• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (2 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36: Dây dưa không dứt

Chung Hi mở cửa xe, tự nhiên ngồi vào trong xe Lục Bắc.

Hai người thậm chí còn nhìn nhau cười, hình ảnh kia hiện rõ trong gương chiếu hậu của Bạc Lương Thần.

Người đàn ông nghiêng đầu, nhìn Lục Bắc đạp chân ga, từ bên trái xe anh nghênh ngang rời đi.

“Chung Hi, đó là xe của ai vậy?” Lục Bắc nhíu mày hỏi, thật ra trong lòng anh ta đã có đáp án.

“Bạc Lương Thần.”

Chung Hi cảm thấy có chút đau đầu, hạ cửa kính xe xuống một chút, nghĩ để gió thổi qua một phát, có thể tỉnh táo hơn.

“À.”

Lục Bắc có chút uể oải cười nhạt, “Trước kia anh không biết, tính cách của Bạc Lương Thần lại khiến người ta chán ghét như vậy.”

Chung Hi nhướng mày nhìn qua, cô rất ít khi nghe từ trong miệng Lục Bắc nói chán ghét một người: “Sao lại nói như vậy? “

“Anh ta theo sau hai giao lộ rồi.” Sắc mặt Lục Bắc không chút thay đổi đạp chân ga, dùng trình độ tay đua của anh, hơn nữa tính năng của chiếc xe này cũng không tệ, vèo một cái, lập tức lao ra khỏi giao lộ.

Nhưng phía sau, xe của Bạc Lương Thần vẫn theo sát nhưu cũ.

Chung Hi ngây ra hai giây.

Bạc Lương Thần lái xe đuổi theo cô?

“Anh ta có bị điên không?”

Mi tâm Lục Bắc nghiêm nghị, thò tay ra, chỉ vào tấm biển khách sạn phía trước, thuận miệng nói: “Chung Hi, anh biết em không muốn anh bị liên lụy, nhưng hôm nay, anh giúp em xả giận.”

“Hả?”

Chung Hi chưa kịp phản ứng, đã thấy Lục Bắc rẽ trái, lái xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm của khách sạn Leons.

Lục Bắc đóng cửa xe, kéo Chung Hi đi vào trong khách sạn.

“Anh ta không phải muốn đi theo sao? Vậy thì tiếp tục đi, xem anh ta có gan đi vào không.” Lục Bắc nhíu mày, bỗng nhiên kề sát vào bên tai Chung Hi: “Chẳng lẽ, em không tò mò anh ta một mực đuổi theo chúng ta, là có ý gì?”

“Không tò mò lắm.”

Chung Hi chẳng còn muốn phỏng đoán tâm tư của người đàn ông kia.

Trước kia lúc còn là Bạc phu nhân, một ngày 24 giờ cô đều muốn biết Bạc Lương Thần đang làm gì, vì sao không về nhà.

Bây giờ, cô không cần phải suy nghĩ chuyện đó nữa.

“Đi, lên tầng.”

Lục Bắc giật giật khóe môi, thoáng nhìn thấy xe của Bạc Lương Thần tiến vào, thang máy vừa vặn tới, anh ta và Chung Hi cùng nhau đi vào.

Để cho Bạc Lương Thần có thể đuổi kịp, anh ta vẫn không ấn số tầng.

Chưa đầy một lát, cửa thang máy mở ra, trong nháy mắt, anh ta quay lưng lại, đứng trước mặt Chung Hi.

Một tay chống lên đỉnh đầu Chung Hi, một tay xách túi xách trong tay cô.

Động tác này, từ góc độ bên ngoài thang máy nhìn qua, vô cùng mập mờ, giống như Lục Bắc đang ôm Chung Hi vào lòng vậy.

Chung Hi khẽ ngước mắt lên, từ bả vai của Lục Bắc, thấy được đôi mắt lạnh lùng sâu hun hút của Bạc Lương Thần.

Cô nhíu mày, lui người về phía sau, dùng ánh mắt ý bảo Lục Bắc, không cần như vậy.

Dù sao, đối với Bạc Lương Thần mà nói, căn bản cô không đáng để nhắc tới.

Bọn họ còn đi diễn kịch làm gì?

Cũng không kích động được anh ta.

Lục Bắc chỉ đưa tay xoa xoa tóc cô: “Vừa rồi gấp quá, quên ấn số tầng.”

Bạc Lương Thần bước vào thang máy, sắc mặt lạnh băng.

Ngược lại Lục Bắc nghiêng người, vô lại chào hỏi: “Bạc tổng, lại gặp mặt rồi, trong một ngày, chúng ta tự nhiên chạm mặt ba lần? Tôi thấy Bạc tổng cũng không bận rộn như lời đồn.”

Ánh mắt Chung Hi lạnh đi vài phần.

Đúng vậy, trong khoảng thời gian gần đây, sao lại có thể gặp được anh thế.

Sau khi bọn họ kết hôn, cô thậm chí không thể nhìn thấy một góc áo của anh.

Bây giờ trở thành người xa lạ, số lần gặp anh trái lại còn nhiều hơn, có lẽ là do ông trời đang trêu chọc cô.

Ting.

Thang máy đi lên tầng khách sạn, Lục Bắc đi ra trước một bước, Chung Hi đuổi theo.

Nhưng cô mới vừa động, cổ tay đã bị người khác kéo lại.

Cô kinh ngạc xoay người, bắt gặp gương mặt tràn ngập lạnh lẽo Bạc Lương Thần.

“Tôi có lời muốn nói với em, gặp riêng.”

Lục Bắc muốn quay đầu lại kéo Chung Hi trở về, lại không kịp.

Cửa thang máy đóng lại, tiếp tục đi lên từ từ.

Chung Hi dùng sức giãy giụa, cổ tay thoát khỏi đầu ngón tay lạnh như băng của anh, thân thể cũng dựa về phía sau, duy trì khoảng cách với anh: “Bạc tổng vẫn không chút kiêng nể cảm xúc của người khác, muốn thế nào, thì như vậy.”

Không biết tôn trọng.

Đây là điểm đầu tiên cô bất mãn ở Bạc Lương Thần.

Bạc Lương Thần không bỏ qua sự chán ghét chân thực trong đáy mắt cô, anh nhíu mày lại, ngắn ngủi một năm, Chung Hi đối với anh, không phải yêu, cũng không phải hận, mà là hoàn toàn không quan tâm.

“Tại sao em một mực không nói cho tôi biết sự thật?Nếu người cứu tôi là em, thì lúc trước tôi sẽ đối xử với nhà họ Chung, có thể nhẹ tay.” Giọng nói của Bạc Lương Thần lạnh nhạt như nước, tầm mắt vẫn rơi trên mặt Chung Hi.

Trong nháy mắt, Chung Hi dường như nghe được câu chuyện buồn cười nhất.

“Nếu lúc trước tôi nói cho anh biết, anh cũng sẽ cho là tôi diễn trò lừa anh.” Cô không ngần ngại nở nụ cười, tựa như tập đoàn Chung thị bị hủy diệt chỉ là một cơn ác mộng.

Bạc Lương Thần không nói gì.

Nhưng anh đồng tình với lời Chung Hi nói, thật sự thì anh có thể sẽ nghĩ như vậy.

Người đàn ông suy nghĩ điều gì đó, sắc mặt thâm trầm.

Chung Hi xoa xoa cái mũi, nhịn xuống sự chua xót trong mắt: “Bạc Lương Thần, là Ôn Nguyễn Nhi bảo anh đến à, có phải cô ta sợ tôi nói xấu cô ta với truyền thông hay không, phiền anh giúp tôi chuyển lời cho cô ta, tôi không rảnh, cũng sẽ không giống mấy người, làm mấy chuyện vụng trộm như thế.”

“Chung Hi, đây là chuyện giữa tôi và em, đừng liên lụy đến những người khác.” Bạc Lương Thần nhíu mày, loại cảm xúc buồn bực này lại một lần nữa dâng lên trong lòng.

Trong thang máy, tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt trên người Chung Hi.

Lúc này thang máy đã lên tầng trên cùng, lại đi xuống.

Chung Hi thật sự là mệt mỏi, tựa vào cửa kính, giọng nói ủ rũ: “Có khi anh lớn tuổi rồi, đầu óc mất khả năng sử dụng, tôi đã bảo rồi, tôi với anh, không còn gì để nói.”

Sau đó, cửa lại mở ra một lần nữa, Lục Bắc lo lắng chờ ở bên ngoài.

Lập tức kéo Chung Hi ra.

“Anh ta không làm gì cậu chứ?”

Bạc Lương Thần trơ mắt nhìn cô bị Lục Bắc kéo ra, thân mật như vậy, chướng mắt như vậy.

Còn có, Chung Hi cười lạnh nói một câu: “Anh nên hỏi là, em có mượn rượu hung hăng dọa dẫm tống tiền anh ta không chứ.”

Bạc Lương Thần dừng bước.

Nhìn hai người họ đi thang máy khác lên tầng.

Chung Hi hiện tại rất thiếu tiền, chỉ cần cô muốn, thật sự có thể mượn chuyện mặt dây chuyền, tiến hành tống tiền anh hoặc Ôn Nguyễn Nhi.

Nhưng cô không thế.

Cô vì cái gì, chỉ cần thở thôi sao?

Cho nên, cô một mực giấu diếm chuyện cứu mình, cũng là cư xử vô tâm, Bạc Lương Thần cau mày, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ loạn, không có tâm tư lại lái xe rời đi.

Anh cũng dứt khoát cũng đặt một phòng.

Trùng hợp, vừa vặn ở phòng cách vách Lục Bắc với Chung Hi.

Bạc Lương Thần nắm chặt tấm thẻ phòng, bởi vì quá mức dùng sức, khớp xương phát ra tiếng vang.

Bọn họ đặt một phòng giường cỡ lớn.

Cái gì mà thổ lộ xong từ chối!

Rõ ràng cô thích nhưng giả vờ từ chối đây mà, để tên họ Lục kia vần quanh mà thôi.

Bạc Lương Thần đi vào phòng mình, tháo cà vạt ra, càng nhìn giường lớn trong phòng, càng cảm thấy khó chịu.

Sự tức giận tích tụ trong ngực anh không thể nào áp chế đi được, thậm chí lần đầu tiên anh cảm thấy hối hận.

Anh không nên chỉ vì nhất thời cao hứng, mà bám theo tới.
Chương 37: Cô không chỉ hận tôi

Lúc này, trong căn phòng bên cạnh.

Lục Bắc đang nói chuyện với Tôn Lưu, xác định người trong đội đã về nhà an toàn. Chung Hi thì đang sạc điện thoại di động, nhân tiện xóa đống tin nhắn đòi nợ trong điện thoại.

Trong đầu cô tràn ngập suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

Nhờ có khoản đầu tư của tập đoàn Bạc thị nên tiền thưởng của cuộc thi lần này tăng gấp mấy lần. Nhưng cuối tuần khoản tiền kia vào tài khoản, sau đó phải chia đều cho người trong đội, có lẽ cô chỉ nhận được một trăm nghìn.

Cô còn phải thuê một căn phòng tàm tạm.

Và cả công ty đòi nợ kia nữa.

"Em đang nghĩ gì thế? Bọn họ còn muốn uống rượu, nhưng anh từ chối rồi." Lục Bắc quay lại thì thấy cô đang mặt ủ mày chau, bèn lên tiếng nói đùa.

Chung Hi bị anh ta chọc cười, đưa tay chống cằm: "Anh có thể giúp em điều tra công ty này không?"

"Tài chính Hoa Vinh?" Lục Bắc ghi nhớ cái tên này, sau đó đưa cho Chung Hi cốc nước: "Được, ngày mai anh sẽ cho em câu trả lời."

"Cảm ơn anh."

Thấy lượng pin điện thoại đã đủ dùng, Chung Hi rút dây sạc ra rồi định rời đi.

"Em đi đâu thế?"

"Về nhà, không thì ngủ kiểu gì?" Chung Hi nhìn chiếc giường phía sau và bồn mát xa ấm áp lãng mạn ở bên trong.

Căn phòng này chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, chỗ nào cũng lộ vẻ mập mờ, lãng mạn.

Lục Bắc gãi đầu: "Lúc nãy anh chọc giận Bạc Lương Thần giúp em nên mới nói là đặt loại phòng tương đối đặc biệt này trên sân khấu. Em đừng hiểu lầm, anh không phải loại người đó."

Chung Hi chớp mắt: "Anh nghĩ nhiều rồi, em sợ anh ngủ ngáy, làm ồn đến em thôi."

Cô biết rõ Lục Bắc là người như thế nào.

Nếu anh ta muốn làm gì cô, thì hoàn toàn không cần quanh co lòng vòng như vậy.

Vả lại, nếu anh muốn thì có vô số cô gái nhào lên người anh.

"Anh ngủ trên sofa. Em yên tâm đi, anh ngủ như mèo luôn." Lục Bắc cười hì hì, ôm một cái chăn đến sofa bên cạnh, vừa sắp xếp vừa nói: "Lúc nãy khi chúng ta vào thang máy, Bạc Lương Thần còn chưa đi, chắc là bây giờ anh ta đang lượn lờ ngoài hành lang đấy. Diễn kịch phải diễn cho trót, nếu không chúng ta tốn công vô ích rồi."

Hình như lời này cũng có lý.

Chung Hi nhíu mày nhìn cửa phòng đóng chặt, lẩm bẩm nói: "Anh ta không rỗi hơi như vậy đâu."

Đường đường là tổng giám đốc Bạc thị mà lại canh me trước cửa phòng vợ cũ, trẻ con quá chừng!

Hơn nữa, Chung Hi tự thấy mình không có sức hấp dẫn lớn như vậy.

Nếu không, Bạc Lương Thần đã chẳng đi biền biệt không về nhà sau khi kết hôn.

"Anh ta không có lý do làm vậy, em cũng chẳng phải là gì của anh ta."

Lục Bắc cúi đầu, giọng điệu buồn bực: "Chung Hi, nếu anh ta thật sự chờ em ở bên ngoài, muốn cùng em nối lại tình xưa..."

Bộp!

Chung Hi quăng một chiếc gối, đập vào lưng Lục Bắc.

"Em thấy anh xem phim thần tượng nhiều quá đấy!" Chung Hi không quan tâm, cô đi đánh răng rửa mặt qua loa rồi nằm lên giường.

Ánh mắt Bạc Lương Thần nhìn cô ngày hôm nay lại hiện ra trong đầu.

Hình như hơi khác thật.

Nhưng một giây sau Chung Hi lập tức gạt bỏ ý nghĩ kỳ lạ này.

Một là Bạc Lương Thần lại muốn bẫy cô, hai là anh ta không muốn thấy vợ cũ sống tốt, dục vọng chiếm hữu chết tiệt của đàn ông đang tác oai tác quái.

Chỉ thế mà thôi.

Khi Lục Bắc gội đầu xong, ra khỏi phòng tắm thì Chung Hi đã quấn chăn ngủ rồi.

Anh ta còn nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của cô trong phòng.

Lục Bắc cười tự giễu, chỉnh đèn tối đi: "Em đó, thật sự không coi anh là đàn ông mà."

Cô tin tưởng anh như vậy ư? Không đề phòng chút nào.

Anh ta ngắm nhìn Chung Hi hồi lâu rồi mới nhắm mắt đi ngủ.

Rạng sáng, Chung Hi bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngón tay túm chặt ga trải giường, trán lấm tấm mồ hôi. Cô lại mơ về cái ngày Chung thị phá sản và khoảng thời gian nhà họ Chung bị Bạc Lương Thần phá hủy.

Tay cô run lẩy bẩy.

Chung Hi bước chân trần xuống giường, uống hai cốc nước lạnh to mới thấy dễ chịu hơn.

Cô xem giờ, hai giờ mười lăm phút.

Lúc này Chung Hi không buồn ngủ nữa. Hơn một năm nay, gần như ngày nào cũng trôi qua như thế, cô bị ác mộng giày vò khổ không sao tả xiết.

Cô nhìn Lục Bắc đang ngủ say, sau đó mở cửa, rón rén đi ra ngoài.

Cô vốn định đến đại sảnh hóng gió, uống cà phê, nhưng không ngờ lại gặp một người cũng mất ngủ.

Chung Hi bước chậm lại, Bạc Lương Thần đứng bên cửa sổ ở hành lang, hình như đang nói chuyện với đối tác, dùng ngoại ngữ trôi chảy. Anh chăm chú nhìn màn đêm phía trước bằng ánh mắt kiên định và bình tĩnh, đường nét gương mặt nghiêng nghiêng phản chiếu trên tấm kính, trên người mặc bộ vest phẳng phiu gọn gàng. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng mê đắm dáng vẻ này của anh.

Chung Hi cũng đã từng cuồng si anh như thế.

Cô hờ hững dời mắt, đi tới trước máy bán tự động, quét mã QR mua cốc cà phê đá.

Tiếp đó cô thản nhiên ngồi xuống, lấy quyển tạp chí ra đọc.

Về phần Bạc Lương Thần, cô chỉ coi như không khí.

Người đàn ông kia đã chú ý tới cô từ lâu, ánh mắt dần thay đổi. Anh nói với bên kia điện thoại: "Được, ngày mai gặp mặt, tôi sẽ thảo luận chi tiết với tổng giám đốc William."

Sau đó anh cúp máy.

Bạc Lương Thần không về phòng mà đi đến chỗ Chung Hi.

"Cô..."

Anh mới thốt ra một chữ, Chung Hi ném cái chai rỗng đã uống hết lên bàn.

Tiếng "bộp bộp bộp bộp" ngắt lời anh.

Cô còn làm như không có gì xảy ra, đưa mắt nhìn sang, như thể coi anh là không khí.

Bạc Lương Thần chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật thình thịch, giọng nói xa cách của Chung Hi vang lên bên tai: "Bạc Tổng có thể yên tâm, vừa rồi tôi không nghe thấy gì hết, cũng sẽ không tiết lộ nửa lời."

Cô cho rằng mình lo cô tiết lộ cuộc gọi kia sao?

Chung Hi đứng dậy, cô thà về nằm ngây ngốc trên giường còn hơn là ở chung với Bạc Lương Thần trong một căn phòng.

"Cô muốn trốn tôi đến bao giờ?" Bạc Lương Thần bất chợt lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Cô ngồi xuống trước đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng."

Sợi dây thần kinh vẫn luôn căng như dây đàn bỗng đứt phựt.

Chung Hi thừa nhận mỗi lần Bạc Lương Thần xuất hiện trước mặt cô, cô đều chật vật chống đỡ, giả vờ bình tĩnh.

Cô không thể làm lơ một người mình từng yêu, từng hận.

Nhưng tại sao cô đã tránh né rõ ràng như thế mà anh vẫn không chịu tha cho cô!

Chung Hi hít sâu một hơi, xoay người lại và nhìn thẳng vào anh: "Bạc Lương Thần, tôi không trốn, tôi chỉ chưa nghĩ ra phải báo thù như thế nào. Anh cứ kiên nhẫn đợi đi, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!"

Không chỉ Bạc Lương Thần, cô sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào bỏ đá xuống giếng Chung thị.

Bạc Lương Thần nhíu chặt mày.

"Cô thật sự nghĩ như vậy sao?"

Ánh mắt săm soi của anh khiến Chung Hi rất khó chịu.

Cô nhíu mày lộ vẻ khó hiểu, sau đó cười gằn: "Không thì sao? Từ cái ngày anh hại chết cha tôi, chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Anh cũng không cần lo lắng tôi vì từng cứu anh mà tự cho rằng mình là ân nhân cứu mạng của anh, tôi không đê tiện như anh!"

Bạc Lương Thần bỗng đứng phắt dậy, bước từng bước áp sát trước mặt cô: "Chung Hi đừng nói dối, cô không chỉ hận tôi."

Bao lâu rồi cô không nhìn gương mặt anh ở khoảng cách gần như thế?

Vật đổi sao dời, Chung Hi chỉ cảm thấy thật mỉa mai.

"Cô có thể lừa dối chính mình, nhưng không lừa được tôi. Cô vẫn còn yêu tôi đúng không?"

Trong khoảnh khắc ấy, hơi thở của hai người gần như hòa quyện vào nhau.

Bóng đêm mới yên tĩnh làm sao!

Chung Hi nghe tiếng tim mình đập từng nhịp, từng nhịp.

"Bạc Lương Thần, lần đầu tiên tôi phát hiện anh là tên điên tự luyến!"
Chương 38: Đã muộn thế này, sao các người lại ở cùng nhau!

Chung Hi dùng sức đẩy Bạc Lương Thần ra, xoay người đi về phòng.

Cô không nên đi ra ngoài!

Chung Hi cắn chặt răng, lấy thẻ phòng mở cửa, nhưng tay run dữ đội, quẹt mấy lần mà vẫn chưa mở được.

Một bàn tay từ bên cạnh vươn tới cầm lấy cổ tay cô, vững vàng quẹt qua chỗ cảm ứng.

Tinh.

Cánh cửa tự động mở ra một khe hẹp, hướng vào trong phòng.

Chung Hi nhíu chặt mày: "Cách xa tôi ra một chút."

Cô không hề che giấu thái độ chán ghét anh.

Nhưng Bạc Lương Thần không giận, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô rất lâu, dường như đang xác định điều gì đó.

Chung Hi nhìn vào phòng, đột nhiên trong đầu nảy ra một kế: "Hôm nay Lục Bắc mệt lắm, đừng làm ồn đến anh ấy."

Cô vừa nhắc tới Lục Bắc vẫn đang ở trong phòng, mặt Bạc Lương Thần chợt biến sắc.

Anh nhìn Chung Hi, cuối cùng nở nụ cười khinh bỉ: "Lẽ ra từ cái ngày cô đi tiếp rượu, tôi nên biết cô là loại đàn bà bất chấp tất cả vì tiền."

Lẳng lơ ong bướm?

Chung Hi chẳng để bụng chuyện anh hiểu lầm mình.

Đó mới là Bạc Lương Thần mà cô quen biết. Anh hỏi cô có yêu anh không, nhất định là anh đang ấp ủ âm mưu gì đó muốn hại mình.

Chung Hi đang định phản kích thì cửa phòng đối diện mở ra.

Một cô gái xinh đẹp có thân hình gợi cảm, chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng tơ tằm đi từ trong phòng ra. Khuôn mặt kia trắng nõn trong trẻo, dù nhíu mày hay mỉm cười đều quyến rũ. Tóc vẫn còn đang nhỏ nước, rõ ràng là vừa mới tắm xong.

Cả ba người cùng sửng sốt.

Ôn Nguyễn Nhi lập tức giấu điện thoại di động ra sau lưng. Đầu tiên cô ta nhìn Chung Hi, sau đó lại nhìn Bạc Lương Thần, bày ra dáng vẻ tủi thân rưng rưng nước mắt: "Lương Thần, sao muộn thế này mà anh vẫn ở cùng cô ta?"

Đây là lần đầu tiên Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần gặp nhau sau khi hoãn hôn lễ.

Mỗi lần cô ta đi tìm Bạc Lương Thần, trợ lý Mẫn đều nói rằng Bạc Tổng đang bận.

Mấy tiếng trước cô ta gọi điện cho Bạc Lương Thần nhưng đều bị từ chối cuộc gọi.

Vậy mà bây giờ anh lại xuất hiện ở khách sạn cùng với Chung Hi, lẽ nào bọn họ...

Làm sao Ôn Nguyễn Nhi có thể không ghen cho được!

Bạc Lương Thần không thẳng thắn trả lời, nhưng Chung Hi lại mỉm cười bảo: "Vậy thì cô phải hỏi Bạc Tổng rồi."

Ôn Nguyễn Nhi trợn mắt trừng Chung Hi. Cô ta lắc mông đi đến, mảng da thịt lớn lộ ra ngoài dán chặt vào cánh tay Bạc Lương Thần, giọng nói vừa ngọt ngào vừa e lệ: "Lương Thần, em đang định đi tìm anh!"

Dù thế nào đi chăng nữa, hiện giờ người bên cạnh Bạc Lương Thần chính là cô ta!

Nhà họ Chung đã phá sản, Chung Hi từng ngồi tù, không còn là đối thủ của cô ta.

Nghĩ vậy, Ôn Nguyễn Nhi lại cọ lên người Lương Bạc Thần. Tối nay cô ta cố ý đổi nước hoa mới, mặc dù không phải chuẩn bị vì Bạc Lương Thần, nhưng người mua nước hoa giúp cô ta nói là không một người đàn ông nào có thể cưỡng lại mùi hương quyến rũ này.

Thế nhưng Bạc Lương Thần hoàn toàn không có phản ứng.

Chung Hi cười khẩy, "chậc chậc" hai tiếng: "Bạc phu nhân... à không, hôn lễ của các người vẫn chưa hoàn thành, không thể gọi cô như vậy được."

Sắc mặt Ôn Nguyễn Nhi đỏ bừng.

Đúng là bây giờ cô ta vẫn chưa phải là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của nhà họ Bạc.

"Nghe nói bộ phim mới của Ôn tiểu thư sắp lên sóng, tên là 'Mùa xuân đỏ thắm' thì phải? Tên này nghe có vẻ tươi mát thoát tục đấy. Cô là vai nữ số một hả?"

Ôn Nguyễn Nhi nghiến răng nhìn Chung Hi chòng chọc, chắc chắn là đối phương cố ý.

"Không phải à? Vậy thì là vai nữ số hai?"

Chung Hi càng cười tươi hơn. Thấy sắc mặt Ôn Nguyễn Nhi thoắt xanh thoắt đỏ, cô vỗ trán như chợt hiểu ra: "À, tôi nhớ sai rồi, trong bộ phim này cô vào vai nữ số bốn, hình như trên poster phim không có mặt cô. Sao Bạc Tổng lại không đầu tư mấy chục triệu cho cô để đổi lấy vai được lộ diện nhiều một chút?"

"Đó là chuyện của chúng tôi, không đến lượt cô quan tâm."

Ôn Nguyễn Nhi thẹn quá hoá giận, nhưng bận tâm Bạc Lương Thần còn đang ở đây, không muốn hủy hoại hình tượng đẹp đẽ của mình trong mắt anh ta, cho nên cố nuốt lại những lời nói chối tai.

"Hôn lễ của chúng tôi đã bị cô phá hủy, xin cô hãy buông tha cho tôi, đừng dây dưa với Lương Thần nữa."

Nhưng kỹ năng diễn xuất của cô ta thật sự quá tệ, chỉ thiếu điều viết tâm sự lên mặt, trong lòng nghĩ một đằng, ngoài mặt thể hiện một nẻo.

Chung Hi thì trái ngược, ghét là ghét, không thèm che giấu chút nào.

Hơn nữa, khí thế của cô cũng đè bẹp Ôn Nguyễn Nhi.

Bạc Lương Thần bất giác nhíu mày, ánh mắt vẫn dán chặt vào Chung Hi, không nổi tí hứng thú nào với cô nàng Ôn Nguyễn Nhi chủ động bám lấy.

Ôn Nguyễn Nhi không chú ý tới điều này.

Cô ta cố nặn ra mấy giọt nước mắt.

"Lương Thần, em không muốn tranh cãi với cô ta. Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, cô ta hung hăng thế kia."

Cơ mặt Chung Hi giãn ra, ngón út khều lọn tóc sau tai. Cô chớp mắt, đôi mắt chất chứa vẻ chế nhạo, ý cười hoàn toàn tan biến.

Thay vào đó là lạnh lùng vô tận.

"Nếu không phải tôi vừa ra tù, thì tôi không chỉ cãi nhau với cô thôi đâu. Chuyện gia đình tôi phá sản, nhà họ Ôn các người không nhúng tay chắc? Ôn Nguyễn Nhi, sông có khúc người có lúc, chúng ta cứ chờ xem!"

"Cô..."

Móng tay Ôn Nguyễn Nhi bấm vào lòng bàn tay.

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Chung Hi, cô ta sợ đến nỗi lùi về sau nửa bước.

Sao lại như vậy!

Trước đây Chung Hi không phải như thế này. Trước đây cô yếu đuối, nhát gan, một lòng một dạ thích Bạc Lương Thần, Bạc Lương Thần chính là điểm yếu của cô.

Nhưng hình như bây giờ cô không mảy may quan tâm tới Bạc Lương Thần.

Mọi đòn "tấn công" của Ôn Nguyễn Nhi đều giống như đánh vào bông, chẳng có lực sát thương.

Song, mấy câu nói của Chung Hi lại khiến cô ta xấu hổ muốn độn thổ.

"Thời gian không còn sớm, tôi không quấy rầy hai vị nữa. Hi vọng Bạc Tổng hãy quý trọng người trước mắt, các người rất xứng đôi. Có điều khi các người tổ chức hôn lễ lần tới, tốt nhất là tôi không có thời gian đến dự, nếu không..." Chung Hi vẫy tay, chưa nói xong đã đi vào phòng, không đếm xỉa tới hai kẻ chướng mắt này nữa.

Chỉ cần cô còn ở Vân Thành, cô tuyệt đối không để cho Bạc Lương Thần sống xuôi chèo mát mái.

Còn Ôn Nguyễn Nhi chỉ là hàng đi kèm mà thôi.

.

Trong hành lang, Bạc Lương Thần nén giận nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, cảm thấy tâm trạng càng bực bội hơn.

Anh ngoảnh đầu thì thấy Ôn Nguyễn Nhi còn định bám dính lên người mình.

Anh gằn giọng hỏi một câu: "Sao em lại ở đây?"

"Em..." Ôn Nguyễn Nhi sững ra mấy giây rồi mỉm cười đáp lời: "Em trông thấy xe của anh ở gần đây, không nhịn được theo tới. Đã mấy ngày rồi em không gặp anh, Lương Thần, em rất nhớ anh."

Nói rồi Ôn Nguyễn Nhi kéo Bạc Lương Thần vào phòng.

"Em nấu trà xong rồi, em rót cho anh uống nhé!"

Nếu là lúc trước, Bạc Lương Thần thấy dáng vẻ như chim non nép vào người này, có lẽ anh còn chịu nói với cô ta vài câu.

Nhưng kể từ khi Chung Hi trở về, gương mặt đẹp xuất sắc kia đã lấp đầy tâm trí anh.

Nhìn Ôn Nguyễn Nhi, anh chỉ cảm thấy nhạt nhẽo nhàm chán.

Trước khi rót trà, Ôn Nguyễn Nhi quay lưng về phía Bạc Lương Thần, cấp tốc gửi đi một tin nhắn. Sau đó cô ta dịu dàng sát lại gần anh, nhân tiện bóp vai cho anh.

"Lương Thần, cho anh nè."

Bạc Lương Thần liếc nhìn nước trà rồi uống một hơi cạn sạch.

Không hiểu sao vừa nghĩ tới chuyện Chung Hi và Lục Bắc ở chung một phòng, anh chợt cảm thấy hoảng hốt, lại thêm ngửi thấy mùi hương trên người Ôn Nguyễn Nhi, đầu anh đau như sắp nứt ra.

"Lương Thần, hôm qua cha em lại hỏi chuyện hôn lễ của chúng ta, làm sao đây anh?" Ôn Nguyễn Nhi vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Bạc Lương Thần, cánh tay mềm mại ôm vòng bờ vai anh, nũng nịu oán trách: "Tất cả là tại Chung Hi, tự dưng cô ta xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của chúng ta. Cha em bảo hay là nhân lúc bụng em chưa lớn, chúng ta nhanh chóng tổ chức bù."

"Không tổ chức nữa."

Bạc Lương Thần không đợi cô ta nói xong, lập tức thốt ra bốn chữ kia.

"Gì... gì cơ?"
Chương 39: Làm Bạc phu nhân

Đôi mắt đẹp của Ôn Nguyễn Nhi trợn tròn.

Đến bây giờ cô ta vẫn còn nhớ hồi trước lúc Bạc Lương Thần cưới Chung Hi cực kỳ rầm rộ, sính lễ nhiều đến mức mấy chiếc xe chở không hết, hơn nữa toàn là trang sức đắt đỏ hàng thật giá cao.

Sao đến lượt cô ta lại không tổ chức?

Ôn Nguyễn Nhi thầm tức giận trong lòng, nhưng không dám ầm ĩ với Bạc Lương Thần, đành phải cố nhẫn nhịn mà hỏi một câu: "Tại sao? Lương Thần, em đâu có làm gì sai?"

Nước mắt của phụ nữ luôn hữu hiệu.

Ôn Nguyễn Nhi cúi đầu, giả vờ lau nước mắt.

Bạc Lương Thần nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của đối phương, lại nghĩ đến cô ta đang bụng mang dạ chửa, vì vậy giọng nói cũng dịu lại: "Lễ cưới náo loạn thành ra như vậy, nếu tổ chức bù sẽ ảnh hưởng tới thể diện của hai nhà. Vả lại em đang mang thai, không nên vất vả."

Ôn Nguyễn Nhi ngẩng đầu, lặng lẽ quan sát vẻ mặt anh.

Cô ta biết đàn ông đều dính chiêu này, hơn nữa nghe giọng điệu của Bạc Lương Thần thì anh vẫn còn quan tâm mình.

Một lúc sau trên gương mặt lại nở nụ cười, Ôn Nguyễn Nhi ôm cánh tay của Bạc Lương Thần: "Em biết mà, không phải là vì Chung Hi đã trở về, từ lâu trong tim anh đã không còn cô ta nữa đúng không?"

Cánh tay Bạc Lương Thần chợt cứng đờ, mãi lâu sau anh vẫn không nói gì.

Ôn Nguyễn Nhi tự biên tự diễn làm nũng: "Vậy thì tạm gác lại chuyện tổ chức hôn lễ, nhưng anh phải dành ra mấy ngày đi tham gia Tuần lễ thời trang với em coi như bồi thường! Đây là lịch trình mới công ty đưa cho em, em muốn đi."

"Chẳng phải em đã nói là sau hôn lễ sẽ rút khỏi giới giải trí sao?"

Giọng anh sa sầm, loáng thoáng có vẻ không vui.

Nếu là việc đã hứa thì anh không thích thay đổi thất thường.

Giọng nói nũng nịu của Ôn Nguyễn Nhi vang lên bên tai: "Em muốn đi, anh cho em đi nha! Dù sao em cũng phải của sự nghiệp của riêng mình thì mới xứng với anh chứ! Hơn nữa, Tuần lễ thời trang này thật sự rất quan trọng với em."

Nhưng Bạc Lương Thần lại nhớ đến đêm trước trước khi kết hôn với Chung Hi.

Cô cất thư thông báo của Học viện thiết kế vừa mới nhận được, còn tươi cười nói: "Anh thích em ở nhà thì em không đi du học nữa."

"Sau khi kết hôn, em sẽ buông bỏ chuyện công ty, yên tâm làm Bạc phu nhân của anh. Anh không cần lo phía cha em, em sẽ thuyết phục cha."

Quả thật cô đã làm được.

Từ khâu chuẩn bị hôn lễ đến việc từ chức, việc nào cô cũng xử lý gọn gàng dứt khoát, chưa từng để Bạc Lương Thần phải nói nhiều một câu, cũng giữ thể diện cho anh trước mặt người khác.

Thậm chí anh còn nghĩ giả sử giữa hai nhà không có mối thù nợ máu, liệu anh và cô có thể sống với nhau cả đời không?

Mỗi quyết định của Chung Hi đều đặt hôn nhân của hai người họ lên đầu. Chỉ cần anh nói một câu là cô có thể từ bỏ cơ hội du học mà mình ao ước, yên tâm trù tính cho gia đình nhỏ của họ.

Cho dù anh đối xử lạnh nhạt với cô suốt hai năm ròng.

Những dòng tin nhắn, những món quà cô gửi tới đều mang theo hơi ấm.

Bạc Lương Thần vẫn luôn im lặng, Ôn Nguyễn Nhi còn đang lải nhải không ngừng: "Em mang thai mà cứ ở lì trong nhà thì bức bối lắm, lẽ nào anh thật sự muốn em làm bà chủ gia đình?"

Giọng nói của cô ta bỗng trở nên gay gắt.

Bởi vì mãi mà Bạc Lương Thần vẫn không có phản ứng.

Ôn Nguyễn Nhi nóng nảy, nhìn anh chằm chằm. Lẽ nào cô ta đoán đúng, Bạc Lương Thần đang nhớ Chung Hi?

Cô ta đang định thử thì thấy đối phương hất tay mình ra, đứng dậy định đi: "Chuyện của em thì em tự quyết định."

"Thật sao? Anh đồng ý cho em tiếp tục ở lại giới giải trí ư?"

Ôn Nguyễn Nhi vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không chú ý tới Bạc Lương Thần khác mọi khi.

Người đàn ông đáp "ừ".

Tấm gương phản chiếu góc mặt nghiêng như dao gọt của Bạc Lương Thần. Chỉ có duy nhất mình Chung Hi từng khiến anh muốn nắm giữ như vậy, sau này sẽ không có người thứ hai.

"Lương Thần, trời vẫn chưa sáng, anh không ở lại với em sao?" Ôn Nguyễn Nhi chủ động kéo tay anh: "Hay là anh không muốn ở cùng con của chúng ta?"

Con của bọn họ?

Bạc Lương Thần rút tay về, lạnh nhạt nói: "Không được."

Anh chỉ bỏ lại hai chữ rồi nghênh ngang rời đi.

Ký ức lũ lượt ùa về. Ngày Chung Hi sảy thai, anh ở trong hành lang bệnh viện nghe thấy tiếng khóc của cô.

Đứa trẻ kia cũng là con của anh.

Anh ngồi trong xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trong radio phát ra tạp âm từ chương trình lúc rạng sáng.

Khi trời sắp sáng, anh xoay vô lăng lái xe đến công ty.

Mấy phút sau, một chiếc xe thương vụ dừng ngay trước cửa thang máy, Ôn Nguyễn Nhi khoác áo gió bước nhanh tới.

"Sao giờ anh mới đến!"

Cô ta hờn dỗi nói một câu rồi đóng cửa xe lại.

Trong xe tối mờ, người đàn ông lái xe nhếch môi đáp: "Nếu anh đến sớm hơn thì sẽ chạm mặt Bạc Lương Thần, em không sợ sao?"

Ôn Nguyễn Nhi bĩu môi: "Được rồi, em cũng không biết tại sao anh ta lại đến đây. Không phải là anh ghen đấy chứ?"

Người đàn ông cười khẽ, giọng gió lạnh lùng: "Anh đưa em về nhà nhé?"

Dứt lời gã sờ đùi Ôn Nguyễn Nhi.

Ôn Nguyễn Nhi thuận thế chặn tay gã, đồng thời nở nụ cười quyến rũ: "Được thôi, dù sao trong nhà em cũng không có ai."

"Thế này gọi là dẫn sói vào nhà đấy."

Gã tiện tay ném kính râm đi, sau đó xoay người đè Ôn Nguyễn Nhi xuống ghế sau.

"Á!"

Ôn Nguyễn Nhi hoảng sợ hét lên: "Tiêu Nghị, anh làm em đau."

Động tác của người đàn ông không hề thương tiếc, hôn ngấu nghiến: "Chẳng phải em thích anh chơi em như vậy sao? Cái đồ lẳng lơ này!"

"Ôi chao, anh xấu quá đi à!"

Tiếng ghế cót két quanh quẩn trong xe.

...

Mười giờ sáng, Chung Hi và Lục Bắc cùng rời khỏi khách sạn. Tối hôm qua gió yên biển lặng, Lục Bắc đứng trên thềm nhìn Chung Hi hồi lâu.

Tối qua cô đi ra ngoài lúc nào, trở về lúc nào, đi ngủ lúc nào, anh ta đều biết rõ. Ở chung phòng với cô, anh ta không tài nào ngủ được.

Chẳng qua là anh không muốn làm cô lúng túng mà thôi.

Điện thoại trong túi áo Lục Bắc vang lên.

Vẫn là tin nhắn thư ký Trương gửi tới: "Thiếu gia, ngài bắt buộc phải tham gia bữa tiệc tối nay, nếu không phu nhân sẽ giận thật đấy."

Lục Bắc nhìn màn hình điện thoại di động, buồn bực không nói gì.

"Em đi trước đây, lần sau có cuộc thi thì liên lạc nhé!" Chung Hi vẫy tay, bắt một chiếc xe rồi rời đi.

Lục Bắc đứng im tại chỗ trầm ngâm như có điều suy nghĩ, xem ra trong tim Chung Hi không có vị trí của anh ta.

Ít nhất thì bây giờ vẫn chưa có.

Trước tiên Chung Hi đến ngân hàng rút tiền, số tiền không có vấn đề gì.

Cô chia tiền thưởng vừa vào tài khoản thành hai phần, một phần để dành làm tiền thuê phòng, phần còn lại thì gửi trả cho công ty đòi nợ kia.

Chẳng mấy chốc đã có hồi âm.

"Quả nhiên Chung tiểu thư biết giữ chữ tín. Nhưng chút tiền này còn chưa đủ tiền lãi nữa, hi vọng Chung tiểu thư tiếp tục cố gắng."

Chung Hi siết chặt điện thoại, thầm mắng một câu.

Sao công ty này lại đáng ghét như vậy, tìm đâu ra nhân viên nói chuyện chọc người ta tức giận nhưng lại không có lấy một chữ thô tục, không hiểu sao khiến người ta khó chịu.

Cô xoay người ra khỏi ngân hàng, mới đi vài bước đã bị mấy gã trai trẻ bám theo.

Chung Hi nhận thấy tình hình bất thường, bèn bước nhanh hơn.

Nhưng cô không quen thuộc khu vực này, còn bị bọn kia chặn ở lối vào một con hẻm nhỏ: "Cô là Chung Hi phải không? Khi nào trả tiền?"

"Trả tiền gì chứ, tôi không quen các người!"

Chung Hi nhíu mày, liếc nhìn đằng sau nhằm tìm cơ hội chạy trốn.

Tên con trai cầm đầu nhuộm tóc vàng, vươn tay kéo cổ tay cô: "Chung tiểu thư, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Chung thị, vợ cũ của Bạc Tổng. Chúng tôi không nhận nhầm người chứ? Cha cô nợ ông chủ của chúng tôi hơn ba triệu. Cô nói đi, bao giờ trả tiền?"
Chương 40: Nợ

"Nợ nần của cha tôi đã được Hoa Vinh tiếp quản, các người chui ra từ đâu thế?"

Lúc nãy trong ngân hàng, cô đã đọc tài liệu Lục Bắc gửi cho mình. Tài chính Hoa Vinh là công ty đòi nợ phất lên từ mấy năm trước, thế lực của ông chủ chống lưng rất lớn, người trong nghề đều gọi anh ta là anh Long.

Trước kia công ty này lập nghiệp bằng con đường bất chính, nhưng bây giờ đã được tẩy trắng từ lâu, đi theo con đường đòi nợ thương nghiệp hóa, không sử dụng bạo lực.

Rõ ràng là đám người trước mặt có mục đích khác.

Chung Hi nhân lúc bọn chúng không chú ý, thò tay phải vào túi xách tìm kiếm rồi lôi ra cây kìm sửa chữa mà hôm đó cô tiện tay bỏ vào trước khi thi đấu, sau đó dùng sức vung lên!

"Hự!"

Cô hét ho một tiếng, đồng thời giơ cây kìm sửa chữa chỉ vào đám người kia: "Đừng tới đây!"

Mấy tên côn đồ nhao nhao bật cười đầy khinh bỉ: "Dữ dội nhỉ? Các anh em, hôm nay chúng ta không uổng công."

"Đại ca, nghe nói trước kia cô ta còn tiếp rượu ở Minh Khê Sơn Trang, nhất định là cay lắm đó!"

"Tên Bạc Lương Thần kia may thật đấy, vợ cũ có cá tính thế này, mà thân hình cô vợ Ôn Nguyễn Nhi đương nhiệm cũng tuyệt vời." Cả lũ vừa cười đùa vừa liếc nhìn Chung Hi.

Chung Hi cầm chặt kìm sửa chữa, cố kìm chế không để cho tay mình run rẩy.

Trái tim cô đập dồn dập, sắp nổ tung rồi.

Tên tóc vàng cầm đầu giơ tay lên: "Các anh em, lát nữa nhẹ nhàng chút, nhớ là phải thương hoa tiếc ngọc."

"Đừng tới đây! Cút ngay!"

Chung Hi bất chấp tất cả. Cô ngó chừng tên có vẻ yếu nhất trong đám người kia, cắn răng vung kìm sửa chữa xông tới.

Sức cô không lớn, nhưng được cái đánh bất ngờ. Hơn nữa cô cứ như đang liều mạng, làm cho tên côn đồ kia cũng giật mình, nhất thời không kịp né tránh, bị Chung Hi phang trúng bụng.

Gã hét lên chói tai, khom lưng gập bụng. Chung Hi nhân lúc sơ hở liều mạng chạy ra ngoài.

Cô không dám quay đầu lại, cũng không dám dừng lại.

Cho đến khi cô nhìn thấy phía trước có rất nhiều cửa hàng, nước mắt bỗng trào ra. Đám người kia thấy Chung Hi chạy vào đám đông thì không đuổi theo nữa.

Tay Chung Hi không ngừng run rẩy, cô ngồi xổm giữa phố thương mại.

Cô khóc thút thít nghẹn ngào, ngón tay bấu chặt vào nhau, cơ bắp co giật vì sợ hãi quá độ.

Trên tầng hai đằng xa, Bạc Lương Thần đứng trước cửa sổ sát sàn, trong tầm mắt chỉ có bóng dáng của người ấy.

Bên kia là giọng nam hơi khàn khàn: "Xong việc rồi, mấy thằng nhãi kia không hiểu quy tắc, tôi đã cho người dạy dỗ. Có điều rõ ràng là bọn nó bị người khác mua chuộc, bày mưu đặt kế. Có cần điều tra tiếp không?"

Người gọi điện cho Bạc Lương Thần chính là Long ca.

Bởi vì không thích xã giao nên Long ca hiếm khi lộ mặt công khai, hai phía hắc bạch đều nể mặt anh ta vài phần, nhưng địa vị của mấy tên côn đồ kia quá thấp, hoàn toàn không biết quy tắc trong ngành.

Bạc Lương Thần đã từng giúp đỡ anh Long một lần, cho nên hai người có chút giao tình, dần dà cũng có qua có lại trên phương diện làm ăn.

Trợ lý Mẫn ủy thác việc đòi nợ Chung Hi cho công ty của anh Long.

Bạc Lương Thần dời mắt, giọng điệu lạnh lùng: "Phiền phức, không cần điều tra nữa."

Anh Long ở đầu dây bên kia mỉm cười: "Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ thường xuyên báo cho cậu chuyện bên công ty đòi nợ, việc cậu giao cho chắc chắn không thành vấn đề."

Mặc dù anh Long không biết với thân phận và địa vị của Bạc Lương Thần, tại sao anh lại quan tâm đến người vợ cũ đã ly hôn như vậy.

Sau khi đàm phán với đối tác, trợ lý Mẫn đi tới bên cạnh Bạc Lương Thần: "Bạc Tổng, Trương Tổng đã đến quán cà phê dưới lầu."

Ý là bây giờ Bạc Lương Thần phải đi đàm phán hợp tác.

Ánh mắt của người đàn ông vẫn đặt trên bóng hình gầy guộc trên con đường kia.

Mãi lâu sau anh mới từ tốn dặn dò: "Tìm người bảo vệ cô ấy, đảm bảo sự an toàn của cô ấy. Ngoài ra..."

Trợ lý Mẫn cúi đầu, im lặng lắng nghe.

"Điều tra phía nhà họ Ôn xem có hành động gì đặc biệt không."

Trợ lý Mẫn giật mình: "Anh nghi ngờ chuyện Chung Hi bị côn đồ làm phiền liên quan đến Ôn tiểu thư sao?"

Anh ta vừa dứt lời, lập tức nói ngay: "Xin lỗi Bạc Tổng, là tôi lắm chuyện. Tôi lập tức đi giao việc."

Bạc Lương Thần xoay người đi đến thang máy.

Anh cũng mong là Ôn Nguyễn Nhi không liên quan. Trong mắt anh không chứa nổi một hạt cát, nếu nhà họ Ôn thật sự động đến Chung Hi sau lưng anh...

Anh vẫn chưa coi cha con nhà họ Ôn là người thân của mình đâu.

Giấu giếm anh xen vào việc của anh tức là phá vỡ quy tắc của anh, lại thêm chuyện Ôn Nguyễn Nhi lừa anh, mối hôn sự này thật sự không cần thiết tồn tại nữa.

Trợ lý Mẫn theo vào thang máy, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh càng áp lực hơn.

Anh ta thầm nghĩ trong lòng: Ôn tiểu thư, cô tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc.

Trên con đường dành riêng cho người đi bộ, Chung Hi chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi, trong lòng thầm tự nhủ với mình "Chung Hi, đừng sợ".

Khoảng thời gian đau khổ nhất đã qua, bây giờ không có bất kỳ kẻ nào ngăn được cô.

Sau khi về nhà, Chung Hi vẫn chưa hết hoảng sợ. Cô tắm nước ấm và uống rất nhiều nước mới cảm thấy lồng ngực thoải mái hơn một chút.

Điện thoại vang lên "tinh tinh".

Cô thấy số lạ, tức thì trái tim đập thình thịch.

Người nhận không bắt máy, vài giây sau bên kia lại gọi tiếp.

Chung Hi cắn khớp ngón ngón, chậm rì rì ấn phím nghe máy: "Alo!"

"Chào Chung tiểu thư, tôi là Triệu Trạch, giám đốc khách hàng của Tài chính Hoa Vinh. Từ giờ trở đi, vấn đề nợ nần của cô sẽ do tôi liên hệ trực tiếp. Nếu có bất kỳ kẻ nào dùng cách thức khác đòi cô trả nợ, cô cũng có thể liên lạc với tôi ngay lập tức, công ty chúng tôi sẽ thẳng tay xử lý những đối thủ cạnh tranh không từ thủ đoạn kia."

"..."

Chung Hi không nói gì.

"Chung tiểu thư?"

Chung Hi lén bấm phím ghi âm: "Anh vừa nói gì cơ? Tín hiệu không tốt, tôi không nghe rõ."

Người bên kia kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, Chung Hi nhanh chóng động não suy nghĩ: "Ý anh là nếu tôi bị đám người kia quấy rầy thì các anh sẽ xử lý giúp tôi đúng không?"

"Đúng vậy, đây là một trong những nghiệp vụ của chúng tôi, đảm bảo sự an toàn thân thể cho người nợ."

Chung Hi ngẫm nghĩ chốc lát, cảm thấy khá có lý.

Nếu cô xảy ra chuyện thì chẳng còn ai trả khoản nợ còn thiếu của nhà họ Chung. Chắc là trong ngành này cũng có cạnh tranh không lành mạnh.

Cô nhếch môi nói: "Hôm nay tôi gửi tiền cho các anh, các anh đã nhận được chưa?"

"Nhận được rồi. Chung tiểu thư, hi vọng cô tiếp tục cố gắng, trả hết nợ sớm."

Chung Hi cảm thấy có chỗ nào là lạ.

"Tôi còn nợ các anh bao nhiêu tiền?"

"Ba mươi hai triệu tám trăm tám mươi nghìn chưa kể lãi."

Chung Hi Hi đặt điện thoại xuống, chỉ cảm thấy cuộc đời thật tăm tối.

Trong lúc cô lướt thông tin tuyển dụng trên mạng, muốn tìm một công việc, thì Lục Bắc gọi điện tới.

"Tối nay có một bữa tiệc buffet miễn phí, em có đi không?"

Tiệc?

Miễn phí!

Chung Hi liếc nhìn phòng bếp trống rỗng: "Địa chỉ!"

Tám giờ tối hôm đó, Chung Hi gặp thư ký nhà họ Lục ở cửa.

Đối phương mặc vest đi giày da, xách túi quần áo hàng hiệu: "Mời Chung tiểu thư thay đồ."

"Cái gì đây?"

"Đây là vé vào cửa bữa tiệc lần này." Thư ký Trương của nhà họ Lục trầm giọng trả lời. Nếu Lục phu nhân biết tuy Lục Bắc đến dự tiệc nhưng lại dẫn theo Chung Hi đi cùng, thì e là lại nổi trận lôi đình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom