• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Độc Tôn Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Lấy tiền đè chết ngươi

Không cần thiết gì.

Nhìn Chương Tử Minh đầu đầy mồ hôi, thần kinh căng thẳng, Diệp Thần Phi cười nói: “Bây giờ đã nói chuyện được rồi chứ?”

Chương Tử Minh vội vàng gật đầu: “Tiền bối ngài cứ việc nói, tại hạ sẽ cố hết sức làm!”

Ông ta thật sự sợ rồi.

Thủ đoạn vừa rồi của Diệp Thần Phi, ông ta cũng chưa từng nghe nói qua.

Ngay cả sư tôn Xuất Khiếu kỳ của ông ta e rằng cũng không làm được ấy chứ!

Người này rốt cuộc là thế nào?

Chương Tử Minh trong lòng sợ hãi.

Diệp Thần Phi cầm một quả nho bỏ vào trong miệng.

Trái cây của giới tu luyện mát lạnh mang theo hương thoang thoảng, mùi vị quả nhiên rất xuất sắc.

“Cũng không phải chuyện lớn gì, gia tộc của ta hiện đang thiếu một luyện đan sư để dạy dỗ cho con em thiếu niên trong tộc, vì vậy muốn bảo ngươi đảm nhiệm giảng dạy”, Diệp Thần Phi nói.

Chương Tử Minh ngẩn người, sau đó trong lòng mồ hôi.

Ông ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra muốn bảo mình làm khách khanh cho nhà họ Diệp.

Ngài cần gì phải làm lớn chuyện như vậy?

Chương Tử Minh âm thầm lau mồ hôi, ông ta nói: “Được rồi được rồi, có thể làm việc dưới tay của tiền bối chính là phúc phận của tại hạ!”

“Ngài xem lúc nào ta qua được?”

Diệp Thần Phi mang vẻ suy nghĩ: “Sướng vậy sao? Không nói về vấn đề thù lao trước hả?”

Chương Tử Minh lúng túng cười: “Ha ha, tiền bối nói quá lời rồi, đây là vận may ngài cho ta, sao dám nói đến mùi tiền?”

Ông ta thầm oán trách, ngài vừa lên liền dọa đánh ta một trận, ta nào dám đòi thù lao với ngài.

Diệp Thần Phi xua tay nói: “Ta không phải bọn cướp, ta sẽ không làm chuyện ỷ mạnh hiếp yếu đâu”.

“Lần này thuê ngươi làm khách khanh cho nhà họ Diệp, ngươi ra giá đi”.

Chương Tử Minh nghi ngờ nhìn Diệp Thần Phi hồi lâu, ông ta muốn thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, xem xem có phải hắn cố ý nói như vậy, sau đó lừa mình hay không.

Nhưng đáng tiếc, từ đầu đến cuối Diệp Thần Phi vẫn bình tĩnh, cũng không thể nhìn ra cái gì.

Bất đắc dĩ, Chương Tử Minh run rẩy xòe bàn tay ra.

“Tiền bối, tuy tại hạ thực lực nhỏ yếu, nhưng dù sao cũng là đan sư lục phẩm”.

“Nếu như dựa theo tình hình thông thường, mỗi tháng chí ít cũng cần đến thù lao 50 vạn viên linh thạch”.

“Nhưng ở trước mặt ngài, giá tiền này vẫn còn có thể thương lượng”.

Mỗi tháng 50 vạn viên linh thạch, đối với gia tộc của thành Vân Tiêu mà nói, không phải hoàn toàn không có khả năng chi trả, mà là cần thiết không quá lớn.

Chỗ bọn họ muốn tiêu tiền quả thật quá nhiều.

Diệp Thần Phi gật đầu nói: “Mỗi tháng ta cho ngươi 100 vạn viên linh thạch, nhưng người phải tận tâm tận lực dạy dỗ con cháu nhà họ Diệp”.

Chương Tử Minh ngây người, vốn tưởng rằng Diệp Thần Phi sẽ ép xuống giá thấp, nhưng không ngờ người ta lại tăng thù lao lên gấp đôi!

Ngài có nhiều tiền thế sao?

“Tiền bối à, không phải ngài đang nói đùa đấy chứ?”, Chương Tử Minh vẫn có chút không dám tin.

“Ta không đùa với ngươi đâu”.

Diệp Thần Phi đặt một túi đồ lên bàn rồi đứng dậy: “Đây là thù lao ba năm, ba năm sau nếu như ngươi không muốn ở nhà họ Diệp thì có thể rời đi bất cứ lúc nào”.

“Nhớ kỹ, nhất định phải tận tâm tận lực, nếu không thì ngươi hiểu rồi đấy”.

“Nếu như không có vấn đề gì, hôm nay đến nhà họ Diệp báo danh đi, tìm Diệp Tùy Hổ”.

Nói xong, Diệp Thần Phi ném một bức thư, sau đó xoay người rời đi.

Chỉ còn lại một mình Chương Tử Minh, ông ta ngơ ngẩn nhìn số lượng lớn linh thạch trong túi đựng đồ.

Qua một lúc sau, đại đệ tử của Chương Tử Minh đi lên hỏi tình hình.

Khi biết sư phụ dự định đến làm khách khanh nhà họ Diệp, hắn ta liền khiếp sợ.

“Sư tôn, không phải người chấp nhận lời mời của gia tộc rồi chứ?”

Chương Tử Minh yên lặng hồi lâu.

“Quả thực hắn cho quá nhiều”.

Diệp Thần Phi thuê Chương Tử Minh ba năm.

Thật ra thì không chỉ là Chương Tử Minh, hai người khác hắn cũng dự định làm như vậy.

Có sự tồn tại của hắn, trong thời gian ba năm, nhà họ Diệp nhất định sẽ phát triển mạnh mẽ.

Hơn nữa hắn cũng có thể hiểu rõ thế cục của đại lục này.

Đến lúc đó, cho dù ba người không tính ở lại, hắn cũng có thể tìm thấy người xuất sắc hơn.

“Đại sư luyện khí Hồ Sáng, đại sư trận pháp Đổng Thiên Cơ”.

Diệp Thần Phi về phía hai người, quyết định đi tìm Đồng Thiên Cơ ở khoảng cách khá gần.

Chỗ ở của Đồng Thiên Cơ ở vị trí tương đối giáp ranh với thành Vân Tiêu.

Ước chừng khoảng một khắc sau, Diệp Thần Phi ngồi xe ngựa đã tới nơi cần đến.

Nơi này không sầm uất giống như Đan Phượng các, nhìn toàn bộ thì giống như nhà của cư dân bình thường.

Chỉ có điều quy mô khá lớn.

Diệp Thần Phi gõ cửa.

“Gia chủ nhà họ Diệp xin hãy về đi, thứ lỗi không tiếp đãi”.

“Một giọng nói như ẩn như hiện vang lên.

“Hôm nay ta tới là muốn mời ngươi làm khách khanh nhà họ Diệp”.

Diệp Thần Phi trả lời.

“Giá của ta ngươi không mua nổi đâu, đi đi”.

Giọng nói bên trong vô cùng lạnh lẽo.

“Ngươi muốn bao nhiêu, chúng ta có thể thương lượng”, Diệp Thần Phi nói.

“Cút!”

Khách sáo của hắn lại đổi bằng sự đối đãi cứng rắn.

Diệp Thần Phi thở dài, vốn không muốn mạnh bạo, nhưng những người này thật sự quá cao ngạo.

Hắn trực tiếp đẩy cửa lớn đi vào.

Bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt xảy ra biến hóa.

Sau cửa lớn lại là một vùng đất hoang vu, bên trong sát khí ngút trời.

Quỷ vật dữ tợn chui ra từ trong đất nhuốm màu máu, gào thét xông về phía Diệp Thần Phi.

Nơi này giống như địa ngục vậy.

Cực kỳ đáng sợ!

“Trận pháp sao?”

Diệp Thần Phi dễ dàng có thể nhìn ra.

Đây là một sát trận, dù là tu sĩ Kim Đan kỳ tùy tiện tiến vào trong đó, e rằng cũng không có được ích lợi gì.

Nếu thật sự là Diệp Thần Phi ban đầu, e rằng trong vòng mấy cái hít thở sẽ tạo thành vết thương vĩnh cửu.

Diệp Thần Phi trong lòng nảy sinh chút tức giận.

Nếu ngươi đối xử với ta như thế, vậy thì đừng trách ta.
Chương 7: Đổng Thiên Cơ

Hắn bước lên một bước, khí tức huyền ảo ầm ầm bùng nổ, cả trời đất màu đỏ máu lập tức xuất hiện chấn động kịch liệt.

Trong nháy mắt, đất đai nứt nẻ, bầu trời giống như thủy tinh xuất hiện vết nứt chằng chịt.

Sau đó trực tiếp nổ tung!

Thế giới biến ảo, Diệp Thần Phi lại xuất hiện trong căn phòng này.

Chỉ thấy lối đi rộng lớn này từ dưới chân Diệp Thần Phi lan tràn về phía trước là một đống phế tích.

Ở cuối lối đi, một người trung niên trên mặt mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, ông ta té xuống đất, khóe miệng trào máu.

Diệp Thần Phi bước lên phía trước, đi về phía trước mặt Đổng Thiên Cơ.

“Sao ngươi có thể chứ!”

Vẻ mặt Đổng Thiên Cơ kinh hoảng, sự hùng mạnh của Diệp Thần Phi khiến ông ta không nảy sinh một chút ý tứ phản kháng gì cả.

“Ta thích nói đạo lý với ngươi”.

Diệp Thần Phi tiện tay kéo một cái ghế ngồi trước mặt Đổng Thiên Cơ.

“Bây giờ có thể nói chuyện về vấn đề thù lao của ngươi rồi chứ?”

Nếu chuyện không cần thiết, có thể sử dụng tiền để giải quyết, hắn quả thật không muốn ỷ mạnh hiếp yếu.

Mọi người ngươi tốt ta tốt, vậy thì vui vẻ hơn.

Đừng giả bộ trước mặt ta.

Mà lúc này, đầu óc Đổng Thiên Cơ hỗn loạn.

Sao Diệp Thần Phi lại mạnh như vậy?

Không phải nhà họ Lý nói hắn là phế vật sao?

Ông ta muốn mắng người.

Ngươi có thấy phế vật nào một cước phá tan sát trận địa ngục của mình, sau đó đánh thủng vô số trận pháp phòng ngự, đả thương mình không?

Nhà họ Lý đáng chết, toàn đưa tin tức giả.

“Tiền bối à, vừa rồi ta có hơi mạo phạm, mong rằng…”

Diệp Thần Phi xua tay cắt đứt lời của ông ta, hắn không muốn xã giao có lệ với loại người như vậy.

“Ta đã nói rồi, hôm nay đến mời ngươi làm khách khanh của nhà họ Diệp, nói thù lao của ngươi đi”.

Khóe miệng Đổng Thiên Cơ co quắp, ông ta sửng sốt hồi lâu mới thăm dò nói: “Tiền bối, cách thức dạy dỗ của ta vô cùng tiêu hao tài liệu trận pháp. Điều này rất tốn tiền đấy, cho nên…”

“Mỗi tháng ta cần ít nhất 50 vạn viên linh thạch mới được”.

Diệp Thần Phi không nói hai lời, trực tiếp ném một cái túi đựng đồ xuống.

“Chuyện tài liệu ngươi không cần để ý, gia tộc sẽ cung cấp cho toàn bộ”.

“Mỗi tháng 50 vạn viên linh thạch, trong đây là thù lao của ba năm, ta muốn ngươi toàn tâm toàn ý dạy dỗ con em nhà họ Diệp”.

“Thu dọn đi, hôm nay đến nhà họ Diệp báo danh, tìm Diệp Tùy Hổ”.

Sau khi nói xong, Diệp Thần Phi cũng ném xuống một bức thư, sau đó xoay người rời đi.

Hắn không sợ Đổng Thiên Cơ chạy mất.

Ở thành Vân Tiêu, không ai có thể chuồn thoát dưới mí mắt hắn, đại sư trận pháp cũng không được.

Sau khi Diệp Thần Phi đi, Đổng Thiên Cơ sững sờ hồi lâu mới chậm rãi khôi phục lại tinh thần.

Cuộc gặp gỡ vừa rồi quả thật giống như nằm mơ vậy.

“Aiz, được đấy, mỗi tháng 50 vạn linh thạch, còn không dùng tài liệu mình cung cấp, cũng có thể so với thù lao của các gia tộc lớn kia”.

“Hơn nữa thực lực của gia chủ nhà họ Diệp quả thật quá kinh khủng!”

“Làm việc dưới tay những người này cũng không tính là đày đọa thân phận của mình”.

Ông ta bắt đầu chuẩn bị hành lý.

Lúc này, Diệp Thần Phi đã tới địa điểm cuối cùng.

Sau khi đi xuống xe ngựa, hắn thở dài một hơi.

Mấy tên được gọi là đại sư này quả thật không coi ai ra gì.

Không cho chút dạy dỗ, dù là mời chào về, nhất định cũng phải cố gắng làm việc.

Không biết cái tên Hồ Sáng này có như vậy không.

Diệp Thần Phi đi vào.

Nơi này là một hàng thợ rèn.

Rất nhiều thanh niên đang ở trần nửa trên, trong lửa than nóng hừng hực, tiếng rèn sắt “ping pong ping pong” vang lên, sục sôi ngất trời.

Khắp phòng đều là mùi vị than và mồ hôi.

Trong lòng Diệp Thần Phi nghi ngờ, luyện khí sư này sao lại nhìn giống thợ rèn vậy.

“Chào ngài, có chuyện gì không?”, lúc này, một người trẻ tuổi mặc đồ tiến lên hỏi.

“Ừ, ta là gia chủ của nhà họ Diệp, có việc tìm Hồ Sáng”, Diệp Thần Phi nói.

Người trẻ tuổi chắp tay: “Ngài chờ một chú, ta đi bẩm báo đại sư phụ”.

Diệp Thần Phi gật đầu, cuối cùng đã thấy một người tương đối bình thường.

Một lát sau, người trẻ tuổi lại đi ra.

“Diệp gia chủ, đại sư phụ ở phía sau, mời ngài qua bên này”.

“Được”.

Sau đó, Diệp Thần Phi đi theo người trẻ tuổi đến phía sau hậu viện của hàng rèn.

Trong sân bày ba cái lò sắt cực lớn, mấy thanh niên tuổi tác khá lớn đang chăm chỉ cho thêm vật liệu vào bên trong.

Phía sau bọn họ, một người trung niên mặc đồ tao nhã đứng chắp tay, thỉnh thoảng lại chỉ đạo một chút.

Đúng, đây mới giống một nơi luyện khí.

“Đại sư phụ, gia chủ nhà họ Diệp tới”, người trẻ tuổi nói về phía người trung niên mặc áo lụa trắng.

Xem ra ông ta chính là Hồ Sáng.

Hồ Sáng chắp tay về phía Diệp Thần Phi: “Mời qua bên này”.

Sau đó hai người vào trong phòng khách, người hầu pha cho họ một ly trà thơm.

“Ông chính là Hồ Sáng?”, Diệp Thần Phi nói.

Ông ta trông rất giản dị, hơn nữa còn gầy nhom, rất khó khiến người ta liên tưởng đến ông ta chính là đại sư luyện khí lục phẩm duy nhất của thành Vân Tiêu.

“Không sai, là ta”, giọng nói Hồ Sáng tương đối nho nhã, ông ta nói: “Ngươi là gia chủ Diệp Thần Phi mới nhậm chức của nhà họ Diệp đúng không, hôm nay tới đây có việc gì vậy?”

Diệp Thần Phi gật đầu nói: “Là như này, ta muốn mời ông làm khách khanh của nhà họ Diệp, hướng dẫn con em kiến thức về luyện khí, không biết ý ông thế nào?”

Đối phương cũng là người biết phải trái, đương nhiên Diệp Thần Phi cũng sẽ khách khí.

Nghe Diệp Thần Phi nói như vậy, Hồ Sáng lại nở nụ cười khổ.

“Ý tốt của ngươi ta xin nhận”.

“Nhưng ta thật sự không buông bỏ được đám tiểu tử thúi này”.
Chương 8: Nhân phẩm của ông khiến ta bội phục tận đáy lòng

Bị từ chối là chuyện nằm trong dự liệu.

Diệp Thần Phi hỏi: “Lời này nên hiểu sao đây?”

Hồ Sáng chỉ ra đám người trẻ tuổi bên ngoài và nói: “Lúc ngươi tới chắc cũng đã nhìn thấy”.

“Hàng rèn này của ta số người vô cùng đông, phần lớn đều là học nghề, ăn uống đi sinh hoạt của bọn chúng đều dựa vào ta, nếu ta đi, bọn chúng sẽ không có gì ăn mất, ha ha!”

Diệp Thần Phi nghi ngờ nói: “Tại sao lại như vậy? Học phí của bọn họ không đủ chi tiêu sao?”

Ở thế giới này, xin học là một chuyện vô cùng đắt giá.

Đặc biệt là đại sư lục phẩm như Hồ Sáng, muốn trở thành đệ tử của ông ta, tài lực không đủ thì không thể có khả năng.

Hồ Sáng cười nhấp một ngụm trà, ông ta nói: “Đám tiểu tử này đều là những đứa trẻ nghèo khổ ta thu nhận khi du ngoạn tứ phương”.

“Bọn chúng có quyết tâm, có thiên phú, nhưng không có cơ hội leo lên võ đài lớn này”.

“Cho nên ta mới cung cấp cơ hội này cho bọn chúng”.

Diệp Thần Phi bừng tỉnh, hóa ra là như vậy.

Khó trách, Hồ Sáng nói sẽ không bỏ được bọn họ.

Luyện khí là một chuyện vô cùng tốn tiền, nếu như không có Hồ Sáng, đám người trẻ tuổi này e rằng sẽ lại trở về dáng vẻ như trước, không có thiên phú, cả đời sẽ tầm thường không chí tiến thủ.

Diệp Thần Phi chắp tay: “Nhân phẩm của ông khiến ta bội phục tận đáy lòng”.

Hồ Sáng xua tay nói: “Không đáng nhắc tới”.

“Vì vậy ta không làm khách khanh nhà ngươi được rồi, ha ha”.

Diệp Thần Phi cười lắc đầu rồi nói: “Không, nếu nói như vậy, ta càng cảm thấy ông nên đi cùng ta”.

Hồ Sáng ngẩn người: “Tại sao ngươi nói như vậy?”

Diệp Thần Phi nói: “Ta hỏi ông, nuôi một đám học việc trẻ tuổi này, mỗi tháng đã chi ra bao nhiêu?”

“Cái này…”, Hồ Sáng không ngờ Diệp Thần Phi vẫn không buông tha, ông ta nghĩ một chút liền nói: “Nếu như tính luôn cả tài liệu luyện khí tiêu hao, cả một đám người kia mỗi tháng cần tiêu ít nhất 200 vạn viên linh thạch”.

Luyện khí chính xác là một nghề đốt tiền.

Diệp Thần Phi đưa năm ngón tay ra.

“Nếu như trở thành khách khanh của nhà họ Diệp, mỗi tháng ta có thể cung cấp cho ông 500 vạn viên linh thạch”.

“Hơn nữa, nếu ông muốn, có thể dọn toàn bộ hàng rèn này vào nhà họ Diệp, tất cả người học việc cũng vậy”.

“Yên tâm, người học việc đều là của ông, ta sẽ cho ông hoàn toàn tự chủ quyền lợi, ông chỉ cần thuận lợi dạy dỗ cho con cháu nhà họ Diệp là được”.

“Ngoài ra, nhà họ Diệp sẽ cung cấp toàn bộ tài liệu luyện khí, ông muốn cái gì cứ nói với ta”.

Diệp Thần Phi nói ra điều kiện của mình.

Hồ Sáng ngây người.

Ông ta hoài nghi mình nghe nhầm.

Mỗi tháng 500 vạn viên linh thạch, còn cung cấp tất cả tài liệu luyện khí, ngài đây không định sống đó chứ? Đại gia tộc phía nam cũng không tiêu tốn như vậy!

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn lại cho mình năng lực hoàn toàn tự chủ, loại hào khí này quả thật không có từ ngữ nào có thể hình dung nổi!

“Tại sao ngươi phải làm vậy? Có tài lực như này hoàn toàn có thể mời một luyện khí sư cao cấp hơn mà?”, Hồ Sáng vẫn ngạc nhiên không chắc chắn.

Diệp Thần Phi cười nói: “Luyện khí sư rất nhiều, nhưng luyện khí sư giống như ông e rằng ngày càng ít”.

“Ta rất tán thưởng lòng dạ của ông, cũng sẽ ủng hộ cách ông làm”.

Hồ Sáng im lặng.

Thời điểm ông ta đến thành Vân Tiêu, ba đại gia tộc cũng tới, muốn mới ông ta thành khách khanh cho gia tộc mình.

Nhưng khi biết Hồ Sáng phải chăm sóc nhiều người học nghề nghèo khổ như vậy, bọn họ rối rít đánh trống rút lui.

Dù sao thì lợi ích gia tộc mới là hàng đầu.

Mà Diệp Thần Phi còn là người đầu tiên bày tỏ ủng hộ ông ta.

Hơn nữa đã cung cấp thù lao nghịch thiên.

“Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”, Hồ Sáng hỏi.

Diệp Thần Phi gật đầu, cho ông ta một câu trả lời xác định.

“Vậy được!”, Hồ Sáng nói: “Theo như lời ngươi nói, ta dời hàng rèn đến nhà họ Diệp, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ phụ trách tất cả chi tiêu của đám tiểu tử thúi kia”.

“Hơn nữa, 500 vạn quá nhiều, ta chỉ cần tiêu xài hàng ngày thôi, năm 50 vạn là được”.

“Không nhiều không nhiều”, Diệp Thần Phi nói: “Ông cũng phải tu luyện đúng không, hơn nữa ta hy vọng ông có thể thu nhận thêm nhiều thiếu niên nghèo khổ có thiên phú”.

“Thật sự quá nhiều”.

“Vậy thì 499 vạn đi”.

“Cái này”.

“Được rồi”, Diệp Thần Phi đứng dậy: “Tiền này tiêu đúng chỗ mới có thể phát huy giá trị lớn nhất”.

“Ông mau thu dọn chút đi, tốt nhất là hôm nay có thể đến nhà họ Diệp, ta sẽ dặn dò tốt quản sự trong tộc”.

Nói xong, Diệp Thần Phi cầm ra giấy viết thư, chắp tay cáo từ.

Chỉ còn lại Hồ Sáng ôm theo tâm tình kích động, hồi lâu không có cách nào bình tĩnh nổi.

“Nhiều linh thạch như vậy, có thể xài thế nào đây?”

Diệp Tùy Hổ ngồi ở thư phòng, nhìn túi đựng đầy ắp linh thạch, suy nghĩ thẩn thơ.

Đại ca cho tổng cộng hơn 100 vạn linh thạch thượng phẩm, sau đó Tùy Vân trông coi tài chính phân phối cho hắn năm ngàn viên, cũng chính là 5000 vạn linh thạch hạ phẩm, nói là chi tiêu tu luyện của tháng này.

Ôi trời ơi, trước kia chỉ có 100 vạn, bây giờ bỗng nhiên tăng gấp năm mươi lần, nhất thời hắn ta không biết nên phân phối thế nào.

“Ừ, đầu tiên là tiền lương và tài nguyên tu luyện, theo như lời đại ca nói, linh thạch tăng gấp đôi trước, luyện khí đan và khí huyết đan cũng tăng gấp đôi”.
Chương 9: Đồ ngốc

“Nhưng cũng không tiêu hết đâu”.

“Vậy thì mua luyện khí đan trung phẩm và huyết khí đan trung phẩm đi, hừ hừ, đám nhóc con này thật là có phúc!”

“Còn những tài nguyên tu luyện tiêu hao khác nữa, đại ca nói muốn cung cấp số lượng vô hạn, để ta xem nào”.

“Ừm, phương diện luyện đan, linh thảo cấp thấp luôn không đủ, mua số lượng tăng gấp mười lần, tầm đó”.

“Tài liệu luyện khí, trận pháp và chế phù cũng tăng gấp mười lần đi”.

“Ăn uống của chúng ta chắc cũng nên nâng cao một chút, cho thêm nguyên liệu nấu ăn cao cấp đi, như vậy sẽ giúp mọi người đề thăng tu vi”.

Diệp Tùy Hổ tính toán hồi lâu, tổng cộng tiêu tốn 2000 vạn viên linh thạch.

Nhưng còn 3000 vạn viên thì sao, phải làm thế nào bây giờ?

Lần đầu tiên hắn ta rầu rĩ vì quá nhiều tiền không tiêu xài hết.

“Vậy thì mua tài nguyên tu luyện cao cấp đi!”

Diệp Tùy Hổ hạ quyết tâm, bút lông trong tay lại một lần nữa bay lượn.

“Tẩy tủy đan, thối thể dịch, công pháp hoàng cấp, linh khí hoàng cấp, thối khí đan…”

Hắn ta viết hồi lâu, tính toán đến mức đầu óc căng phồng mới tiêu hết toàn bộ linh thạch còn thừa.

Diệp Tùy Hổ tê liệt ngồi trên ghế, thở dài một hơi.

Cuối cùng đã hoàn thành kế hoạch chi tiêu tháng này.

Nhìn một chuỗi dãy số dài cần mua trên bảng kia, Diệp Tùy Hổ có chút ngạc nhiên.

Đầu tư tài lực như vậy, nhà họ Diệp lo gì không hưng vượng?

Nhà họ Lý hay nhà họ Đường gì đó sớm muộn cũng sẽ bị nhà họ Diệp thay thế thôi!

Vào lúc hắn ta đang suy tư, đột nhiên tiếng gõ cửa thư phòng vang lên.

“Vào đi”.

Một người trung niên mặc đồ quản gia đi vào.

“Ngô quản gia hả, có chuyện gì không?”, Diệp Tùy Hổ nói.

“Tam gia, có người cầu kiến”, Ngô quản gia nói.

Diệp Tùy Hổ đứng hàng lão tam trong trực hệ huynh đệ, nội tộc tôn xưng là tam gia.

“Là ai?”, Diệp Tùy Hổ hỏi.

Ngô quản gia ngừng một chút rồi lại nói: “Ông ta nói mình tên Chương Tử Minh, phụng mệnh gia chủ đến đảm nhiệm đại sư dạy đan thuật trong gia tộc”.

“Ai!”

Diệp Tùy Hổ thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.

Cửa nhà họ Diệp.

Chương Tử Minh dẫn theo hai đệ tử, bọn họ lưỡng lự đứng trước cửa.

Sau khi cầm tiền, ông ta không dám trì hoãn, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ném Đan Phượng các cho đại đệ tử, sau đó dẫn theo hai tiểu đệ tử mình thích nhất đi đến nhà họ Diệp báo danh.

Tốc độ của ông ta rất nhanh, chỉ sợ chọc Diệp Thần Phi mất hứng.

“Chương Tử Minh?”

Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau lưng.

Chương Tử Minh quay đầu nhìn lại, chính là trận pháp sư lục phẩm của thành Vân Tiêu, Đổng Thiên Cơ.

Hai người cùng đẳng cấp, vì vậy quen biết lẫn nhau.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Hai người đồng thời hỏi.

Con ngươi Chương Tử Minh đảo vòng vo, cười nói: “Ta được gia chủ nhà họ Diệp mời tới làm khách, ngươi thì sao?”

Đổng Thiên Cơ hừ hừ, nói: “Đừng giả bộ, ngươi cũng đến nhà họ Diệp làm khách khanh chứ gì?”

Bọn họ hiểu rõ nhau, vừa liếc mắt liền nhìn ra tình hình của đối phương.

“Như nhau thôi”, Chương Tử Minh cười hắc hắc nói: “Xem ra huynh đệ ngươi sợ mạo phạm đến Diệp tiền bối chứ gì?”

Ánh mắt Chương Tử Minh rất xảo quyệt, nhìn thấu Đổng Thiên Cơ khí huyết dâng trào, rõ ràng là ông ta vừa bị nội thương.

Hơn nữa ông ta rất hiểu tính cách của Đổng Thiên Cơ, nhất định là đã ăn nói lỗ mãng trước mặt Diệp Thần Phi, cho nên mới bị trừng phạt.

Nghĩ đến, ông ta liền thầm vui mừng, may mà Diệp Thần Phi tha cho mình.

Đồng Thiên Cơ đen mặt, hừm lạnh một tiếng nói: “Đấy là Diệp tiền bối đang khảo sát thực lực trận pháp của ta thôi, hắn còn chỉ điểm ta mấy câu, ngươi hâm mộ còn chẳng hết”.

Ông ta cũng không thua Chương Tử Minh về mặt ngôn ngữ.

Hai người theo đuổi tâm tư của riêng mình, mơ hồ đối lập.

Lúc này, Diệp Tùy Hổ từ bên trong cửa đi ra.

“Chương đại sư, không tiếp đón từ xa, thật sự có lỗi!”

Diệp Tùy Hổ liên tục chắp tay, đột nhiên nhìn thấy Đổng Thiên Cơ bên cạnh, hắn ta ngẩn người, sau đó vội vàng nói: “Đổng đại sư! Không ngờ ngài cũng ở đây!”

Hắn ta cảm thấy chân có chút mềm nhũn, hai vị đại sư cùng dắt tay nhau tới, chẳng lẽ đều do đại ca tìm đến?

Đại ca, huynh quá đỉnh rồi!

Chương Tử Minh nở nụ cười nói: “Không sao không sao, ta tuân theo chỉ thị của Diệp gia chủ tới đây”.

“Không sai”, Đổng Thiên Cơ cũng gấp gáp nói: “Diệp gia chủ đức cao vọng trọng, có thể vào nhà họ Diệp làm khách khanh, đó chẳng phải là phúc phận Đổng mỗ ta tu mấy đời sao!”

Diệp Tùy Hổ nhìn hai vị đại sư ngày thường hết sức cao ngạo, nhất thời hắn ta chưa kịp hoàn hồn.

Hai vị đây sao vậy, tự nhiên lại trở nên khách sáo thế?

Hắn ta không rõ thế nào, nhưng vẫn nhiệt tình mời hai người vào.

Ngồi ở trong phòng khách, Chương Tử Minh và Đổng Thiên Cơ lần lượt lấy ra một tờ giấy viết thư, sau đó đưa cho Diệp Tùy Hổ.

Đó là tín vật của Diệp Thần Phi để lại, hai người đều rất tự giác không mở ra.

Diệp Tùy Hổ tập trung đọc tin nhắn bên trong.

“Tùy Hổ, đây là thầy ta tìm về, thù lao đã đưa, thời hạn thuê ba năm, đệ sắp xếp đi”.

“Đều là mấy người khù khờ, không cần quá khách khí”.

Diệp Tùy Hổ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hai vị đại sư mười phần khí tràng này, sao có thể dùng ba chữ ‘người khù khờ’ lên người bọn được.

Không biết tại sao đại ca lại miêu tả bọn họ như vậy.

“Hai vị đại sư, ta lập tức sắp xếp chỗ ở cho ngài, thông tin con cháu trẻ tuổi trong tộc, còn có cả sắp xếp bài giảng cũng sẽ sớm đưa đến tay hai vị thôi”, đương nhiên Diệp Tùy Hổ sẽ không coi bọn họ thành đồ ngốc, hắn ta khách khí nói.
Chương 10: Lại là một đại sư lục phẩm!

“Được rồi được rồi”, Chương Tử Minh cười nói: “Con cháu nhà họ Diệp vừa nhìn chính là long phượng, ngươi yên tâm, ta nhất địch sẽ dốc sức truyền thụ”.

“Ừm, về mặt truyền dạy, ta có kinh nghiệm đặc biệt, nhất định sẽ mạnh hơn một vài người”, Đổng Thiên Cơ cũng nói.

“Ngươi có ý gì?”

“Cứ nhìn đi rồi biết!”

Nhìn hai vị đại sư đột nhiên tranh cãi, Diệp Tùy Hổ gãi đầu không hiểu.

Thế đạo này sao đột nhiên lại nhìn không hiểu vậy?

Mãi hồi lâu, cuối cùng Diệp Tùy Hổ cũng sắp xếp thỏa đáng chỗ ở lại cho hai vị đại sư.

Đan sư và trận pháp sư đã giải quyết xong, không biết bên phía luyện khí sư đại ca có sắp xếp gì chưa.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Ngô quản gia lại chạy tới.

“Tam gia, ngoài cửa có một nhóm đông người tới, nói là đến gia tộc theo giao hẹn của gia chủ”.

“Người đó là ai?”

“Hồ Sáng”.

Diệp Tùy Hổ còn chưa ngồi ấm chỗ, lập tức đứng “phắt” dậy.

Lại là một đại sư lục phẩm!

Hơn nữa vị Hồ Sáng này danh tiếng ở thành Vân Tiêu không phải hai vị trước có thể so sánh.

Hắn ta vội vàng đi tới cửa lớn.

Lập tức trợn tròn mắt.

Quả thật là một đám người, ít cũng phải trên trăm người!

Ngài chuyển cả hàng rèn đến đây à?

“Chào Diệp tam gia”, Hồ Sáng chắp tay nói.

“Không dám nhận không dám nhận!”, Diệp Tùy Hổ vội vàng chắp tay, sau đó mời đám người vào.

Trong phòng khách, Hồ Sáng cũng lấy ra một lá thư.

“Tùy Hổ, đây là đại sư dạy luyện khí ta mời đến”.

“Thù lao của ba năm đã trả, đệ cung cấp cho họ nơi ở đặc biệt, làm một hàng rèn mới, bất kỳ ai cũng không được quấy rối hoạt động thông thường của hàng rèn”.

“Nhớ lấy, phải thỏa mãn yêu cầu của Hồ Sáng trước tiên”.

Lá thư này có thể nói khác biệt một trời một vực với hai vị vừa rồi.

Rất rõ ràng, đại ca vô cùng coi trọng vị luyện khí sư lục phẩm này.

“Hồ đại sư, tiếp theo ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngài, sau đó sẽ đưa kế hoạch dạy học cho ngài, ngài xem còn có yêu cầu khác không, cứ việc nói ra là được”, Diệp Tùy Hổ cung kính nói.

Hồ Sáng cười nói: “Diệp tam gia quá khách sáo rồi”.

“Ta không có yêu cầu gì khác, để đám tiểu tử thúi kia ở chung một chỗ là được”.

“Phiền tam gia rồi”.

Diệp Tùy Hổ vội vàng nói: “Không sao không sao, đây là việc ta nên làm”.

“Vậy ngài theo ta”.

Hồ Sáng và các học việc của ông ta nhanh chóng có được vị trí thỏa đáng.

Tài nguyên và phương tiện tu luyện cũng được chuẩn bị trong chiêng trống rùm beng.

Lỗ thủng ba vị đại sư nhà họ Diệp ra đi đã được bù đắp toàn bộ.

Từ sau khi ra khỏi hàng rèn của Hồ Sáng, Diệp Thần Phi không gấp gáp về nhà.

Hắn đi dạo một hồi trong khu náo nhiệt thành Vân Tiêu, cảm nhận một chút phong tục tập quán của thế giới này.

Đương nhiên là nhất định phải thử đồ ăn ngon.

Đậu hũ long ngư, thanh trúc phượng tự, toàn bộ bàn tiệc phương bắc nhỏ như quán ăn ven đường, lớn như tửu lâu đệ nhất trong thành, Diệp Thần Phi đi đến đâu ăn đến đấy.

Khẩu vị khiếp người kia khiến phu xe cũng bị dọa cho liên tục trợn tròn mắt.

Vòng vo hồi lâu, Diệp Thần Phi đi đến một tòa lầu lớn tên Vạn Bảo các ở trước mặt.

Vạn Bảo các, danh như ý nghĩa, chính là nơi bán các loại bảo vật.

Nghe nói nơi đây là một thế lực cực kỳ to lớn, mặt tiền cửa hàng trải rộng khắp nơi trên đại lục, thực lực siêu phàm, số lượng kinh người.

“Đi làm chút công pháp thôi, để xem hệ thống của thế giới này như thế nào”.

Mặc dù bây giờ Diệp Thần Phi là cảnh giới độ kiếp đại viên mãn, hơn nữa lực lượng thần hồn mạnh dến dọa người.

Nhưng hắn vẫn không hiểu biết lắm về những công pháp kia.

Có điều đây cũng không phải việc lớn gì, dựa vào thần thức không thể lường được của hắn, dù có công pháp gì cũng có thể nhanh chóng biết rõ nguyên lý vận hành của nó.

Sau khi suy nghĩ một chút, Diệp Thần Phi đi vào trong Vạn Bảo các.

Hắn đi lòng vòng trên tầng, phát hiện đồ vật bên trong quả thật rất nhiều, công pháp, linh khí, đan dược, phù triện, linh thảo linh quả, tài liệu tu luyện, cái gì cần cũng có.

Nhưng cơ bản đều là dưới hoàng cấp, trong bốn cấp bậc thiên địa huyền hoàng, hoàng cấp thuộc về loại thấp nhất.

Diệp Thần Phi đương nhiên không coi trọng những thứ đó.

Hắn đi tới quầy, tìm thấy người phụ trách tầng một, sau đó mở một túi đựng đồ đặt trước mặt hắn ta.

“Tìm các chủ của các ngươi, nói có khách lớn tới cửa”, Diệp Thần Phi lời ít ý nhiều.

Người phụ trách nhìn thấy linh thạch đầy ắp, hắn ta trợn tròn mắt.

Ôi trời đất ơi, ít cũng phải hơn một trăm vạn linh thạch thượng phẩm trở lên, quả nhiên là làm ăn lớn rồi!

Hắn ta không dám trì hoãn, mời Diệp Thần Phi vào trong căn phòng tĩnh, hầu hạ nước trà ngon, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài tìm các chủ nhà mình.

Một lát sau, một cô gái xinh đẹp đi vào.

Tuổi tác của nàng không lớn, vóc dáng nở nang, chỉ cần một nụ cười đã có thể mê hoặc nhân gian.

“Hóa ra là Diệp gia chủ hạ giá đến, không có tiếp đón từ xa, mong Diệp gia chủ đừng phiền lòng”.

Giọng nói cô gái uyển chuyển dễ nghe, khiến người ta sinh lòng hảo cảm.

“Cô chính là các chủ của Vạn Bảo các?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Cô gái ngồi đối diện với Diệp Thần Phi, cười nói: “Không sai, ta chính là người phụ trách Vạn Bảo các của thành Vân Tiêu, Diệp gia chủ có thể gọi ta là Cốc Vạn Tâm”.

“Cốc các chủ”, Diệp Thần Phi chắp tay.

“Hôm nay ta tới là muốn mua một vài bảo vật, ta tin rằng với thực lực của Vạn Bảo các, chắc sẽ không khiến ta thất vọng”, hắn không nói hai lời, trực tiếp vào vấn đề chính.

“Diệp gia chủ thật đúng là một người hào sảng”, Cốc Vạn Tâm mặt lộ hoa đào, lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ ngọc, đặt lên bàn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom