• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Đa đa ích thiện (Bản cổ đại) (1 Viewer)

  • Vĩ thanh: Thà là đắc tội tiểu nhân

Long Phi Ngọc đứng dưới bóng cây, tay ôm bảo bối trân quý nhất đời trong lòng.

Đôi mắt đen lúng liếng, hàng lông mi dài, gò má phấn hồng hồng, cái miệng đỏ nhỏ nhắn, thỉnh thoảng còn khua bàn tay tí hon mũm mĩm vào người y.

Không uổng công treo tranh mỹ nhân khắp viện, sau này bảo bối của y nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.

“Chao ôi, sau này nhất định sẽ có không ít tuấn nam tài tử muốn làm rể hiền của Lộng Ngọc nhà ta, lúc ấy cha biết chọn thế nào đây. Nhất định không được như mẹ con, đừng để cha lo lắng đấy.” Y còn nhớ rõ ngày đại hôn ấy, trong mắt Cam Thảo lộ vẻ cô đơn, Tống Thư Ngữ thì buồn bã.

Trẻ con mới tròn ba tháng nào hiểu được lo lắng trong lòng phụ thân, cô bé vẫn mở to đôi mắt nhìn cha mình, vẻ ngây ngô khiến người ta chỉ muốn ôm cô bé vào lòng cưng nựng.

Lộng Ngọc, không chỉ là bảo bối của y và Đa Đa, mà còn là bảo bối của cả phủ Tĩnh Nam hầu.

Khuôn mặt rất dễ thương, tính tình ngoan ngoãn, chỉ khi rất đói bụng mới khóc, lúc nào cũng tươi cười, ai bế bồng cũng đều yêu mến chẳng nỡ rời tay.

Lộng Ngọc họ Kim, không mang họ Long. Đa Đa muốn con gái sẽ mang họ mẫu thân, y chẳng muốn so đo với nàng, chỉ cần tiểu nha đầu là con y cũng đủ rồi. Tĩnh Nam hầu cũng không nề hà chuyện này, dù gì cũng là nữ nhi, Thừa Phong và Tề Hải cũng đã đổi họ Long. Thế nhưng khi Lộng Ngọc bật cười khanh khách với ông lần đầu tiên, lão gia tử lập tức hối hận.

Kim Lộng Ngọc, Lộng Ngọc thổi tiêu, Tiêu Sử cưỡi rồng. Đúng là tên hay! Chỉ có những kẻ vô học, thô lỗ, thiếu lễ độ mới xuyên tạc cái tên này.

***Tương truyền thời Xuân Thu “Tiêu Sử” 蕭史 giỏi thổi sáo, được “Tần Mục Công” 秦穆公 gả cho con gái của mình là “Lộng Ngọc” 弄玉. Một đêm nọ, Tiêu Sử thổi tiêu gọi chim phụng đến, hai vợ chồng cưỡi phụng bay đi.

“Ha ha! Đa Đa sư phụ quả là có dụng ý, tên của tiểu sư muội đọc lên nghe như Kim Long Ngư vậy.” Thiếu phu nhân tương lai của Lãm Nguyệt sơn trang – Tàng Đông nâng chén rượu mừng đầy tháng Lộng Ngọc lên nói. May mà vị hôn phu của nàng ta có ngón khinh công trác tuyệt, kéo nàng ta chạy biến không còn thấy bóng dáng.

***Lộng Ngọc (lòng yù) đọc gần giống như Long Ngư (lóng yú)

Hừ, coi như bọn họ biết khó mà lui, bằng không nhất định sẽ bắt đi giặt tã lót.

Có lẽ biểu cảm trên mặt Long Phi Ngọc quá phong phú, khiến Lộng Ngọc nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền trên má, càng ngắm càng thấy đáng yêu.

Thấy con gái cười tươi, tâm tình Long Phi Ngọc cũng tốt lên, y ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn, hôn lên đó một cái, nói: “Lộng Ngọc bé nhỏ à, con bảo ta làm sao nỡ gả con đây.”

Lộng Ngọc cười càng vui vẻ hơn.

“Cha, con cũng muốn! Con cũng muốn hôn một cái!” Tề Hải chạy đến trước mặt.

“Con trai mà hôn gì chứ?” Long Phi Ngọc muốn bồi dưỡng tam nhi tử thành trang nam tử văn võ toàn tài, nên đã đưa A Bích vào cung cùng học tập với Nhị hoàng tử, quyết tâm lấy phong thái của trang quân tử trí tuệ gột tẩy hơi tiền bị Hồ Ly kia lây nhiễm.

“Con không muốn hôn cha, con muốn hôn muội muội.” Có bà nội ở đây, cậu bé chẳng sợ phụ thân đâu.

“Cha à, con cũng muốn!” Thừa Phong vốn luôn chậm chạp hơn Tề Hải cũng hùa theo.

Long Phi Ngọc nhíu mày, lại không cản được rồi, nếu không mẫu thân nhất định sẽ trách y. Y đành ôm Lộng Ngọc hạ thấp xuống.

Tề Hải nhào đến trước, học theo cha hôn lên má muội muội một cái, nước miếng dính lên không ít. Cho dù ngoan ngoãn đến đâu cũng không chịu nổi nụ hôn như lang sói này, Lộng Ngọc nhẹ uốn mình.

Đương kim thái tử đứng sau lưng Tề Hải thấy mặt Long Phi Ngọc biến sắc, vội vàng ôm cậu bé ra ngay. Thừa Phong không lỗ mãng như vậy, cẩn thận hôn nhẹ lên má muội muội Lộng Ngọc hai cái.

Tề Hải quay sang gọi đại ca: “Đại ca cũng hôn đi, mặt muội muội mềm lắm.”

A Bích nhìn tiểu đệ bằng ánh mắt ra vẻ của đại tướng quân, cậu bé không giống những đứa trẻ khác —— bóp thích hơn.

Nhị hoàng tử đứng bên cạnh cười bảo: “A Hải, như thế mà là hôn à? Cắn mới đúng nhỉ?”

Tề Hải không cam lòng, trừng mắt mà rằng: “Dù có thế cũng không cho huynh hôn!” Lúc này cậu vẫn chưa hiểu họ Long và họ Đông Phương có gì khác nhau.

“Hừ! Có gì hay ho chứ. Đợi sau này Lộng Ngọc thành cô dâu của ta, mỗi ngày ta đều hôn!” Mấy hôm trước cậu bé nghe phụ hoàng và mẫu hậu nói với nhau rằng, sau này sẽ chọn một trong số huynh đệ bọn họ lấy thiên kim của Tĩnh Nam hầu thế tử làm thê tử, cậu thường quấn quít theo đại hoàng huynh đi xem mặt cô dâu tương lai.

“Ha ha, ai nói Lộng Ngọc là vợ đệ, phụ hoàng nói sẽ chọn trong số huynh đệ chúng ta.” Thái tử không cố ý tranh giành, y thấy hoàng đệ mới sáu tuổi đã có ý định thú thê nên muốn trêu đùa một chút.

Nhị hoàng tử nghiêm túc nhìn hoàng huynh, nói: “Thái tử già quá rồi.”

Miệng thái tử giật liên hồi, năm nay cậu bé mới vừa lên chín.

Long Phi Ngọc vốn không muốn bị trẻ con vây quanh cũng cười phá lên. Lộng Ngọc chẳng hề hay biết mình là tâm điểm của cuộc bàn luận, thấy ngực phụ thân phập phồng nên ngẩng đầu nhìn với vẻ tò mò.

“Làm vợ là thế nào? ” Thừa Phong không hoạt ngôn như Tề Hải, song luôn hỏi đúng điểm quan trọng.

Nhị hoàng tử nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói rằng: “Làm vợ chính là ăn cùng ta, ngủ cùng ta.” Đương nhiên, trong mắt Nhị hoàng tử, ngủ cùng chỉ là cùng nằm chung giường mà thôi. Cô bé kia trông cũng mềm mại, ôm vào lòng hẳn sẽ ngủ rất ngon.

Cùng ăn với Nhị hoàng tử, rồi lại cùng ngủ, vậy chẳng phải tiểu muội muội phải ở trong đại điện kia, vậy chẳng phải lâu lắm mới được gặp muội muội hay sao.

Tề Hải nhào vào lòng Long Phi Ngọc, kêu lên: “Cha! Cha! Đừng để muội muội làm vợ huynh ấy!”

Thế nhưng phụ thân chỉ cười không đáp.

“A Hải, gái lớn phải gả chồng.” Thái tử “quan tâm” nhắc nhở. Thường ngày luôn phải tỏ phong thái quân vương tương lai, chỉ khi có biểu thúc ở đây cậu mới có thể quay về làm một đứa trẻ.

Tề Hải luống cuống, vội nhìn về phía ca ca sinh đôi, đây là thói quen của cậu bé.

Thừa Phong đưa tay lên sờ cằm ra chiều suy nghĩ, Long Phi Ngọc thấy vậy bèn nhíu mi —— tên tiểu tử này học ai không biết? Sau đó Thừa Phong nghiêm túc nói: “Để muội muội làm vợ chúng ta đi.”

Tề Hải vui vẻ hét lên: “Tốt quá rồi, chúng ta sẽ không phải rời xa muội muội nữa.”

Thái tử và Nhị hoàng tử cười vang, A Bích tròn mắt bất đắc dĩ —— Trời ơi! Sao mình lại có hai đệ đệ đần thế này!

“Ai muốn cưới vợ?” Một giọng nói quyến rũ vang lên.

Long Phi Ngọc thấy người đến, mỉm cười rạng rỡ. Song người nhanh nhất vẫn là Tề Hải.

“Miêu Mễ! Miêu Mễ! Sau này muội muội sẽ làm vợ con và Nhị ca.”

Kim Đa Đa ngồi xổm xuống, chỉ như vậy nàng mới có thể ôm cả hai bảo bối vào lòng.

“Dì đã về.” Những lúc riêng tư thế này, hai vị hoàng tử đều thích gọi thế tử phu nhân như thế.

“Miêu Mễ.” A Bích cố gắng kìm bước, cậu là lớn, nếu làm nũng với mẫu thân ắt sẽ bị các hoàng tử chê cười.

Đa Đa cười với hai vị hoàng tử, sau lại bất đắt dĩ nhìn cậu con trai tự cho là mình đã lớn, cuối cùng cúi đầu hỏi hai đứa nhỏ trong lòng: “Các con muốn kết hôn với muội muội, thế nhưng muội muội chỉ có một, gả cho ai bây giờ?”

Tề Hải ngây người, cậu và Thừa Phong cùng ăn cùng ở, muốn thứ gì cũng đều mỗi người một phần, chưa từng nghĩ sẽ phải phân chia. Vẫn là Thừa Phong ra dáng ca ca, cậu “trầm tư” rồi nói: “Miêu Mễ sinh thêm một tiểu muội muội là được.”

Lúc này, hai vị hoàng tử chẳng còn để ý đến phong phạm hoàng thất nữa.

A Bích nóng nảy bước đến chọc hai tên nhóc ngu ngốc, nói: “Đúng là ngốc nghếch! Muội muội là muội muội, không thể làm vợ được!”

“Vì sao không thể?” Thừa Phong nổi danh là cậu bé hiếu kỳ.

“Bởi vì… Nói không được thì là không được!” Đương nhiên A Bích cũng không rõ nguyên do, nhưng vì lớn hơn ba tuổi nên cậu rất có khí thế của đại ca trước mặt các đệ đệ. Quả nhiên Thừa Phong không dám hỏi lại, tủi thân nép vào lòng thân mẫu.

Kim Đa Đa vừa cười vừa ôm chặt hai đứa trẻ, hôn lên khuôn mặt tủi hờn rồi nói: “Được rồi, không cần gấp, sau này ta nhất định sẽ tìm tân nương xinh đẹp cho các con.”

Hai vị hoàng tử thấy vậy, mắt hoe hoe đỏ, mẫu hậu rất ít khi thân thiết với hai người như thế.

A Bích chẳng lạ gì chuyện này, cha nói làm đại tướng quân không được vướng bận nữ nhi tình trường, kế sách lâu dài lẽ nào cậu không biết.

Khoan đã, tối hôm qua Miêu Mễ ở bên cạnh cha, cha cũng đâu nói là không tốt.

“Được rồi, đừng quấn lấy mẹ nữa, râu còn chưa có đã lo lấy vợ rồi, đợi mười năm nữa hẵng nói!” Long Phi Ngọc đứng ngồi không yên, Đa Đa đến Vô Song lầu xử lý việc từ sớm, đến bây giờ y mới được thấy người.

Thái tử bĩu môi nói: “Ta không cần lấy vợ, chẳng có ý nghĩa gì.” Tuy cậu bé vẫn chưa có râu, thế nhưng cũng thấy được rằng, những người kề cận bên cạnh phụ thân chẳng lấy gì làm tốt.

Kim Đa Đa không để ý đến lời con trẻ vô tri, bởi năm xưa phụ thân cậu bé cũng từng bất mãn nói như vậy…

“Ha ha, muội muội buồn ngủ rồi. Các con đến tiền thính đi, đồ ăn ngon đang đợi đấy.”

Dù gì cũng vẫn là trẻ con, vừa nghe nói có đồ ăn ngon đều vui vẻ chạy mất, quên bẵng đi cô vợ vừa tranh giành.

“Chao ôi, những tưởng có thể cho A Bích học chút phong thái nho nhã, ngờ đâu bây giờ còn dạy cả vẻ hoang dã cho hai vị hoàng tử, trong đó lại còn có một người là đế vương tương lai. Nàng nói xem liệu hoàng thượng có trị chúng ta tội khi quân không đây.”

“Đừng nói bậy! Từ nhỏ thái tử đã hiểu lẽ vì nước vì dân, cũng nên cho ngài có cơ hội được làm trẻ con chứ.” Kim Đa Đa vừa cười vừa đón lấy con gái.

“Yên tâm đi, con chúng ta nhất định sẽ rất vui vẻ.” Long Phi Ngọc ôm chầm lấy thê tử, để nàng tựa trên vai mình. Lộng Ngọc nằm trong lòng Kim Đa Đa, cảm nhận được hương thơm quen thuộc, cô bé ngoan ngoãn nép sát vào người nàng.

Cả nhà ba người cứ ngồi như thế cho đến nhi con gái ngủ thật say.

Sau khi Lộng Ngọc được nha hoàn đưa đi ngủ, Long Phi Ngọc mới may mắn có cơ hội ở riêng với thê tử, nhưng vừa dí sát mặt vào đã bị Kim Đa Đa ngăn lại.

“Phu quân, thiếp có một số chuyện muốn nói với chàng.”

Long Phi Ngọc chau mày, mỗi khi nàng bắt đầu như thế này, thường chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

“Chuyện gì? Phu nhân cứ nói thẳng.”

“Chuyện thứ nhất là chưởng môn sư huynh có biên thư đến.”

Long Phi Ngọc vừa nghe đã rùng mình. Ai mà đoán được chứ! Trong hôn lễ của hai người, Thất hoàng cữu đã nghe được chuyện về lão nhân kia từ Kim Đa Đa, ngày hôm sau đã chẳng thấy tăm hơi, chỉ để lại một bức thư bảo rằng đã đi Tây Xương quốc. Từ nay về sau, ngày cần xin, tối cũng cầu xin…

Kim Đa Đa cố nhịn cười, nói tiếp: “Chưởng môn sư huynh muốn chúng ta chuyển lời tới Đại trưởng công chúa rằng, ngài đã tìm được Tiểu Tiểu sư cô và chúng ta tiểu…” Kim Đa Đa không nhịn được nữa, rốt cuộc nàng nên gọi đứa nhỏ kia thế nào đây.

Long Phi Ngọc lại rùng mình, ôi hoàng cữu băng thanh ngọc khiết của y!

“Có tin nào tốt hơn tin này không?”

“Có! Có đây! Mai là ngày đầy tháng của nhi tử Hàn lâm đại học sĩ Tống Thư Ngôn, mời thiếp đến uống rượu mừng.”

“Mời nàng?”

“Phải, chỉ mời thiếp.”

Đương nhiên chỉ mời nàng, bởi vì mẫu thân của đứa trẻ, Tống đại học sinh phu nhân chính là Tuyết mỹ nhân năm xưa —— Tô Tuyết Cầm.

Sau khi Tô Tuyết Cầm nhảy hồ tự sát được Tống Thư Ngôn cứu sống, người nhà lấy cớ dưỡng bệnh nên đưa nàng ta vào am ni cô. Những tưởng từ đó về sau sẽ làm bạn cùng Phật tổ, không ngờ Tống Thư Ngôn ngốc nghếch kia nước chảy đá mòn, xói tan những khúc mắc băng giá trong lòng Tuyết mỹ nhân, còn thành công ngầm khiến nàng ta mang thai.

Lúc ấy Tô Tuyết Cầm không muốn gả cho Tống Thư Ngôn, chỉ muốn giúp y sinh đứa trẻ để báo đáp ân tình. Nhưng Tống Thư Ngôn quả là trang nam nhi có tình có nghĩa, chấp nhận bị đuổi khỏi phủ Tả tướng, quyết lấy Tô Tuyết Cầm làm vợ. Có thể coi đây là chuyện lớn, sau hôn lễ của thế tử Tĩnh Nam hầu.

Sau khi cảm nhận được hạnh phúc lưỡng tình tương duyệt, nàng cũng thấu hiểu sự đau khổ của Tô Tuyết Cầm năm ấy. Sau đó âm thầm giúp đỡ hai người bọn họ vun đắp nhân duyên. Tô Tuyết Cầm cảm kích tấm lòng của Kim Đa Đa, đối đãi nàng không quá lạnh lùng, chỉ có điều với Long Phi Ngọc kia ngày càng băng giá, không hề nhắc đến nửa lời.

“Nàng muốn đi ư?” Long Phi Ngọc tuy không vui, dẫu hiểu nỗi hận của Tô Tuyết Cầm với y không phải không có lý, thế nhưng chỉ mời thê tử y đến, chẳng phải quá không nể mặt còn gì.

“Ha ha, việc này thiếp tự biết chừng mực. Thiếp định sẽ lấy danh nghĩa tặng chút quà mọn, rượu này không uống.” Nàng không đi, cớ gì phải nhắc nhở Tống Thư Ngôn rằng thê tử của y đã từng cùng đợi một phu quân với người khác, cần gì phải vẽ chuyện cho người ngoài lao xao.

“Ừm, vậy cũng tốt.” Long Phi Ngọc gật đầu hài lòng.

“Chỉ có điều, phu quân à, có một lời mời khác e rằng chối không được.”

“Lại đầy tháng con nhà ai?”

“Không phải, là Linh Lung, chàng đã quên lần trước nàng ta bảo…”

Sao y có thể quên được! Lần trước khi gặp lại Linh Lung ở kinh thành, cô gái thuần khiết nay trở nên xinh đẹp, phô trương, hoặc cũng có thể nàng ta cố tình đeo một lớp mặt nàng. Càng không ngờ Linh Lung dùng số tiền năm xưa mua một miếng đất ngoài thành, mở một kỹ viện nam, dùng thủ đoạn ép người lương thiện bán thân.

“Hừ, cuối cùng ta cũng nhìn thấu, nam nhân chẳng ai tốt đẹp, luôn nghĩ rằng nữ nhân là để bọn họ ức hiếp. Trái lại, ta sẽ ức hiếp bọn họ. Muội muội, muội chớ nghi ngờ ta, đến cho ta giải sầu không chỉ nam nhân mà có cả nữ nhân.”

“Có điều muội muội à, muội rất có bản lĩnh, chế ngự được cả thế tử gia. Cũng tại tỷ tỷ ngu muội, năm xưa nhìn không rõ thế cục. Hai ngày nữa tỷ tỷ sẽ khai trương Nam Hương quán, nhất định muội muội phải đến đấy nhé. Muội yên tâm, không tốn một xu nào.”

“Ha ha, ta biết hai người vừa tôn hôn, thế nhưng nhìn nhau mãi cũng chán thôi, vì thế mới có câu hoa nhà chẳng đẹp bằng hoa dại bên đường. Huống hồ những nam nhân tỷ tỷ thu nạp đều rất tuyệt, không tin muội cứ đến xem thử.” Nói xong nàng ta chỉ vào cậu thiếu niên bên cạnh.

Y không hề quên khuôn mặt xinh đẹp hơn cả nữ nhân kia, thân thể còn thướt tha hơn, điều khiến y ác cảm nhất chính là cậu ta thản nhiên… thản nhiên liếc mắt đưa tình với y!

“Không được! Không được đi!”

“Chàng ồn ào làm gì! Chàng như vậy ý nói thiếp sẽ làm chuyện có lỗi với chàng phải không!” Kim Đa Đa thu nụ cười trên môi lại.

“Đương nhiên không phải, Đa Đa, chỉ là ta… Nơi ấy thật sự là…”

“Được rồi, chàng yên tâm, thiếp biết bây giờ mình là thế tử phu nhân, đương nhiên không thể đường hoàng bước đến những nơi ấy. Hơn nữa, thiếp không ngờ Linh Lung cũng là một người giỏi làm ăn, muốn tìm cơ hội bàn bạc với nàng ta một chút. Chứ nào đâu phải đi tìm mỹ nam nhân.”

Thật ra Kim Đa Đa cũng hơi ngạc nhiên, từ sau khi thành thân, nàng chưa từng thấy y luống cuống như vậy. Linh Lung nói không sau, nếu muốn hơn đám hoa dại bên đường, phải khiến y lúc nào cũng nhớ đến hoa nhà là mình đây.

—o0o—

Chiều tối hôm sau, Long Phi Ngọc dẫn theo ba người con trai ngồi bên bàn cơm, phu phụ Hầu gia cũng dặn không về dùng bữa.

“Phụ thân, Miêu Mễ không ăn cơm sao?” Tề Hải hỏi.

“Phụ thân, Miêu Mễ ra ngoài chơi một mình sao?” A Bích hỏi.

“Phụ thân, ăn được chưa ạ?” Thừa Phong hỏi.

“Chao ôi, con trai à, nhớ kỹ lời ta nói đây, thà là đắc tội tiểu nhân, chớ đắc tội nữ nhân.” Long Phi Ngọc đáp.

Thừa Phong nói: “Tiểu nhân là cái gì?”

A Bích nói: “Ngốc! Người lớn chính là đại nhân, chưa lớn chính là tiểu nhân.”

Tề Hải nói: “Nữ nhân lợi hại hơn tiểu nhân à?”

A Bích nói: “Miêu Mễ với đệ, ai lợi hại hơn?”

Thừa Phong nói: “Vậy tiểu muội muội cũng lợi hại hơn chúng ta sao? Muội ấy là tiểu nhân, cũng là nữ nhân.”

Tề Hải đáp: “Ca, đệ không cần cưới vợ nữa.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom