• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Đòi lại công đạo (1 Viewer)

  • Phần 5

屿: Tự

Tên đúng theo Hán Việt của 'Lâm Dữ' là 'Lâm Tự' nha, nên trong bài edit của mình sẽ đổi toàn bộ bài edit nhà mình sang thành 'Lâm Tự'.

20.

Trên đường về nhà, gió nhẹ lùa qua kẽ tóc, thổi đi cái nóng bức, tôi có chút thất thần.

Bóng dáng quen thuộc đứng ở trước cửa nhà.

Có một khoảnh khắc như thoáng qua, tôi giống như được trở lại khoảng thời gian thương thầm trộm nhớ trong quá khứ, tôi trốn trong đám người, len lén ngắm nhìn Lâm Tự xa xa.

Chỉ là...

Mộng đẹp tan vỡ thành tro quá nhanh.

Tôi không hiểu.

Vì sao trước đây tôi vô cùng chờ đợi ngày tương phùng, sau khi ly hôn, một lần lại một lần trở thành hiện thực.

"Thanh Hư."

"Lâm Tự, anh không để yên cho tôi đúng không?"

Tôi lạnh lùng chất vấn.

Lâm Tự dán mắt vào tôi, thấp giọng nói: "Giang Kha đối với em chính là một rắc rối, tốt nhất em nên tránh xa tên đó một chút."

“Tôi là người trưởng thành, không cần anh phải dạy.”

Tôi tức giận trả lời thẳng thừng.

Lâm Tự lại nói: "Anh đang lo lắng cho em."

"Tôi cần sự quan tâm của anh sao?"

Tôi nhìn chằm chằm hắn ta, trong lòng đột nhiên có ngọn lửa dâng lên: "Anh dựa vào cái gì can thiệp chuyện riêng của tôi?"

"Cố Thanh Hư, anh chỉ là không muốn em bị mụ mị đầu óc, cùng một thành nhóc hỉ mũi chưa sạch nói chuyện yêu đương!"

Lâm Tự vô cùng sốt ruột lên tiếng.

Tôi không kiềm được, nói: "Giang Kha chỉ là một đứa trẻ, cậu ấy mới 19 tuổi, tôi có thể cùng cậu ấy làm cái gì?!"

Lâm Tự thấp giọng hỏi ngược lại: "Em chỉ xem hắn ta là trẻ con thôi sao?"

Cuối cùng.

Lâm Tự rướm nước mắt:" Thời điểm em thích một người, anh biết là cái dạng gì!"

Ánh mắt giao nhau.

Ta nhất thời nghẹn lời, lần nữa nhìn về phía hắn ta.

Im lặng là câu trả lời.

Đạo lý này, trước kia tôi không hiểu, hiện tại lại sâu sắc như thế.

Lâm Tự quan sát tôi, thân hình run run, khàn giọng nói: "Cố Thanh Hư, em thích hắn, đúng không?"
Tôi nhìn chằm chằm vào Lâm Tự, xem vẻ mặt khẩn trương của anh ta, nở nụ cười: "Đúng vậy, tôi thích cậu ấy, có điều đến lúc kết hôn, tôi không định đưa thiệp mời cho anh, miễn cho anh làm tôi khó xử trước mặt mọi người."

Lâm Tự như là đứng không vững gót chân, lập tức đỏ ửng mắt, bánh sinh nhật cũng rơi trên mặt đất, không đợi tôi lên tiếng đuổi khách, liền hốt hoảng rời đi.

Lối đi trống trải.

Tôi nhìn đăm đăm miếng bánh kem, sửng sốt hồi lâu, không khỏi chậc một tiếng.

Ảnh đế không hổ là ảnh đế, diễn vai thâm tình rất đúng nơi đúng lúc.

Một giây sau.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, trong lòng tôi căng thẳng, còn tưởng rằng có phóng viên, lòng đầy nghi ngờ xoay người lại, cũng không ngờ Giang Kha từ khúc ngoặt đi ra.

Tôi:...

Gần như không có chút do dự nào.

Giang Kha lao tới, ôm tôi vào trong ngực, cúi người hôn tôi.

"Giang Kha!"

"Cố Thanh Hư, em chạy không thoát đâu."

「……」

Cậu ta thật sự rất dính người.

21.

"Chờ anh hai mươi hai tuổi, chúng ta kết hôn."

Đáy mắt Giang Kha ẩn chứa nụ cười, nhẹ nhàng đeo đồng hồ lên cổ tay tôi, ánh mắt thành kính.

Tôi nhìn cậu ấy, không nói gì được.

「……」

Vẫn còn tới ba năm, thật sự rất sớm.

Lòng tôi loạn thành một nùi, tôi không cảm thấy bản thân mình có thể cùng cậu ấy đi đến cuối con đường, nhưng cậu ấy lại muốn dùng nhiệt tình cùng yêu thương trao cho tôi từng chút một.

Cho dù tìm hết mọi cách để dứt khỏi cậu ấy, ngày lễ cũng có hoa tươi.

Cho dù công việc bận rộn bù đầu, chúng tôi cũng video call với nhau.

Cách xa nhau hơn nữa, cũng có thể nhận được một cái ôm sau dù chỉ có vài phút trên tàu cao tốc.

Cái loại cảm giác này, thật giống như đang thong thả kể nhau nghe về một câu chuyện tình yêu dụng dị.

"Thật sự đang hẹn hò à?" Lệ Na cong mắt mỉm cười.

Tôi cụp mắt, cười trừ: "Tui có cảm giác tui giống y như một người phụ nữ xấu xa đang bắt cóc trẻ con ấy."

“Ha ha ha, rốt cuộc ai 'cua' ai?”

Lệ Na: "Cậu được lắm đó, tiểu tử kia vì tặng bùa bình an cho cậu, mà mua một đống lớn tặng cho nhân viên công tác, Phật Tổ với chư Tăng đều cho rằng nhóc đấy buôn sỉ buôn lẻ luôn đấy."

Tôi:...

Tôi không biết làm sao đành cười một tiếng, ngồi vào bàn trang điểm, nhìn video đoàn làm phim Giang Kha gửi tới trong hộp thoại, yên lặng trả lời cậu ta một icon hình chú mèo ngộ nghĩnh.

……

Nói thật thì.

Sự kiện trao giải là cú đả kích thật đau đớn đối với tôi, một lần sụp đổ, thời gian dần qua tôi đã có thể nhanh chóng gượng dậy đứng lên, tâm trạng cũng có khác biệt lớn.

Nhưng mà...

Mỗi lần gặp Trì Nghiên, tâm tình chẳng tốt tí nào.

Rõ ràng tôi và Lâm Tự đã ly hôn, thế mà cô ta chẳng còn giữ được dáng vẻ ung dung tự tại ngạo mạn như lúc trước, càng ngày càng nôn nóng bất an.

"Cố Thanh Hư, cô vẫn không chịu yên sao? Vẫn cướp kịch bản phim của tôi nhỉ?"

Trì Nghiên tức giận mở miệng.

Tôi cầm kịch bản mới tới tay, nhìn về phía cô ta: "Cướp kịch bản của cô? Hiện giờ mọi người đều cùng casting, nói theo ý cô thì ai ai nơi đây cũng đều cướp vai của cô sao?"

"Mày. . ."

Trì Nghiên lần nữa nổi khùng lên, đợi cho tới lúc quản lý của cô ta lao ra ngăn lại mới chịu thôi.

Trước khi đi, cô ta hung tợn nhìn về phía tôi.

Tôi biết tài nguyên của tôi hiện tại càng ngày càng tốt, người hận tôi cũng nhiều, vậy nên tôi cũng không coi hận thù của Trì Nghiên đáng bao nhiêu phân lượng.

Rạng sáng, tôi lại một lần nữa được lên hot search, tiêu đề là - Cố Thanh Hư ngoại tình.

Nhấn vào hot search tìm kiếm, toàn bộ phần bình luận đều là tiếng mắng chửi tôi vang trời, mà tin tức tôi nằm viện sinh non đều được tung lên.

Ngay sau đó, ảnh chụp tôi cùng đạo diễn sản xuất liên hoan, thậm chí ảnh tôi đang sinh hoạt cùng CLB khi đi học cũng bị cắt ghép thành ảnh tôi đứng cùng một nam sinh.

Mà Trì Nghiên up lên một tấm hình toàn thực phẩm màu xanh lá cây*.

*xanh lá: cắm sừng

Tên tôi lại lần nữa được réo lên.

Chỉ là lần này cùng lần trước không giống nhau, lúc này tôi từ Plmm* yêu đương não biến thành d â m phụ, bà bác họ Cố, tiểu tam.

*漂亮妹妹:piaoliangmeimei: em gái xinh đẹp

Cư dân mạng bắt đầu phỏng đoán là tôi chen chân vào tình cảm của Lâm Tự và Trì Nghiên. Sau lại bắt đầu nghi ngờ có phải tôi ngoại tình trong hôn nhân hay không, mới dẫn đến Lâm Tự trước mặt quần chúng khiến tôi không xuống đài được.

[Hôm nay không nói lời nào]: Đã sớm nói rồi, tới thời điểm xoè ra chân tướng, cũng đừng mắng sớm như vậy.

[WHUIKJ]: Lâm Tự thực là tội quá đi, là tôi, tôi cũng méo nhịn được nhé.

……

Lời 'thăm hỏi nhiệt tình' ùn ùn kéo đến, nhìn hoa cả mắt.

Trong weibo cuồn cuộn như thuỷ triều dâng lên, Giang Kha up ảnh chụp tôi ngồi xổm trong góc học thuộc lời thoại, còn bonus cho tôi một đôi tai thỏ emoji.

Caption đi kèm: “Ảnh chụp có thể bonus thêm, nhưng nghiêm túc thì chả bonus được đâu.”

[Chuồn chuồn cất cánh ]: Giang Kha, cậu đừng sa lầy vào vũng nước đục.

[WHUIKJ]: Không hot cũng ưa cọ nhiệt quá ha.

[Giang Kha]: Cô diễn viên Trì Nghiên có nghe thấy không?

[(Bảo? Bảo)]: Cẩn thận bị mắng đến tuyết tàng* bi giờ, Trì Nghiên cùng Nina - quản lý cấp cao của công ty mí người là bạn thân đó nha.

[Giang Kha]: Nina là bạn sao?

[Nina]: Không phải.

*雪藏 tuyết tàng: nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như “đóng băng” hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.

Tổng giám đốc Nina tự mình trả lời, sự chú ý của netizen lập tức bị dời đi, bắt đầu đào bới moi móc ra vốn liếng của Giang Kha, kết quả càng bới càng quá đáng, Giang Kha thật sự biết chơi mà.

Trùm đứng sau công ty quản lý của cậu, chính là mẹ cậu ta - Giang Phân.

Hot search lửa bay tung trời.

Tôi hiểu rõ Giang Kha vì tôi mà dời đi sự chú ý của cư dân mạng, nhưng khi nhìn thấy bình luận nửa tốt nửa xấu, vẫn không đành lòng.

Lời nói của con người thật đáng sợ.

Sự thật đối với cư dân mạng mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là. . . kẻ nào chiếm lý hơn thì kẻ đó thắng.

Lúc Lâm Tự gọi điện thoại tới.

Tôi thảng thốt trong chớp mắt, đột nhiên nhớ ra, anh ta chưa bao giờ chủ động tìm tôi.

Không cần do dự chi cho mệt, tôi chặn số anh ta, lại không ngờ tới tên khốn ấy đứng ngoài khách sạn chờ đến tận bình minh hôm sau.

"Thanh Hư, anh sẽ mau chóng đè ép chuyện hot search xuống, em yên tâm."

Trong mắt Lâm Tự đầy tơ máu, có chút lo lắng lên tiếng.

Một cơn gió lướt nhẹ qua.

Sự kiêu hãnh trong mắt hắn như đã biến mất.

"Lâm Tự, anh vì cứu vãn sự nghiệp của mình, đúng thật là liều mạng."

Tôi khẽ nhìn anh ta, nhịn không được cười nhạo một tiếng.

Lâm Tự chớp mắt, kinh ngạc nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Cứu vãn sự nghiệp? Anh chỉ muốn bồi thường cho em... Cố Thanh Hư, trong mắt em, anh chính là loại người này sao?"

"Nếu không phải vậy, thì sao?"

Ngoại trừ lý do cứu vãn sự nghiệp này, tôi không nghĩ ra được cái nào khác.

Đừng nói với tôi là.

Ly hôn xong, anh ta trái lại còn quan tâm thêm.

Tôi nhìn về phía Lâm Tự, nhìn anh ta vẫn còn cố diễn sâu, thật sự nhịn không được cười:

"Lâm Tự, số lần anh tìm tôi trong khoảng thời gian này, có phải đã vượt qua số lần trong hai năm rồi không?"

Đôi khi, tôi suy nghĩ.

Ngay từ lúc ấy, tôi rốt cuộc đắm chì u mê không lối thoát tại con người Lâm Tự bao nhiêu, mới có thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy bất kể là trên mạng hay ngoài đời thực.

Hôn nhân này gần nhau thì ít mà xa mặt cách lòng thì nhiều.

Lâm Tự bị tôi hỏi, không cách nào trả lời được.

Hồi lâu thật lâu.

Anh ta mới nói: "Trước kia, do anh công việc quá bận rộn..."

Tôi nhướng mày: "Anh muốn bận rộn thêm một lần nữa, thế nên 'cố gắng' bỏ công sức ở chỗ tôi? Muốn tôi làm sao đây? Thừa nhận trên mạng chỉ trích dè bỉu tôi không ngóc lên được, đi đắp nặn hình tượng vô tội vạ của anh?"

"Cố Thanh Hư, em đừng có nói khó nghe như vầy được không?"

Đôi mắt Lâm Tự ảo não sầu khổ: "Trước kia em chưa bao giờ nói chuyện với anh như vậy."

"Cũng như anh nói vậy đó, là dĩ vãng thôi."

Gió lớn dần, tôi khoác áo măng tô lên , mỉm cười với anh ta một tiếng:

"Xin lỗi nhé, tôi đối với anh, thật ra, không cần phải có thái độ tốt làm gì, nếu không phục, anh có thể đi theo Trì Nghiên, người tung người hứng, tiếp tục hắt nước bẩn lên đầu tôi. I DON'T CARE."

"Đừng như vậy . . . "

Lâm Tự chua chát thở dài, giọng cũng buồn rầu hẳn: "Cố Thanh Hư, anh không cố tình muốn bôi đen em. Hot search tối nay không liên quan đến anh. Không phải anh. Anh không liên quan đến Trì Nghiên . . ."

"À? Vậy hả?"

Tôi giả vờ cao giọng, cười cười: "Tôi còn tưởng rằng anh lại đang đau lòng cho Trì Nghiên. Chỉ có lấy tôi ra để 'khai đao' trút giận, mới có thể bày tỏ tình yêu nồng nhiệt sâu sắc của anh đối với người tình chứ."

Sau cùng.

Tôi không khỏi lại cười nói: "À mà đúng rồi, anh đừng có cho rằng tôi chơi chiêu lạt mềm buộc chặt đấy nhé?!"

"Đừng nói như vậy mà."

Lâm Tự nghẹn ngào nói.

Rừng cây râm rạp, gió thổi xào xạc qua tai.

Nhìn người trước mắt là tất cả tuổi thanh xuân của tôi, tôi còn phảng phất nhớ tới lần đầu tiên mình cướp được poster của anh ta.

Đó là một đêm hè như hôm nay.

Tôi ôm poster anh ta đi xung quanh, thả bộ trên con đường rợp bóng cây của trường học, gió nhẹ thổi qua, chân đều đều nhẹ bước.

"Lâm Tự, tôi đã từng xem qua rất nhiều bộ phim của anh, tính ra, vai diễn của anh hôm nay là vai diễn hoàn hảo nhất."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom