• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế Full (1 Viewer)

  • chuyen-tinh-hoc-vien-tinh-te-137

Chương 137: Kỳ nghỉ hè thoải mái của mọi người




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
88451.png

Xem ảnh 2
88451_2.png
Bạch Mặc vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn mặc bộ đồ gấu trắng vào, cho dù nó khiến Luân Hải cười đau bụng, khiến Nhan Lăng cười tới nỗi không đứng lên được, nhưng cậu vẫn mặc nó vào.



Tôi sợ cậu khó chịu nên cho phép cậu không cần đội cái đầu của con gấu, nhưng tôi lại đeo tai gấu lên cho cậu.



Nó làm cho Bạch Ngốc nhà tôi càng đáng yêu hơn, khiến tôi chỉ muốn ôm mãi không buông.



Bạch Mặc lúc nào cũng nói: Cậu là của tớ.



Thật ra tôi cũng muốn nói với cậu ấy rằng: Cậu cũng là của tớ, cho dù là ai cũng đừng hòng cướp cậu đi.



Chúng tôi chính là như vậy, chỉ có thể là của nhau, Kình Thiên nào đó, Tình Thánh gì chứ, ai cũng đừng hòng tranh Bạch Mặc với tôi.



“Cậu đã từng nói, nếu tớ là gấu thì có thể ngủ chung với cậu.” Bạch Mặc ngồi trong thùng, nói bằng cái giọng đầu tủi thân.



“Không được.” Tôi thoải mái nằm một mình trên giường, “Gấu bông ôm nóng thí mồ! Chờ tới mùa đông hãy nói.” “Mùa đông...” Cậu ấy lại thất thần, “Mùa đông...” “Mùa đông không phải vừa đúng lúc sao?” Tôi xoay người dưới ánh trăng mặt đối mặt nhìn cậu, “Mùa đông cậu mặc như vậy thì sẽ rất ấm áp.”



“Vậy bây giờ tớ cởi ra cũng được.” Cậu lại dùng ánh mắt nai con nhìn tôi.



Nghe tới chữ cởi tối liền trở nên căng thẳng.



Hiện tại tôi rất sợ Bạch Mặc cởi đồ.



“Cậu thành thật chút đi!” Tôi lập tức đề phòng, trong mắt cậu thoáng qua ý cười.



Tôi lo lắng nhìn cậu, “Nói...



nói chung, bây giờ cậu không được cởi nó ra!” Cậu mỉm cười, dưới ánh trăng, nụ cười đó trở nên vô cùng trong sáng, trong sáng như nụ cười của một đứa trẻ, lại giống như nụ cười của thiên sứ, ngây thơ hồn nhiên, trong lòng không có bất kỳ ý xấu nào, lại càng không có dục vọng.



Lúc này đây, cậu chính là Bạch...



Tôi nhìn khuôn mặt của cậu ấy được ánh trăng bao phủ mà thất thần.



Cái kẻ hùng hổ ở phiên điều trần, cái kẻ muốn đạp Kinh Thiện dưới chân, cái kẻ muốn chiếm lấy quyền lợi vượt trên Doanh trại đội đặc nhiệm, cái kẻ có dục vọng với tôi, là Mặc.



Khi cậu là Mặc, đôi mắt đen của cậu tựa như hổ đen vũ trụ, trở nên sau không thấy đáy như muốn hút hết mọi thứ xung quanh vào vực sâu thăm thẳm kia.



Mặc khiến tôi cảm thấy rất xa lạ, khiến tôi cảm thấy sợ hãi...



Bạch của tôi, từ khi nào đã biến thành Mặc rồi? Không lẽ Mặc vẫn luôn bị phong ấn sâu trong thế giới ảo kia, khi tới Học viện Tinh năng thì Mặc cũng được giải thoát, dần dần chiếm lấy Bạch, dần dần xuất hiện trước mặt tôi.



Rốt cuộc Học viện Tinh năng này có ma lực gì mà lại có thể mở ra phong ấn...



Tôi mơ hồ cảm giác được trời đã sáng bèn ngồi dậy.



Tôi nhìn sang Bạch Mặc trong thùng, cậu cũng đã mở mắt, từ từ bò ra khỏi thùng, sau đó đứng dậy.



Đột nhiên cậu mọc ra thêm hai cánh tay màu đen, thành bốn cánh tay.



Một Bạch Mặc khác từ sau lưng Bạch Mặc bước ra, cậu mặc bộ đồ gấu đen đứng bên cạnh Bạch Mặc.



Tôi nhìn hai người bọn họ hỏi: “Rốt cuộc hai người các cậu, ai mới là Bạch Mặc mà tớ biết?” Bạch Mặc gấu trắng nhìn sang Bạch Mặc gấu đen, Bạch Mặc gấu đen lại chỉ nhìn tôi.



“Bọn tớ đều là Bạch Mặc.” Bạch Mặc gấu đen nói.



Tôi nhìn Bạch Mặc gấu đen: “Vậy tại sao bây giờ cậu mới xuất hiện?” “Bởi vì tớ sắp tìm ra sự thật rồi.” Cậu vừa nói vừa đi về phía tôi.



“Sự thật gì?” “Rồi cậu sẽ biết thôi.” Cậu cúi xuống, hôn lên môi tôi, sau đó đè tôi ngã xuống giường.



Tôi muốn ngồi dậy, nhưng rồi lại phát hiện ra, mình không thể nào nhúc nhích được, còn Bạch Mặc gấu trắng vẫn ngơ ngác đứng đó, giống như cậu vốn dĩ không phải người mà chỉ là lớp vỏ bọc ngụy trang của Bạch Mặc gấu đen mà thôi.



Bạch Mặc gấu đen đặt tay lên ngực tôi, tôi bắt đầu thở không ra hơi.



Ngay lúc này, cậu liền cúi xuống hôn tôi, tấn công tôi bằng nụ hôn nồng cháy.



Bàn tay tràn ngập dục vọng ghì chặt tôi lên giường khiến tôi không thể nào cử động.



Tôi cuống lên, nhưng càng cuồng tôi lại càng không nhúc nhích được.



Cậu không ngừng hôn tôi, cắn môi tôi, cắn cổ tôi, cắn xương quai xanh tôi, cắn nút áo tôi...



“Bà cô già...” Một tiếng hét to đột ngột vang lên, xua tan tiếng thở dốc, Bạch Mặc gấu đen cũng biến mất, tôi lập tức bừng tỉnh.



“Thình thịch thình thịch.” Tim tôi đạp loạn xạ, gặp quỷ rồi...



không ngờ tôi lại mộng xuân thấy mình bị Bạch Mặc đè trên giường...



Tôi che khuôn mặt đỏ rực của mình, thực sự rất muốn đi chết, chuyện này không thể để Bạch Mặc biết được, nếu không cậu nhất định sẽ cười tôi mất, nhất định sẽ cho rằng tôi cũng muốn...



“A...”



Quả nhiên tôi vẫn nên đi chết thôi.



“Bà cô già.” Tiếng gọi này lại vang lên.



Tôi sững sờ, thì ra thật sự có người đang kêu bà cô già, là ai?! Ai đang kêu bà cô? Mà tiếng gọi này nghe quen tai thật đó! “Phiền chết mất.” Bên giường vang lên âm thanh lầm bầm nho nhỏ, thì ra là Bạch Mặc.



Cậu bò ra khỏi thùng, động tác giống hệt trong giấc mơ vừa rồi khiến mặt tôi đỏ lên không dám nhìn cậu.



Cậu nửa mê nửa tỉnh, lảo đảo bước tới mở cửa ban công, trong nháy mắt không khí nhẹ nhàng, thoải mái mang theo mùi mặn của biển lập tức tràn vào phòng.



“Là anh?!” Bạch Mặc trầm giọng nói.



“Xì, ngủ chung rồi cơ đấy.” Bên ngoài truyền tới giọng nói của Kinh Thiên, tôi đột nhiên nhớ tới một việc, hình như Kinh Thiên đã bắt tôi phải đi chạy bộ sáng.



Tôi lén lút xoay người kéo rèm cửa cạnh giường nhìn ra ngoài thì thấy Kình Thiên đang bay lơ lửng trước mặt Bạch Mặc, vươn tay kéo bộ đồ gấu trắng trên người Bạch Mặc: “Cậu đang mặc cái quỷ gì vậy?” Anh ta vừa cười mỉa vừa kéo nó.



“Anh tới đây làm gì?” Bạch Mặc hất tay anh ta ra.



“Tới gọi bà cô già đi chạy bộ...” Kinh Thiên đang định đi vào trong thì bị Bạch Mặc dùng cơ thể chặn lại: “Tiểu Linh thích ngủ nướng.” “Bà cô già! Tôi biết cô dậy rồi!” Kinh Thiên không quan tâm tới lời của Bạch Mặc mà gọi to, “Cô biết tôi không thích nhất là chờ đợi người khác! Dậy ngay!” Giọng điệu anh ta lúc này rất hung dữ, còn hung dữ hơn so với trước đây, giống như có ai chạm vào kíp nổ của anh ta vậy, như thể anh ta sắp nổ tung đến nơi rồi.



“Dậy ngay đây, dậy ngay đây!” Tôi buồn bực đứng dậy.



“Chắc không phải là cô đang không mặc quần áo đấy chứ?” Anh ta nói đầy trào phúng, “Xin lỗi nhá...



mới sáng sớm đã tới quấy rầy hai người...



Tôi nói chứ khẩu vị cô cũng nặng thật đó! Thích gấu lớn sao?” “Kinh Thiên, anh nói bậy cái gì đó!” Tôi tức giận lao ra ban công, thở phì phò phe phẩy vạt áo ngủ của mình, “Tôi có mặc đồ nhá! Tôi vẫn mặc đồ đàng hoàng nhá!”.



Kình Thiên nhíu mày nhìn tôi, Bạch Mặc lập tức ngăn cản tầm nhìn của anh ta, cả người cũng toát ra sát khí: “Không cho anh nhìn áo ngủ của Tiểu Linh!” “Hừ! Cũng đâu phải cô ta không mặc quần áo, mà coi như cô ta có không mặc đi nữa thì tôi cũng không thấy có hứng thú, phẳng như vậy.” Kinh Thiên ghét bỏ quay mặt sang một bên.



“Anh nói cái gì?!” Tay gấu của Bạch Mặc lập tức đập tới, Kình Thiên nhếch mép cười, nhẹ nhàng tránh ra, xoay người trên không trung, sau đó nhảy xuống ban công, lướt qua ngay bên cạnh Bạch Mặc, đi vào phòng chúng tôi.



“Anh định làm gì?!” Bạch Mặc xoay người định kéo anh ta lại, Kình Thiên lại thoắt cái tránh được, bước vào phòng, nhìn giường tôi.



Bạch Mặc đang định đi vào theo, Kinh Thiên đột nhiên búng tay “tách” một cái, cả người Bạch Mặc liền lơ lửng giữa không trung, căn bản không thể nào tới gần Kình Thiên.



Rốt cuộc dây thần kinh của Kình Thiên bị chập ở đâu vậy, cứ nhất quyết phải vào phòng chúng tôi cho bằng được?! Hơn nữa, dù sao đây cũng là phòng của con gái, anh ta làm vậy không thấy xấu hổ sao!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chuyện Tình Học Viện Tinh Tế
Chuyện tình con tó
  • Chim câu biển (海的鸽子)
Phần 7 END
Câu chuyện tình yêu giữa mùa hè

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom