• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Độc Tôn Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 131-132

Chương 131: Sói Nữ đối chiến Hầu Nữ

Thấy Diệp Thần Phi không đáp lời, Giản Tinh Tuyền cũng không nhịn được nhắc nhở.

Nếu để Thạch Hào Kiệt đích thân ra tay, chuyện này sẽ không còn là thắng thua đơn giản như vậy nữa.

“Ừm”.

“Hiểu Hiểu, được rồi, ta đã thấy rồi”.

Diệp Thần Phi lên tiếng nói.

Hắn biết, thật ra cô bé đó đang chờ mình lên tiếng thôi.

Vất vả lắm mới nghiên cứu ra được một thứ khó lường như thế, chắc chắn cô bé sẽ muốn khoe khoang với mình một phen.

Khi Diệp Thần Phi vừa mới dứt lời, Thiên Tiên Tử trên lôi đài bỗng nhiên héo rũ với tốc độ cực nhanh.

Cuối cùng, toàn bộ đều biến mất không thấy.

Chỉ còn lại một cô gái tóc tím cùng với viên gạch, cả Thi Hồng đã quỳ rạp dưới đất, máu chảy đầm đìa kia nữa.

“Hì hì”.

Diệp Hiểu Hiểu đắc ý cười với đài cao.

Như thể đang nói, đại bá thấy cháu lợi hại không.

Cuối cùng, trọng tài đã tuyên bố, trận quyết chiến đầu tiên, Diệp Hiểu Hiểu thắng!

Rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy Diệp Hiểu Hiểu đã đánh bại Thi Hồng thế nào, rõ ràng khi đó cô bé đã rơi vào thế hạ phong.

Nhưng khi nhìn thấy Thi Hồng được mang xuống dưới, trên mặt là vẻ sợ hãi mà máu tươi cũng không thể che giấu được.

Có người đã hiểu ra.

Có lẽ chuyện này không thoát khỏi liên quan tới sự xuất hiện của Thiên Tiên Tử.

“Thì ra Hầu Nữ chính là Thiên Tiên Tử!”

Có người hét lớn.

Cách gọi đó nhanh chóng lan rộng trên đấu trường.

Chẳng mấy chốc đã biến thành tiếng hò reo như nước.

“Thiên Tiên! Thiên Tiên! Thiên Tiên!”

Bọn họ lớn tiếng hò hét, thể hiện sự khẳng định và sùng bái của mình với Diệp Hiểu Hiểu.

Diệp Hiểu Hiểu vui vẻ trở về chỗ ngồi chuẩn bị cho trận tiếp theo.

Cô bé đã dùng sự cố gắng của mình, chiến thắng đối thủ mạnh mẽ, lại còn có được sự khẳng định của đại bá.

Quan trọng nhất là.

Cuối cùng cô bé cũng đã thoát được cách gọi “Hầu Nữ” đó rồi, hu hu.

“Chúc mừng trận chiến mở màn thắng lợi”, bên cạnh, Sói Nữ cười nói.

“Trận của tỷ cũng sẽ không thành vấn đề”.

Diệp Hiểu Hiểu cười hì hì, bỗng nhiên cô bé nhớ tới một việc.

“Đúng rồi, Sói tỷ tỷ, mấy ngày trước chúng ta có được bình Thiên Thần dịch bậc nhất, tỷ có uống không?”

Đôi mắt to tròn đầy tò mò.

Sói Nữ lắc lắc đầu, nói: “Loại chí bảo thiên hạ này sao có thể dùng dễ dàng như thế được, ta phải tìm một thời cơ tốt, tắm rửa sạch sẽ, dọn sạch linh thai, thành kính…”

“Rồi rồi rồi, đừng nói nữa, tỷ không uống là được rồi”.

Diệp Hiểu Hiểu ngắt ngang sự sùng bái của nàng ta với Thiên Thần dịch, yên tâm rồi.

Nhưng chẳng hiểu tại sao lại có chút thất vọng.

Chỉ có mình ta uống nước rửa chân thôi hả.

Lắc đầu, Diệp Hiểu Hiểu lấy ra một cái bình nhỏ đưa cho Sói Nữ, bí ẩn nói: “Sói tỷ tỷ, tỷ bán bình Thiên Thần dịch đó đi”.

“Thứ trong này còn tốt hơn cái đó nhiều!”

Sói Nữ lập tức khiếp sợ, nàng ta cứ tưởng Thiên Thần dịch đã là chí bảo ghê gớm nhất trên đời rồi, chẳng lẽ còn có thứ mạnh hơn?

Nàng ta nghi ngờ mở chiếc bình ra.

Chỉ một thoáng, mùi hương nồng đậm đã phả vào mặt.

Mùi hương khiến nàng ta cảm thấy thần hồn sáng sửa, máu trong người cũng chảy nhanh hơn nhiều.

Sói Nữ vội vàng đóng miệng bình lại, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Nàng ta có thể cảm nhận được bên trong bình là thứ có hơi thở rất giống Thiên Thần dịch.

Nhưng thứ năng lượng bên trong nó còn mạnh hơn Thiên Thần dịch gấp mười!

“Hiểu Hiểu, đây là…”

Sói Nữ không nhịn được hỏi.

“Yên tâm đi, không phải thứ quý giá gì đâu”.

“Nhà ta nấu cơm hay dùng cái này”, Diệp Hiểu Hiểu khoát tay nói.

Cô bé sợ Sói Nữ thấy nó quý giá quá lại mang trả cho mình.

Sói Nữ câm nín.

Đầu tiên là một nội đan yêu thú bát phẩm.

Lại tiện tay lấy ra bình linh dịch còn mạnh hơn cả Thiên Thần dịch, bảo là thường dùng nấu cơm.

Hiểu Hiểu, rốt cuộc muội sống trong gia đình thế nào.

Đại hội Thần Ban vẫn đang tiến hành những trận quyết chiến nảy lửa.

Sau trận chiến đầu tiên, Diệp Hiểu Hiểu gặp thêm hai đối thủ, trong đó một người được xem là tuyển thủ quán quân, Húc Nhật Kiền của Đại Thiên Minh.

Nhưng thiên vực được Thiên Tiên Tử dựng lên là thứ mà không người nào có thể phá vỡ được.

Diệp Hiểu Hiểu đánh mấy trận toàn thắng, thành công bước vào mười người đứng đầu.

Hoa Nhung, Sói Nữ của Vạn Bảo các cũng thành công vào trong, họ giành thắng lợi cũng rất nhanh gọn lẹ.

Hoa Nhung thì bình thường, hắn ta vốn là một trong những tuyển thủ được người ta xem trọng, nhắm tới giải quán quân, mà biểu hiện của Sói Nữ trở nên mạnh mẽ lại khiến họ khá bất ngờ.

Cả các chủ Giản Tinh Tuyền cũng cảm thấy khá kinh ngạc.

Nhưng chỉ có mình Sói Nữ biết, nàng ta đã đạt được những lợi ích lớn và khủng bố đến mức nào từ nội đan Băng Nguyên Lang Vương kia.

Nàng ta vô cùng biết ơn Diệp Hiểu Hiểu.

Nhưng ai mà ngờ được, trận đầu tiên tranh giành tư cách được tiếp đón, nàng ta đã phải gặp Diệp Hiểu Hiểu.

“Trận quyết chiến giành tư cách đầu tiên, Sói Nữ Hạng Tư Nguyệt, đối chiến, Hầu Nữ Diệp Hiểu Hiểu!”

Người chủ trì hét lớn.

“Là Thiên Tiên Diệp Hiểu Hiểu!”

“Đáng chết, ông đừng có mà nói xằng nói bậy, làm nhục thần tượng trong lòng ta!”

Người chủ trì không ngờ một cách gọi thôi đã khiến mọi người trở nên kích động như thế.

Rõ ràng lúc mới bắt đầu các ngươi gọi hăng hái biết bao nhiêu.

Thế nhưng ông ta vẫn vội vàng sửa miệng, sau đó chạy khỏi lôi đài.

Trong tiếng hoan hô của mọi người, Diệp Hiểu Hiểu, Sói Nữ lần lượt bước lên lôi đài.

“Sói tỷ tỷ, cuối cùng chúng ta vẫn gặp nhau”, Diệp Hiểu Hiểu cười nói.
Chương 132: Tỷ chưa từng kể ta nghe

“Thế thì cứ dùng hết sức, chúng ta thoải mái đánh một trận thôi!”, Sói Nữ cũng cười, sau đó chuẩn bị vào tư thế chiến đấu.

“Sói tỷ tỷ”.

Diệp Hiểu Hiểu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hẳn lên, nhìn Sói Nữ, nghiêm túc nói: “Ta mong là tỷ có thể dồn hết sức mình”.

Sói Nữ sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Nha đầu này quá thông minh.

Cô bé đã nhận ta, nàng ta đang muốn lén lút nương tay.

Mấy ngày nay ở cùng nhau, nàng ta đã thật lòng thích muội muội ngây ngô hiền lành, tính cách nhanh nhẹn này.

Chỉ là một tư cách đến Thần Phủ mà thôi, có lẽ nó cũng không quan trọng đến thế.

“Thật đấy, Sói tỷ tỷ”.

Diệp Hiểu Hiểu lại nói: “Người lớn nhà ta đang ở trên đài xem ta, ta không muốn để người cảm thấy ta dùng cách thức đặc biệt để đi đến tận lúc này”.

“Người muốn nhìn thấy sự cố gắng của ta”.

“Ta, cũng muốn cho người nhìn thấy sự cố gắng của mình!”

Đối mặt với Diệp Hiểu Hiểu vẻ mặt hết sức kiên quyết, Sói Nữ im lặng một lát, cuối cùng, lại một lần nữa vào tư thế chiến đấu.

“Thế thì tới đi!”

Đôi mắt nàng ta lóe lên thứ ánh sáng màu xanh băng giá, hình xăm đen trên người cũng có vẻ đang muốn nổi lên.

“Nhưng muội cũng biết, ta trưởng thành trong hoàn cảnh khủng bố và nghiêm khắc đến mức nào”.

“Ác mộng mà muội tạo ra với ta mà nói, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì!”

Diệp Hiểu Hiểu nhìn Sói Nữ cả người đầy sát khí, rồi bỗng nhiên nở nụ cười.

“Ai bảo là ta chỉ có thể tạo được ác mộng?”

Cô bé nhẹ nhàng vỗ tay thành tiếng.

Một đóa hoa thật lớn bỗng nhiên nở rộ dưới chân Sói Nữ.

Đóa hoa đó trắng noãn cùng với một chút xanh biếc, bao trùm lấy Sói Nữ ở giữa trung tâm đóa hoa.

Mùi hương thơm khát trong lành thấm vào tận ruột gan, nhanh chóng lan tràn khắp đấu trường.

Khóe miệng Diệp Thần Phi khẽ cong lên.

“Hoa hồng màu xanh trắng, hiếm thấy lắm đấy”.

“Rầm rầm rầm!”

Một cánh cửa gỗ cũ nát bị người đứng bên ngoài gõ mạnh.

Bụi bặm trên tường bị sức mạnh đó chấn động, liên tục rơi xuống đất.

Một cô bé trông khoảng ba, bốn tuổi đang trốn trong góc phòng, ôm thật chặt gối đầu hình sói con đã biến dạng.

Mái tóc cô bé rất bẩn, rối bù xù, đôi mắt nho nhỏ đầy hoang mang, có chút sợ hãi không thể thấy rõ.

Cửa phòng vẫn bị người ta đập mạnh, dường như người đó đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Ông đừng như thế nữa có được không, đó là con của chúng ta đấy!”

Bỗng nhiên, giọng một nữ nhân loáng thoáng vang lên bên ngoài.

Đôi mắt cô bé bỗng chốc sáng lên, miệng khẽ nỉ non: “Mẹ”.

“Nó là tai họa! Nó là thứ sao chổi!"

Tiếng người đàn ông tức giận quát lớn.

“Không, hôm nay ta và con bé sẽ rời khỏi nơi này rồi, ông buông tha cho nó đi được không, ta chỉ có một đứa con gái đó thôi!”

Người phụ nữ đó xầu xin, đầy đau thương.

“Không được!”

“Thôn lão đã nói rồi, phải hiến tế nó cho Sơn Thần, nếu không, thôn sẽ liên tục gặp phải xui xẻo!”

Người đàn ông đó không chịu, tiếng đập cửa điên cuồng lại nhanh chóng vang lên.

“Ta không thể để cho ông dẫn con bé đi được, tuyệt đối không được!”

Dường như người phụ nữ đó đã phát điên, ngay sau đó là tiếng đánh nhau dữ dội.

Nhưng ngay sau đó là một tiếng “phập” vang lên, bên ngoài trở nên yên tĩnh.

Cơ thể cô gái nhỏ run lên, bất giác ôm chặt lấy gối đầu hình sói nhỏ.

“Rầm!”

Bỗng nhiên, cửa phòng đã bị người bên ngoài phá ra, trực tiếp rơi xuống mặt đất và vỡ thành mảnh nhỏ, bụi mù tứ tung.

Một người đàn ông với cơ thể cường tráng, trong tay là một cây búa dính máu, dùng ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trong góc.

Ánh mắt cô gái nhỏ khá bình tĩnh, xuyên qua người đàn ông đó, cô bé thấy một người phụ nữ cả người đầy máu đang nằm dưới mặt đất.

Ánh mắt không còn chút sức sống nào.

“Mẹ”.

Cô bé lại nỉ non.

Người đàn ông nọ dữ tợn nghiêm mặt, cất bước đi tới, cây búa dính máu đó vẫn còn nhỏ máu xuống trước mặt cô gái nhỏ.

Cô bé ngẩng đầu lên, thậm chí cô gái nhỏ đó còn có thể nhìn thấy bụng của người đó.

“A Đại?”

Một bàn tay to vạm vỡ từ trên trời giáng xuống.

“Xoẹt!”

Một cột máu phun lên bức tường được trát bằng bùn, chậm rãi chảy xuống, hóa thành bức tranh màu đỏ rực.

Một lát sau, cô bé nhỏ đi ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp, hai tay đầy máu tươi, thấm ướt gối đầu hình gói nhỏ đã biến thành hai nửa.

Vẻ mặt cô bé hoảng hốt, cứ thơ thẩn bước trên đường.

Bỗng nhiên, một mùi hương thơm ngát lượn lờ bay vào mũi cô bé.

Ánh mắt cô bé dần trở nên tỉnh táo.

Nhìn quanh bốn phía, phát hiện xung quanh mình là hoa hồng màu xanh trắng đang nở rộ.

Mênh mông vô bờ.

“Gợi lên tâm ma, Hiểu Hiểu, đó chính là thủ đoạn mới của muội hả?”

Sói Nữ khoanh tay, khẽ cười nói.

Đóa hoa trước mặt lay động, nhanh chóng hóa thành một cô bé có mái tóc màu đỏ tím.

Đó chính là Diệp Hiểu Hiểu.

“Ta đã nói rồi, ác mộng vô dụng với ta thôi”, Sói Nữ nhún vai.

Ánh mắt Diệp Hiểu Hiểu khá là phức tạp, nhìn nàng ta và khẽ lắc đầu.

“Không, ta chỉ muốn cho tỷ một giấc mơ đẹp mà thôi”.

Sói Nữ chợt ngẩn người, sau đó chẳng quan tâm mấy nói: “Với ta mà nói cũng vậy thôi, những thứ hư ảo không thể tổn thương đến ta”.

“Nhưng ngươi đó thì có, đúng chứ?”

Diệp Hiểu Hiểu chỉ chỉ sau lưng, Sói Nữ quay đầu nhìn lại, một người phụ nữ trông hết sức bình tường đang tươi cười, ánh mắt đầy cưng chìu nhìn nàng ta.

Sói Nữ im lặng.

“Tỷ chưa từng kể ta nghe về chuyện này”. Diệp Hiểu Hiểu nói.

“Không có gì hay để nói”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom