa phụ được, cũng không muốn Tiểu Minh thành đứa trẻ không có ba nha!"

"Cô nhiều lời quá rồi!"

Thanh Trì liếc mắt lườm cô. Nhận được ánh mắt ngùn ngụt sát khí khiến cô im bặt che miệng cười trừ.

Cô sợ ánh mắt của anh.

"Nhưng mà đại công tử nhà anh rốt cuộc nghĩ gì mà đi theo tôi như vậy chứ?"

Không kìm được lòng hiếu kì, cô vẫn buột miệng hỏi.

Một câu đại công tử, hai câu đại công tử...

Nghe mà phát hờn!

"Ai đi theo cô? Tôi theo con trai của tôi! Vả lại còn không phải mẹ ép tôi sao? Toàn bộ đều là phiền phức cô mang đến."

Thanh Trì tức giận thực sự. Nói xong liền đứng dậy chui vào lều. Một ánh mắt cũng không thèm ném lại cho cô.

Thiên nhìn cửa lều bị kéo khóa mà ngơ ngác.

Lời nói của cô khiến anh ta tức giận vậy sao???

Nhún vai khó hiểu, cô liền đứng dậy đi qua chỗ lửa trại ngồi tham gia kể chuyện với mọi người.

Tĩnh Vy nhìn cô rồi hất mặt sang nhìn Đông Thành.

Thiên đưa mắt nhìn sang cậu thấy vẻ mặt nhiều tâm sự kia liền hiểu ý.

Cả ngày nay, cô không quan tâm nhiều đến cậu mà chỉ mải mê lo cho Tiểu Minh và Thanh Trì, tạm thời quên mất cậu.

"Nghĩ gì vậy?"

Tiến tới ngồi cạnh Đông Thành, cô huých vai hỏi nhỏ.

"Thiên,...không sao, đang nghĩ xem nên kể câu chuyện như thế nào thôi!"

Đông Thành giật mình nhìn Thiên, ấp úng nói.

Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy vẫn nở nụ cười trìu mến dành riêng cho Tiểu Thiên-cô.

"Tới thổi một bài đi! Khúc nào hay hay ý!"

Thiên biết ý liền lôi cây sáo trúc đưa cho cậu.

Không muốn nói thì dùng sáo để bộc lộ tâm trạng thôi.

Đông Thành nhìn sáo lại nhìn cô, sau đó liền vui vẻ cầm lên mà thổi một khúc.

Tiếng sao vừa cất lên không khí liền im lặng.

Phải biết tiếng sáo này bọn họ quý báu lắm mới được nghe đấy.

Cả khoa này ai mà không biết chỉ có Trịnh tiểu thư mới có thể thuyết phục được Trạch thiếu gia thổi sáo chứ.

Bọn họ là được nghe ké đấy.

Nhớ năm đầu tiên vào đại học, cặp đôi này đã khiến cả trường hoàn toàn chìm đắm vào điệu sáo du dương cùng giọng ca trong trẻo đấy.

Sau buổi hôm đấy ngày nào bọn họ cũng nhận được đống thư tỏ tình, hâm mộ các kiểu.

Hôm nay đúng là được lời mà!

"Sắc thắm hương ngát hoa được nâng niu

Đến khi hoa tàn khô héo

Trống vắng mơ tưởng ai nhặt hoa rơi

Ngẩn ngơ mong chờ ai tới.

Phải tuôn rơi bao nhiêu nước mắt

Mới thôi không còn rớt?

Phải đi qua bao nhiêu sương gió

Mới thôi không vỡ tan?

Chẳng ai hiểu ta chẳng ai thấu hết

Môi mắt xanh xao tiều tụy

Độ xuân thì không còn, hoa héo úa

Kỷ niệm tuyệt đẹp vấn vương

Gió Bắc nhẹ lướt màn đêm xa xăm

Không ai đến đây hàn huyên

Có lẽ cây đến mùa thay lá đi

Ai kia cũng nhanh thay lòng

Phải đi qua bao nhiêu cay đắng

Mới thôi không cạn chén?

Phải say sưa bao nhiêu đêm tối

Mới thôi không luyến lưu?

Chẳng ai hiểu ta chẳng ai thấu hết

Môi mắt xanh xao tiều tụy

Độ xuân thì không còn, hoa héo úa

Kỷ niệm tuyệt đẹp vấn vương

Gió Bắc nhẹ lướt màn đêm xa xăm

Không ai đến đây hàn huyên

Có lẽ cây đến mùa thay lá đi

Ai kia cũng nhanh thay lòng"

_Hoa rơi_ Reii_

Theo tiếng sáo vi vu trầm bổng giữa rừng núi là tiếng hát dịu dàng du dương của Thiên.

Ai mà chẳng hâm mộ cặp đôi này, một đàn một hát khuấy đảo sân khấu sinh viên suốt bốn năm đại học sao có thể coi thường được.

Tiếng hát ấy chỉ có thể kết hợp với tiếng sao của Đông Thành là hay nhất.

Nằm trong lều lắng nghe giọng hát ấy mà ngạc nhiên, hoảng hốt.

Từng lời ca như vang dội trong trái tim của Thanh Trì. Bài hát này, ngày xưa anh và cô ấy từng hát rất nhiều, rất nhiều. Không biết tại sao nhưng anh cảm giác như người mà anh không ngừng nhung nhớ đang ở ngoài kia, hát chính bài hát của hai người họ.

Tiếng sáo vừa ngừng mọi người liền đồng loạt vỗ tay cổ vũ.

Ngay cả Tiểu Minh cũng tròn xoe mắt nhào vào lòng cô mà khen lấy khen để, một khắc cũng không ngừng.

Thằng nhóc còn "tiện tay" đẩy Đông Thành sang một bên, ngăn cách hai người đụng chạm.

Mẹ của nhóc cũng thật là...

Tàn lửa trại, Thiên đón Tiểu Minh từ tay Vy bế thằng bé trở về lều của mình.

"Bài hát vừa nãy..."

Thanh Trì ấp úng hỏi cô. Không hi vọng gì nhiều chỉ là muốn biết tại sao cô hát nó thôi.

"Bài vừa nãy... là bài tôi thích! Thành cũng thích nó nên hai chúng tôi kết hợp với nhau. Từ đó liền cứ thế chung con đường, cậu ấy thổi sáo, tôi hát!"

Cô nhún vai cười tủm. Mỗi lần hát với Thành, cô đều rất vui.

"Không có gì đặc biệt sao?"

Thanh Trì nhìn cô, ánh mắt không được tự nhiên lắm.

Hử...

Thiên tròn mắt nhìn anh thắc mắc. Bộ thích một bài hát còn cần một lí do gì đặc biệt sao?

"Khụ...kiểu như vì sao lại thích?"

Thanh Trì thấy ánh mắt kì lạ của cô liền đưa tay lên che miệng giả bộ kiểu như hỏi vu vơ.

"Vì sao hả? Người tôi thích thích bài này!"

Thiên tủm tỉm cười.

Đúng vậy!

Vì cậu ấy thích nên cô cũng thích.

"Người cô thích là..."

"Thiên, có thể ra đây dạo với mình được không?"

Thanh Trì chưa kịp nói hết câu thì đã bị Thành cắt ngang.

"Tôi ra đây chút. Anh ngủ đi!"

Nghe tiếng Đông Thành gọi, cô liền tươi cười nhẹ nhàng đứng dậy chui ra ngoài.

Thanh Trì thấy vậy định nói gì đó nhưng lại im lặng, nuốt câu nói về.

Chắc anh nghĩ nhiều rồi!

Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi!

Trên đời này có rất nhiều cái ngẫu nhiên.
Chương 12 Lạc giữ rừng kho báu.

"Thiên, cậu với anh họ cậu sao lại...ừm mình cảm thấy quan hệ giữa hai người..."

Thành đi song song cạnh Thiên, hai tay sỏ túi quần, làm bộ ung dung nhưng thực chất trong lòng rất bồn chồn thấp thỏm. Cậu đã lấy hết can đảm để hỏi cô câu này.

"Anh họ? Ý cậu là Thanh Trì sao?"

Thiên ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Thành. Thì ra cậu đã nghi ngờ thái độ giữa hai người các cô rồi.

Thành dừng chân quay sang đối mặt với Thiên. Cậu muốn nghe rõ đáp án của cô.

"Mình và anh ấy không hợp nhau lắm. Nhưng dẫu sao cũng là anh họ của mình mà! Còn ba anh em mình đi chung thực chất chỉ có mình và Tiểu Minh thôi. Anh ấy là vì Tiểu Minh còn nhỏ, không yên tâm nên mới đi theo."

Cô nhún vai giải thích. Một nửa là thật một nửa là giả nhưng lí do thì chính là thế mà.

Hai người vốn dĩ không hợp.

Đi cắm trại chung là vì Tiểu Minh thôi.

Thành ậm ừ tiếp nhận lí do ấy. Mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều.

Có lã là anh đa nghi, nghĩ nhiều rồi.

Hai người lặng yên đi dạo mát.

"Anh chưa ngủ sao? Tôi thấy anh về lều sớm lắm mà!"

Trở về lều, Thiên bẻ ngón tay nhìn anh.

Thật ra cô đang không biết mình sẽ ngủ ở đâu vì tất cả các lều đều đủ người rồi.

Cái lều còn chỗ duy nhất bây giờ chỉ còn mỗi của Thanh Trì.

Cô cũng hết cách, chỉ có thể lúng túng mà đứng ở đây thôi.

Thanh Trì nhíu mày nhìn cô.

Rõ ràng là có chuyện gì muốn nói nhưng cứ lúng túng hỏi dò.

Thấy được vẻ khó hiểu của anh, Thiên liền xua tay giải thích:

"Thật ra thì tất cả các lều để đủ người rồi. Tôi cũng không còn chỗ...anh có thể..."

Thanh Trì đưa mắt nhìn ra bên ngoài.

Tất cả đều đã tắt đèn đi ngủ.

Thu lại tầm mắt nhìn cô từ đầu đến chân.

Một thân lúng túng không biết làm gì, Thiên bối rối nhìn anh.

Trong bụng đã đầy một vẻ bất mãn.

Nhìn ánh mắt của anh ta mà xem, rõ ràng là không bỏ cô vào mắt mà.

Ánh mắt ghét bỏ ấy...cô mù mới không nhận ra.

Nhưng mà nhận ra thì để làm gì.

Chẳng phải vẫn mặt dày đứng đây xin một chốn nương thân đó sao!!!

Số cô khổ quá mà.

Thanh Trì bất mãn cuối cùng cũng dịch ra một khoảng cho Thiên nằm.

Lần thứ n thấy sai lầm khi tham gia cái buổi cắm trại này.

Anh thật không hiểu mấy cái hoạt động này có gì vui cơ chứ.

Nhạt nhẽo, tốn thời gian, vô vị...

Bỗng cảm thấy được cứu vớt - Thiên liền vui vẻ ôm gối nằm xuống cạnh Tiểu Minh ôm thằng bé ngủ.

Gì chứ không phải màn trời chiếu đất là cô vui rồi!!!

Lều đối diện, Đông Thành thấy đèn lều Thiên đã tắt liền thấy khó chịu trong lòng.

Mặc dù đã tự nhủ rằng bọn họ là quan hệ anh em nhưng lại không ngừng bài xích, ghen tuông.

-------------------------------------

"Hôm nay mỗi đội sẽ cửa ra ba người vào rừng tìm kiếm kho báu. Trên đường tới kho báu phải tìm đủ năm huy hiệu mới đủ điều kiện mở ra kho báu. Ai nhanh nhất sẽ được một phần thưởng kèm theo kho báu đã tìm được. Mỗi đội có năm phút suy nghĩ chọn ra người tìm kho báu."

Giáo sư cầm cái loa thông báo.

Chỉ cần là cắm trại trong rừng, sự kiện tìm kho báu này sẽ được lựa chọn đầu tiên.

Trước khi đi vào rừng, mọi người được nhận một bản đồ và một ống nhòm.

Mọi người phải bỏ lại điện thoại và các phương tiện liên lạc khác.

Sau đó mỗi đội ba người lần lượt tiến vào rừng.

Đội của cô có ba người vào rừng đó là Thiên, Thanh Trì và Đông Thành.

Tĩnh Vy ở lại cùng Tiểu Minh.

Nhận lấy đủ phụ kiện tham gia tìm kiếm kho báu, mọi người lần lượt tổ đội đi vào rừng.

Khu rừng khá rậm rạp, cây cối um tùm.

Có cây thì cao chót thân to mấy người ôm xen kẽ là những bụi cây nhỏ, đặc biệt còn có gai nhọn.

Chỉ khẽ sượt qua thôi cũng đã chảy máu.

Đường đi rất gian nan nhưng lại không hề dập tắt hứng thú của Thiên.

"Tới tới tới, hướng này!"

Lướt nhìn bản đồ, Thiên hăng hái chỉ đường dẫn đội.

Cô hào hứng, vui vẻ, hăng hái kéo theo Thanh Trì và Đông Thành.

Thanh Trì mặc dù không muốn nhưng trong đội chỉ có anh và Đông Thành, hơn nữa anh cũng bị mẹ đe dọa phải chăm sóc bảo về cô nên bất đắc dĩ đi theo.

Vẻ mặt không cảm xúc nhìn Đông Thành sóng vai bên nhau lần tìm huy hiệu.

Thi thoảng còn chạy té khói vì bị một con bọ cánh cứng đuổi theo.

Thiên cầm bản đồ dẫn đường không sai sót gì mấy nên đội ba người đã tìm được 4 chiếc huy hiệu, gần đủ mảnh ghép

ghép thành bản đồ ghi vị trí

kho báu.

Càng gần kho báu, Thiên càng hăng hái hơn kéo theo tổ đội tiến về phía trước.

Thanh Trì lặng lặng theo sau suốt chặng đường, chỉ có Thiên và Đông Thành là vui cười với nhau.

Cô đơn???

Vì không hề chú ý tới bản đồ có một khu vực bị gạch chéo nên ba người không hề biết bản thân đã đi vào khu vực cấm của khu rừng.

"Chúng ta...hình như bị lạc mất rồi! Vị trí này...mình không thấy trên bản đồ." Xoay tới xoay lui cái bản đồ, Thiên hoang mang nhắc nhở.

Vì nghĩ mình tới gần kho báu rồi nên không chú ý tới bản đồ. Sau khi không tìm thấy đường đi nữa mới chú ý tới bản đồ thì đã quá muộn,căn bản là không còn đường nào có thể đi.

"Không phải chứ? Chúng ta..."

Đông Thành cầm lấy bản đồ từ tay Thiên nhìn thử cũng bất lực.

Cậu vốn dĩ không biết xem bản đồ, có xem cũng vô ích.

Hai người ái ngại quay lại phía sau nhìn Thanh Trì.

Đông Thành nhìn anh nhưng chẳng nói tiếng nào.

Dù gì đi nữa cậu cũng không thích Thanh Trì.

Thiên hơi hoảng chạy tới bên anh lắc lắc cánh tay.

Đây là tia hi vọng duy nhất của cô. Chỉ mong anh còn nhớ đường quay về.

"Đừng trông chờ vào tôi. Từ đầu tới cuối tôi không để ý đường đi. Tôi là đi theo hai người!"

Cứ tưởng nắm được cọng rơm cuối cùng, phút cuối bỗng bị tạt cho một gáo nước lạnh...

Thiên trợn mắt nhìn anh.

"Vậy...chúng ta phải làm sao?"

Thiên gian nan nuốt nước bọt.

Nếu cô không chủ quan thì có lẽ không để tổ đội ba người bị lạc. Không phải chứ???

"Ngu ngốc!"

Quay lưng lại ném thẳng một câu, Thanh trì lạnh lùng bước đi.

Không biết còn không thể tìm sao. Ngu ngốc!

Đông Thành tiến tới cạnh Thiên, nắm cổ tay cô kéo đi theo Thanh Trì.

Anh không biết đường nên chỉ có thể đi theo Thanh Trì.

Á.................

Thiên ngồi thụp xuống ôm lấy cổ chân mà suýt rớt nước mắt. Cô đau.

" Thiên, sao vậy? Chân cậu bị sao thế?"

Đông Thành giật mình quay người nhìn cô. Thấy cô đang ôm lấy chân liền ngồi luôn xuống nắm lấy cẳng chân cô kéo ống quần lên.

Gần mắt cá chân có mấy vết tròn tròn nhỏ màu đen, hình vòng cung.

Đông Thành mù mịt nhìn vết thương...

Thanh Trì phiền phức tiến tới đẩy Đông Thành ra nắm lấy cổ chân cô mà xem xét.

Vết thương này rõ là rắn cắn.

"Rắn cắn! Không chết!'

Đem cái chân kia ném trở về, Thanh Trì phủi tay đứng dậy.

Shit....Thiếu điều buột miệng, Thiên nghiến răng nhìn anh.

Không chết?

Cmn dễ nghe ha? Không chết?

" Không sao rồi. Không phải rắn độc. Cậu đi được không? Mình cõng nhé!"

Đông Thành thở phào một hơi tiến tới đỡ Thiên dậy.

Không biết đâu lúc cậu nhìn thấy cái vết thương kia đã cứng đờ người.

Cậu sợ Thiên trúng độc của rắn nên xoắn xuýt mà không biết làm gì. Khi biết chỉ là rắn thường cắn cậu mới trút được cục đá trong lòng xuống nhưng vẫn rất lo lắng cho Thiên.

"Không sao rồi. Hơi đau nhưng mình đi được!"

Thiên chậm chạp đứng dậy. Đau chết cô mất, không sao cái con khỉ.

" Trời tối đến nơi rồi. Còn ân ái?"

Không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng là chẳng câu nào tử tế.

Thanh Trì ánh mắt ghét bỏ nhìn cô và Đông Thành.

Trời mới biết lúc thấy Đông Thành lo lắng cho cô tâm anh bỗng có chút khó chịu. Không thể trêu vào!!!

"Tối thì tối, chả nhẽ còn có thể sáng sao?"

Cô cũng bày ánh mắt ghét bỏ, thái độ không sợ trời không sợ đất mà đáp lại thái độ kia của Thanh Trì.

Khó chịu??? Cho anh khó chịu tới chết luôn.

Hừ...

Thanh Trì lạnh mặt nhìn cô. Cuối cùng rũ mắt quay đi.

Anh mới không thèm chấp nhặt với con nít. Mới tí tuổi đầu bày đặt gan dạ.

Không thấy vả mặt sao?

Thái độ không sợ trời không sợ đất kia là thật sao?

Quỷ mới tin!

Đông Thành vòng tay cô ra sau cổ rồi cõng cô lên.

Với cái chân kia của cô thì chắc tới mai cũng chưa tìm được lối ra khỏi chỗ này.

Thanh Trì nhìn một màn này của Đông Thành liền thập phần khó chịu hơn.

Một lần nữa hừ mũi bước đi.

"Người sao mà khó ở."

Cô cảm thán ôm cổ Đông Thành mà dựa vào. Như này dễ chịu hơn nhiều.

Đông Thành càng thêm nghi hoặc.

Đây là thái độ anh trai dành cho em gái sao?

Càng nghĩ càng thấy lạ. Càng thấy khó chịu.

Nếu không phải anh trai em gái vậy rốt cuộc quan hệ của hai người là gì vậy???

Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống. Khắp khu rừng lâm vào trạng thái tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng xào xạc của là cây, tiếng vù vù của gió và rả rích của côn trùng.

Ba người thật sự không thấy đường ra.

"Ăn đi. Đêm nay nghỉ ngơi tại đây. Nơi này đặc biệt nguy hiểm, không muốn chết thì đừng có đi lại lung tung. Phiền phức!" Thanh Trì nói xong liền đi sang một bên lửa ngồi xuống. Cũng may anh có đem theo bật lửa.

"Anh bớt mắng một câu thì chết à?

Thiên bực bội không kém hếch cằm lườm anh.

Cả đoạn đường suốt chỉ mắng cô.

"Ồ, tôi thích! Ai mượn cô kéo cả đoàn đi lạc! Nhiều lời!"

Thanh Trì không nóng không lạnh, đem thái độ phách lỗi kia của cô ép về.

Thiên: "..."

---------------------------------------------

"Giáo sư, ba người tổ con chưa thấy về. Liệu có phải họ bị lạc rồi không giáo sư. Trời đã tối như vậy. Chúng ta tìm cả chiều rồi. Giáo sư..."

Tĩnh Vy lo lắng ôm Tiểu Minh hỏi vị giáo sư.

" Vy Vy em bình tĩnh, thầy cũng đã báo với đội tìm kiếm rồi. Khu rừng này không có gì nguy hiểm, ba người họ chắc sẽ không sao đâu. Em đừng cuống!"

"Chị ơi, ba mẹ em sao còn chưa về...huhu...em nhớ ba mẹ..."

Tiểu Minh từ chiều tới giờ vẫn khóc suốt. Thằng bé thật sự nhớ ba mẹ.

" Sẽ không sao. Tiểu Minh ngoan."

Tĩnh Vy vỗ về Tiểu Minh. Trong lòng cũng không khỏi bồn chồn thấp thỏm.
Chương 13 Bại lộ.

Ban đêm khu rừng càng âm u tĩnh mịch hơn.

Xung quanh lặng ngắt như tờ không hề có bất cứ một tiếng động nào cả.

Khi nãy còn có nghe tiếng động vật, bây giờ ngay cả một tiếng rả rích cũng không có.

Tất cả chìm vào bóng đêm.

Ba người ngồi cạnh đống lửa đang bập bùng cháy.

Tối như này với ba người họ, đám lửa này là thứ duy nhất xua tan nỗi sợ hãi.

Lửa cứ bập bùng tí tách cháy, ba người cứ triền miên suy nghĩ.

Mỗi người một tâm trạng, chẳng ai giống ai.

Thiên ngồi giữa Thanh Trì và Đông Thành, cầm cái que chọc qua chọc lại đám lửa giết thời gian.

Trời mới biết lúc này cô đang rất sợ hãi. Nếu không phải có Thanh Trì và Đông Trạch ở cạnh cô đã xỉu vì sợ rồi.

Không sợ hãi cũng phải.

Vì trước khi tham gia cắm trại, mẹ đã đe dọa , uy hiếp anh phải bảo vệ cô nên đương nhiên sẽ không lo lắng anh bỏ cô lại.

AAAA....

Khu rừng đang chìm vào giấc ngủ thì bỗng bị một tiếng hét vang dội.

Không ai khác, tiếng hét chính là từ cái miệng nhỏ của Thiên phát ra.

Đương sự gây ra động tĩnh lúc này đang sụt sùi khóc nấc lên.

Để ý kĩ thì chắc chắn sẽ thấy ngang đùi cô lúc này là một bé rắn thân yêu cả thân xanh lè đang nằm ngất ngưởng.

Vừa chợp mắt một xíu,Thanh Trì bị tiếng hét làm giật mình chồm qua chỗ Thiên xem xét tình hình.

Đầu đầy dấu hỏi chấm.

Đông Thành cũng không ngoại lệ nhưng bản tính cậu vốn rất sợ hãi mấy con vật như này nên ngoài luống cuống tay chân thì chẳng biết làm gì ngoài lo lắng.

Thiên lúc này trong lòng đã khóc không ra nước mắt nữa.

Vì cớ gì từ chiều tới giờ cô luôn được các bạn rắn ghé thăm như vậy chứ???

Vì cô xinh đẹp nên thu hút chúng sao???

Rắn giờ cũng ham mê nữ sắc như vậy à?

Đã đến nước này mà còn tự luyến được Thanh Trì cũng bó tay chấm chân với cô.

Lục trong ba-lô lọ tinh dầu sả, Thanh Trì đem chúng hơ hơ xung quanh con rắn.

Vừa thấy mùi hương đủ nồng, con rắn liền tự động trườn khỏi chân cô mà bò đi.

Rắn vốn kị những mùi nồng như này nên chỉ cần ngửi thấy, chúng sẽ tự cách xa.

Cũng may lần này anh có cầm theo lọ tinh dầu nếu không lại phải rất mệt để tìm cách đuổi nó đi.

"Thiên, đừng khóc nữa. Mau lau nước mắt đi."

Đông Thành nhìn thấy rắn trườn đi rồi mới lúng túng rút chiếc khăn tay của cậu ra đưa cho cô.

Nhìn dáng vẻ khóc sướt mướt của cô lại khiến cậu đau lòng, thế nhưng cậu lại bất lực khi không xua đuổi được chúng.

Nhận chiếc khăn từ tay Đông Thành, Thiên vẫn chưa hết hoảng sợ.

Sau khi lau sạch nước mắt, cô liền tự động dịch gần tới chỗ Thanh Trì mà ngồi.

Cô muốn ngồi gần anh.

Nói thừa.

Đây là vị cứu tinh duy nhất của cô ngay lúc này, không bám vào anh ta thì bám vào ai.

Đông Thành thấy vậy không khỏi cảm thấy bản thân vô dụng nhưng cũng đành chấp nhận.

Lúc này anh không thể giúp cô.

HÚ...Hú...Hú...

Từ trong rừng sâu vọng lại tiếng sói tru lên.

Giữa rừng u tối, tiếng sói tru không khỏi khiến ba người giật mình.

A!

Thiên sợ hãi ôm chặt lấy người Thanh Trì, gục mặt vào ngực anh cho bớt sợ.

Thình thịch...thình thịch...

Thanh Trì bị cái ôm bất ngờ của Thiên, tim bất giác đập nhanh hơn một vài nhịp.

Vì sợ sói phát hiện nên Đông Thành đã nhanh chóng dập tắt ngọn lửa khiến cho khung cảnh xung quanh chìm vào bóng tối nên không ai để ý chứ thật ra lúc này mặt Thanh Trì đã đỏ bừng rồi.

"Tiếng sói thôi mà! Chúng ta chắc ra khỏi khu vực cấm rồi. Xung quanh đây ắt không có gì nguy hiểm!"

Thanh Trì nhẹ đưa tay lên, một tay giữ đầu cô, một tay vỗ lưng cô xua đi nỗi sợ hãi.

"Nhưng tôi sợ! Anh không được buông tay ra đâu!"

Thiên liều chết ôm lấy người anh thật chặt khiến Thanh Trì mặt đỏ càng thêm đỏ.

Một màn ôm ấp này thu vào tầm mắt Thành khiến cậu cảm thấy ghen tuông.

Sao cậu có thể vô dụng như vậy chứ!

Nếu cậu dũng cảm hơn, chắc chắn Thiên sẽ không ôm ấp Thanh Trì như vậy.

Chưa bao giờ cậu lại cảm thấy bản thân mình vô dụng như lúc này.

-------------------------------------------------

"Dậy đi, chúng ta tìm đường tiếp. Không thể ở đây được."

Thanh Trì lay người cô và Thành dậy.

Tối qua một màn ôm ấp, Thanh Trì đã ôm cô ngủ tới sáng.

Giờ nghĩ lại, Thanh Trì bỗng chốc cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Lờ đờ mở mắt, Thiên đã nhận thấy khuôn mặt đỏ lựng của Thanh Trì liền lấy làm tò mò:

"Ý, Thanh Trì, mặt anh làm sao mà lại đỏ như vậy? Anh ốm sao?"

Vừa nghe xong, Thanh Trì liền không tự chủ được xoay người bỏ ra chỗ khác.

Nhớ lại thì thật sự anh cũng không tin đâu.

Thấy vẻ mặt muốn nói nhưng lại không thể của Thanh Trì, Thiên hết sức ngạc nhiên, tò mò.

-----15 phút trước-----

Vừa mở mắt, đập ngay vào mặt anh chính là khuôn mặt của Thiên.

Cô ngủ nhưng áp mặt vào ngực anh, tay còn vòng qua eo ôm chặt lấy anh nữa.

Không những cảm thấy cô quá phận mà chính bản thân anh cũng đang ôm cô vào lòng.

Sau đó liền đỏ mặt mà rút ra khỏi người cô.

Quá mất mặt đi.

Đông Thành tỉnh dậy sau cùng đã bắt gặp vẻ mặt của Thiên đang nhìn Thanh Trì chằm chằm thì lại ghen tuông.

Ba người sửa soạn lại đồ đạc, tiếp tục lên đường tìm lối ra.

"Đông Thành, Tiểu Thiên, Thanh Trì, ba người ở đâu? Đông Thành, Tiểu Thiên, Thanh Trì, ba người ở đâu?"

Từ phía xa, tiếng gọi của các bạn sinh viên khác vọng lại.

Cuối cùng ba người bọn cô cũng đã gần gặp được đoàn người cắm trại rồi.

Vừa nghe thấy tiếng gọi, Thiên đã hớn hở ra mặt.

Thiên nhảy cẫng lên đưa tay vẫy thật mạnh ra hiệu cho đám người tìm cô.

" Tĩnh Vy, mình ở đây! Tĩnh Vy!"

Sau một hồi, ba người rốt cục cũng đã gặp lại mọi người.

Bộ dáng của ai cũng nhếch nhác, bẩn thỉu.

Vì sự chủ quan của cô mà dẫn tới việc ba người đi lạc, lại khiến tất cả lo lắng một phen khiến cô vô cùng áy náy.

"Mẹ! Ba!"

Tiểu Minh từ đám đông sinh viên tụt xuống khỏi vòng tay của Tĩnh Vy, thân hình nhỏ nhắn lung lay chạy nhào về phía cô và Thanh Trì mà ôm chặt.

Cậu nhớ ba mẹ chết đi được.

"Tiểu Minh ngoan, mẹ đây rồi. Mẹ không sao mà. Tiểu Minh ngoan đừng khóc nữa!"

Thiên ôm thằng nhóc mà vỗ về. Cô biết chính bản thân đã khiến thằng bé sợ hãi rồi.

Tiểu Minh hãy còn sợ hãi, ôm chặt cô và Thanh Trì dấm dứt khóc không thôi.

"Thiên...thằng bé gọi cậu và anh ta là gì cơ? Ba người là..."

Đông Thành chưa hết bàng hoàng, sững sờ nhìn ba người: một nhỏ, hai lớn.

Thanh Trì vẫn một vẻ lạnh lùng chẳng nói lời nào hết.

Anh mới lười giải thích.

Lại vì con trai của anh chỉ chăm chăm quan tâm đến mẹ nó mà chẳng để anh vào mắt nên liền khó chịu.

Tiểu Minh chẳng khác anh là bao, chỉ chăm chăm ôm lấy Thiên mà thút thít vì nhớ mẹ.

Thằng bé quên bẵng đi người ba là anh rồi.

Thiên ngớ người, nhận ra bí mật mình che dấu bị bại lộ. Ấp úng:

"Thành...mình... mình không cố ý dấu cậu nhưng mà..."

Đông Thành cười khổ sở, lắc đầu rồi đi về phía mọi người, bỏ lại cô cùng hai người lại.

Cậu không dám nghe, không dám biết sự thật này.

Cậu càng không muốn thừa nhận. Và càng giận vì Thiên đã che dấu cậu.

Thiên thấy Thành bỏ đi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cậu đương nhiên là khó chấp nhận rồi.

Bọn họ đã thân nhau bao nhiêu năm như vậy, vậy mà cô lại dấu chuyện động trời này không cho cậu biết.

Nếu như là người ngoài, khó nghe mà nói chính là cô đang lợi dụng tình cảm của người ta để thực hiện mục đích của mình.

--------------------------------

Đoàn người trở về lều trại.

Từ lúc gặp lại nhau, Tĩnh Vy vẫn luôn đi theo sau Thiên cùng Đông Thành.

Tiểu Minh thì cứ khư khư ôm chặt lấy Thiên không buông, vứt bỏ người ba mà mình từng yêu quý.

"Cậu biết chuyện của Thiên?"

Đông Thành mặt vẫn sa sầm hỏi Tĩnh Vy.

Chắc hẳn là Tĩnh Vy cũng biết chuyện này đi!

"Chuyện gì cơ???"

Tĩnh Vy nhận thấy vẻ mặt không được thân thiện của Đông Thành khiến cô rùng mình.

Vy không biết cậu đang muốn hỏi chuyện gì nhưng nhìn thái độ như này của cậu chắc là chuyện động trời rồi.

Vì thế cô cũng không dám đáp bừa mà lúng túng hỏi lại.

"Cậu không biết? Hay giả vờ không biết? Mình không tin ngay cả cậu mà cô ấy cũng giấu."

Đông Thành ngược lại càng thêm tức giận, nở nụ cười chế giễu nhìn Tĩnh Vy.

Chắc chỉ mình cậu ngây ngốc không biết chuyện này thôi.

"Giấu mình...chuyện gì vậy? Mình không hiểu? Cậu có thể..."

Tĩnh Vy gian nan nuốt nước bọt.

Vẻ mặt này của Đông Thành đáng sợ biết bao.

Thâm tâm cô đã co rúm thành một đoàn vì sợ hãi rồi.

"Cậu rõ ràng biết Thiên đã kết hôn còn giả vờ giả vịt đứng đây ngây ngô với mình?"

Mặc dù là câu hỏi nhưng rõ ràng là đang khẳng định.

Cậu bực tức chất vấn Tĩnh Vy.

Ba người họ thân nhau như vậy, cư nhiên chỉ mỗi mình cậu là không biết chuyện Thiên kết hôn.

Tĩnh Vy cuối cùng cũng hiểu Đông Thành tức giận vì cái gì.

Chuyện này tuy đáng giận nhưng không nghĩ rằng Đông Thành có thể tức giận đến như vậy.

Chính cậu đang chất vấn tình bạn của ba người.

Thế nhưng cô cũng không dám nói nhiều.

Chuyện này tuy Thiên sai, cô cũng góp phần che dấu nhưng đây không phải là vấn đề cô có thể giải thích cho Thành hiểu được.

Chuyện này vẫn nên để chính Thiên tự mình giải thích thì hơn.

Cô không nên nhúng tay vào!

"Thành, chuyện này, mình sẽ không nói gì hết. Tốt nhất cứ để Thiên tự mình nói ra thì hơn. Mình không thể nói gì được.

Về chuyện tình bạn, chúng mình cũng bất đắc dĩ mới phải giấu cậu, chứ không phải nghi ngờ tình bạn của chúng mình."

"Nói gì thì nói, với các cậu, mình vẫn chỉ là một người ngoài cuộc. Vì thế mình không đủ tư cách để biết chuyện này." Thành cười tự giễu bản thân nhìn Tĩnh Vy bên cạnh rồi cất bước nhanh hơn.

Chớp mắt đã vượt qua Thiên và đoàn người chen lên xe.

Buổi cắm trại vì sự cố nên cũng kết thúc.

Mọi người đều chuẩn bị lên xe để về rồi.

"Thiên, lựa lời giải thích với Thành đi. Cậu ấy đang rất giận và thất vọng. Mình..."

Tĩnh Vy đi song song cạnh Thiên khuyên nhủ.

Muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông.

Chuyện này cô không giúp Thiên được.

Thiên trầm tư gật đầu.

Thanh Trì đi ngay bên cạnh cô thấy vẻ mặt cô như thế liền thấy khó chịu.

Trời mới biết vì sao anh khó chịu.

Anh cũng không biết vì sao!

Chỉ là sau tối hôm qua, hình như anh để ý tới Thiên nhiều hơn rồi!
Chương 14 Giải thích.

Đoàn xe cắm trại quay trở lại trường thì trời cũng vừa chuyển tối.

Đằng Đông trời vẫn còn vài vệt nắng rát vàng, gió nhè nhẹ thổi đem không khí trong lành xoay chuyển xung quanh trời đất.

Tạm biệt mọi người xong, một nhà ba người lên xe trợ lí của Thanh Trì đánh tới về nhà.

Trước khi lên xe, Thiên vẫn ngoái cổ lại tìm bóng dáng Đông Thành.

Cô chỉ muốn đảm bảo rằng Thành sẽ không vì chuyện cô lừa dối anh mà vứt đi tình bạn mấy năm của bọn họ.

"Mẹ, chúng ta về thôi."

Tiểu Minh lôi kéo tay Thiên vào trong xe.

Cậu bé đã quên đi cái cảnh lạc bố mẹ hôm qua rồi.

Tâm trạng cũng vì thế mà trở lại bình thường, lại quấn quýt không rời.

Cái sự việc này cũng khiến Thiên đau đầu không dứt.

Vì cớ gì mà thằng nhóc này lại chỉ bám lấy cô mà bỏ rơi bố nó chứ?

Hại cô đến giờ vẫn còn nhận được ánh mắt ghen tuông của Thanh Trì khi có con mà lại chẳng được bế của anh.

Cô cũng bất lực...

Đợi xe của gia đình cô đi rồi, Đông Thành mới từ trong xe đi xuống.

Cậu chính là không muốn đối mặt với Thiên.

Cậu không nén giận được. Lại càng không cam lòng bị lừa dối.

Người con gái cậu thích bao năm liền không những không đáp lại tình cảm của cậu mà lại giấu cậu việc bản thân mình kết hôn.

Cậu đang nghi ngờ hai chữ "bạn thân" kia làm sao mà tồn tại???

Trợ lí dừng xe trước cổng đợi ba người xuống xe rồi liền lặng lẽ cúi chào ra về.

Trước khi đi vẫn không quên ngước mắt nhìn nữ chủ nhân của mình.

Có thể làm phu nhân tổng giám đốc đương nhiên có thể khiến người khác chú ý.

Chỉ là bộ dạng lôi thôi nhếch nhác này của Thiên khiến nữ trợ lí kia tỏ ánh mắt ghét bỏ nhưng lại che giấu rất nhanh.

"Về rồi đấy hả? Tại sao lại lôi thôi như này? Tiểu Trì, con không thể ham vui mà để hai mẹ con nó bẩn thỉu như này chứ?"

Vừa thấy động tĩnh bên ngoài, bà đã chạy ra vui mừng nhưng không quên cằn nhằn việc con trai không chăm sóc tốt cho con dâu và cháu trai, để hai người họ lôi thôi như vậy.

Bị coi là bẩn thỉu - Thiên khóe miệng co giật.

Là bà không nhận ra hay cố tình phớt lờ?

Rõ ràng ba người ai cũng bẩn thỉu lôi thôi như vậy, thế mà lại chỉ có mình Thanh Trì bị quở mắng.

Là cô may mắn hay do anh xui xẻo đây???

Bị quở mắng - Thanh Trì vẫn duy trì bộ dạng lạnh lùng cao thượng của bản thân, không thèm đáp trả cứ thế một mạch đi lên phòng.

Đến giờ anh vẫn thấy hối hận vì nghe theo sự sắp đặt của mẹ mà tham gia chuyến cắm trại này.

Không chỉ vô bổ mà còn tự rước họa vào thân.

" Cái thằng,... được rồi kệ nó, hai mẹ con đi tắm rửa rồi ăn cơm. Nay mẹ nấu cả một bàn thịch soạn rồi đây."

Bà Lâm ghét bỏ nhìn con trai.

Bị nuông chiều thành hư rồi mà. Giờ còn dám lơ đi câu nói của bà.

---------------------------------------------

"Tĩnh Vy, Thành tới chưa thế? Hôm nay tao đợi hoài mà không thấy cậu ấy xuất hiện?"

Thiên thở dốc nói.

Cô đã phải dậy từ rất sớm để tới trường chỉ mong gặp được Thành để giải thích cho cậu hiểu.

Nếu cứ kéo dài không giải thích chỉ e là tình bạn của hai người sẽ chẳng còn gì nữa.

Nhưng cô đến sớm cũng vô dụng.

Vì bây giờ đã vào giờ học rồi mà Thành vẫn chưa tới. Giáo sư cũng đã điểm danh xong.

Cô lại càng không nghĩ là Đông Thành lại xin nghỉ.

"Thành không đến sao? Cậu ấy vậy mà lại xin nghỉ. Xem ra lần này mày gặp rắc rối rồi. Nếu tao mà bị vạ lây, tao cũng liền nghỉ chơi với mày á?"

Tĩnh Vy đỡ trán ngán ngẩm.

Chính Tĩnh Vy cô cũng không ngờ là Đông Thành sẽ xin nghỉ.

Xem ra sự việc cũng đủ nghiêm trọng rồi.

"Đi, theo tao tới nhà Thành. Hôm nay phải giải thích cho rõ."

Thiên cũng rối rắm trong lòng. Cô cũng là bất đắc dĩ mà.

Cứ tưởng sẽ giấu được vậy mà...

"Bắt buộc phải đi cùng sao???"

Tĩnh Vy nhìn Thiên với đôi mắt lấp lánh long lanh, vẻ mặt muốn tội nghiệp, có tội nghiệp, muốn đáng thương, có đáng thương.

"Muốn chốn tránh? Mới không cho cậu toại nguyện. Lập tức đi với mình!"

Vẻ mặt hung dữ kéo Tĩnh Vy đi ra ngoài.

Cô mà hung lên rồi thì cái gì cũng đừng hòng tránh.

Theo cái tư tưởng: Theo tao thì sống, chống lại tao thì chết!

------------------------------------------------------

"Thành, mở cửa đi? Cậu khóa cửa cái gì chứ hả? Cậu không mở của thì đừng trách mình nhé? Bổn cô nương đã hạ mình tới tận nhà cậu để làm rõ sự việc rồi, cậu còn cao ngạo cái quỷ gì? Cậu có xuống không hả? Không xuống là mình không khách khí đâu nhé? Ê Đông Thành, cậu có nghe thấy gì không hả?"

Đứng ngoài cổng, Thiên dùng hết sức bình sinh mà hò hét.

Cô đã bấm chuông gõ cửa cả trăm lần mà bên trong nhất quyết cũng không có động tĩnh gì hết.

Lần thứ n vứt bỏ hình tượng, cô chống nạnh đứng ưỡn người mà hét.

Người dân xung quanh ai nghe thấy cũng ló mặt ra hóng chuyện.

Đứng bên cạnh - Tĩnh Vy ôm mặt xấu hổ thay cho bạn.

Tại sao mà con gái con đứa càng xinh càng điên điên vậy chứ.

Nếu để đám nam sinh trong khoa Luật kia biết thì hình tượng nữ thần trong lòng họ sẽ sụp đổ thảm hại đến cỡ nào.

"Hai cậu... làm gì vậy?"

Thành một vẻ ngạc nhiên, khóe miệng co giật.

Đứng bên cạnh chính là mẹ của cậu.

Hai người từ xa tiến tới liền bắt gặp một màn này.

Ai không biết còn tưởng hai người tới đòi nợ đấy.

"Cậu cư nhiên không có ở nhà... thật khiến bổn cô nương tức chết mà!!!"

Thiên chống nạnh quay người lại xối xả chút giận.

Hoàn toàn không để ý tới đối diện còn một người nữa.

"Bác gái...chúng cháu tới tìm Thành ạ!"

Tĩnh Vy huých tay Thiên, một vẻ thân thiện cười tươi nhìn mẹ của Thành.

Lúc này Thiên mới ngớ người nhìn cho rõ.

Song xuôi liền cuống quýt chào hỏi.

Cô thật sự là tức giận nhất thời mới không để ý tới mẹ của Thành còn ở đây.

Mất hết mặt mũi rồi!!!

"Mẹ, mẹ vào nhà trước đi. Bọn con ra đây nói chuyện một lát."

Thành biết mục đích của hai người tới đây là gì liền bảo mẹ vào nhà trước rồi lôi kéo hai người tới quán trà bên kia đường.

Ba người ngồi đối diện nhau nhưng lại chẳng mở miệng nói câu nào hết.

Cứ yên lặng uống trà nhìn nhau mà cười.

Cuối cùng không chịu nổi nữa, Thiên đành mở miệng.

"Thành, chuyện kết hôn không phải mình cố ý giấu, mà thực ra nó cũng không quan trọng. Mình không nói cho cậu vì thực sự là nó không quan trọng."

Thiên nhấn mạnh từng chữ một. Chỉ lo Thành không hiểu.

"Chuyện kết hôn của cậu cậu còn nói không quan trọng? Vậy cậu nói xem còn cái gì quan trọng hơn? Nó không quan trọng nhưng ít nhất hai chữ 'bạn thân' kia giữa chúng ta thì cậu cũng nên nói cho mình một tiếng chứ? Cậu là coi thường tình bạn của chúng mình?"

"Không phải, thực sự mình có nỗi khổ riêng mà!"

Thiên một mặt khó sử. Cô cũng không biết nên nói với Thành như nào cho cậu hiểu.

"Nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy, mình có việc phải về trước."

Nói xong liền toan đứng dậy định bỏ đi.

"Ê ê ê, ngồi xuống, mình nói."

Cuối cùng cô đành thỏa hiệp.

Sớm muộn cũng biết, cô nói là được chứ gì.

Thành nghe vậy liền ngồi xuống.

Cậu cũng không muốn ép buộc cô nhưng lại muốn nghe lí do của cô.

Cậu không cam tâm việc Thiên giấu cậu chuyện này mà lại chỉ nói cho Tĩnh Vy biết.

"Cuộc hôn nhân này, vốn dĩ mình cũng không muốn. Nhưng mà mình cũng vì ba mẹ ép buộc. Mình chỉ yêu một người duy nhất, người đó tên Vũ Trạch. Trong tim mình người anh ấy ra thì không còn một bóng hình nào khác. Nhưng mà mình đã mất liên lạc với anh ấy. Gần chục năm nay mình không ngừng tìm kiếm chỉ là vẫn chưa biết được anh ấy ở đâu. Mẹ mình cũng biết chuyện mình tìm người nên muốn ngăn cẳn mình, bà ấy liền ép mình kết hôn với Thanh Trì. Mình cũng bất đắc dĩ mới chấp nhận hôn sự này. Nhưng mà giữa mình và Thanh Trì, anh ta không có một chút quan hệ nào hết. Hôn nhân giữa bọn mình chính là có bản hợp đồng. Chỉ cần hợp đồng này kết thúc, mình liền có thể tự do. Thứ mình từ trước đến nay theo đuổi chính là người con trai tên Vũ Trạch, ngoài người ấy ra, mình chẳng cần gì hết đâu. Đông Thành, cậu hiểu rồi chứ? Bởi vì cuộc hôn nhân này sẽ chấm dứt sớm, nên mình không nhất thiết phải nói ra, càng không muốn để cậu buồn. Mình biết cậu theo đuổi mình nhưng mình cũng không nghĩ sẽ khiến cậu buồn phiền vì việc mình kết hôn."

Thành ngẩn người lắng nghe lời giải thích của cô.

Cô vì không muốn cậu buồn mà giấu cậu, nhưng mà trong tim cô lại chẳng hề có một chút tình cảm nào dành cho cậu hết.

Hóa ra từ trước tới giờ, cậu quen cô nhưng lại không hề biết tim cô từ lâu đã dành cho người khác, người đó không phải cậu, và cũng chẳng phải cái người tên Thanh Trì kia.

Cậu không biết hiện tại bản thân nên vui hay buồn nữa.

Vui vì hôn sự này cô cũng là bị ép, không phải cô muốn.

Vui vì không phải cô cố tình giấu cậu mà vì sợ cậu buồn.

Buồn vì cô không cho cậu một cơ hội nào hết.

Buồn vì biết trong tim cô từ lâu đã không có chỗ cho cậu đặt chân vào.

Cậu ghen tỵ với người tên Vũ Trạch ấy.

Vì cái gì gần chục năm liền chiếm giữ trái tim người con gái cậu yêu mà lại chưa từng xuất hiện trước mặt cậu.

Vì cái gì lại có thể khiến cô ấy nhớ mãi không quên.

Vì cái gì mà lại khiến cậu chưa bắt đầu đã phải từ bỏ.

Cậu thật sự không cam tâm.

"Tĩnh Vy... biết chuyện này chứ?"

Thành lấy lại bình tĩnh, cố gắng quay sang hỏi Tĩnh Vy.

Tĩnh Vy hết nhìn Thiên lại quay sang nhìn Thành sau đó nhẹ gật đầu.

Dẫu sao cô cũng bước vào cuộc sống của Thiên từ khi Vũ Trạch biến mất mà.

Sao cô có thể không biết chứ.

Từ trước tới nay cũng đều là do cô bỏ một nửa số tiền của mình để giúp Thiên tìm người về.

Cô đã từng chứng kiến cảnh Thiên vừa lấy lại đôi mắt nhưng lại suýt nữa lại mất đi vì người con trai ấy.

Cô có thể không biết sao???

"Mình hiểu rồi. Mình không trách cậu. Là do mình nông nổi. Chúng ta vẫn là bạn như trước kia!"

Thành nặn ra một nụ cười chấn an Thiên.

Nhìn cô khó khăn lắm mới kể lại câu chuyện kia khiến cậu cảm thấy buồn bực trong lòng.

Nếu cậu không ép cô đưa ra lời giải thích thì chắc chắn cô sẽ không đau lòng như vậy.
Chương 15 Về nhà.

Tối nay cô muốn về nhà ba mẹ ăn cơm. Cô nhớ gia đình rồi.

Sau khi xin phép mẹ chồng, cô liền bắt xe tới trường của Tiểu Minh để đón thằng bé.

Tối nay hai mẹ con cô cùng về ngoại chơi.

Tại nhà, mẹ cô đang lúi húi trong bếp nấu đủ các thể loại món ngon đợi cô trở về.

Ngày cô còn chưa gả chồng, ngày nào bà cũng sắn tay vào bếp nấu đủ một bàn đợi cô về ăn cơm.

Chồng và con trai bà vốn bận công việc nên rất ít khi ghé nhà ăn cơm.

Căn nhà bữa nào cũng chỉ có hai mẹ con.

Từ khi con gái gả ra ngoài, bữa ăn may lắm thì đủ ba người, nếu không cũng chỉ có một mình bà thui thủi một mình.

Nói ra thì không tủi thân là không đúng.

Hôm nay hay tin con gái dẫn cháu trai về nhà ăn cơm, tâm trạng bà liền vui vẻ hẳn lên.

Vừa lục tục nấu cơm, vừa bấm điện thoại gọi bằng được cho chồng và con trai về nhà.

May lắm mới đủ thành viên, tối nay bà không muốn thiếu người nào hết.

"Ngoại ơi, con và mẹ về rồi ạ!"

Vừa tháo giày, Tiểu Minh đã hét ầm lên.

Tâm trạng còn vui hơn cả cô.

Mà đây rõ là nhà cô, việc gì mà thằng bé lại vui như về nhà nó không bằng.

"Về rồi à, về là tốt rồi. Hai mẹ con đi rửa chân tay đi, đợi ông và cậu con về rồi cả nhà sẽ ăn cơm!"

Mẹ cô cũng mừng không kém.

Vừa bận bịu chân tay, vẫn không quên nhắc nhở con gái những câu quen thuộc.

Về tới nhà, cảm giác được quan tâm này thật khiến cô thiu thiu buồn.

Cô cũng rất nhớ những câu nói quan tâm của mẹ.

Hôm nay lại được nghe, cô không buồn mới lạ.

Tiểu Minh tự giác chạy vào phòng tắm rửa chân tay mặt mũi.

Xong xuôi liền chạy ra yên tĩnh ngồi coi ti vi cười hi ha hi hi, tuyệt không quấy rầy đến mẹ và ngoại.

Có lẽ thằng bé hiểu mẹ nhớ ngoại.

Vì tối hôm trước nó có tỉnh lại giữ khuya thấy mẹ đang đứng ở ban công khóc thầm.

Nó không có mẹ nhưng nó lại hiểu cảm giác ấy.

Hệt như nó nhớ người mẹ mà nó không biết mặt mũi kia vậy.

Thiên nhận thấy Tiểu Minh ngoan ngoãn xem ti vi liền nhẹ nhàng vào bếp ôm lấy tấm lưng mẹ từ phía sau.

Cảm nhận được cái ôm bất ngờ, vai bà cũng khẽ run run.

Cái ôm khiến bà nhớ không nguôi lại không phải của chồng mà lại là của đứa con gái bé bỏng.

"Mẹ, con muốn rời khỏi nhà chồng về đây với mẹ. Ngày nào mẹ cũng nấu cơm chờ con, dùng những lời lẽ tuy tầm thường nhưng lại chan chứa yêu thương, đem tất cả tình cảm gửi gắm cho con. Xa mẹ, con thấy thật buồn!"

Tựa đầu vào tấm lưng lấm tấm mồ hôi của mẹ, Thiên thủ thỉ.

Cô thực sự đã nghĩ như vậy rất nhiều.

Chợt dừng động tác, bà quay lại vuốt ve khuôn mặt của con gái, ánh mắt trìu mến chan chứa yêu thương.

"Mẹ, dầu mỡ quẹt đầy mặt con rồi!"

Thiên phụng phịu làm nũng.

Trời mới biết vẻ mặt này có bao nhiêu dễ thương.

"Con gái, cháu trai về chưa?"

Chưa kịp vào nhà, bố cô đã hò lên vui mừng. Hôm nay biết tin con gái về ăn cơm, ông đã hủy luôn hai cuộc xã giao mà chạy về nhà.

Ông cũng nhớ đứa con gái này lắm rồi.

Hay tin nó về liền công việc cũng vứt lại về nhà.

Lúc này còn công việc cái gì chứ.

Gia đình mới quan trọng.

"Ông ngoại, ông về rồi!

"Vừa nghe thất tiếng của ông, Tiểu Minh liền chồm người khỏi ghế lao nhanh ra cửa ôm chầm lấy chân ông mà bám víu khiến hai ông cháu tí nữa thì ngã lăn ra nền nhà.

Cứ thế cười vui vẻ trước cửa.

Tuy mất con gái nhưng lại có đứa cháu trai hoạt bát vui vẻ.

Xem ra ông cũng không chịu thiệt.

"Ba, ba về rồi. Con nhớ ba quá đi huhu..."

Vội lao từ bếp ra, không thèm để ý Tiểu Minh còn đang ngồi kia ôm chân, cô liền cứ thế nhảy lên người ông, hai tay bám chặt cổ, hai chân quắp chặt eo ba, cả người đu trên người ba.

"Ôi cái đứa này, lớn rồi còn đu bám trên cái thân già này sao? Con nhìn Tiểu Minh xem, thằng nhóc còn đang ấm ức kìa, haha."

Ông cười lớn trước sự ngây ngô của con gái. Từ lớn tới giờ hiếm lắm nó mới đu cả người trên người ông đấy. Mặc dù có hơi nặng nhưng không sao, sức ông cũng khá lớn sẽ không bị hỏng cái lưng.

"Tiểu Minh việc gì ấm ức, lại đây bác hai bế cháu, đảm bảo còn cao hơn mẹ cháu nhiều!"

Đăng cũng bước vào quăng luôn cái cặp lên ghế rồi cúi xuống ôm chầm Tiểu Minh lên khiến thằng bé cười nắc nẻ.

"Mấy người già đầu rồi còn bắt chước Tiểu minh nghịch sao? Còn không mau thay đồ rửa chân tay ăn cơm. Lâu lắm cả nhà mới có dịp."

Bà từ phong bếp đi ra cười ôn hòa nói. Nhìn cả nhà vui vẻ như vậy, bà chợt thấy ấm lòng.

Bốn người ba lớn một nhỏ liền tách ra ngoan ngoãn chấp hành, miệng vẫn cười không ngớt.

Thật khiến bà đau đầu mà.

-------------------------------------------------------

Cả nhà ngồi vào bàn ăn thơm nức mũi. Một bàn đầy thức ăn toàn món mà cô và Tiểu Minh yêu thích.

"Mẹ, mẹ thiên vị quá đi? Vì cái gì lại toàn món của em gái và cháu trai thích vậy? Nhìn xem ngay cả một món mà con và ba yêu thích cũng không có? Mẹ thiên vị quá ba ơi!"

Đăng giả bộ gào lên ấm ức khiến Tiểu Minh nắc nẻ cười.

Bác hai của nó cũng quá trẻ con đi.

"Thằng quỷ, ai bảo không có chứ? Mẹ làm rồi, còn ở trong tủ kìa!"

Bà đập một phát không nương tay vào đầu Đăng.

"Con biết mẹ thương con nhất mà." Đạt được mục đích, Đăng hớn hở vào tủ bưng ra vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

"Con trai của anh đấy!"

Bà đến bó tay chấm chân với Đăng.

"Không có em thì làm sao có nó. Anh cũng đâu đẻ được."

Ba Thiên một mặt ấm ức nhìn vợ.

Cả nhà lại được phen nắc nẻ cười.

Ăn xong, bố mẹ Thiên liền kéo Tiểu Minh đi công viên chơi, vứt lại cả bàn chén bát cho Thiên và Đăng rửa.

Số phận thật hẩm hiu aiiii.~~~

"Thiên, dạo này em còn nghĩ tới Vũ Trạch nữa không?"

Chợt khựng lại, sắc mặt không vui nhìn anh.

"Anh có tin tức gì của anh ấy?"

"Anh cứ nghĩ em không để ý nữa. Xem ra là anh nghĩ thừa rồi."

Đăng thở dài nói.

Anh đắn đo không biết em gái đã quên chưa.

Xem ra chỉ là chôn chặt trong lòng mà thôi.

"Anh, mau nói, Vũ Trạch có tin gì? Anh...mau nói em biết!"

Thiên kích động sơ suất làm vỡ luôn hai cái bát.

Trừ khi có chuyện nếu không anh trai cũng sẽ không nhắc tới chuyện của Vũ Trạch với cô.

Nằm không cũng chúng đạn.

Làm bát cũng khổ mà.

Nhìn xem đang yên lành cư nhiên bị tan thành ba mảnh.

"Em bình tĩnh đi, rửa bát xong chúng ta ra phòng khách nói chuyện."

Đăng nhận ra sự kích động của em gái.

Nó mà kích động lên thì chẳng cái gì còn lành lặn đâu.

Thiên gật đầu ngu ngơ tiếp tục rửa sạch sẽ bát đũa.

Nhanh nhanh chóng chóng rồi kéo tay anh trai lên nhà.

-----------------------------------------------------

Không khí ngập mùi âm u, lạnh lẽo.

Thiên hết sức nghiêm túc ngồi đối diện anh trai. Hai mắt mở to nhìn thẳng không dám chớp. Hai tay đặt trên đùi nhẹ nhàng nắm chặt cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh.

Đới diện với vẻ mặt căng thẳng của Thiên, Đăng nổi hết cả da gà.

Cứ có tin tức y như rằng không khí này sẽ tái diễn.

Người không quen liền tưởng xung quanh có quỷ hiện thân.

" Thật ra ba hôm trước thám tử đã truy ra một chút manh mối của Vũ Trạch. Mặc dù hơi mơ hồ nhưng có tin tức là may mắn rồi."

"Anh mau nói đi, dài dòng vậy làm gì?"

"Theo thám tử điều tra được, năm xưa Vũ Trạch không phải biến mất không để lại tin tức mà là do chính gia đình cậu ấy che giấu lại. Nếu thám tử điều tra không sai thì chính là năm xưa cậu ấy không phải tên Vũ Trạch. Bố của cậu ấy hình như vì che giấu thân phận của cậu ấy nên phải đổi tên cho cậu ấy và đưa cậu áy rời khỏi nơi này. Trước khi đi, bố của cậu ấy liền nhờ các mối quan hệ che giấu đi tất cả tin tức, tiêu hủy hết mọi mối quan hệ của gia đình họ với mọi người xung quanh.Lúc họ rời đi, chính là lúc em đang nằm trong phòng phẫu thuật, cậu ấy vốn đã định nói cho em nhưng sau đó liền không nói nữa, chỉ để lại lời hứa, có lẽ vì lí do này."

"Vậy có tra ra được ai là người che giấu không? Phải có manh mối gì chứ?"

Nghe tới đây, Thiên đã mất luôn bình tĩnh, chồm cả người lên bàn, sốt sắng hỏi.

"Thám tử không tra ra được những ai đã góp tay vào che giấu thân phận cho gia đình họ nhưng lại tra ra được một khách sạn có lẽ sẽ còn lưu lại ghi chép của năm đó, những người đó đã gặp nhau tại một khách sạn. Nếu có thể biết thì chắc chắn sẽ tìm ra được người thuê khách sạn năm đó và hỏi cho rõ."

"Nhưng năm đó nhiều người thuê như vậy..."

"Không nhiều, khách sạn đó hôm đó đã được bao trọn, chỉ có duy nhất người đó thuê."

"Vậy..."

"Mẹ ơi, ba tới đón chúng ta về kìa mẹ ơi."

Tiếng Tiểu Minh vọng từ cổng vào cắt ngang câu hỏi của cô.

"Đừng kích động, bây giờ em đã là gái có chồng, càng không thể cứ sốc nổi như đợt trước được. Nếu để mẹ biết chuyện này chúng ta sẽ không thể điều tra được đâu. Hôm nay cứ về đi, anh sẽ tìm cơ hội rồi chúng ta tới khách sạn đó tìm hiểu. Nhớ đừng để lộ tin tức này ra ngoài."

Đăng vỗ vai trấn an em gái.

"Tiểu Thiên, Tiểu Trì tới rồi, con mau xuống đi đừng để bố con nó đợi lâu."

Mẹ cô đẩy cửa nhà vào giục cô.

"Con biết rồi mẹ. Anh trai vậy em về trước, có tin gì nhớ báo cho em."

Thiên có nặn ra một nụ cười tươi, sau đó đem balo khoác lên vai, tiện tay nhón luôn chùm nho ôm ra đường.

Hành động này thật sự khiến cho Đăng và mẹ cô chỉ biết đưa tay lên trán mà ngán ngẩm.

Vừa nãy còn lên cơn kích động, giây sau liền cứ thế ăn uống vui vẻ.

Người không biết liền nghĩ cô diễn xuất siêu giỏi đấy.

Anh mà có thể thì liền đem cái giải oscar dành cho cô rồi đấy.

Sau khi tạm biệt bố mẹ cùng anh trai, cô liền ôm theo Tiểu Minh vào ô tô.

Hai mẹ con cứ thế ăn ý với nhau mỗi người một quả dần dần đem chùm nho vặt sạch.

Ăn hết còn bày vẻ mặt tiếc hận khiến Thanh Trì chỉ có thể giật giật khóe miệng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom