• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Chiến Thần Lưu Manh - Trần Thanh (2 Viewers)

  • Chương 623-630

Chương 623: Quay lại nghề cũ, khôi phục doanh trại quân đội

Thần sử nói ra tất cả các cứ điểm của Vu Thần giáo ở thành phố Nam Hải, cùng ngày, nhóm người Long Tổ và Trần Thanh đều tiêu diệt hết tất cả những cứ điểm này.

Mà lần chiến đấu này cũng khiến cho nhóm người Nam Cung Yến và Tật Phong trưởng thành ơn không ít, bởi vì Trần Thanh để cho bọn họ không dùng đến súng ống, chỉ dùng vũ khí lạnh.

Cũng may mà những cứ điểm này không giống với Hồ Kiều Than lúc trước, có rất nhiều súng ống, bọn họ cũng hành động được vô cùng thuận lợi.

Mặc dù đã giải quyết hết tất cả các cứ điểm ở thành phố Nam Hải, nhưng đám người Trần Thanh cũng không vui vẻ gì cho lắm.

Bởi vì căn cứ trong lời nhắn nhủ kia của thần sử, thì kế hoạch tỉnh thần này chính là để khôi phục lại thần linh, giống như tế đàn ở Hồ Kiều Than, khắp nơi trên cả nước còn tám tòa, đều đốt cháy một cô gái có cơ thể cực âm, cùng với bốn người đàn ông có thân thể cực dương khi bọn họ đang sợ hãi, dùng tro cốt để ngưng tụ thành một bình tinh hoa, bình tinh hoa sợ hãi này sẽ có người tới lấy, đưa tới trụ sở chính của Vu Thần giáo, chấp hành kế hoạch khôi phục thần linh.

Chuyện như thế, Trần Thanh cũng không có khả năng phân thân ra để đi phá hủy những cứ điểm này, chỉ có thể để Nguyên Thu dẫn người của Long Tổ đi làm.

Cũng may là người của Long Tổ phân bố ở khắp các nơi trong tổ quốc, rất có ưu thế trong những nhiệm vụ như thế này.

Sau khi trở lại biệt thự, Trần Thanh bắt đầu bố trí cho Hồ Minh Lộc, anh muốn biến nơi này trở thành một căn cứ vừa có thể công vừa có thể thủ.

Không sai, Trần Thanh đang muốn thử bố trí trận pháp mà lão già kia dạy cho anh.

Mặc dù anh không biết trận pháp này rốt cuộc có hữu dụng hay không, nhưng mà lão già kia nhất định sẽ không dạy mình mấy thứ vô dụng, có lẽ trận pháp này thật sự thần kì giống như ông ấy nói vậy.

Chỉ có điều, sau khi anh bố trí trận pháp xong rồi thì lại phát hiện thiếu một số thứ đồ, nếu như không có mấy vật này, căn bản là không có cách nào để khởi động trận pháp.

Ngay lúc Trần Thanh đang suy nghĩ có nên lừa gạt ít tài liệu từ tên nhà giàu Nguyên Thu kia không, thì Julia đột nhiên khóc lóc chạy vào từ bên ngoài, theo sau cô ta là đám người Nam Cung Yến.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”, Trần Thanh tỏ vẻ khó hiểu, vội vàng mở miệng hỏi.

“Trần Thanh, anh phải giúp em, em… Em gái của em… Em ấy bị người ta bắt cóc”, Julia vừa khóc vừa nói với Trần Thanh.

“Từ từ, em nói chậm lại một chút, sao em gái của em lại bị người ta bắt cóc được? Thực lực của người bắt cóc cô ấy mạnh đến mức nào chứ?”, Trần Thanh không thể tin nổi, bởi vì mặc dù sức chiến đấu của Iris chẳng ra làm sao cả, nhưng tốc độ chạy trốn cũng rất lợi hại, nếu như Trần Thanh không có mắt nhìn xuyên thấu thì sợ là lúc trước muốn bắt Iris cũng có chút khó khăn.

“Em gái em tới Nam Phi một chuyến, kết quả là bị bộ lạc ở đó bắt cóc, bên kia gọi điện thoại về, nói đưa mười xe lương thực và hai xe vũ khí đạn dược đến để trao đổi, nếu không thì sẽ giết con tin”, lúc này cảm xúc của Julia mới ổn định lại được một chút, mở miệng nói.

“Nam Phi? Sao lại chạy tới nơi xa như thế? Có biết cụ thể là nơi nào không?”, Trần Thanh nhướng mày, hỏi.

“Là ở bộ lạc Somtar, gần nước Brosso, nếu như muốn đuổi theo tới đó thì trước tiên phải bay qua Brosso, sau đó xuống máy bay thì lái xe tới bộ lạc Somtar”, Julia nghe Trần Thanh hỏi xong thì lập tức tỉnh táo, suy nghĩ rõ ràng nói.

“Em điều tra cũng kĩ càng thế nhỉ”, nghe Julia nói vậy, Trần Thanh liếc mắt nhìn, sợ là Julia này đã có dự định từ trước, muốn mình tự ra tay, nếu không thì cũng sẽ không điều tra rõ ràng như thế.

“Ông xã, nếu không thì anh đi giúp Julia đi, trong nước cô ấy có một mình, không thân thích gì, chúng ta là bạn của cô ấy, nếu như không giúp cô ấy thì cô ấy biết phải làm sao bây giờ”, lúc này Nam Cung Yến đột nhiên mở miệng khuyên.

“Vả lại, lúc hai chúng ta kết hôn còn chưa được hưởng tuần trăng mật mà, nhân dịp lần này ra ngoài coi như bù lại”, Nam Cung Yến nhìn thấy Trần Thanh không hề nhúc nhích gì, bèn tung chiêu lớn.

“Hưởng tuần trăng mật thì phải đi, nhưng mà ở bên Nam Phi cũng làm gì có chỗ nào hay để hưởng chứ, cái chỗ đó chiến tranh liên miên, hoàn toàn không có chút an toàn nào, nói không chừng một lúc nào đó lại có một quả tên lửa bay tới, chết thế nào cũng không biết.

“Với lại, quốc gia ở bên đó thay đổi quá nhanh, vô cùng hỗn loạn. Cho nên tới nơi đó căn bản là không được bảo vệ, chỉ có thể dùng thực lực của mình để nói chuyện”.

Nghe Nam Cung Yến nói muốn tới Nam Phi để hưởng tuần trăng mật, Trần Thanh lập tức giật nảy mình, vội vàng nói.

“Cái gì? Hỗn loạn như thế sao? Vậy…Vậy làm sao bây giờ? Nếu như anh đi thì có thể gặp nguy hiểm không, không được thì chúng ta thuê người đi giúp bọn họ một lần, không phải những người đó chỉ cần tiền sao? Cho bọn họ tiền luôn, bảo bọn họ trả người, như vậy hẳn là được nhỉ”, nghe Trần Thanh nói nơi đó đáng sợ như vậy, Nam Cung Yến lập tức bị dọa sợ, ôm lấy cánh tay Trần Thanh, vội vàng nói.

“Tiền? Ở nơi khác thì tiền đúng là đồ tốt, nhưng ở bên Nam Phi thì tiền chính là thứ khốn kiếp, lương thực và vũ khí đạn dược mới là trên hết. Nhưng mà đi đến chỗ đó, nếu như em muốn mua lương thực và vũ khí đạn dược cũng không phải là chuyện dễ dàng”.

“Còn nữa, với lòng tham của những người ở Nam Phi này, cho dù có gom hết tất cả mọi thứ cho bọn họ, sợ là bọn họ cũng sẽ không dễ dàng thả người, chắc chắn là sẽ đòi chúng ta nhiều hơn”.

Trần Thanh lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

Ban đầu, Huyết Lang của Trần Thanh chinh chiến khắp nơi trên thế giới, đương nhiên một nơi chiến tranh loạn lạc như Nam Phi chính là chỗ mà bọn họ thường xuyên ra vào, cho nên có thể nói là Trần Thanh hiểu rất rõ nơi ấy.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”, trong nháy mắt sắc mặt của Nam Cung Yến và Julia trở nên khó coi, nếu như đã nói như vậy rồi thì cho dù có đưa hay không đưa tiền cũng giống nhau cả, như vậy chỉ có một biện pháp, chính là nghĩ cách đi cứu viện.

“Mọi người cũng đã nghĩ tới thì cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, đi nghĩ cách cứu viện đi”, Trần Thanh thở dài một hơi, cuối cùng vẫn phải quay lại vùng đất kia, sau khi anh trở về đô thị, thì không có dự định quay lại nghề cũ nữa, nhưng tình hình bây giờ buộc anh phải làm vậy.

Chỉ có điều, nếu như bắt buộc phải nghĩ cách để cứu viện, đối với nhóm người Trần Thanh mà nói cũng không phải là chuyện khó, dù sao thì ai cũng đã từng trải qua cuộc sống trong quân đội rồi.

“Ông xã, em…”, trong lòng Nam Cung Yến lại thấy vô cùng xoắn xuýt, cô cảm thấy rất hối hận, cô sợ Trần Thanh đi rồi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Yên tâm đi bà xã, nếu như ở nơi đó, Huyết Lang của bọn anh mà dám nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất đâu”, trong mắt Trần Thanh mang theo vẻ tự tin, ngạo nghễ nói.

“Không sai, có bọn em ở đây, các chị cứ yên tâm đi”, lúc này, nhóm người Tật Phong cũng hùa vào theo, vẻ mặt hưng phấn nói.

Bọn họ càng khát vọng được xông pha chiến đấu với Trần Thanh một lần nữa, thể nghiệm nhiệt huyết chém giết kẻ địch, không ngờ rằng cuối cùng cơ hội này cũng đến, đương nhiên là bọn họ vô cùng phấn khích.

Chương 624: Dịu dàng như nước

Theo kế hoạch ban đầu của Trần Thanh, chỉ mang theo tiểu đội Huyết Lang là được rồi, nhưng Nam Cung Yến lại cứ nằng nặc đòi đi theo, nên Trần Thanh đành phải miễn cưỡng đưa Nam Cung Yến và Julia đi cùng.

Bốn người Tật Phong đã rời đi trước đội của Trần Thanh một bước, họ có đường dây riêng, dù sao nơi muốn đến cũng là vùng đất có loạn lạc chiến tranh như Nam Phi, chắc chắn phải chuẩn bị cho thật tốt, vì vậy bốn người bọn họ đã đi chuẩn bị.

Khi đến sân bay, ba người Trần Thanh đã đến phòng chờ hạng nhất, vốn dĩ ba người chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, dù sao cũng sắp phải lên máy bay rồi.

Nhưng ngay khi ba người vừa bước vào, thì gặp một người đàn ông mặc bộ đồ đi biển màu sắc sặc sỡ, đang ngồi trong nhà nhưng vẫn đeo một cặp kính râm to, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng và trên cổ tay còn có một chiếc vòng, nhìn bên ngoài có thể thấy giá trị cũng không hề rẻ, trên ngón tay của anh ta còn có một đê nhẫn màu xanh biếc, có vẻ như anh chàng này là một người giàu có.

Anh này không đi một mình, phía sau anh ta là hai người đàn ông mặc vest và đeo kính râm, nhìn thì biết ngay là vệ sĩ.

Ngay sau khi anh chàng này bước vào phòng chờ, anh ta chạy thẳng đến chỗ của Nam Cung Yến và Julia.

Anh ta đã sống trên đời nhiều năm như vậy rồi, cũng đã gặp qua biết bao nhiêu là người đẹp, nhưng chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như thế này, vả lại còn những hai cô, quả là hoàn hảo, cực phẩm trong cực phẩm mà.

“Hai người đẹp, không biết tôi có vinh hạnh được mời hai cô dùng bữa không?”, Nhậm Viễn mang theo nụ cười mà anh ta tự cho là đẹp trai ngời ngời bước tới trước mặt của Nam Cung Yến và Julia, sau đó mở miệng bắt chuyện.

“Cút!”, Nam Cung Yến và Julia cùng lúc thốt ra một chữ duy nhất với Nhậm Viễn.

Nam Cung Yến căn bản vốn là người rất lạnh lùng, chỉ khi ở trước mặt Trần Thanh, thì cô mới dịu dàng như nước, còn đối với người ngoài thì cô thật sự là một nữ hoàng băng giá.

Julia thì khác, thường ngày cô ta rất cởi mở, nhưng bây giờ em gái của cô ta đã bị bắt cóc, cô ta còn tâm trạng nào nữa? Hơn nữa, Trần Thanh đang ở gần đây, cô ta không thể để anh nghĩ rằng cô ta là một người phụ nữ tùy tiện được.

Nhậm Viễn vừa nghe thấy điều này, anh ta đã vô cùng sửng sốt, anh ta không ngờ rằng sẽ có người nói chuyện với mình như vậy, anh ta là ai chứ? Anh ta là đại đệ tử cấp cao nhất của Diêm đại sư, thường ngày đều được người khác nịnh nọt và tâng bốc, thế mà bây giờ có người bảo anh ta cút thì thật là hiếm thấy.

Nhậm Viễn không những không tức giận mà còn cảm thấy hứng thú, chuyến đi và người thú vị như vậy, thật sự là lần đầu tiên anh ta gặp, cho nên nhất định phải tìm hiểu kĩ một chút.

"Vậy để tôi tự giới thiệu lại một lần nữa. Tôi tên là Nhậm Viễn. Tôi là đại đệ tử cấp cao nhất của Diêm đại sư”, Nói đến đây, khuôn mặt của Nhậm Viễn chợt lộ ra vẻ tự hào, có thể thấy anh ta rất tự mãn về thân phận của mình, nhất định nghĩ rằng điều này có thể khiến hai cô gái lạnh lùng này nghe xong sẽ cực kỳ ngưỡng mộ anh ta.

“Còn không tránh ra nữa thì tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ”, sắc mặt Nam Cung Yến lạnh đi, sau đó nghiêm mặt lại và nói.

“Cái gì?”, nhìn thấy đối phương không có phản ứng gì khi nghe đến thân phận của mình, vẻ mặt của Nhậm Viễn đột nhiên thay đổi.

“Không phải chứ, ở chỗ này mà có thể gặp được đại sư Nhậm Viễn. Nhậm đại sư à, anh có thể xem bói giúp tôi được không?”, ngay khi Nhậm Viễn cảm thấy mình sắp nổi điên lên, thì có một tiếng thét chói tay truyền đến, sau đó một cô gái với vẻ ngoài khá xinh đẹp và thân hình cực kỳ bốc lửa vội chạy đến, nhìn Nhậm Viễn với vẻ ngạc nhiên và vui vẻ nói với anh ta.

"Nhậm đại sư, tôi đã nghe nói đến tên anh từ lâu rồi. Không ngờ lần này lại may mắn được đi cùng chuyến bay với anh. Không biết anh có thể giúp tôi xem bói một chút không?", Cô gái ấy nhìn Nhậm Viễn với sự ngưỡng mộ, gương mặt tràn đầy đợi chờ.

Cô ta biết rằng Nhậm Viễn này chỉ luôn xem bói cho những người giàu có và chưa bao giờ xem bói cho người thường, vì vậy cô ta đã tính đến chuyện bị từ chối nhưng vẫn muốn mạo hiểm một lần.

“Được chứ, gặp được nhau đương nhiên là duyên phận rồi. Không thành vấn đề, hơn nữa sẽ không lấy tiền của cô”, sự phiền muộn lúc này trong lòng của Nhậm Viễn cuối cùng cũng đã được giải tỏa, xem ra vẫn có người biết đến anh ta là đại sư.

Nghĩ đến đây, anh ta quay đầu lại nhìn Nam Cung Yến và Julia, chỉ thấy hai người phụ nữ này đang cười nói vui vẻ cùng một người đàn ông bên cạnh và không thèm để ý đến anh ta, điều này làm cho mũi của anh ta bắt đầu thấy khó chịu rồi.

“Cô gái, trong gia đình của cô chỉ có một người thân, không biết có đúng hay không?”, Nhậm Viễn thu lại ánh mắt, sau đó hướng ánh mắt về phía cô gái kia, lia mắt nhìn một vòng rồi cuối cùng lên tiếng.

"A...Nhậm đại sư, những gì anh nói quá chuẩn rồi. Tôi được ba tôi nuôi lớn, vì sinh khó nên lúc sinh tôi ra thì mẹ tôi đã qua đời rồi”, khi nghe những lời này của Nhậm Viễn, đôi mắt của cô gái ấy sáng lên, cô ta gật đầu lia lịa và nói.

“Còn nữa, sau khi trưởng thành thì cô đã trải qua một trận tai ương. Tai họa này hẳn là hỏa hoạn, không biết có đúng không?”, Nhậm Viễn vừa nghe lời cô gái ấy nói, thì khuôn mặt anh ta chợt lộ ra vẻ tự hào, rồi anh ta làm ra vẻ là một người rất ưu tú và nói với cô ta.

Giọng Nhậm Viễn nói càng lúc càng lớn, chỉ để thu hút sự chú ý của Nam Cung Yến và Julia, anh ta không tin, lẽ nào cái danh tiếng đại sư của anh ta lại có thể thua cái tên nhãi nhép bám váy kia sao?

"Trời ơi, Nhậm đại sư, anh nói chính xác quá rồi. Năm tôi hai mươi tuổi đã trải qua một trận hỏa hoạn. Nếu không phải tôi mạng lớn, thì chắc là đã không còn sống ở trên đời nữa rồi”, nghe thấy những lời Nhậm Viễn vừa nói, cô gái này nhất thời hoảng sợ và la to một tiếng, sau đó thì nắm chặt tay của Nhậm Viễn và nói với anh ta bằng thái độ vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ.

“Cô gái à, đừng kích động, bình tĩnh lại nào”, mặc dù Nhậm Viễn ra vẻ khuyên nhủ như vậy, nhưng trong lòng anh ta cực kỳ đắc ý, anh ta muốn cho mọi người trong phòng chờ này biết được anh ta lợi hại như thế nào.

Tiếng động ở đây đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, những người có khả năng mua vé máy bay ở khoang hạng nhất đương nhiên là những người không thiếu tiền, vả lại bọn họ cũng có người đã từng nghe đến danh tiếng của Nhậm Viễn.

"Oa, quả nhiên là Nhậm đại sư thật rồi. Không ngờ có thể ngồi cùng chuyến bay với Nhậm đại sư, thật là vinh hạnh quá”.

"Đúng vậy, cô gái đó thật là may mắn. Phải biết là bây giờ Diêm đại sư đã không ra tay nữa, nên tất cả đều sẽ do Nhậm đại sư xem tướng. Nghe nói chi phí để Nhậm đại sư trổ tài là hơn mười triệu đấy”.

"Mấy người không cập nhật tin tức gì cả. Bây giờ số tiền mười triệu đó căn bản cũng không mời nổi Nhậm đại sư đâu, Nhậm đại sư bây giờ xem tướng không còn nhìn vào tiền nữa, mà là dựa vào duyên”.

Mọi người xung quanh đều nhìn cô gái với vẻ ghen tị. Họ thực sự muốn lên xem thử, biết đâu chừng có thể được xem tướng miễn phí thì sao?

Chỉ có điều, hiện tại Nhậm đại sư đang xem tướng cho cô gái kia, quá trình đó không thể bị cắt ngang, cho dù bọn họ có vô cùng khát vọng cũng chỉ có thể ngồi yên tại chỗ.

“Ông xã, chuyện gì thế này? Anh ta thật sự biết xem tướng sao”, động tĩnh ở bên kia cũng hấp dẫn sự chú ý của Nam Cung Yến và Julia, cô bèn hiếu kì hỏi Trần Thanh.

Julia lại càng tò mò hơn, cô ta là người châu u, rất có hứng thú với nền văn minh của Hoa Hạ, mấy cái thuật xem tướng và phong thủy này cô ta cũng có nghe nói tới, chỉ cho rằng đó là thần thoại và truyền thuyết được bịa ra, không ngờ lại thật sự gặp được.

“Xem tướng? Hừ, các em có để ý trên cổ của cô gái kia có đeo một sợi dây chuyền, trong đó cài ảnh chụp của một người phụ nữ từ lâu lắm rồi không?”, Trần Thanh cười lạnh, đại sư cái gì chứ, đại sư lừa đảo mới đúng.

Chương 625: Một ngàn đồng, đổi chỗ đi

Nghe thấy lời nói của Trần Thanh, hai người phụ nữ lập tức nhìn về phía cổ của cô gái, đúng là đã phát hiện ra.

“Đúng vậy, nhưng cái này thì liên quan gì đến xem tướng?”, Julia khó hiểu hỏi, cô ta rất tò mò cái gọi là tướng thuật này là gì.

"Các em đã thấy rồi, vậy thì chắc cũng hiểu một cô gái thời thượng như cô ấy sẽ không bao giờ đeo những thứ không hợp thời trang ở trên người. Các em có nghĩ chiếc vòng cổ có một bức ảnh cũ rất thời trang không?", Trần Thanh lắc đầu rồi tiếp tục hỏi.

Hai người cùng lắc đầu, sự phối hợp này chắc chắn không hợp mốt mà còn rất quái lạ.

"Nếu đã như vậy thì tại sao cô gái này lại đeo một chiếc vòng cổ như vậy? Trừ khi người phụ nữ đó là người thân nhất của cô ấy, hơn nữa nhìn vào sự cũ kĩ của bức ảnh, có thể đoán được người này không còn sống nữa", Trần Thanh giải thích.

"Oa, hóa ra là thế? Tai nạn thì sao? Làm sao mới có thể thấy được?", nghe thấy Trần Thanh nói vậy, hai người bỗng nhiên mở to hai mắt, sau đó tò mò hỏi.

"Chuyện này còn đơn giản hơn. Nhìn cổ của cô ấy quấn một chiếc băng đô, nhưng lại có chỗ lộ ra ngoài, có phải là có vết sẹo không? Nếu có một chút kiến thức về y học, sẽ biết vết sẹo này là do bị bỏng, nhìn vào vết sẹo có thể biết vết sẹo này chưa lành được bao lâu, vì vậy nói nó có ở sau khi thành niên cũng không quá đáng. Đối với một người phụ nữ, suýt chút nữa bị hủy dung có phải là một tai nạn lớn hay không?"

Trần Thanh bất đắc dĩ mà giải thích.

Anh đã cùng lão già chạy khắp nơi từ khi còn nhỏ, không biết đã thấy bao nhiêu chuyện như vậy rồi, nếu anh muốn trở thành đại sư thì càng phải giống người này.

“Thì ra là thế, thật là đáng ghét, có muốn vạch trần bộ mặt thật của anh ta không?”, nghe Trần Thanh nói vậy, đột nhiên Nam Cung Yến hơi phẫn nộ, lập tức hỏi.

"Em có tin hay không, nếu bây giờ em đứng ra nói tên Nhậm Viễn kia là kẻ lừa đảo, chắc chắn sẽ không có người tin, nhất định sẽ bị chỉ trích. Loại chuyện như một người sẵn sàng đánh, một người sẵn sàng chịu đựng, cho dù em có đi lên nói cũng vô dụng, người ta sẽ nói em lo chuyện bao đồng”, Trần Thanh lắc đầu, không có cách nào quản được loại chuyện này.

“Vậy thì cứ mặc kệ đối phương nói dối sao?”, Nam Cung Yến hơi khó chịu, tức giận nói.

"Các vị hành khách, đi tới...", lúc này trên đài bắt đầu thông báo tin tức đăng ký chuyến bay của bọn họ, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu dẫn đường cho đám người Trần Thanh đi đăng ký.

Lập tức phải lên máy bay, đương nhiên Nam Cung Yến sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Còn Nhậm Viễn lại cảm thấy hơi đáng tiếc, vốn dĩ anh ta còn nghĩ sau một loạt hành động như vậy nhất định sẽ thu hút được sự chú ý của hai người đẹp này, không ngờ lại không có một chút phản ứng nào, điều này khiến Nhậm Viễn hơi chán nản. Bởi vì máy bay chuẩn bị cất cánh, anh ta không thể để lỡ lộ trình chỉ vì tán gái được.

Nhưng mà sau đó có một chuyện khiến Nhậm Viễn cảm thấy dễ chịu hơn, bởi vì anh ta không chỉ phát hiện ra người đẹp vừa rồi ngưỡng mộ anh ta đã lên chuyến bay mà anh ta đi, hai người đẹp tuyệt trần kia cũng đi lên chuyến bay này. Điều này khiến trong lòng Nhậm Viễn cảm thấy rất vui vẻ, đây không phải là cho anh ta một cơ hội sao?

Cần phải nắm bắt cơ hội, hai người đẹp tuyệt trần như vậy, hơn nữa có vẻ như là hàng còn nguyên vẹn, cực kỳ hiếm thấy.

Nghĩ đến đó, nước miếng của Nhậm Viễn cũng sắp chảy xuống.

Lúc này anh ta lên máy bay với tốc độ nhanh nhất, ba người Trần Thanh cùng nhau lên máy bay, điều khiến cả ba người bọn họ bất đắc dĩ là mặc dù ba người bọn họ ngồi cùng nhau, nhưng tên Nhậm Viễn lại ngồi ở bên cạnh bọn họ, cách có một lối đi.

Vốn dĩ Nam Cung Yến và Julia đã tính đến chuyện này rồi, Trần Thanh ngồi ở giữa, cả hai có thể ngồi ở bên cạnh anh.

Tuy nhiên, bên cạnh lối đi là cái tên khó ưa, Nam Cung Yến và Julia cũng không muốn ngồi cạnh cái tên này, cho dù có cách một lối đi cũng không được.

Cuối cùng, Julia chỉ có thể ngồi ở phía trong cùng, còn Trần Thanh ngồi ngoài cùng và Nam Cung Yến ngồi ở giữa, điều này khiến Julia ghét cái tên Nhậm Viễn này đến nghiến răng nghiến lợi.

Đương nhiên Nhậm Viễn không biết chuyện này, lúc này trong lòng anh ta cũng rất phiền muộn, còn tưởng rằng mình có thể gần gũi với người ta, nhưng không ngờ người ngồi bên cạnh mình lại là người đàn ông đi cùng với hai người đẹp này, mặc dù người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng mà đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn.

Ngay khi Nhậm Viễn đều dồn sự chú ý lên hai người đẹp, cô gái ngưỡng mộ Nhậm Viễn cũng đi tới, hiển nhiên là cô ta thực sự rất ngưỡng mộ Nhậm Viễn, vừa rồi cô ta còn chưa xem tướng xong, còn muốn biết hướng đi vận mệnh của mình.

Vì vậy, sau khi lên máy bay, cô gái đó đã đến thẳng chỗ của Nhậm Viễn.

Vốn dĩ cô gái không có ngồi cạnh Nhậm Viễn, dù sao cô gái đó vẫn là một người đẹp, van nài anh trai nhỏ một hồi, cuối cùng thì anh trai nhỏ cũng đỏ mặt đồng ý.

Sau đó, cô gái đó đã lấy được chỗ ngồi bên cạnh Nhậm Viễn như mong muốn.

“Nhậm đại sư, anh hãy giúp người ta nhìn xem vận thế năm nay của người ta như thế nào?”, cô gái không thèm để ý đến chuyện bây giờ Nhậm Viễn đã hoàn toàn bị Nam Cung Yến và Julia quyến rũ, mà nắm lấy cánh tay của anh ta, giọng nói thâm tình, chân thành vang lên.

“Sau khi xuống máy bay, tôi sẽ xem tướng cho cô một lần nữa”, Nhậm Viễn hơi nhíu mày rồi hất tay người phụ nữ ra, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Trần Thanh.

“Hả?”, Trần Thanh hơi sửng sốt một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

“Cho anh một ngàn đồng, đổi chỗ ngồi đi?”, Nhậm Viễn hoàn toàn không nhìn ra quần áo trên người Trần Thanh là nhãn hiệu gì, trong mắt chợt hiện lên vẻ khinh thường, sau đó từ trong túi lấy ra một ngàn đồng, kiêu ngạo nói với anh.

"Cút!"

Trần Thanh lạnh lùng nhìn Nhậm Viễn, sau đó phun ra một chữ.

Nhậm Viễn đã nghĩ đối phương sẽ quyết định đứng dậy đổi chỗ với anh ta, dù sao thì nhìn quần áo ở trên người của đối phương, e rằng cũng là một kẻ không có nhiều tiền, lúc này anh ta tốn một ngàn đồng để đổi chỗ ngồi thì chắc chắn đối phương sẽ rất biết ơn.

Nhưng mà anh ta không ngờ người này lại nói năng thô lỗ với mình như vậy, điều này khiến sắc mặt của Nhậm Viễn bỗng nhiên tối sầm xuống.

Kể từ khi trở thành học trò của Diêm đại sư, đây là lần đầu tiên có người thô lỗ với anh ta như vậy, trong lúc nhất thời, anh ta cảm thấy hơi không quen rồi sau đó cơn tức giận bùng lên.

Người đẹp không khách sáo với anh ta thì đó là đặc quyền của người ta. Anh là một người đàn ông, cho dù có đẹp trai đi chăng nữa thì điều đó cũng tuyệt đối không được phép.

“Nhãi ranh, anh có biết nếu nói chuyện như thế sẽ mang đến tai họa cho mình hay không”, đôi mắt của Nhậm Viễn u ám, nghiêm nghị nói.

"Thưa anh, mời anh hãy trở lại chỗ ngồi và thắt dây an toàn, máy bay sẽ lập tức cất cánh. Cảm ơn anh đã hợp tác", đúng lúc này, một nữ tiếp viên hàng không mặc đồ lụa đen đi tới, tức giận nói với Nhậm Viễn.

“Coi như là thằng nhãi anh may mắn”, nghe thấy lời nói của tiếp viên hàng không, Nhậm Viễn chợt chán nản mà nói.

Chương 626: Không sợ bị sa thải sao?

"Phải là anh may mắn mới đúng", Trần Thanh lắc đầu, tỏ ra hờ hững không quan tâm.

Không sai, nếu cô tiếp viên hàng không ấy không đổi chỗ ngồi xa cho Nhậm Viễn thì có lẽ kết cục đang chờ đợi anh ta sẽ rất thê thảm.

Không lâu sau đó, máy bay cất cánh.

Sau khi máy bay đã vững vàng, Nhậm Viễn lập tức tháo dây an toàn ra, đứng dậy lạnh lùng nhìn Trần Thanh, nói: "Vừa rồi anh nói cái gì đấy? Có ngon thì lặp lại nữa đi?"

Anh hơi nhíu mày, rõ ràng thằng ôn này đang kiếm chuyện đây mà.

"Anh bị điên à? Chưa uống thuốc hay sao?", ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Trần Thanh tháo dây an toàn ra rồi ấn nút gọi.

"Chào quý khách, xin hỏi anh cần gì ạ?", một nữ tiếp viên hàng không cao ráo có khuôn mặt ngọt ngào đi đến, nhẹ nhàng hỏi.

"Gọi quản lý đến đây một lát, ở đây có một tên điên làm phiền chúng tôi", Trần Thanh nhìn lướt qua Nhậm Viễn đang đứng bên cạnh trừng mình, nói thẳng.

Nhậm Viễn sửng sốt, hoàn toàn không ngờ người này lại xử sự thế này. Điều này làm cho anh ta cực kỳ kinh ngạc vì hướng đi hoàn toàn không xảy ra như mình dự đoán.

"Thưa quý khách, mời anh trở lại vị trí của mình, nếu như anh cần gì thì có thể gọi tôi, nhưng xin đừng quấy rầy những hành khách khác, cảm ơn sự phối hợp của quý khách", nét mặt của tiếp viên hàng không không thay đổi, vẫn hòa nhã mỉm cười khuyên Nhậm Viễn.

"Anh có hiểu phép tắc gì không vậy? Làm cái gì thế? Đi học bị bắt nạt cũng đòi mách giáo viên sao? Hay là về nhà tìm bố mẹ, tưởng mình còn đi học à? Anh bảo họ "phạt" tôi thử xem!", nghe cô ấy nói vậy, Nhậm Viễn không để ý đến mà cười lạnh, tiếp tục nói với Trần Thanh.

"Thưa quý khách, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, xin hãy dừng việc quấy rầy hành khách khác lại ngay, nếu không quản lý trên máy bay của chúng tôi buộc lòng áp dụng biện pháp an ninh với anh", mặc dù nụ cười trên gương mặt cô tiếp viên vẫn còn nhưng đã có chút khó coi.

"Hừ, cô làm thử xem? Cô có biết tôi rất thân với ông tổng của công ty hàng không các cô không? Hơn nữa, nếu lát nữa trên chiếc máy bay này xảy ra sự cố gì thì các cô tìm ai để giải quyết? Có tin tôi bỏ xó đó không?", Nhậm Viễn kiêu căng đe dọa.

Lời nói của anh ta khiến cho cô tiếp viên nhíu mày, những hành khách xung quanh cũng nghe thấy, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.

Họ đang ở trên máy bay, nếu máy bay xảy ra sự cố gì thì chẳng phải các hành khách như họ sẽ bị liên lụy sao? Dù gì cũng đang ở trên độ cao mười ngàn mét, lỡ như có chuyện không may thì ai cũng đừng hòng thoát nạn.

Trần Thanh lắc đầu, người này đúng là đần độn, ra oai cũng được, ngạo mạn cũng thế, nhưng chẳng lẽ có cái óc cũng không chịu mang?

Đang ở trên máy bay cao mười ngàn mét đấy trời ạ, bất cứ vấn đề nào đều sẽ bị nghiêm túc xử lý.

Vậy mà cái tên này lại nói thế ngay trước mặt mọi người, có lẽ kết cục sẽ thảm lắm đây.

Nữ tiếp viên hàng không nghe vậy thì hơi dè chừng, lặng lẽ ấn thiết bị báo động trong tay.

Chẳng mấy chốc, hai nhân viên quản lý cao to đi đến, cô ấy thì thầm chuyện vừa rồi cho hai người. Vừa nghe xong, nét mặt họ trở nên nghiêm túc, cảnh giác nhìn Nhậm Viễn.

"Thưa quý khách, anh đang đe dọa chúng tôi, làm quấy nhiễu trật tự nơi công cộng, gây khủng hoảng cho các hành khách, xin hãy rút lại lời nói của mình, nếu không chúng tôi sẽ bắt giữ anh theo luật", một nhân viên quản lý lạnh lùng nói với anh ta.

Thấy hai người họ đứng ra, trong lòng Nhậm Viễn chột dạ nhưng vẫn không cho là mình sai nên vẫy tay, hai tên vệ sĩ ở đằng sau lập tức đứng dậy chắn trước mặt anh ta.

"Anh muốn làm gì? Anh đang hành động như một băng nhóm tội phạm đấy, chúng tôi sẽ bắt giữ anh!", hai nhân viên quản lý thấy tình hình như vậy thì lòng chùng xuống, rút dùi cui điện trong tay ra, bật công tắc rồi đột nhiên xông về phía hai vệ sĩ của Nhậm Viễn.

Trần Thanh biết rõ hai tên vệ sĩ kia đều là người quen đấm đá, nếu chống lại trực diện thì hai nhân viên quản lý không thể nào là đối thủ của họ.

Vì vậy, hai tay vệ sĩ đang chuẩn bị đánh trả thì đột nhiên cảm giác nửa người mình tê dại, không thể kiểm soát.

Hai nhân viên quản lý không rõ là chuyện gì nhưng vẫn chạm dùi cui điện vào hai người kia, làm cho họ bị giật điện đến cứng người.

"Mấy...Mấy người làm gì vậy hả? Tôi nói cho mấy người biết, tôi rất thân với ông tổng của công ty hàng không mấy người đấy, dám làm gì tôi à, có tin tôi khiến mấy người bị sa thải không?", thấy dáng vẻ thê thảm kia của hai tên vệ sĩ mình mang đến, Nhậm Viễn tức khắc hốt hoảng, dữ tợn đe dọa hai nhân viên quản lý.

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó dùng tốc độ nhanh nhất thúc chân vào bụng Nhậm Viễn, sau đó chạm dùi cui điện vào ngay khi anh ta cúi người xuống.

"Á...Á..."

Nhậm Viễn bị giật điện run rẩy cả người, hai mắt trợn trắng, trong miệng chỉ có thể phát ra âm tiết vô nghĩa.

Cả tâm trí anh ta đều chìm trong nỗi sợ hãi.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ mấy người kia không sợ bị sa thải hay sao?

Rốt cuộc là sai ở chỗ nào vậy?

Tại sao kết quả lại thành thế này chứ?

Nhậm Viễn suy nghĩ nát óc những vẫn không rõ, cứ thế đờ người ra trong khi vẫn nghi vấn đặt câu hỏi.

Nam Cung Yến và Julia không biết nên nói gì, vốn dĩ hai người còn nghĩ rằng Trần Thanh sẽ dũng mãnh ra tay dần cho tên Nhậm Viễn này một trận, vì với thực lực của anh mà muốn trừng trị Nhậm Viễn thì thật sự không còn gì đơn giản hơn.

Thế mà Trần Thanh chỉ nói mấy câu thôi đã có thể gài anh ta vài tròng, quả là đáng sợ mà.

"Trần Thanh, nghe Nhậm Viễn này nói thì có vẻ anh ta quen biết với ông tổng công ty hàng không của họ đấy, chẳng lẽ hai nhân viên quản lý và cô tiếp viên này không sợ bị sa thải sao?", Nam Cung Yến khó hiểu hỏi anh.

"Tên ngu ngốc này nói ra những lời như thế trên máy bay, nhân viên quản lý không bắt anh ta thì bắt ai? Lời đe dọa của anh ta mà đem so với mạng sống thì có là gì đâu? Nếu cứ để mặc tên này xằng bậy thì hậu quả họ phải chịu không đơn thuần chỉ là bị sa thải mà còn là máy bay gặp sự cố. Nếu em là họ, em sẽ chọn cái nào?"

Trần Thanh dang hai tay ra, bất đắc dĩ nhìn Nam Cung Yến và Julia.

"Vả lại, nếu ra tay đánh tên ngu ngốc này ngay trên máy bay thì mặc dù anh có cách thoái thác nhưng cũng sẽ rất phiền toái, mà vừa hay tên này tự ăn nói ngông cuồng nên cũng cho anh cơ hội", Trần Thanh nói tiếp.

"Anh đúng là xấu xa, không ngờ lại dùng cách đó đấy!", nghe những lời này của Trần Thanh, Nam Cung Yến và Julia đều vô cùng bội phục. Dùng cách đơn giản nhất để xử lý chuyện phức tạp, rất phù hợp với lối kinh doanh của doanh nhân.

"Anh xấu xa như vậy mà không làm doanh nhân thì quá tiếc!", Nam Cung Yến đùa.

"Cái này không phải xấu xa mà là thông minh!", Trần Thanh trợn mắt nhìn cô, buồn bực phản bác.

Chương 627: Thật sự là vả mặt quá đau

Không còn bị Nhậm Viễn quấy rầy, cả chặng đường cực kỳ yên tĩnh, khoang hạng nhất đúng là rất dễ chịu, nhất là trên loại máy bay hàng không quốc tế này. Nếu phải ngồi ở khoang phổ thông mười mấy tiếng đồng hồ thì thật sự quá mệt mỏi, may mà ghế ngồi trong khoang hạng nhất có thể điều chỉnh thành giường nằm.

Tuy nhiên, với thực lực của Trần Thanh và hai cô gái thì cho dù có phải ngồi mười mấy tiếng cũng không thành vấn đề.

Cô gái định xin Nhậm Viễn xem tướng giúp mình hoàn toàn ngỡ ngàng, không ngờ lại gặp phải loại chuyện thế này, nhưng cô ta không dám gây sự với bọn Trần Thanh vì đến cả một đại sư như Nhậm Viễn cũng phải chịu thua cơ mà, cô ta không muốn bị còng tay theo đâu.

Suốt chuyến bay đều bình lặng, mười mấy giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay Brosso. Nhóm ba người Trần Thanh đi xuống, tình cờ nhìn thấy nhân viên quản lý đang áp giải Nhậm Viễn xuống, bộ dạng bây giờ của anh ta cực kỳ tiều tụy, rõ ràng là bị còng tay suốt mười mấy tiếng đồng hồ cũng không vui vẻ gì.

Khi nhìn thấy Trần Thanh và hai cô gái, trong mắt Nhậm Viễn hiện lên vẻ phẫn nộ và oán hận, cứ nhìn chòng chọc vào anh. Vốn đến đây để hưởng thụ nhưng cuối cùng lại bị áp giải mà tới, Nhậm Viễn thầm thề trong lòng rằng nhất định phải báo thù.

"Chúng ta đi thôi, loại người như vậy không đáng để thương hại", thấy cảnh này, Trần Thanh giữ Nam Cung Yến lại, dẫn hai người ra sân bay.

Sau khi ra ngoài, ba người còn chưa đứng được một lúc thì có một chiếc xe việt dã đen tuyền chạy đến, lái xe là một người đàn ông trung niên.

"Nào, lên xe thôi", thấy người đó, anh lập tức nở nụ cười, đồng thời nhét vali vào trong cốp xe.

"Ông ấy là?", Nam Cung Yến nghi hoặc hỏi, đây là ai vậy?

"Chị dâu, em là Tật Phong đây", khi cô hỏi câu đó, tài xế trung niên nhoẻn miệng cười làm lộ ra hàm răng vàng khè, nói.

"Tật Phong? Sao cậu lại biến thành thế này? Tôi không nhận ra được cậu luôn!", nghe thấy giọng của Tật Phong, cuối cùng Nam Cung Yến mới tin đó là cậu ta. Cô rất tò mò tại sao cậu ta lại có thay đổi lớn đến vậy.

Julia thì không thấy kỳ lạ, vì lúc đầu khi gặp những người này cô ta đã được thấy quá nhiều điều thần kỳ ở họ.

"Chị dâu, tạm thời chúng em không được để ai biết mình tới đây nên đành phải cải trang, thế này thì cho dù gặp phải người quen thì cũng không sao cả", Tật Phong cười nói.

"Trần Thanh, làm sao anh biết đó là Tật Phong? Nếu cậu ấy không lên tiếng thì em cũng không nhận ra", Nam Cung Yến tò mò nhìn Trần Thanh.

"Bọn anh là chiến hữu có thể giao phó mạng sống cho nhau, dù cậu ta biến thành dáng vẻ kỳ lạ hơn thì anh vẫn có thể nhận ra thông qua một số chi tiết", anh mỉm cười, mối quan hệ của họ đã thân thuộc đến mức không phải chỉ dựa vào mắt để nhận biết, nhiều khi đó còn là một loại trực giác.

"Hai người nắm rõ nơi này lắm sao?", cô biết Tật Phong và những người khác đến đây trước để chuẩn bị, thấy Trần Thanh lộ ra vẻ hoài niệm khi xe đi qua các con đường thì tò mò hỏi.

"Coi như là thế đi, anh từng làm vài nhiệm vụ ở đây", anh rời mắt sang chỗ khác, trả lời.

Nơi này là thành phố M, thủ đô của đất nước Brosso. Cả con đường, thôn xóm và kiến trúc ở hai bên đường đều bộc lộ sự thê lương và thảm thiết, đâu đâu cũng là dấu vết chiến tranh, thậm chí thỉnh thoảng họ còn có thể nghe thấy tiếng đại bác, nếu là ở nước Hoa thì tuyệt đối không thể thấy được.

"Đằng trước có người cầm súng và đạn cối kìa!", giữa lúc đó, Nam Cung Yến đột nhiên chỉ vào hai người da đen đang xách súng côi trên con đường ở phía đối diện, một người khác thì ôm cây súng máy, trên người treo không ít lựu đạn, nhìn hoàn toàn không giống như đạo cụ, chắc chắn là hàng thật.

"Vợ ơi, cái này bình thường lắm, nhưng đừng lo, anh nhất định sẽ bảo vệ các em", nói rồi Trần Thanh vỗ vỗ Tật Phong đang ngồi lái xe ở đằng trước.

Cậu ta hiểu ý, lập tức từ phía trước lấy hai cái huy hiệu ra đưa cho anh.

"Vợ, Julia, hai người cầm đi, lỡ chúng ta có lạc nhau, hai người gặp phải nguy hiểm thì đưa vật này cho đối phương xem", vừa nói, anh vừa đưa hai chiếc huy hiệu cho hai người.

"Đây là?", nhận lấy hai chiếc huy hiệu, Nam Cung Yến và Julia nghi hoặc hỏi.

Trên huy hiệu chỉ có một con sói màu đỏ, ngoài nó ra thì không còn gì khác.

"Đây là huy hiệu thường được sử dụng trong tổ chức Huyết Lang bọn anh, hai em cầm đi, nếu dùng nó thì chín mươi phần trăm sẽ được cứu đấy", Trần Thanh mỉm cười, kiêu ngạo nói.

"Chín mươi phần trăm? Vậy mười phần trăm còn lại thì sao?", nghe anh nói vậy, trái tim Julia run lên, vội vàng hỏi.

"Mười phần trăm còn lại là nhân tố không xác định, vì ở đây mỗi ngày đều xảy ra trò đổi thủ lĩnh, anh cũng không biết mấy tay thủ lĩnh mới có biết Huyết Lang hay không, lỡ như không thì sẽ nguy hiểm lắm", Trần Thanh hơi bất đắc dĩ.

Thật ra còn có một nghĩa khác nữa, ở đâu cũng có mặt tốt mặt xấu, mặc dù hơn chín mươi phần trăm thế lực tại thành phố này đều có mối quan hệ hữu hảo với Huyết Lang, nhưng còn một số thế lực chưa biết họ hoặc mới xuất hiện thì Huyết Lang không nắm rõ cụ thể, có lẽ bọn người này sẽ xem họ là kẻ địch.

"Các anh ở đây lợi hại thế sao?", Nam Cung Yến nghe xong lời anh nói thì hơi phấn khích, nếu nơi này an toàn đối với Trần Thanh thì có phải cô có thể xem đây như một chuyến du lịch rồi không?

Không những thế, là chuyến du lịch tuần trăng mật đấy!

Nghĩ đến đây, cô hơi thẹn thùng nhìn Trần Thanh.

Đương nhiên anh cũng cảm nhận được ánh mắt của vợ mình, điều này làm cho lòng anh nóng như lửa đốt.

"Ầm!"

Vừa lúc đó, đạn cối bùng nổ ở phía trước cách xe bọn họ không xa, Tật Phong nhanh chóng đạp thắng phanh xe lại rồi thoăn thoắt xuống xe, mở cửa ra làm chỗ núp, trong tay xuất hiện một cây súng trường bán tự động.

"Đằng sau thùng rác bên trái một trăm mét phía trước, sau rèm cửa đỏ hướng hai giờ", đôi mắt Trần Thanh hiện lên vẻ lạnh lùng, không ngờ có kẻ dám cản xe anh lại, lại còn trong lúc vợ anh cũng đang ở đây nữa. Vừa mới nói với hai cô gái rằng chín mươi phần trăm thế lực nơi này đều hữu hảo với họ, giờ thì đụng phải mười phần trăm còn lại, thật sự là vả mặt quá đau.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Tật Phong nhanh chóng bắn hai phát súng về hướng hai giờ, bắn xong, cậu ta đứng dậy thu súng, lên xe tiếp tục lái về phía trước.

Nam Cung Yến và Julia bị hành động của Tật Phong làm cho kinh ngạc, vậy là xong chuyện rồi sao?

Quả là vậy, khi xe đi, họ vừa lúc nhìn thấy đằng sau thùng rác có một kẻ ngã xuống đất, còn người nấp sau rèm cửa tầng hai thì không thấy đâu.

Sắc mặt của Nam Cung Yến và Julia trở nên khó coi, vì kẻ đó bị bắn ngay đầu, dáng vẻ trông rất kinh tởm.

Chương 628: Lục địa Nam Phi

“Đây là những chuyện xảy ra hằng ngày ở các khu vực bị chiến tranh tàn phá, nếu đã tới đây thì phải làm quen mới được”, nhìn hai người như vậy, mặc dù Trần Thanh hơi đau lòng, nhưng cũng không an ủi quá nhiều.

Dù sao sau này bọn họ còn phải ở lại đây một thời gian ngắn, phải để hai người họ thích ứng với hoàn cảnh ở đây mới được.

“Tật Phong, cắm cờ lên đi”, nhìn sắc mặt hai người họ đều không tốt, Trần Thanh sợ rằng sẽ lại có mấy quả rocket không có mắt bay về phía xe của bọn họ, nên trực tiếp nói với Tật Phong.

“Vâng, đại ca”, nghe Trần Thanh nói vậy, Tật Phong gật đầu, móc một lá cờ trong ngực áo ra, ló người ra, cắm cờ vào cạnh kính chắn gió.

Đó là một lá cờ màu đỏ, phía trên thêu hình chó sói, trông rất dũng mãnh.

Quả nhiên, sau khi cắm cờ lên, dọc đường, xe bọn họ đi vô cùng suôn sẻ, không bị ai bắn lén nữa.

Rất nhanh, xe đến một khách sạn ở trung tâm thành phố. Nhìn từ bên ngoài, khách sạn này cũng không phải loại đặc biệt sang trọng, nhưng sau khi đi vào, Nam Cung Yến và Julia lập tức hưng phấn.

Bởi vì đồ trang trí bên trong thật sự quá xa hoa. Lâu nay vẫn chỉ thấy những bức tường đổ nát, bây giờ mới thấy được một kiến trúc hoàn chỉnh, sang trọng, khiến người ta thích thú như vậy, hai người rất vui vẻ.

“An ninh của khách sạn này thế nào?”, Nam Cung Yến và Julia nhìn nhau rồi mở miệng hỏi.

Hai người cũng không muốn đang ngủ lại bị người ta chĩa súng vào đầu. Dù sao thì thời gian vừa rồi, chuyện này xảy ra quá nhiều, nơi này thật sự quá hỗn loạn, hai người đều không dám tin tưởng.

“Yên tâm đi, khách sạn này do một người giàu có vô cùng nổi tiếng ở đây xây dựng, bất kể là quân đội chính quy hay quân nổi loạn cũng đều không dám đến khách sạn của ông ấy gây chuyện, cũng không có ai dám đánh đến đây”, Trần Thanh cười nói.

Nghĩ đến ông già vóc người thấp bé mà cái gì cũng thích lớn đó, Trần Thanh lập tức cười lên.

“Ông ấy tên La Sâm, là một doanh nhân. Thứ gì ông ấy cũng dám kinh doanh, hơn nữa, ông ấy vận chuyển hàng hoá khắp lục địa Nam Phi, không có nơi nào ông ấy không dám đến”, Trần Thanh giải thích tiếp.

“Ông ấy có nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ không sợ bị cướp sao?”, nghe Trần Thanh giải thích, Julia bật thốt lên. Dù sao lục địa Nam Phi cũng là nơi hỗn loạn như vậy, chuyện bị cướp không phải rất bình thường sao?

“Sẽ không có ai ngu đi cướp của ông ấy cả, vì nếu ông ấy xảy ra chuyện, thì toàn bộ Nam Phi sẽ tê liệt. Lục địa Nam Phi có một câu nói được lưu truyền rộng rãi: Nam Phi có thể không có bất kỳ ai, nhưng nhất định phải có La Sâm. Như vậy đã đủ cho thấy tầm quan trọng của ông ấy”, Trần Thanh lắc đầu, vô cùng khẳng định nói.

Bởi vì La Sâm đã từng bị bắt cóc một lần, mà lần đó có thể nói là lần bạo loạn lớn nhất toàn bộ lục địa Nam Phi. Gần như tất cả các nước đang có chiến tranh và các nước không có chiến tranh cũng đều bị cuốn vào. Lần đó, người bắt cóc La Sâm bị tra tấn suốt mười mấy ngày mới chết, mà trong tình trạng rối loạn đó, mấy trăm ngàn người cũng chết do ảnh hưởng.

Từ đó trở đi, toàn bộ lục địa Nam Phi, không ai dám dòm ngó La Sâm nữa. Cho dù thật sự có người có ý tưởng hay kế hoạch bắt cóc ông ta, cũng sẽ bị người ngoài ngăn chặn, thậm chí bị tố giác, kết cục cuối cùng vô cùng thê thảm.

Thật ra thì nguyên nhân cũng vô cùng đơn giản, đội buôn của La Sâm nắm trong tay hơn sáu mươi phần trăm hoạt động thương mại của cả lục địa Nam Phi. Nếu ông ta xảy ra chuyện, thì việc kinh doanh quốc tế của ông ta cũng sẽ dừng lại. Như vậy không bạo loạn mới lạ.

Đúng lúc đó, cửa khách sạn bị đẩy ra, một đoàn người nối đuôi nhau đi vào, người đi đầu lại là Nhậm Viễn đã bị nhốt lại. Điều này khiến cho mấy người Trần Thanh đang chuẩn bị làm thủ tục nhận phòng sửng sốt.

Xem ra Nhậm Viễn này cũng có chút bản lĩnh, mới nhanh như vậy mà đã được thả ra, hơn nữa chỉ chậm hơn bọn họ một bước mà thôi.

“Thằng nhãi, mày giỏi lắm. Nhớ đấy, nhất định phải đàng hoàng ở trong khách sạn, một khi mày ra ngoài, vậy thì, bùm…”, Nhậm Viễn liếc thấy Trần Thanh, lập tức bước nhanh tới, mặt đầy giận dữ nhìn anh, rồi miệng anh ta bắt bước một tiếng nổ.

“Bùm một tiếng, đầu mày sẽ bị nổ tung, ha ha…”, Nhậm Viễn cười như điên, uy hiếp Trần Thanh.

Thù hận của anh ta với Trần Thanh bây giờ khiến anh ta quên mất bên cạnh còn có hai cô gái sắc nước hương trời.

“Ngu ngốc”, Trần Thanh lạnh lùng nói, rồi bảo Tật Phong làm thủ tục nhận phòng.

“Cho tôi một phòng tổng thống ở đây đi”, thấy Trần Thanh không để ý tới mình, mặt Nhậm Viễn tức khắc lộ ra vẻ giận dữ, vỗ một tấm thẻ ngân hàng lên bàn, hung hăng nói với nhân viên lễ tân.

“Xin lỗi anh, phòng tổng thống đã được đặt, bây giờ chỉ có phòng giường lớn thôi”, hiển nhiên tư chất của nhân viên lễ tân vô cùng cao, cô ấy trực tiếp dùng tiếng Hoa Hạ nói chuyện.

“Cái gì? Cô bảo tôi ở phòng giường lớn ấy hả? Có lầm không đấy? Có biết tôi tới làm gì không? Là ông chủ của các người tự mình gọi điện thoại, mời tôi sang đây xem bệnh, cô lại đối xử với tôi vậy sao? Có tin tôi gọi một cuộc điện thoại, sẽ khiến cô cuốn gói cút khỏi đây không?”, Nhậm Viễn nghe xong, phát giận tại chỗ, chỉ cô nhân viên lễ tân mà quát lên.

“Anh à, thật sự xin lỗi, quả thật phòng tổng thống đã được đặt trước hết rồi. Hơn nữa, ông chủ của chúng tôi cũng không bảo chúng tôi để dành phòng tổng thống cho anh. Vậy nên, vô cùng xin lỗi anh” mặc dù ngoài miệng cô lễ tân cực kì khách khí, nhưng giọng lại rất kiên định.

“Được, được lắm, vậy tôi đi đây. Nếu ông chủ các người trách tội thì cũng không phải vấn đề của tôi, tôi đã tới nhưng lại chịu đãi ngộ bất công. Hơn nữa các người cũng đừng mong mời tôi đến khám bệnh nữa, ông chủ của các người sống chết thế nào cũng không liên quan đến tôi”, giọng Nhậm Viễn ngày càng lớn, hiển nhiên là vô cùng bất mãn với việc mình bị đối xử như vậy.

“Thưa anh, xin hãy dừng bước, đợi tôi gọi điện thoại”, nhân viên lễ tân nhìn thấy đối phương có vẻ không nói dối, nhất thời cô ấy hơi dao động. Lỡ như người này nói sự thật, vậy thì kết cục của cô ấy sẽ vô cùng thê thảm.

“Giờ cô gọi luôn đi”, Nhậm Viễn hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, rồi đặt mông ngồi xuống ghế salon cạnh quầy lễ tân, dùng ánh mắt u ám nhìn Trần Thanh.

Sau khi nghe Nhậm Viễn nói vậy, Trần Thanh nhíu mày lại.

Ý của Nhậm Viễn là, La Sâm đang bị bệnh, đang tìm bác sĩ khắp nơi trên thế giới, Nhậm Viễn được La Sâm mời đến khám bệnh.

Lúc này Trần Thanh nháy mắt với Tật Phong. Tật Phong gật đầu, đi ra xa một chút rồi bấm điện thoại gọi đi.

Một lát sau, Tật Phong quay về, nói nhỏ mấy câu bên tai Trần Thanh.

Nghe Tật Phong nói xong, sắc mặt anh có chút nặng nề.

Anh không ngờ La Sâm lại thật sự đang tìm bác sĩ. Mặc dù không biết La Sâm có bị bệnh thật hay không, nhưng anh cảm thấy mình nhất định phải gặp ông ta xem sao.

Chương 629: Đổ nát thê lương

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Nhậm Viễn vang lên.

“Ha ha…Cô đến mà xem, đây có phải ông chủ của các người không. Bây giờ ông ấy gọi điện thoại cho tôi, các người cứ chờ đi”, Nhậm Viễn cầm điện thoại lên nhìn số điện thoại, lập tức cười như điên, sau đó lại phách lối hướng màn hình điện thoại về phía nhân viên lễ tân cho cô ấy nhìn.

Mặc dù nhân viên lễ tân không biết số điện thoại của ông chủ là gì, nhưng nhìn đối phương như vậy, chỉ sợ không phải nói dối.

“A lô! Chào ông. Phải. Phải. Tôi lập tức tới. Yên tâm đi, có tôi ở đây, nhất định không có vấn đề gì”, Nhậm Viễn nhận điện thoại, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc. Nhưng rất nhanh, mặt anh ta lại bắt đầu hưng phấn.

Bởi vì người gọi cho anh ta chính là quản gia của La Sâm, ông ta nói có rất nhiều bác sĩ tới thăm bệnh, nhưng bệnh nhân không có chút khởi sắc nào, trái lại còn nghiêm trọng hơn, vậy nên mới gọi đến giục anh ta nhanh chóng tới.

“Hừ, chờ tôi đến trang viên của ông La Sâm quay về, tôi hy vọng chuyện phòng tổng thống đã được giải quyết”, Nhậm Viễn tỏ ra cao quý, hừ lạnh với nhân viên lễ tân, ánh mắt lại liếc qua Nam Cung Yến và Julia, vẻ tham lam trong mắt không hề che giấu chút nào.

Nhưng mà, có chuyện gấp, anh ta cũng không có cách nào thực hiện suy nghĩ trong đầu cả, chỉ có thể chờ đến lúc quay về thôi.

Nghĩ đến đây, Nhậm Viễn mang theo hai vệ sĩ vội vàng ra ngoài.

“Chúng ta cũng đi theo xem thử”, thấy Nhậm Viễn rời đi, Trần Thanh nói với ba người còn lại.

“Đại ca, ông La Sâm bị bệnh thật sao? Nếu ông ấy bị bệnh, nhất định sẽ liên lạc với anh, không thể nào lại tìm bác sĩ khắp thế giới được”, Tật Phong có chút nghi ngờ nói.

“Tin tức vừa rồi nghe được chắc chắn không phải giả, nếu như La Sâm không kịp báo cho người của ông ấy tìm tôi thì sao? Có lẽ bây giờ ông ấy đã bất tỉnh nhân sự rồi”, sắc mặt Trần Thanh vô cùng nghiêm túc. Nếu quả thực giống như anh đoán, thì tình hình thật sự rất nghiêm trọng.

Sau đó, Tật Phong lái xe đi theo xe Nhậm Viễn. Rất nhanh đã đi tới Thành Đông, nơi này không đổ nát thê lương, trái lại là kiến trúc và đường phố vô cùng trật tự, tốc độ xe cũng thay đổi nhanh hơn.

Khi hai chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà lớn thì bị cản đường.

“Thằng nhãi kia, tao tới xem bệnh cho ông La Sâm, mày đi theo tao suốt cả đường rồi, có bản lĩnh thì đi theo tiếp đi”, đột nhiên Nhậm Viễn thò đầu ra khỏi cửa kính, cao giọng hô vang với mấy người Trần Thanh.

Hiển nhiên anh ta biết Trần Thanh đi theo mình, nhưng anh ta cũng không ngăn lại mà chờ đến thời khắc này.

Mấy người Trần Thanh ở trong xe lại không có chút phản ứng nào, đương nhiên là không thèm để ý mấy lời này rồi.

Kiểm tra ước chừng năm sáu phút, rốt cuộc xe của Nhậm Viễn thông qua chốt kiểm tra ở cửa lớn, tiếp theo đến phiên xe của Trần Thanh.

Sau khi nhìn thấy lá cờ trên đầu xe, hai mắt bảo vệ cửa lập tức trợn to, rồi đứng thẳng người lên, đột nhiên cúi chào với mấy người Trần Thanh, trong mắt lộ ra vẻ kích động.

Những bảo vệ khác nhìn thấy như vậy cũng nhanh chóng chào theo.

Trần Thanh và Tật Phong đang lái xe không có phản ứng gì lớn với chuyện này cả, trực tiếp lái xe vào trang viên.

Bên trong chiếc xe đang chạy phía trước, Nhậm Viễn thấy xe của anh đuổi sát theo xe mình. Điều này khiến vẻ mặt anh ta trở nên vô cùng khó coi. Vừa rồi anh ta nói với bảo vệ rằng xe phía sau không đi chung với anh ta, vậy tại sao mình kiểm tra mất năm sáu phút, đối phương lại không bị kiểm tra chứ?

Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng Nhậm Viễn cũng không quan tâm nữa.

Trang viên của La Sâm vô cùng lớn. Dọc theo đường đi từ cửa trở vào có thể thấy được trang viên này xây dựng trên một ngọn núi, cả ngọn núi đều bị cải tạo thành trang viện. Từ cửa đi lên, dọc đường có cây cỏ hoa lá vô cùng đẹp, còn có vài kiến trúc hình dạng kỳ lạ. Hiển nhiên, trang viên này được xây dựng vô cùng xa hoa.

“Trang viên này thật đẹp, nhưng mà, hình như không được lớn cũng không được đẹp bằng Hồ Lộc Minh của chúng ta”, Nam Cung Yến nhìn trang viên to lớn này, lập tức sửng sốt cảm thán. Nhưng vừa nghĩ đến Hồ Lộc Minh, vẻ mặt cô lại trở lại như thường.

“Đợi lúc về tìm đủ tài liệu, anh sẽ cải tạo Hồ Lộc Minh trở nên đẹp hơn”, nghe vợ mình nói vậy, Trần Thanh không nhịn được túm tay cô, thâm tình mà nói.

“Này, em nói này, hai người có thể chú ý ảnh hưởng chút không? Trong xe còn có người khác nữa đó”, Julia ở bên cạnh lại không chịu nổi mà phản bác.

Sau khi xe dừng lại tại một cái sân thật ở giữa sườn núi, một vài bảo vệ bên trong đi ra. Những bảo vệ này mang theo một số thi thể dính đầy máu ra ngoài, đặt thi thể lên một chiếc xe rồi lái xe rời đi.

Nhậm Viễn thấy cảnh này, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, bởi vì anh ta nhận ra trong số những thi thể này có người mặc đồ bác sĩ. Nói cách khác, những người chết này đều là bác sĩ.

Vậy có phải có nghĩa là nếu như không chữa hết bệnh thì sẽ bị giết chết không?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Nhậm Viễn trắng bệch cả ra, tay bắt đầu run rẩy, trong lòng lại hối hận. Anh ta nhận vụ này, đồng ý không do dự chút nào, bởi vì đối phương ra giá mười triệu đô la. Đối với anh ta, đây là một khoản tiền vô cùng lớn.

Nhưng sau khi nhìn thấy kết cục của những bác sĩ kia, tâm trạng anh ta trở nên phiền muộn.

“Cậu Nhậm Viễn thân ái, cảm ơn cậu đã tới, bệnh của ông chủ nhà chúng tôi đã bắt đầu trở nên nghiêm trọng, mời cậu rời bước”, đúng lúc đó, quản gia từ trong trang viên đi ra, nhìn về phía xe của Nhậm Viễn mà nói.

Nghe quản gia nói vậy, mặc dù Nhậm Viễn có chút sợ hãi, nhưng anh ta biết, nếu anh ta dám có hành động trốn chạy, sợ rằng sẽ trực tiếp bị đánh chết.

Nghĩ vậy, anh ta làm bộ bình tĩnh, chậm rãi xuống xe. Anh có có lòng tin về thủ đoạn của mình.

Mấy người Trần Thanh cũng xuống xe theo. Quản gia đối đãi với Nhậm Viễn cũng không quá nhiệt tình mà đi trước dẫn đường. Đi vào trong trang viên, mấy người Trần Thanh nhìn thấy, một cái lồng sắt to lớn bị kéo ở tám góc bằng xích sắt, cố định ở giữa trang viên, xung quanh lồng sắt có một dãy bác sĩ đang ngồi suy nghĩ với khuôn mặt khó coi.

Người trong lồng sắt khiến tâm trạng Trần Thanh trở nên tệ hại, bởi vì người bị nhốt chính là La Sâm. Nhưng mà trạng thái lúc này của La Sâm khiến anh có chút không rõ lắm.

La Sâm vốn gầy gò già nua, bây giờ lại cao hơn mười xăng – ti – mét. Ngoài điều đó ra, cơ bắp trên người ông ta cũng nở ra. Điều khiến người ta cảm thấy đáng sợ là móng tay của ông ta, vô cùng nhọn, vô cùng dài. Những song sắt trên lồng sắt có rất nhiều vết xước, có lẽ do móng tay của La Sâm tạo ra.

“Cậu Nhậm Viễn, đây chính là ông chủ của chúng tôi”, quản gia chỉ La Sâm ở trong lồng, nói với Nhậm Viễn.

“Đây…Đây là bị ma nhập!”, sau khi nhìn thấy trạng thái kinh khủng này của La Sâm, trong lòng Nhậm Viễn run lên.

“Bác sĩ Angie, ông nên đi vào rồi”, đúng lúc đó, một vệ sĩ cạnh đó đẩy một bác sĩ tới, áp giải ông ấy đi vào lồng.

Chương 630: Cả người run rẩy

“Quản gia, tôi không cần tiền nữa, tôi trả lại cho ông”, bác sĩ Angie đó nhìn La Sâm ở trong lồng sắt, cả người run rẩy, nói gì cũng không vào.

“Nếu không có bản lĩnh, sao dám nhận tiền công của ông chủ chúng tôi? Nếu đã nhận tiền công rồi, thì bất kể thế nào cũng phải vào. Nếu như ông có thể chữa được bệnh cho ông chủ chúng tôi, thì cả đời ông sẽ được giàu sang sung túc”, quản gia vừa nghe, lập tức híp mắt lại, rồi dụ dỗ.

“Người đâu, ném ông ta vào cho tôi”, không chờ bác sĩ Angie đáp lời, quản gia đã trực tiếp sai người đè ông ấy lại, mở lồng sắt ra rồi đẩy vào.

Khi tiếng mở lồng sắt phát ra, La Sâm vốn đang ngồi trong góc đột nhiên mở mắt ra, nhưng con ngươi lại biến thành màu đỏ, trông vô cùng đáng sợ. Sau khi người đi vào, răng trong miệng ông ta cũng trở nên sắc nhọn.

“Gào…”

La Sâm gào to một tiếng, cơ thể điên cuồng lao tới.

Bác sĩ Angie đó liều mạng muốn chạy trốn, nhưng hành động lại chậm chạp, trực tiếp bị La Sâm đè lại, rồi cắn một miếng lên cổ ông ấy.

“Mau lên, kéo người ra”, quản gia nhìn thấy, sắc mặt xấu đi, hô lên với vệ sĩ gần đó.

Rất nhanh, vệ sĩ mở cửa sắt ra, dùng một cây gậy sắt có cột dây phía trên móc vào chân bác sĩ Angie, kéo ông ấy ra.

Nhưng mà, kéo người người ra, mạng lại không còn.

“Các vị, mười triệu đô la này cũng không dễ lấy như vậy, mọi người mau bàn xem nên giải quyết bệnh của ông chủ nhà chúng tôi thế nào đi”, sắc mặt quản gia vô cùng lạnh lùng, thậm chí có thể nói là có chút tức giận.

Những ngày qua, ông ta đã tốn không ít tiền, nhưng đổi lại, đám bác sĩ ngu ngốc này lại không ai biết gì cả. Vậy nên, ông ta đã mất kiên nhẫn. Sau đó, chỉ cần những bác sĩ này lùi nước, đều bị ông ta ném vào lồng.

Trần Thanh theo sau đi vào, mắt xuyên thấu quét qua cơ thể La Sâm. Đột nhiên anh phát hiện, tốc độ chảy của máu trong người La Sâm nhanh hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa quá trình trao đổi chất của ông ta cũng rất nhanh, rất nhiều phương diện cũng đều hướng về phía phát triển của răng và tứ chi. Đây cũng là lí do vì sao ông ta gầy nhỏ như vậy, lại có thể lập tức đè chết một người sống.

Tim Nhậm Viễn đập như đánh trống, anh ta không ngờ bệnh tình của La Sâm lại quỷ quái như vậy, nhất thời anh ta cũng có ý định rút lui.

“Anh, đi lên”, sau đó, quản gia lại lần nữa chỉ vào một bác sĩ.

Bác sĩ bị quản gia chỉ lập tức tái mặt, cả người run rẩy. Không chút do dự, gã liều mạng chạy ra ngoài. Gã biết, nếu bây giờ không chạy, chút nữa đi vào nhất định sẽ phải chết.

“Pằng…”

Đúng lúc đó, một tiếng súng vang lên, vị bác sĩ đang chạy như điên đó lập tức ngã nhào xuống đất, trên đầu xuất hiện một lỗ máu, cơ thể co giật vài cái rồi không cử động nữa.

Mà người nổ súng chính là vị quản gia thoạt nhìn tao nhã lễ phép, vô cùng lịch sự đó. Ông ta thu súng lại, ánh mắt lại quét qua những người khác, trong mắt lộ ra vẻ cảnh cáo.

Nhìn thấy cảnh đó, tất cả mọi người đều hít khí lạnh. Bọn họ không ngờ vị quản gia này lại hung ác như vậy. Nói cách khác, khám cũng chết, không khám cũng chết, dù thế nào cũng phải chết.

“Quản gia kính mến, ở đây chúng tôi có một bác sĩ đến từ phương Đông thần bí, có lẽ anh ấy có thể trị hết bệnh của ông La Sâm”.

Đúng lúc mọi người đang phiền muộn, một bác sĩ có râu quai nón đột nhiên chỉ vào Nhậm Viễn mà nói.

Nghe người râu quai nón đó nói vậy, trên mặt quản gia lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ. Không sai, sở dĩ ông ta dùng số tiền cao gần gấp đôi những bác sĩ khác để mời Nhậm Viễn, chính là vì xem trọng xuất thân Hoa Hạ của anh ta. Trong mắt ông ta, người Hoa Hạ đều vô cùng thần kỳ, bác sĩ lại càng quỷ thần khó lường.

“Cậu Nhậm Viễn thân mến, cậu xem đi, bệnh của ông chủ quả thực gấp lắm rồi. Hay là cậu chịu khổ chút, khám thử xem?”, vị quản gia đó nói tiếng thủ đô vô cùng tiêu chuẩn, trái lại khiến Nhậm Viễn cảm thấy thân thiết với ông ta hơn một chút.

“Quản gia, tôi bằng lòng thử”, Nhậm Viễn biết, lúc này anh ta không được phép lùi bước, cho dù sau lưng anh ta có hai vệ sĩ, nhưng cũng không làm gì được vệ sĩ có trang bị súng đạn nhà người ta. Nếu đi cũng chết, không bằng thử xem sao, dù sao thì anh ta cũng không phải kẻ vô tích sự, vẫn có chút bản lĩnh thực sự.

“Được, cậu Nhậm Viễn thật sự rất cừ, xin mời”, Quản gia nghe Nhậm Viễn nói vậy, trong mắt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, giơ ngón cái với Nhậm Viễn.

Những bác sĩ khác nhìn thấy vị bác sĩ đến từ Hoa Hạ này đồng ý đi vào, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Nhậm Viễn cũng mang vẻ khâm phục.

Cảm nhận được ánh mắt khâm phục của những người xung quanh, vẻ mặt Nhậm Viễn trở nên bình thản, nhưng trong lòng lại đang thầm mắng, mấy tên khốn kiếp này lại đẩy ông đây lên.

“Tự tôi vào được, anh lui về sau đi, tránh cho anh bị thương”, Nhậm Viễn nhìn vệ sĩ kia đang muốn mở lồng sắt ra, anh ta vung tay lên, sảng khoái nói.

Vệ sĩ đó không hiểu tiếng Hoa Hạ, nhưng quản gia bên cạnh lại vui thầm, vội vàng vẫy tay, bảo vệ sĩ đó lui ra.

Mọi người đều mang đầy mong đợi nhìn Nhậm Viễn. Lúc này bọn họ không còn ghen tị ai có thể chữa khỏi bệnh của La Sâm nữa. Ai bị La Sâm cắn chết thì cũng là đồ bỏ đi thôi, chỉ có người sống mới có thể có được hết thảy.

Chỉ cần có người có thể chữa khỏi bệnh cho La sâm, thì cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không cần vào thử nữa, vậy thì bọn họ sẽ có cơ hội sống sót.

Mặc dù trong lòng run rẩy, nhưng cơ thể Nhậm Viễn lại vô cùng bình tĩnh mở cái lồng sắt đó ra, rồi liếc qua bên trong, ánh mắt bình thản, chậm rãi đi vào trong lồng.

Mọi người đều bị khí thế của Nhậm Viễn ảnh hưởng, ai cũng ngừng thở, không dám có hành động gì, rất sợ ảnh hưởng đến quá trình chữa bệnh của Nhậm Viễn.

“Chồng à, anh ta có được không thế? Nhìn qua đáng sợ quá”, Nam Cung Yến nhỏ giọng hỏi Trần Thanh.

“Chỉ dựa vào anh ta, không được đâu”, Trần Thanh lắc đầu, dùng ánh mắt thương hại nhìn Nhậm Viễn.

Nghe Trần Thanh nói vậy, Nam Cung Yến và Julia đều thầm khẩn trương. Hai người không muốn nhìn thấy cảnh cắn xé trước đó nữa, thật sự quá đẫm máu.

“Gào…”

Quả nhiên, La Sâm biến dị cảm nhận được hơi thở của người sống, mắt lộ ra vẻ hung ác, đột nhiên xoay người, nhìn về phía Nhậm Viễn.

“Súc sinh, còn không mau cút khỏi cơ thể ông La? Nếu mày chủ động đi ra, tao sẽ tha mạng cho mày, nếu không sẽ khiến mày hồn bay phách lạc”, vẻ mặt Nhậm Viễn vô cùng nghiêm túc, dùng vẻ chính khí ngời ngời quát La Sâm.

Nghe Nhậm Viễn quát, ánh mắt La Sâm lộ ra vẻ nghi ngờ, vốn đang định nhào qua lại dừng lại.

Nhìn thấy cảnh ấy, tất cả mọi người đều mừng thầm trong lòng, bọn họ cảm thấy lần này La Sâm nhất định có thể cứu được, mà vị quản gia kia cũng thầm vui mừng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom