• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cực Phẩm Đặc Chủng Binh (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Đến đón

Ông ta biết, nhất định là Tô Vũ không đăng ký được, bởi vì trên người có hình xăm không thể tham gia quân ngũ. Hơn nữa, ông ta đã sớm có thành kiến với Tô Vũ rồi, hắn năm lần bảy lượt bắt nạt con ông ta, nếu như có thể đánh được Tô Vũ ông ta đã sớm…

Lần này, nhìn thấy Tô Vũ bị bẽ mặt, ngay cả tham gia quân ngũ cũng không thể làm được, người đàn ông kia lập tức đắc ý: “Không sao, cũng không phải là chuyện lớn gì, dù sao thì cậu cũng không biết học hành như con nhà tôi, không thi được đại học, chuyện này cũng chẳng sao cả, không tham gia quân ngũ được thì cũng không sao, quay về tôi giới thiệu cho cậu một người, học chút tay nghề, cũng có thể nuôi sống bản thân!”

Người đàn ông kia vui vẻ nói, hồn nhiên không để ý đến sắc mặt lạnh lùng của Tô Vũ, còn tự nói tự trả lời: “Cậu nói xem, bây giờ tham gia quân ngũ không giống như ngày trước, muốn ăn cơm nhà nước là được ăn cơm nhà nước, bộ đội yêu cầu rất nghiêm khắc, phải chọn người mới được, nếu như con trai tôi đăng ký, nhất định là có thể thoải mái thông qua vòng ghi tên, cậu không cần quá đau buồn, nhiều thêm chút chuyện mà thôi!”

“Anh ta gầy yếu giống như con khỉ, còn lâu mới làm binh lính được!”, Tiêu Ngọc Nhi bỗng nhiên hét lên, tức giận nhìn người đàn ông kia, thở phì phì nói: “Anh Tô Vũ nhà cháu mới tài giỏi, không cho phép chú nói anh Tô Vũ như vậy!”

“Ha, cô nhóc, vậy Tô Vũ nhà cháu có thể làm lính được sao? Ngay cả đăng ký cũng không được thông qua, sao có thể nói là tài giỏi?”, người đàn ông cười ha một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng, ông ta lắc lắc bình nước trong tay, không chút để ý nói: “Cháu ấy à, vẫn nên chơi cùng với con chú nhiều hơn, như vậy mới không học xấu, biết không”.

Tô Vũ vẫn không nói chuyện, trầm mặc không lên tiếng, Tiêu Ngọc Nhi hừ một tiếng, không muốn để ý tới người đàn ông kia nữa, kéo tay Tô Vũ bước đi.

Tiêu Ngọc Nhi tức giận, vô cùng tức giận, trên mặt cô ấy tràn đầy uất ức và buồn bã, cô ấy không cho phép bất kỳ ai nói xấu hắn, càng không cho phép bất kỳ ai khinh thường anh Tô Vũ của cô ấy!

“Thật là, không làm lính được thì coi như không làm được thôi, không phải chuyện này đã sớm dự đoán rồi à, thật là, tức giận cái gì chứ”.

Người đàn ông kia châm chọc khiêu khích, trên mặt là dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ.

“Xin hỏi một chút, Tô Vũ có phải ở thôn này không?”

Đột nhiên, một chiếc xe Jeep quân đội dừng lại ở đầu thôn, cửa xe mở ra, mấy người trên xe nhanh chóng đi xuống, vừa đến nơi đã lớn tiếng hỏi.

“Tô, Tô Vũ…vâng, vâng, là ở đây, là ở đây, chính là cậu ta, nhưng mà, làm sao vậy?”, trên mặt người đàn ông kia lộ ra biểu cảm quái dị, ông ta không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tô Vũ nghe vậy cũng ngoảnh lại, những người kia đến đây tìm mình?

“Làm sao vậy, đồng chí giải phóng quân, có phải tên nhóc này lại gây chuyện không? Mấy người cũng, mấy người cũng đừng…”, vốn dĩ người đàn ông kia định nói rằng cũng đừng buông tha cho cậu ta, nhưng ông ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, ha ha nói: “Cũng đừng đổ oan cho đứa nhỏ tốt, đứa nhỏ Tô Vũ này không tồi, không tồi”.

“Chú, Tô Vũ vô cùng xuất sắc, chúng tôi đã sớm biết, vừa rồi lãnh đạo ra lệnh, đặc biệt dặn dò chúng tôi dẫn cậu ấy đi kiểm tra sức khỏe, người này, bộ đội chúng tôi muốn!”

Người quân nhân kia mỉm cười, từ xa liếc mắt nhìn thấy Tô Vũ thì vẫy vẫy tay nói: “Tô Vũ, theo chúng tôi đi kiểm tra sức khoẻ đi”.

Ông chú kia lập tức sợ ngây người, đặc biệt phái xe riêng đến đón Tô Vũ đi kiểm tra sức khoẻ? Ông ta không bị hoa mắt đấy chứ?

Ông ta xoa xoa hai mắt, xác định bản thân không bị hoa, trong lòng vô cùng chấn động, vừa rồi mình nói Tô Vũ ngay cả lính cũng không làm được, bây giờ lại có người đưa xe đến đón cậu ta? Đây…đây rốt cuộc là như thế nào.

Nhìn thấy Tô Vũ không nói lời nào, căn bản là không để ý tới lời mình nói, ông chú kia cảm thấy mặt đỏ bừng, cảm giác như không phải là Tô Vũ ngại ngùng mở miệng, mà là không thèm để ý tới mình!

Ông ta đứng một bên, tay cầm bình nước, vừa ngại vừa giận, không biết nên nói gì, ông ta liếc nhìn Tô Vũ một cái, lại liếc nhìn mấy quân nhân một cái, bị quân phục kia làm chói mù mắt.

“Tôi không đi”.

Nào biết, Tô Vũ cũng lạnh lùng nhìn người quân nhân kia, nói một câu tôi không đi rồi trực tiếp xoay người rời đi.

Vừa mới nói bản thân mình không hợp quy định, ngay cả cơ hội kiểm tra sức khoẻ cũng không cho, bây giờ lại đến nói một câu, muốn mình lập tức đi theo? Hắn không phải là người tốt tính như vậy!

Vốn tưởng rằng bộ đội là nơi tốt đẹp, nhưng xem những quân nhân này, cũng không có gì thú vị.

“Ngọc Nhi, đi, đi xem mèo hoa nhà em”, Tô Vũ không để ý đến quân nhân kia, nắm tay Tiêu Ngọc Nhi rời đi, để lại một đám người kinh ngạc.

“Này, đứa nhỏ này!”, ông chú kia vội vàng tiếp đón: “Đồng chí giải phóng quân, mấy người đừng tức giận, tính tình tên nhóc này bướng bỉnh lại ngang ngược, nào, nếu không mấy người ngồi xuống một lát, uống nước? Uống nước được không?”

Ông chú giơ bình nước lên, nhưng nghĩ đến đây là bình tưới hoa liền vội vàng vào phòng lấy nước trà, mỉm cười ngây ngô đón tiếp.

“Không cần đâu chú, nhà Tô Vũ ở đâu, chúng tôi muốn gặp bố mẹ cậu ấy, hỏi ý kiến bọn họ một chút”, người quân nhân kia cũng không tức giận, anh ta chỉ làm việc theo quy tắc, nếu như Phương Như Sơn muốn người này thì kiểm tra sức khoẻ cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Người mà lão Phương này muốn nhận, anh ta chưa bao giờ nhìn nhầm người, ở trong bộ đội có một câu nói, binh sĩ Phương, nhìn người vô song!

Cho nên mỗi lần tuyển quân, cấp trên đều nhất định phải phái lão Phương đi, để cho anh ta đến trông coi, lần này, anh ta tự mình gọi tên Tô Vũ, tất nhiên là người khác sẽ không nói gì.

“Đi đi đi, tôi dẫn mấy người đi, đồng chí giải phóng quân, các người đi theo tôi, đi theo tôi!”, ông chú kia cười ha ha, thoáng có chút căng thẳng, sau đó lớn tiếng kêu lên: “Chủ nhiệm Trương! Chủ nhiệm Trương, đồng chí giải phóng quân đến đây! Ông mau ra đón tiếp!”

Ông chú chạy ở phía trước, giẫm từng bước nhỏ, dáng vẻ có chút buồn cười, lớn giọng kêu vọng vào trong thôn: “Chủ nhiệm Trương, ông mau ra đây, đồng chí giải phóng quân đến đây đón người!”

Giọng nói này của ông ta, dường như là cả thôn đều nghe được, nghe thấy có giải phóng quân đến đây đón người, lập tức có người ló đầu ra tìm hiểu, tràn đầy vui mừng.

“Có phải là muốn Nhị Oa nhà tôi không? Tôi đã nói rồi mà, Nhị Oa chỉ cần đăng ký, bộ đội nhất định sẽ muốn!”

Một người phụ nữ từ trong thôn đi ra, bàn tay còn xoa xoa tạp dề, khuôn mặt tươi cười: “Đồng chí giải phóng quân, là Nhị Oa nhà tôi phải không? Ha, tôi đã nói rồi, Nhị Oa có triển vọng, nhất định là bộ đội muốn nó!”

Vẻ mặt bà ta tràn đầy kinh ngạc xen lẫn vui mừng, cả người giống như phát sáng, đôi môi nhếch lên, nhiệt tình mời mấy vị quân nhân vào nhà.
Chương 7: Tôi không đi, ai muốn đi thì đi

“Chị dâu Tam, chị từ bỏ suy nghĩ ấy đi, nhất định là đứa nhỏ nhà tôi, thân thể kia của Nhị Oa, ngay cả trồng trọt cũng phải tốn sức”, người đàn ông trêu ghẹo nói, cũng nhìn qua đây.

Hai người cãi nhau, giống như muốn cấu xé vị quân nhân kia.

“Nhao nhao cái gì, nhao nhao cái gì?”, chủ nhiệm Trương khoác chiếc áo sơ mi trắng, lập tức bước nhanh đến, bắt tay với người quân nhân, khuôn mặt tươi cười nói: “Đồng chí giải phóng quân, đến đây sao không thông báo trước một tiếng, tôi ra cửa thôn đón tiếp mấy người”.

Ông ta cau mày liếc mắt nhìn xung quanh: “Cãi cái gì mà cãi, đồng chí giải phóng quân người ta đến đây, chính là để đón người, lão Lý, ông vừa nói đồng chí giải phóng muốn đón ai?”

Lão Lý cầm theo ấm trà, há miệng thở dốc, nét mặt già nua vậy mà có chút đỏ lên.

“Chú là chủ nhiệm thôn phải không, tôi đến tìm Tô Vũ, bộ đội yêu cầu, muốn chúng tôi đến dẫn cậu ấy đi kiểm tra sức khoẻ”.

“Cái gì? Tô Vũ!”

Điếu thuốc chủ nhiệm Trương vừa mới lấy ra, cạch một tiếng rơi xuống đất, ông ta vội vàng nhặt lên kiểm tra, thổi thổi tro bụi trên đó, ông ta có chút xấu hổ mỉm cười, nhét vào trong miệng mình rồi lấy ra mấy điếu đưa cho mọi người.

“Cảm ơn chủ nhiệm, chúng tôi không hút thuốc lá”, người quân nhân kia cười nói: “Còn phải làm phiền chủ nhiệm dẫn nhóm chúng tôi đến nhà Tô Vũ một chuyến, chúng tôi cần nói nói chuyện với bố mẹ cậu ấy, xác định ý muốn nhập ngũ”.

Những người xung quanh lập tức im lặng, chị dâu Tam há hốc miệng, bàn tay đang xoa xoa tạp dề cũng quên không thả xuống, trên mặt là biểu cảm giật mình, mà dáng vẻ của người đàn ông kia cũng tràn đầy khó tin, giống như là lỗ tai của mình bị lọt gió.

Ông ta nhìn chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm Trương cũng há hốc miệng, nghe quân nhân kia nhắc lại lần nữa mới biết mình không nghe nhầm, người ta quả thật là muốn Tô Vũ.

“A a, Tô Vũ à, là muốn Tô Vũ, kia…còn người nào khác nữa không?”, chủ nhiệm Trương liếc mắt nhìn chị dâu Tam và người đàn ông nọ.

“Không có, chúng tôi nhận được mệnh lệnh, chỉ mình Tô Vũ”, vị quân nhân kia nở nụ cười: “Làm phiền chủ nhiệm Trương dẫn chúng tôi đến nhà Tô Vũ một chuyến”.

“Được được, nhà Tô Vũ ở ngay phía trước, mấy người đi theo tôi”, chủ nhiệm Trương đốt thuốc lá, trên mặt là biểu cảm phấn khích nói không nên lời, ông ta phất phất tay, bảo những người khác tản ra, rồi dẫn theo mấy quân nhân đi đến nhà Tô Vũ.

Lão Lý cầm theo ấm trà cũng muốn đi theo nhưng bị chủ nhiệm Trường trừng mắt một cái, chỉ đành đứng im tại chỗ.

“Không nhầm chứ, sao lại muốn Tô Vũ, nhất định là đồng chí giải phóng quân kia nghe nhầm tên”.

“Không sai, tên nhóc Tô Vũ kia nghịch ngợm, lại hay gây chuyện, dáng vẻ cà lơ phất phơ như thế, sao có thể tham gia quân ngũ được?”

Mấy thôn dân không dám tin tưởng, chị dâu Tam thở phì phì, lắc mông nói vọng theo: “Nhất định là nhầm lẫn rồi, phải là Nhị Oa nhà tôi mới đúng!”

Những người xung quanh cũng vô cùng khiếp sợ, sao Tô Vũ lại có người tự mình tới đón.

“Lão Lý, không phải là ông nói trên cánh tay Tô Vũ có hình xăm, không làm binh lính được sao, ông nói dối phải không?”

“Nói bừa, ta cũng nghe người khác nói, có thể…đó không phải là hình xăm mà là cái bớt”, lão Lý cầm theo ấm trà, hừ một tiếng, cũng không nói tiếp nữa, lảo đảo xoay người bước đi.

Tô Vũ theo Tiêu Ngọc Nhi trở về nhà thì bị mẹ Tiêu Ngọc Nhi giữ lại ăn cơm, Tô Vũ nói mình phải nhanh chóng trở về nấu cơm, nếu không ông bố mình sẽ đánh cho một trận.

Tuy rằng hắn nghịch ngợm lại hay gây chuyện, nhưng trước mặt Tô Dương cũng phải trở nên thành thật, từ nhỏ đến lớn, Tô Vũ bị đánh không ít lần, cho dù bây giờ hắn đánh nhau lợi hại rồi nhưng Tô Dương muốn dạy dỗ hắn thì chỉ cần một bàn tay là đủ.

Mới vừa về đến cửa nhà, hắn đã nghe bên trong truyền đến tiếng ồn ào, Tô Vũ bước vào thì thấy chủ nhiệm Trương và mấy quân nhân đang đứng trong sân nhà hắn.

Thấy Tô Vũ trở về, chủ nhiệm Trương vội vàng giữ hắn lại: “Tô Vũ, lại đây lại đây, đồng chí giải phóng quân đến đây thăm hỏi, tên nhóc nhà cháu có năng lực đấy, để cho đồng chí giải phóng quân phải tự mình tới đón”.

Chủ nhiệm Trương mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tô Vũ, cười ha ha nói: “Không tồi, không tồi, tên nhóc này, có triển vọng!”

Tô Vũ liếc mắt nhìn ông ta, rồi quay đầu nhìn về phía mấy quân nhân kia, dáng vẻ không quan tâm nói: “Không phải là tôi đã nói rồi sao, tôi không đi, ai muốn đi thì đi”.

Hắn vừa mở miệng, chủ nhiệm Trương đã đen mặt: “Cái gì? Cháu nói không đi? Sao cháu có thể muốn đi thì đi, không đi thì không đi như vậy, như thế không phải là đang làm loạn hay sao”.

Chủ nhiệm Trương liếc mắt nhìn mấy người quân nhân một cái, vội vàng cười ha ha nói: “Đồng chí giải phóng quân, cậu ta còn nhỏ, không hiểu chuyện, không biết giữ miệng, đừng để ý, chờ bố cậu ta trở về, tôi sẽ nói với bọn họ, một người tham gia quân ngũ, cả nhà vinh quang, đây chính là vinh dự, không muốn đi chẳng phải là làm loạn hay sao! Lão Tô đâu, gọi lão Tô trở về đi!”

“Tôi không hay nói đùa, thực sự là tôi không muốn đi, không có ý nghĩa”, Tô Vũ lắc lắc đầu, trong lòng vẫn cực kỳ không thoải mái, hắn liếc mắt nhìn quân phục trên người bọn họ, trong mắt loé lên một tia sáng rồi biến mất.

Xung quanh, vài người không nhịn được mà cảm thấy ghen tị, còn không đi? Giải phóng quân tự mình đến đón mà còn không đi! Tên nhóc Tô Vũ này, không biết giống tính ai nữa.

“Muốn đi thì để cho con của các người đi đi, dù sao thì tôi cũng không muốn đi”, Tô Vũ liếc mắt xem thường, tính tình hắn đúng là không tốt, hắn chính là một tên cứng đầu, chuyện mà hắn đã quyết định, ai cũng không thay đổi được, ngoại trừ chính bản thân hắn.

Mấy quân nhân liếc mắt nhìn Tô Vũ, hơi hơi nhíu mày, bọn họ quay đầu nhìn bốn phía, thấy trong góc tường có không ít tạ tay làm bằng đá, không nhịn được mà tò mò.

Một quân nhân đi đến, nhẹ nhàng cầm lấy nó, thế nhưng nó lại không hề động đậy, trên mặt anh ta lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì.

Bọn họ nhìn bốn phía, trông thấy không ít các dụng cụ tập luyện, tuy rằng làm bằng đá, nhưng vô cùng đúng quy định, giống như là được dùng dao để gọt.

“Lão Tô trở về rồi!”

Ngoài cửa, không biết ai hô lên, chủ nhiệm Trương lập tức rút ra một điếu thuốc, nhanh chóng bước qua đó.

“Lão Tô, lão Tô! Bộ đội đến đón người, muốn Tô Vũ nhà ông đi lính!”, chủ nhiệm Trương đi đến, áo sơ mi trắng khoác trên vai, ông ta có chút bất mãn nói: “Nhưng Tô Vũ nói, cậu ta không muốn đi, đây, đây không phải là đang làm loạn sao!”
Chương 8: Hắn không muốn đi, vậy thì không đi

Tô Dương đi đến, bước chân của ông cũng không nhanh nhưng mỗi bước đều vô cùng ổn định, vừa tiến vào cửa đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của mấy quân nhân, tất cả đều không nhịn được mà dõi theo ông.

“Nó không muốn đi, vậy thì không đi”, Tô Dương vẫn như trước, giọng điệu bình thản, chỉ ngẩng đầu lên liếc nhìn Tô Vũ một cái, giữ dáng vẻ không quan tâm như cũ.

“Này, này…Hai bố con ông, tính tình thật đúng là giống nhau!”, chủ nhiệm Trương nghẹn họng, dừng một chút rồi vỗ đùi nói: “Lão Tô, Tô Vũ không hiểu chuyện, sao ông cũng không hiểu chuyện như vậy chứ”.

Chủ nhiệm Trương nóng nảy, không nghĩ tới Tô Dương cũng có cái tính cách thối nát này, từ khi nào mà bộ đội đến đón người, nhà họ Tô còn không muốn đi! Không đi thì đừng đăng ký, đăng ký làm gì không biết!

“Tô Vũ, con không muốn đi?”, Tô Dương nhìn về phía con trai mình, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thế, biểu cảm trên mặt không chút dao động, giống như một tảng đá, không chuyện gì có thể khiến cho cảm xúc của ông dao động.

“Không có ý nghĩa, không muốn đi”, Tô Vũ bĩu môi nói.

Tô Dương quan sát hắn, hồi lâu không nói gì, Tô Vũ có chút bất an, mẹ ơi, mỗi lần ông bố nhà mình nhìn mình chằm chằm như vậy, trong lòng hắn đều cảm thấy chột dạ, nói không chừng, giây tiếp theo ông sẽ đá cho hắn một phát.

“Đã hoàn thành bài tập hôm nay chưa?”, Tô Dương chậm rãi mở miệng, thấy Tô Vũ lắc lắc đầu thì ông tiếp tục nói: “Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Tô Vũ bĩu môi, nhưng cũng không dám hé rằng, hắn yên lặng đến bên góc tường, hai tay giơ ra, cầm lên một chiếc tạ tay rồi lắc lư đứng dậy, thấy một màn như vậy, người quân nhân kia không nhịn được mà mở to hai mắt nhìn qua.

“Đừng làm loạn!”, chủ nhiệm Trương có chút tức giận, đi đến trước mắt mấy người quân nhân, thay đổi thành bộ mặt tươi cười: “Đồng chí giải phóng quân, mấy người đừng nóng giận, tính tình lão Tô cứng đầu, hai bố con đều là cái tính cách này, tôi đi khuyên bọn họ, không thì mấy anh về trước đi?”

Lão Trương rất hiểu Tô Dương, ông đã nói một thì tuyệt đối sẽ không nói hai, ở trong thôn nhiều năm như vậy, ông chưa từng sửa miệng lần nào, nếu như khiến cho ông mở miệng nói không cho Tô Vũ đi thì cho dù Tô Vũ có muốn đi cũng không dám đi.

“Cũng được, các chú nói chuyện với họ đi, tôi trở về báo cáo với lãnh đạo trước”, ánh mắt mấy người quân nhân nhìn về phía Tô Dương có chút khác lạ, bọn họ cũng không sốt ruột, nhưng mà trong lòng lại tò mà, tại sao lão Phương lại nhất định muốn tên nhóc này, nhìn thế nào cũng không thấy tên nhóc này có dáng vẻ của một người lính.

Tiễn bước mấy quân nhân đi, khuôn mặt chủ nhiệm Trương nhăn lại, ông ta xoay người bước vào trong sân nhà họ Tô.

.

“Hai cái người này, đây không phải là muốn làm loạn sao!”, chủ nhiệm Trương chỉ vào Tô Vũ, cũng không biết nên nói gì, ông ta lại đi đến trước mặt Tô Dương, sâu xa nói: “Lão Tô à, Tô Vũ còn nhỏ, không hiểu chuyện, ông cũng không thể hồ đồ như thế, thành tích học tập của tên nhóc này không tốt, lại luôn nghịch ngợm gây chuyện, cho cậu ta đi bộ đội rèn luyện, đây không phải là chuyện tốt sao? Hơn nữa, không phải là Tô Vũ nhà ông muốn đi bộ đội sao, còn đến chỗ tôi hỏi phiếu đăng ký, bây giờ ghi tên rồi, bộ đội cũng muốn, vậy mà hai người còn nói không đi, chuyện này có thích hợp không? Không hề!”

Thấy Tô Dương vẫn không có phản ứng gì, khuôn mặt ông ta xụ xuống: “Lão Tô, tôi nói này, bộ đội đến đón người, nếu như ông không muốn Tô Vũ đi, vậy thì cũng nên nghiêm túc nói với người ta rõ ràng, không cần làm ra chuyện phiền phức, trong thôn còn có mấy đứa nhỏ muốn đi mà không được đấy!”

Nói xong, chủ nhiệm Trương lắc lắc tay, rồi lại bất mãn lắc lắc đầu bước đi, cả nhà toàn người cứng đầu, căn bản là không thể giảng đạo lý được.

Tô Dương không quá cao, nhưng đứng ở đó làm cho người ta cảm thấy thật trầm ổn, giống như một ngọn núi.

“Bố, con còn chưa nấu cơm”, Tô Vũ đứng một bên tập tạ tay, bĩu môi nói, trong thôn này, hắn chẳng sợ ai, chỉ sợ duy nhất ông bố nhà mình, Tô Dương không đánh nhau với người khác, nhưng một khi đã đánh thì không hề qua loa.

Nhưng mà nhiều năm như vậy, ông chưa bao giờ đánh Tô Vũ vì chuyện hắn bắt nạt người khác, ông đánh Tô Vũ chỉ vì một nguyên nhân, Tô Vũ không chăm chỉ luyện võ.

“Hôm nay bố nấu cơm”, Tô Dương không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói một câu, dừng một chút rồi nói: “Hôm nay đừng luyện nữa, đi mua hai bình rượu về đi”.

Nói xong, ông đi vào trong phòng bếp.

Mấy quân nhân trở về trấn trên, Phương Như Sơn vẫn còn ở trạm phòng dịch, quan sát đám binh lính đang kiểm tra sức khoẻ, không nhịn được mà lắc đầu, Ngũ Bân đứng bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Đại đội trưởng, anh có thể không thể hiện cái biểu cảm này không? Mấy người em chọn anh đều không vừa ý à?”, Ngũ Bân thực sự không biết nên nói gì, mấy người mình tuyển chọn, Phương Như Sơn đều lắc đầu, thật sự không biết rốt cuộc là anh ta muốn loại binh lính nào.

“Ngũ Bân, cậu cảm thấy như thế nào mới được coi là một binh lính?”, Phương Như Sơn duỗi một ngón tay, cười ha ha nói.

“Trung thành, phục tùng mệnh lệnh”, Ngũ Bân không cần phải nghĩ mà trả lời ngay.

Phương Như Sơn nở nụ cười, từ chối cho ý kiến, không phản bác mà cũng không đồng ý.

“Đại đội trưởng, chúng tôi đã về rồi”, ngoài cửa, mấy quân nhân dừng xe rồi chạy chậm vào, trên mặt nở nụ cười: “Anh nói đúng rồi, tên nhóc kia không chịu đến đây”.

“Ha ha, tôi đoán chuẩn mà, phục chưa?”, Phương Như Sơn cười phá lên, anh ta nhìn về phía Ngũ Bân: “Tính tình tên nhóc này thật thú vị”.

Ngũ Bân không nói gì, anh ta lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi tiền, lưu luyến đưa đến trước mặt Phương Như Sơn, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, bàn tay vừa định mở ra rút một điếu đã bị Phương Như Sơn dùng một tay bắt được, nhanh chóng nhét vào túi của mình.

“Trung Hoa, thuốc ngon!”, Phương Như Sơn cười phá lên.

“Sao anh biết được là cậu ta không đến, tính tình tên nhóc này quả thật cứng đầu, cũng có chút bốc đồng, nhưng mà với cái tính tình này, cậu ta không thích hợp làm bộ đội”, Ngũ Bân vẫn có chút không cam lòng: “Cho mình là trung tâm, đi bộ đội, không ở yên được hai tháng”.

“Cậu ấy à, cậu cho rằng tất cả binh lính đều giống như cậu sao?”, Phương Như Sơn chỉ vào Ngũ Bân, lắc lắc đầu, biểu cảm trên mặt nháy mắt thay đổi, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Binh lính là phải được huấn luyện, kiên trì và biết chịu khổ!”

“Đại đội trưởng, còn có một chuyện nữa, chúng tôi đến nhà Tô Vũ, phát hiện thấy bố hắn…có chút, nói như thế nào nhỉ, có chút kỳ lạ”.

“Hửm? Tiếu Dương, bố hắn kỳ lạ như thế nào?”, Phương Như Sơn dựng thẳng lỗ tai, trong lòng có chút hứng thú, xem ra, bản thân lôi kéo người ta, còn kéo thêm được chuyện thú vị khác.
Chương 9: Để hắn làm thay

"Dựa vào linh cảm, chúng tôi cảm giác hình như bố của Tô Vũ cũng xuất thân từ bộ đội, chúng tôi không thể nói rõ được, nhưng đó là linh cảm mà thôi", Tiếu Dương mỉm cười, anh ta không dám chắc linh cảm của bản thân là chính xác, anh ta đưa hai tay ra hiệu: "Quả tạ bằng đá trong sân nhà họ Tô to lớn, đến cả tôi dùng cả hai tay mà vẫn không nhấc lên được, thế mà tên Tô Vũ kia chỉ cần dùng một tay đã nhấc bổng nó lên, thật đúng là không đơn giản".

Anh ta thật sự có vài phần kinh hãi, nhất là khoảnh khắc nhìn thấy Tô Dương, anh ta đã có cảm giác Tô Dương cũng xuất thân từ quân đội, thế nhưng anh ta không thể nhìn thấu ông, đồng thời cũng không dám chắc suy đoán của mình là đúng.

Ánh mắt Phương Như Sơn lập tức sáng rực, giờ sao còn có thể ngồi yên chứ, anh ta đứng bật dậy, vẻ mặt sáng láng nói: "Đi nào, dẫn tôi đến nhà của Tô Vũ".

Trông anh ta vô cùng lo lắng, cứ như chỉ cần chậm chân là sẽ bỏ lỡ điều gì đó, đôi lông mày rậm rạp của Ngũ Bân nhíu lại, vươn tay hét lớn: "Thuốc lá, để lại cho tôi điếu thuốc với".

Trong phòng, Tô Vũ có hơi bất ngờ, ông già nhà mình thế mà lại chủ động đi nấu cơm, hắn nhìn vào bàn đầy đồ ăn mà lòng bỗng cảm thấy hơi bất thường.

Hắn đã sống nương tựa với bố mình từ thuở nhỏ, từ khi sinh ra đến giờ, hắn chẳng biết mẹ mình là ai, mà trong thôn cũng chẳng có ai đề cập đến việc đó.

Trên bàn bày ra vài bát đồ ăn, thoạt nhìn trông rất hấp dẫn, Tô Dương vươn tay mở bình rượu, rồi rót một chén đặt trước mặt Tô Vũ.

"Bộ đội là một nơi tốt đấy", ông cất lời, rồi chậm rãi nâng chén rượu lên.

Tô Vũ thấy thế, cũng nâng chén rượu của mình, cạn chén với ông, rồi đưa đến bên miệng, ánh mắt tập trung vào bố mình, lòng đầy thắc mắc, bố bị làm sao đấy, lẽ nào mình phải vào bộ đội sao? Lòng Tô Vũ đau xót, bỗng nhiên trong lòng có chút lưu luyến, hắn thấy tuổi tác của bố mình dần tăng lên theo thời gian, tóc mai đều đã trắng bạc, đáy lòng chợt xao động.

"Bố, con không muốn đi lính, con muốn ở cùng bố", mũi Tô Vũ có chút chua xót, giọng nói có hơi nghẹn ngào, hắn không ngờ rằng mình sẽ luyến tiếc ông.

Tô Vũ cảm giác mũi mình đầy nghẹn ngào, dường như rượu cũng đã biến thành dấm chua, trong cổ họng như có gì mắc lại, ánh mắt hắn nóng lên, nước mắt không kìm được mà ứa ra, hắn nháy mắt, ngăn mình đổ lệ, cười cười nói: "Nếu con đi làm lính thì bố nghĩ mọi người sẽ không tìm ra con à".

Tô Dương không nói một lời, ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, dùng đũa gắp một ít đồ ăn cho Tô Vũ, rồi lại uống một ngụm nữa.

"Bố, con thật sự không muốn đi, ở trong bộ đội cũng chẳng có ích lợi gì, còn không bằng con đi tìm học nghề gì đó ở nhà, tự nuôi sống bản thân mình là được, bố cứ yên tâm, con nhất định cũng có thể nuôi được bố".

Tô Vũ hét lên đáp lại, chỉ cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn ở yết hầu, mũi càng đau xót hơn, hắn không nhịn được mà rơi nước mắt: "Con mặc kệ người khác nói gì, bọn họ thích nói gì thì nói, chỉ cần hai bố con mình vui là được rồi".

Đôi mắt hắn không nhịn được mà đỏ bừng, hai hàng nước mắt lăn dài trên khóe mi, phiền muộn há mồm uống một ngụm rượu to, Tô Vũ vẫn không kìm nén được nước mắt của chính mình, cổ họng nóng rát, nhưng hắn vẫn không thèm đếm xỉa tới nó.

Bất chợt, Tô Vũ có hơi hối hận, sao bản thân mình lại muốn thi vào đại học Quốc Phòng chứ, sao mình lại muốn nhập ngũ chứ, ở nhà không sướng à? Ở nhà sướng muốn chết đi được ấy! Ngày ngày dẫn Tiêu Ngọc Nhi đi chơi, rồi giúp đỡ bố mình, cuộc sống đơn giản tốt lắm mà, còn đi bộ đội làm gì, mắc gì lại muốn đi bộ đội chứ.

"Con không muốn đi thật mà", Tô Vũ thở dài, cúi đầu, thân thể hắn hơi run rẩy, hắn biết rằng Tô Dương đã hạ quyết tâm, quyết tâm để hắn nhập ngũ, thế nhưng hắn, thế nhưng hắn... Thế nhưng bây giờ hắn lại lưu luyến, không nỡ rời xa gia đình, không nỡ để bố mình cô đơn lẻ loi ở lại nông thôn.

Tô Dương không dùng bữa nữa, thấy chén rượu đã cạn đáy, lại rót cho mình một chén, lúc này, ông mới mở miệng nói: "Con nên nhập ngũ, vào đó thử xem, nếu thích hợp thì cứ ở lại, còn không hợp thì về đây".

Tô Vũ cúi đầu, không thể kìm nén xúc động mà bật khóc, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, hắn nắm chặt bàn tay của mình, gắt gao bấu vào đùi.

"Không phải con vẫn luôn rất thích quân chương này sao", Tô Dương móc ra một cái quân chương có hơi tối màu ra khỏi túi tiền của mình, rồi cẩn thận đặt trước mặt Tô Vũ: "Đây là vật mà ông nội con để lại cho bố, hiện tại, bố trao nó cho con, con có thể mang nó bên người rồi".

Cái quân chương này dường như đã trải qua rất nhiều năm tháng, đồ án hình chữ nhật được khắc trên mặt vẫn còn có thể nhìn rõ ràng được, chỉ có điều là cái quân chương này bị khuyết một góc.

Tô Vũ ngẩng đầu lên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve quân chương, khẽ chạm lên mặt chữ được khắc trên đó, đôi môi hắn khẽ mấp máy.

"Đây là quân chương kỷ niệm tham gia vào cuộc kháng chiến chống Mỹ và viện trợ Triều đình của ông nội con, ông nội con là một anh hùng, mong ước cả đời là ở trong quân đội, chỉ tiếc rằng, tiếc rằng", Tô Dương thở dài, rồi nhìn Tô Vũ chằm chằm nói: "Bố muốn kế thừa nguyện vọng của ông nội con, nhưng..."

Ông không nói tiếp, trên gương mặt lam lũ của ông xuất hiện một tia áy này và mất mát, ông buồn bã uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: "Nếu con muốn đi thì đi vào bộ đội, còn nếu không muốn đi..."

"Con đi", Tô Vũ nắm chặt cái quân chương kia trong lòng bàn tay, hắn nhếch môi cười, nâng chén lên uống cạn rượu trong đó: "Bố, con sẽ ở lại bộ đội, chắc chắn là vậy!"

Hắn biết khúc mắc trong lòng bố mình là không thể hoàn thành nguyện vọng của ông nội, đồng thời cũng chẳng thể thực hiện được ước mơ của bản thân mình, hắn vẫn luôn khao khát thi đậu đại học Quốc Phong, vẫn luôn ao ước được nhập ngũ, đó chính là muốn thay ông nội, thay bố mình bù đắp lại sự tiếc nuối trong cuộc đời họ.

Ước mơ của bọn họ, bọn họ không thể hoàn thành, vậy thì để hắn đến làm thay, nguyện vọng mà bọn họ không thể đạt được, vậy thì để hắn tới đoạt lấy nó, cuộc đời bọn họ có thiếu sót sao, vậy thì để hắn đến bù đắp!

"Bố, sau này con không ở đây, bố phải chăm sóc bản thân mình thật tốt đó, đừng uống rượu nữa, mẹ của Ngọc Nhi thật sự là một người tốt, hay là bố cân nhắc một chút nhé? Con cũng mong có thêm một cô em gái nữa".

Tô Vũ nhếch miệng cười, quầng mắt đỏ bừng, hắn rót cho Tô Dương một chén rượu, hai người cạn chén, rồi uống cạn.
Chương 10: Nhập ngũ

"Nghiêm túc mà nói, hay là trước khi con đi, hai người kết hôn đi? Con thấy thím đối xử với bố khá tốt, còn con... con cũng sẽ có thêm một người mẹ, thật tuyệt".

Tô Vũ cười ha hả, cười đến nỗi nước mắt chảy dài.

Thức ăn trên bàn vẫn chưa được ai động đũa, nhưng hai bình rượu đã nhanh chóng cạn đáy, tuy tửu lượng của Tô Dương khá cao nhưng cũng đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Tô Vũ đưa bố mình trở về phòng, lau chân giúp ông, cởi quần áo, đắp chăn đường hoàng rồi mới khe khẽ nhấc chân bước ra ngoài.

Ở cửa, Phương Như Sơn đã đứng đợi từ lâu, thấy Tô Vũ bước ra, anh ta mới đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Anh ta đứng thẳng tắp, trông tựa như một cây giáo dài, sau lưng là đám người Tiếu Dương, vẻ mặt bọn họ ai nấy cũng đều rất nghiêm túc, bọn họ đã thu hết cảnh tượng lúc nãy vào trong mắt, tự nhiên trong lòng nảy sinh lòng kính trọng.

Tô Dương xuất thân từ bộ đội, còn ông nội của Tô Vũ lại là anh hùng trong cuộc kháng chiến chống Mĩ và viện trợ Triều đình năm xưa, chỉ dựa vào điểm này đã đủ khiến cho bọn họ kính phục rồi!

Phương Như Sơn đợi một lúc lâu mà vẫn không có chút nào tỏ ra mất kiên nhẫn, khi thấy Tô Vũ đã bình tĩnh lại, anh ta mới bước vào.

"Đi theo tôi đi".

Phương Như Sơn nói với Tô Vũ.

"Anh muốn cho tôi một đấm à?", Tô Vũ ngẩng đầu, nhận ra đó là Phương Như Sơn, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh: "Hay là nghĩ đem tôi vào bộ đội rồi, sau đó sẽ trả thù tôi gấp đôi".

"Hẳn là trả thù cậu gấp mười gấp trăm lần nhỉ, có dám theo tôi không?", Phương Như Sơn cười khẽ, vô cùng hứng khởi nhìn vào Tô Vũ.

Tô Vũ nhìn anh ta, nở một nụ cười, quay đầu nhìn lại ngôi nhà của mình, đưa mắt nhìn sân, nhìn quả tạ đã làm bạn với hắn suốt mười mấy năm, nhìn thấy cái cây mà mình bị treo lên mỗi khi bị phạt, cứ nhìn chúng là vành mắt hắn ửng đỏ.

"Để tôi ở lại thêm một đêm", Tô Vũ quay đầu, nghẹn ngào nói.

Phương Như Sơn gật đầu, xoay người bước đi: "Nay cậu ra cửa không tiện lắm, để ngày mai tôi sai người tới đón cậu".

Mãi đến sáng ngày hôm sau, Tô Dương đã tỉnh rượu, ông vén chăn ngồi dậy, ánh nắng bình minh ấm áp chiếu rọi cả căn phòng, thế nhưng không gian lại quá đỗi im lặng, làm ông chợt cảm thấy không quen lắm.

Ở phòng khác đã dọn xong hai chén dưa muối, còn có nồi cháo chín nóng hôi hổi, bốc khói nghi ngút.

Trước cửa, Tiêu Ngọc Nhi lau nước mắt, khóc lóc như một con mèo mướp, khuôn mặt bé nhỏ tràn đầy sự đau đớn và luyến tiếc, tựa như ngực đã bị ai đó cắt một miếng thịt vậy, một nỗi đau không thể thốt nên lời sâu tận đáy lòng.

"Ngọc Nhi, đừng khóc, anh Tô Vũ của cháu rồi sẽ trở về mà", Tô Dương cười nhẹ, một nụ cười hiếm hoi nở trên khuôn mặt ông.

"Anh ấy sẽ về thật sao, hu hu hu... Anh ấy sẽ trở về thật sao?", Tiêu Ngọc Nhi khóc nức nở, đôi mắt long lanh lóe sáng, tràn đầy sự mong đợi, tựa như thứ ra đi lần này là cả thế giới của cô ấy vậy.

"Nhất định sẽ trở về, đợi đến khi đó, thằng bé sẽ không giống bây giờ, trở thành một con người khác", Tô Dương xoa đầu Tiêu Ngọc Nhi, nhẹ nhàng nói.

Trên xe quân dụng, Tô Vũ trầm mặc, không nói câu nào, hắn đeo túi hành quân trên lưng, ôm gối ngồi lẻ loi trong một góc sáng sủa nào đó.

Hắn không để cho Tô Dương đến đưa tiễn, cũng không để cho Tiêu Ngọc Nhi đi theo, hắn sợ chia ly, sợ xa cách, hắn sợ đến khi đó bản thân sẽ hối hận, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lại phong cảnh bên ngoài, thế mà mình phải rời khỏi nơi bản thân đã sinh ra và lớn lên, nơi nuôi dạy mình suốt mười mấy năm.

"Tất cả ngồi xuống, chuẩn bị xuất phát!", Ngũ Bân đi tới quan sát một lần, ánh mắt rơi xuống mặt Tô Vũ, anh ta chỉ hừ một tiếng rồi đi: "Đóng cửa xe, chuẩn bị xuất phát!"

Mấy chiếc ô tô nặng nề chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng trên xe lại truyền ra tiếng khóc, tiếng chia tay đầy sầu bi vỡ òa ngay khi xe vừa chuyển bánh.

Tô Vũ vẫn ngồi co ro trong một góc.

"Nếu mình đã vào bộ đội, mình nhất định sẽ trở thành người lính mạnh nhất!"

Ô tô vừa lăn bánh, tiếng khóc trên xe cũng dần nhỏ đi, Tô Vũ ngồi trong góc, quan sát mấy tân binh trò chuyện với nhau, bọn họ vừa nói xong thì lại gục xuống ôm đầu khóc nấc lên.

"Khóc cái gì mà khóc! Còn chưa ra chiến trường mà đã khóc lóc om sòm như vậy, có còn là đàn ông không đó!", một người đàn ông ngồi ngoài cùng, sắc mặt hồng hào, gương mặt hơi điển trai, trừng mắt nhìn đám tân binh đang khóc nức nở, trên mặt thoáng hiện lên sự khinh thường: "Không có bản lĩnh thì đừng có đi làm lính, không biết mất mặt à? Đúng là lũ rác rưởi!"

Bị người nọ mắng, cả đám tân binh vừa thẹn vừa tức, nhưng lại không dám phản bác câu nào, chỉ cảm thấy thật xấu hổ, bọn họ đường đường là thanh niên trai tráng thế mà lại khóc thành như vậy, bọn họ không muốn thế, nhưng bọn họ cũng sợ hãi, cũng căng thẳng, cũng không nỡ rời xa gia đình.

Tô Vũ nhìn người nọ, mặt hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn ôm đầu gối, trầm mặc ngồi đó.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Thật không ngờ là mày cũng đến đây đó, đi cửa sau à?", Từ Vĩ liếc mắt nhìn Tô Vũ, vẻ mặt đầy khinh bỉ, anh ta là con trai của trưởng trấn, thân phận vô cùng cao quý, thành tích học tập ở trường lại chỉ đứng sau vài cái tên, nhưng anh ta biết rằng nếu muốn trở nên xuất sắc thì cần phải nhập ngũ, vào đó, con đường phát triển sẽ rất tốt, khi trở về mới có thể trở thành quan to chức lớn!

Anh ta thấy Tô Vũ cũng ngồi trên xe thì tỏ vẻ đầy khinh thường, dưới cái nhìn của anh ta, loại học sinh kém, thành tích học tập đội sổ, thậm chí còn bị trường học bắt buộc thôi học, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, còn ngang bướng hệt trâu như Tô Vũ hoàn toàn không thích hợp với quân đội, hắn còn không biết luồn cúi, chiều trên tốt dưới, thế nên chẳng thể lăn lộn ở đâu được.

Hắn có thể trở thành tân binh chắc chắn là nhờ vào đút phong bì, đi cửa sau, còn không thì là những người chiêu binh này bị mù mắt, nếu không sao mà bọn họ lại chọn loại lưu manh đầu đường xó chợ như Tô Vũ chứ?

"Mày có tin tao đấm mày đến phọt cứt không hả", Tô Vũ nhìn Từ Vĩ chằm chằm, không hề có chút nhường nhịn nào, Từ Vĩ ỷ mình là con trai của trưởng trấn nên thường xuyên bắt nạt Tiêu Ngọc Nhi, còn đánh nhau với Tô Vũ mấy lần, có một lần không hô hào gọi giúp đỡ thì đã bị Tô Vũ đánh cho mặt mũi bầm dập rồi.

Vài người xung quanh không nhịn được mà bật cười, bọn họ đều cùng một trấn với nhau, ai chẳng biết cái tính tình táo bạo của Tô Vũ chứ, hắn không sợ trời không sợ đất, cho dù là con trai của trưởng trấn, nếu chọc hắn thì cũng không đánh không tiếc tay, dẫu cho Từ Vĩ kiêu ngạo, nhưng khi đụng tới Tô Vũ còn phải đi đường vòng nữa là.

Gương mặt Từ Vĩ đỏ bừng, anh ta hừ một tiếng, dữ tợn trừng mắt nhìn Tô Vũ, nói: "Chuyện này tao nhớ kỹ rồi!"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Mẹ chồng cực phẩm
  • Peach Peach Loves Sugar 桃桃爱吃糖
Chương 3 HOÀN
Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 37-40
Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh
Đô Thị Cực Phẩm Y Thần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom