• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (1 Viewer)

  • Chương 246-250

Chương 246: Cách trừng phạt duy nhất (1)

Ban ngày ban mặt, lồng ngực anh ép sát vào cô có chút mập mờ, cực kỳ giống sau mỗi lần làm chuyện đó, anh nặng nề đè lên người cô làm cho cô cảm thấy khó thở.

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại. Vì giờ phút này bản thân cô còn đang suy nghĩ những thứ lộn xộn kia mà cảm thấy xấu hổ, cô nên dùng sức đẩy anh ra, cho anh một cái bạt tai, mắng anh là đồ vô sỉ, sau đó xoay người rời đi mới đúng.

Nhưng cô thiếu quyết đoán này, chỉ có thể bị anh gắt gao ôm chặt. Cô chật vật né tránh hơi thở nóng rực của anh, nghiêng đầu nhìn bồn hoa phía dưới bậc thang, khuôn mặt xinh đẹp của cô phủ lên một lớp ửng đỏ nhàn nhạt, không biết là do tức giận hay là do xấu hổ. Hai tay cô bị vặn ngược đè ở phía sau, mặc cho cô giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay của anh, cô cắn răng nói: “Thẩm Duệ, anh tránh ra đi.”

Trên mặt Thẩm Duệ nhuộm một chút sự tàn nhẫn. Anh vững vàng khóa chặt ánh mắt cô, giọng điệu lạnh như băng thiên tuyết địa ở Hàn Cửu Thiên: “Sao thế, tìm được chỗ dựa mới vững chắc nên bây giờ anh không thể chạm vào em nữa à?”

Tống Hân Nghiên quay đầu lại, đôi môi đỏ mọng khó khăn lướt qua đôi môi mỏng lạnh lùng của anh, trong lúc nhất thời, đáy mắt anh sáng ngời. Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô giống như muốn xé cô thành mảnh nhỏ mà nuốt vào bụng. Trái tim cô run rẩy không thôi, cánh môi tê dại một trận, cô cắn môi, giận dữ nói: “Thẩm Duệ, anh sỉ nhục em một lần nữa xem.”

Thẩm Duệ chăm chú nhìn người phụ nữ gần trong gang tấc, hơi thở của hai người hoà vào nhau, gần đến mức anh chỉ cần hé môi lên là có thể chạm vào cô, mặt cô không còn trắng bệch như vừa rồi, dường như bị hơi nóng của anh thở ra nhuộm đỏ, lòng anh mềm nhũn xuống: “Chuyện tối hôm qua anh không tính toán nữa, chúng ta làm hoà được không?”

“Tối hôm qua chưa hề phát sinh chuyện gì cả, em hỏi anh, anh muốn so đo cái gì?” Tống Hân Nghiên cười lạnh nói, anh không phân biệt tốt xấu đã mắng cô không chịu nổi cô đơn đi làm tình mới, hại cô đuổi theo taxi đang chạy, sau khi trở về còn dây dưa không rõ với Liên Thanh Vũ, sáng nay Liên Thanh Vũ còn từ trong phòng anh đi ra, anh còn nói lý ư?

Thẩm Duệ hung dữ trừng mắt nhìn cô, người phụ nữ này nghĩ là được người ta cho chút lợi ích thì liền theo sao, không hiểu cái gì gọi là tốt thì lấy à? Anh không muốn nói nhảm với cô nữa, người phụ nữ này rất khác người, chỉ là thích ăn đòn, anh cúi đầu xuống, môi mỏng nghiền ép trên môi cô cô, tùy ý cướp đoạt.

Tống Hân Nghiên bất ngờ mở to hai mắt, trong lòng lập tức tràn đầy kháng cự, cô liều mạng giãy dụa vặn vẹo, cô không cần anh dùng môi mà người phụ nữ khác mới chạm qua để hôn cô, nhưng cô càng giãy dụa lại càng làm cho cơ thể hai người quấn chặt hơn: “A... anh buông ra...”

Thẩm Duệ chẳng những không buông cô ra, ngược lại còn xâm lấn càng sâu hơn, sức lực kia giống như muốn mãnh liệt nuốt cô vào trong bụng. Cả người Tống Hân Nghiên khẽ run rẩy, cơn đau đớn trên môi khiến nỗi đau trong lòng cô tăng lên, cô không tránh được, dứt khoát cũng không tránh nữa mà há miệng hung hăng cắn anh.

Thẩm Duệ đau đớn, trong mắt hắn xuất hiện ánh sáng tàn nhẫn, anh híp mắt, cố chấp không buông cô ra, quấn lấy hôn càng sâu hơn. Mùi máu tươi giữa môi và răng càng thêm nặng nặc, nụ hôn sâu sắc như thể cướp đoạt này đã định trước Thẩm Duệ là người chủ đạo.

Tống Hân Nghiên cắn anh, anh cũng không chịu buông ra, cô không có khả năng thoát khỏi, nước mắt đột nhiên rơi xuống, rơi vào giữa cánh môi hai người đang giao nhau, mùi vị mặn tiến vào vị giác của Thẩm Duệ, anh thất vọng buông cô ra, trên đầu lưỡi nổi lên cơn đau đớn vô cùng, là vết thương cô vừa cắn anh, hai tròng mắt anh khóa chặt cô, anh đè nén tức giận, khẽ quát: “Khóc cái gì, bị anh đụng vào nên cảm thấy ấm ức lắm sao?”

Anh còn chưa nói xong, vừa nói nước mắt cô càng rơi dữ dội, anh dựa vào cái gì mà bắt nạt cô như vậy, chẳng qua chỉ vì cô yêu anh mà thôi.

Thấy cô càng khóc càng hăng hái, cuối cùng còn ấm ức đến nấc lên, Thẩm Duệ phiền não trừng mắt nhìn cô, gầm nhẹ nói: “Không được khóc!”

Tống Hân Nghiên nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của anh, cô vội vàng cắn môi không dám khóc, nhưng mắt cô không phải vòi nước máy mà nói ngừng khóc là ngừng lại được.

Thẩm Duệ nhìn hốc mắt cô đọng đầy nước mắt, nước mắt ở mí mắt như trực chờ rơi xuống, trông vô cùng đáng thương, bộ dáng kia giống như đang tố cáo anh là một tên ác bá, bắt nạt cô gái yếu đuối, trong lòng anh càng thêm thêm phiền não và buồn bực, anh bất ngờ buông cô ra, nói: “Khóc, em khóc tiếp đi!”

Tống Hân Nghiên bị anh làm cho bối rối, cô nức nở nói: “Nào có ai bá đạo như thế chứ, lúc thì bảo người ta không được khóc, lúc thì lại bảo người ta khóc.”

Thẩm Duệ thấy cô như vậy, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì, cãi nhau làm tổn thương tinh thần còn đau lòng: “Em khóc tiếp đi, anh sẽ hôn cho đến khi em ngừng khóc mới thôi.”

Tống Hân Nghiên sửng sốt, lập tức dùng sức đẩy anh ra, không nói gì mà đi xuống bậc thang. Thẩm Duệ đi gấp hai bước, đưa tay giữ chặt cổ tay cô, dùng sức kéo cô vào trong ngực, không vui trừng mắt nhìn cô: “Rốt cuộc vì sao lại như vậy? Hân Nghiên, nếu anh nhớ không lầm, tối hôm qua là em cho anh một cái bạt tai, còn phải đi nhặt áo khoác của người đàn ông khác, người chọc anh mất hứng là em, hiện tại người không thèm để ý đến anh cũng là em.”

“Anh thực sự không biết mình đã làm cái gì sao? Hay là anh nghĩ em không biết gì cả cho nên mới giả ngu trước mặt em? Thẩm Duệ, anh không cần phải như vậy. Dù sao anh cũng đã có được em rồi, cảm giác mới mẻ cũng qua rồi, chúng ta sớm tụ sớm tan.” Là do cô quá ngây thơ, tin tưởng lời nói dối ngọt ngào như thiên trường địa cửu của anh, trên đời này làm sao có tình yêu tồn tại muôn thuở chứ?

Chân mày Thẩm Duệ nhíu lại thành một đường ngang thẳng tắp, tức giận đến mức hận không thể đánh cô một trận, anh giận dữ nói: “Cái gì mà sớm tụ sớm tan, em nói rõ ràng cho anh xem, gì mà không cần phải giả vờ, anh nghe không hiểu.”

Tống Hân Nghiên tức giận, cô đã bắt được tại trận rồi, anh còn nói nghe không hiểu, có phải thật sự muốn cô bắt gian ở trên giường anh mới có thể thừa nhận hay không? Cô dùng sức hất tay anh ra, lần đầu tiên không hất ra được, cô lại hất một lần nữa, vẫn không hất ra được, cô tức giận đến mức giậm chân, giống như một con mèo hoang giương móng vuốt: “Thẩm Duệ, anh buông em ra, cầu xin anh, anh muốn bỏ em cũng chỉ cần một câu nói, không cần cố ý gọi em đến xem cuộc vui.”
Chương 247: Cách trừng phạt duy nhất (2)

Lúc này đã qua giờ cao điểm ăn cơm, nhân viên nghiệp vụ lần lượt trở về phòng làm việc, nhìn thấy bọn họ đứng ở cửa cãi nhau, không khỏi đều nhìn qua. Ở Đồng Thành, không có mấy người là không biết Thẩm Duệ, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp anh lôi kéo một người phụ nữ.

Thẩm Duệ thấy bọn giống như trở thành khỉ trong sở thú để cho mọi người vây xem, anh nắm lấy cổ tay cô và đi về phía bãi đỗ xe. Tống Hân Nghiên không chịu phối hợp, bàn tay anh trực tiếp ôm eo cô, nửa ôm nửa kéo, lôi cô đến bên cạnh ghế lái, lấy chìa khóa mở khoá xe và nhét cô vào ghế lái phụ.

Tống Hân Nghiên làm sao chịu thỏa hiệp như vậy, cô đẩy cửa ra định đi xuống, Thẩm Duệ chặn cửa lại, thấp giọng uy hiếp: “Tống Hân Nghiên, em lại chọc anh, anh không ngại để cho bọn họ thưởng thức một cuộc kích tình trên xe đâu.”

“...” Tống Hân Nghiên ngửa đầu nhìn anh, biết anh nói được làm được, cô rụt về ngồi xuống.

Thẩm Duệ đóng cửa lại, “Phập” một tiếng thật lớn, biểu hiện sức chịu đựng của anh đã đến giới hạn rồi. Anh ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang ngồi ở ghế lái phụ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh im lặng thở dài. Tối hôm qua anh không nên rời đi, mấy ngày không nhìn thấy cô, xuống máy bay lại không ngừng nghĩ tới cô, muốn cho cô một bất ngờ nhưng không thành, những chuyện lãng mạn anh tưởng tượng lại không có chuyện nào thành hiện thực, hai người ngược lại còn cãi nhau một trận.

Anh nghiêng người qua, động tác này gần như làm cô kinh sợ, cô quay đầu theo phản xạ có điều kiện, cảnh giác trừng mắt nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

Thẩm Duệ nhìn bộ dáng này của cô thì tức giận, giọng điệu ác liệt nói: “Làm em!”

“...” Tống Hân Nghiên trợn tròn mắt, lời nói rõ ràng của anh vừa vô sỉ lại hạ lưu, nhưng cứ mãi không làm cho người ta cảm thấy hèn mọn, ngược lại còn lộ ra một loại tà mị nói không nên lời.

Thấy anh đưa tay ra, cô theo bản năng giơ hai tay ôm lấy ngực: “Anh đừng làm bậy.”

Thẩm Duệ tà ác thổi ra hơi thở, bờ môi mỏng dán vào bên tai cô, thổi vào tai cô, anh nói: “Có phải em rất mong chờ anh sẽ làm chuyện đó với em ở trong xe không? Nếu anh không làm chuyện đó, có phải anh đã phụ sự mong muốn của em rồi ư?”

Cơ thể Tống Hân Nghiên nặng nề, cô sợ tới mức nhắm mắt lại, thân thể run rẩy, cô hận mình không có chí tiến thủ, để anh trêu chọc như vậy, lại có chút không kiềm chế được. Tên yêu quái đáng chết này, cánh tay cô dùng sức, vừa định đẩy anh ra, lại nghe “rầm rầm” một tiếng. Cô vội vàng mở mắt ra, chỉ thấy Thẩm Duệ đã lui về ngồi xuống, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, mà trên người cô đã thắt dây an toàn.

Anh vừa thắt dây an toàn cho cô à?

Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn cô một cái, cười đùa: “Rất thất vọng sao? Không ngờ khẩu vị của em lại nặng như vậy, hay là hôm nào đó thử cảm giác làm ở trong xe xem thế nào?”

“... Thẩm Duệ, anh không nói lời nào thì chết à.” Tống Hân Nghiên ý thức được mình bị đùa giỡn, cô lập tức giận dữ, tại sao ở trước mặt anh, cô luôn phải nằm ở thế hạ phong chứ? Rõ ràng ngay từ đầu, bọn họ không phải như vậy.

“Sẽ.” Ánh mắt Thẩm Duệ nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, giống như tia X-quang gần như có thể cắt xén quần áo trên người cô, làm cho cô cảm giác mình đang trần trụi ở trong mắt anh, sau đó chợt nghe anh nói một hàm chứa ẩn ý sâu xa: “Sẽ nghẹn chết mất.”

Đây đã là tán tỉnh sáng suốt rồi, hai má Tống Hân Nghiên đỏ bừng, dứt khoát nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, không để ý tới anh.

Thẩm Duệ đi ra ngoài được một đoạn đường, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn cô một cái, cô ở bên cạnh khiến anh có cảm giác vô cùng yên tâm. Anh đưa tay nắm tay cô, vừa cầm lấy, cô lại rút ra, anh nhíu mày: “Đưa tay cho anh.”

“Không đưa.” Tống Hân Nghiên cực kỳ dứt khoát, sao người này lái xe mà không biết cẩn thận chút nào thế.

Thẩm Duệ nhìn gương chiếu hậu, thấy phía sau không có xe, anh cố ý lắc lắc vô lăng, Tống Hân Nghiên bị doạ sợ không nhẹ, quay đầu trừng mắt với anh: “Thẩm Duệ, anh lo lái xe cẩn thận đi, em vẫn chưa muốn chết.”

“Đưa tay cho anh!” Thẩm Duệ lặp lại một lần nữa.

Tống Hân Nghiên sợ anh phân tâm sẽ xảy ra tai nạn giao thông, đành không tình nguyện đưa tay qua, một giây sau, đã bị anh giữ lại, năm ngón tay anh đan vào bàn tay cô, mười ngón tay siết chặt.

Động tác rất dịu dàng quyến luyến, hoàn toàn khác với vẻ bá đạo vừa rồi của anh.

Thẩm Duệ nhìn thẳng vào con đường giao thông phía trước, anh hỏi: “Nghiên Nghiên, tối hôm qua là do anh làm quá lên.”

Tống Hân Nghiên nhìn anh, trong lòng chua xót, anh đang xin lỗi cô vì tối hôm qua anh và Liên Thanh Vũ ngủ chung với nhau sao? Nhưng loại chuyện này làm sao có thể dùng một câu xin lỗi là có thể tha thứ? “Thẩm Duệ, chúng ta chia tay đi.”

Thẩm Duệ nắm chặt tay lái, ngay cả bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng siết chặt, anh nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô: “Chết tiệt, em có biết em đang nói gì không? Anh đã xin lỗi em rồi, em còn muốn gì nữa?”

Tống Hân Nghiên đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, bởi vì thân xe bắt đầu lắc lư theo lời anh, cô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: “Anh lái xe cẩn thận trước đã, về đến nhà chúng ta hãy nói chuyện.”

Thẩm Duệ cũng ý thức được như vậy quá nguy hiểm, vừa rồi anh chỉ cố ý hù cô một chút, lỡ như lúc này thật sự bị xe đụng, anh sẽ hối hận cả đời mất. Anh buông tay cô ra, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe trở lại chung cư Kim Vực Lam Loan.

... ...

Trong căn hộ, Thẩm Duệ ngồi trên sô pha, nhìn Tống Hân Nghiên đang do dự ở cửa chính, lông mày anh nhíu chặt, đưa tay về phía cô: “Lại đây.”

Tống Hân Nghiên thay giày, cô đi vào phòng khách, nhìn sắc mặt anh u ám, cô có chút sợ hãi, cô nói chia tay dường như đã chọc giận anh rồi. Trong lòng cô có chút không được tự nhiên, hai tay cô nắm chặt, nói: “Muốn uống nước sao, để em đi rót nước cho anh.”

“Anh gọi em tới đây, em nghe không hiểu sao?” Vẻ mặt Thẩm Duệ căng lên, vừa rồi cô nói lời chia tay đã hoàn toàn chọc giận anh. Cãi nhau giữa các cặp đôi là chuyện bình thường, sau khi cãi nhau cũng có thể làm sâu sắc thêm tình cảm của nhau, nhưng động một chút lại nói chia tay thì anh không thể chấp nhận được, cũng không thể nào dung túng.

Tống Hân Nghiên nhìn anh, biết anh thật sự tức giận, cô không khiêu khích anh nữa, giống như một con ốc sên chậm rãi đi tới, vừa đến bên sô pha, đã bị anh đưa tay túm lấy, dùng sức kéo.
Chương 248: Cách trừng phạt duy nhất (3)

Cô kinh sợ hô lên, ngã ngồi trên sô pha, một giây sau, trên người cô nặng nề, cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đè lên người cô, tim cô đập thình thịch, vội vàng muốn ngồi dậy, anh lại đè chặt hơn: “Vừa rồi ở trong xe em đã nói cái gì, nói lại cho anh nghe một lần nữa xem.”

Cô chống lại đôi mắt phượng giận dữ không thể lay chuyển của anh, cơ bắp trên người anh gần như đều chứa đựng sự tức giận, cứng rắn làm cho cô khó chịu, cô nhíu mày nói: “Anh buông em ra trước đi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

“Không cần dài dòng lằng nhằng, nói!” Thẩm Duệ nhìn người phụ nữ dưới thân, lông mày nhíu chặt, lửa giận mãnh liệt trong mắt giống như muốn thiêu đốt cô, nếu cô dám nói ra những lời khiến anh mất hứng, anh nhất định phải làm cho cô không chịu nổi.

“Anh bảo em nói cái gì đây?”

“Tại sao nói chia tay với anh? Tình cảm giữa chúng ta rẻ mạt đến mức để cho em có thể tuỳ tiện nói lời chia tay à?” Thẩm Duệ không dài dòng với cô, anh muốn giải quyết vấn đề một lần, bao gồm cả nguyên nhân cô đột nhiên đề cập đến việc chia tay.

Anh nghi ngờ, có phải mấy ngày anh đi khỏi, ông cụ lại tìm tới cô, buộc cô chia tay với anh không.

Tống Hân Nghiên dời tầm mắt, cô buồn bã nói: “Thẩm Duệ, đây không phải là lời anh muốn nói với em sao?”

“Lời gì mà anh muốn nói với em chứ? Tống Hân Nghiên, em nói rõ ràng cho anh!” Thẩm Duệ nổi giận, anh chưa hề nói gì, mà hết lần này tới lần khác bị cô đội mũ não lớn như vậy, nếu anh muốn chia tay với cô, anh sẽ ở đây dỗ dành cô ư?

Cằm Tống Hân Nghiên bị anh nắm lấy, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh lửa trong mắt anh chiếu rọi, rõ ràng phản chiếu bộ dáng của cô, bọn họ cách nhau rất gần nhưng lại có vẻ rất xa cách, cô nói: “Thẩm Duệ, anh đã lên giường với người phụ nữ khác rồi, tại sao còn quấn lấy tôi không buông?”

“Cái gì anh quấn lấy em... em vừa mới nói cái gì vậy?” Mới Thẩm Duệ chỉ chú ý tới nửa câu sau, bỗng nhiên ý thức được câu trước cô nói cái gì, mày kiếm của anh nhíu chặt: “Anh lên giường với ai, tại sao anh không biết?”

Tống Hân Nghiên tức giận, cô dùng sức đẩy anh: “Tôi tận mắt nhìn thấy, anh còn giả ngu với tôi, Thẩm Duệ, tôi rất ngốc nhưng mắt tôi không mù.”

Thẩm Duệ cầm tay cô, đặt trên sô pha, ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô: “Nói rõ ràng đi, em tận mắt nhìn thấy cái gì vậy?”

“Sáng nay, tôi thấy Liên Thanh Vũ mặc váy ngủ của tôi từ trong phòng anh đi ra, tối hôm qua các người đã làm gì, trong lòng anh biết rõ nhất. Lời nói đã rõ ràng, anh buông tôi ra đi.” Tống Hân Nghiên lớn tiếng nói hết, sau đó dùng sức giãy dụa, nhưng cô chẳng những không thể đẩy anh ra, ngược lại còn khiến cho thân thể hai người không hề có khoảng cách dán sát vào nhau, thậm chí cô cảm giác được phản ứng của cơ thể anh, cô đột nhiên cứng đờ, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.

Thẩm Duệ bỗng nhiên hiểu được, vì sao vừa rồi ở Nghiệp Chi Phong, cô nhìn thấy bộ dáng của anh giống như nhìn một con ruồi khiến người ta chán ghét, thì ra sáng nay cô đã đi qua Như Uyển: “Hân Nghiên, có phải em hiểu lầm cái gì không, anh chỉ coi Thanh Vũ là em, mối quan hệ giữa anh và cô ấy tuyệt đối trong sạch. Hơn nữa em nói cô ấy mặc đồ ngủ của em đi ra từ phòng ngủ của anh thì không thể nào, cô ấy cũng chỉ dựa dẫm vào anh như anh trai thôi.”

“Vậy nên anh cho là em đang nói dối ư?” Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn anh, cô không muốn nói, miễn cho anh nghĩ là cô sỉ nhục Bạch Liên Hoa trong lòng anh, nhưng cô tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả ư?

“Không có, không phải anh nói em đang nói dối, anh chỉ muốn nói có phải em hiểu lầm rồi không, có lẽ đúng lúc cô ấy đi qua cửa phòng của anh, bị em nhìn thấy cũng không chừng.”

“Vậy là anh không tin em ư? Anh buông em ra, em không muốn nói chuyện với anh.” Tống Hân Nghiên giãy dụa kịch liệt, cũng mặc kệ có thể làm mình bị thương hay không, cô cũng biết, cho dù cô có nói gì, anh vẫn sẽ bảo vệ Liên Thanh Vũ.

“Tống Hân Nghiên!” Thẩm Duệ cắn răng cảnh cáo: “Hiện tại chúng ta đang nói chuyện với nhau, anh không muốn biến chuyện đơn giản thành phức tạp, anh đối xử với em như thế nào em không cảm giác được sao? Nếu anh muốn ở bên cô ấy, quá khứ có rất nhiều cơ hội, tại sao anh phải ở bên em rồi mới lén lút ở bên cô ấy, trong lòng em, anh là một người dơ bẩn như vậy sao?”

“Nhưng mà anh không tin em, tối hôm qua anh mắng em không chịu nổi cô đơn nên đi tìm niềm vui mới, anh không tin em, bây giờ em nói chuyện của Liên Thanh Vũ, anh vẫn không tin em. Thật ra sự hiểu lầm khiến chúng ta cãi nhau cũng chỉ vì anh không tin em.” Tống Hân Nghiên ấm ức nói.

“Vậy em có tin anh không? Anh không biết vì sao Thanh Vũ lại đi ra từ phòng anh, nhưng nếu em đã nhìn thấy, tại sao em không kéo cô ấy lại hỏi cho rõ ràng, ba mặt một lời với em, nếu như em tin tưởng anh, em cũng sẽ không bỏ đi.” Thẩm Duệ tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng lên xuống, phổi cũng muốn nổ tung.

“Tôi...” Tống Hân Nghiên không nói nên lời, anh nói không sai, cô không tin tưởng anh, cho nên ngay cả dũng khí đối mặt với anh, cô cũng không có. Cô sợ kết quả giống như những gì mình nhìn thấy, cô không biết mình có thể chấp nhận nổi không.

Thẩm Duệ xoay người, ngồi dậy khỏi người cô, anh lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần ra, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, khói từ đôi môi mỏng của anh phun ra, làn khói lượn lờ trong phòng khách, muộn phiền trong lòng anh lại càng ngày càng sâu.

Tống Hân Nghiên ngồi thẳng trên ghế sô pha, cô nghiêng đầu nhìn anh, động tác hút thuốc của anh rất gợi cảm, khiến người ta không khỏi mê mẩn. Nhưng nhìn anh liên tục hút mấy điếu liền, rốt cục cô nhịn không được, đưa tay muốn đoạt lấy điếu thuốc trong tay anh: “Anh đừng hút nữa được không?”

Cánh tay Thẩm Duệ giựt lại, cô nhào vào khoảng không, nhào thẳng vào trong ngực anh. Một tay Thẩm Duệ ôm eo cô, rũ mắt nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mở ra, phun toàn bộ làn khói vào mặt cô: “Ôm ấp yêu thương à?”

Tống Hân Nghiên giãy dụa muốn đứng lên, lại bị anh giữ chặt thắt lưng, áp sát vào lồng ngực cứng rắn của anh. Thẩm Duệ ném tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó ném cô vào trong sô pha, một lần nữa đè lên người cô, ngón tay thon dài của anh chậm rãi cởi nút áo, anh nói: “Tống Hân Nghiên, anh cho em thấy rõ ràng, tối hôm qua anh có phản bội em hay không.”

Anh vừa dứt lời, áo khoác âu phục lập tức từ trên người anh bay ra ngoài, tiếp theo là áo sơ mi.

Tống Hân Nghiên không biết anh muốn làm gì, cô kinh hồn nhìn chằm chằm anh, không biết vì sao tình huống lại đột nhiên biến thành bộ dạng này? Thẩm Duệ rất nhanh lột sạch quần áo trên người mình, anh đưa lưng về phía cô, tà ác nói: “Có lần nào em không bị anh làm đến nỗi để lại dấu vết trên người anh đúng không? Theo nhu cầu thì anh sẽ bị đói trong vài ngày, nếu đêm qua anh có một người phụ nữ khác, cơ thể không thể sạch sẽ, không có dấu vết.”
Chương 249: Cách trừng phạt duy nhất (4)

“...” Tống Hân Nghiên không nói gì đến cực điểm, cô nhìn lưng anh, phía trên có chút dấu vết nhạt nhẽo, đó là khi ở thành phố C, dấu vết cô in trên người anh, trừ cái đó ra thì không còn dấu vết nào khác.

Cô bĩu môi: “Nói không chừng anh rất dịu dàng với cô ấy.”

“Tống Hân Nghiên, em không vu khống anh ngoại tình thì em không sống nổi có phải không?” Thẩm Duệ tức giận đến mức não bộ co rút, anh nắm cằm cô, tức giận phun lên mặt cô, ánh mắt sắc bén bức bách cô, anh nói: “Được, những thứ này vẫn không thể làm em hài lòng, vậy anh sẽ làm cho đến khi em hài lòng mới thôi.”

Anh nói xong, đôi môi mỏng đè xuống, ấn lấy môi cô dùng sức hôn lên. Trái tim Tống Hân Nghiên đập thình thịch, hai tay cô muốn đẩy anh ra, lại bị anh giữ chặt tay đè lên đỉnh đầu, nụ hôn của anh càng ngày càng nồng nhiệt, cô giống như một chiếc thuyền biển trên biển, bị nước biển mênh mông đánh trúng, gần như muốn ngập đầu.

Thẩm Duệ dùng hành động thực tế chứng minh tối hôm qua anh không có phụ nữ, đến cuối cùng, Tống Hân Nghiên liều mạng cầu xin anh buông tha cho cô, anh nghe được giọng cầu xin tha thứ của cô, chẳng những không bỏ qua cho cô, ngược lại còn hưng phấn hơn, lần lượt xâm chiếm cô, ăn đến tận xương tuỷ mà không biết mệt mỏi.

Tống Hân Nghiên cuối cùng hiểu được, không thể trêu chọc vào người đàn ông đang đầy bụng tức giận, cô bị anh bẻ thành vô số tư thế mà cô không thể tưởng tượng ra, để anh nhấm nháp, đến cuối cùng cô thật sự chịu không nổi, hoàn toàn ngất xỉu.

... ...

Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại lần nữa, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen, ánh đèn neon của thành phố chiếu vào, cô ngây ngẩn như thể buổi tối hôm nay là Hà Tịch. Trí nhớ cuối cùng của cô chỉ là sự va chạm không biết mệt mỏi của anh.

Cô cử động cơ thể đau nhức, cảm giác người đàn ông phía sau đang tỉnh, một giây sau, cô bị anh xoay người đè lên. Cô chợt mở to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang vui vẻ đến mức khiến ai cũng phải ghen tỵ trong bóng tối, cô hoảng sợ nói: “Không cần...”

Giọng nói của cô còn chưa dứt, đã bị đụng đến tê dại, bên tai truyền đến giọng nói tà tứ của anh “Bảo bối, anh nộp thuế lương thực đầy đủ cho em rồi, bây giờ có thể chứng minh sự trong sạch của anh chưa?”

Tống Hân Nghiên tức giận đến không nói nên lời, anh vì chứng minh mình trong sạch mà muốn từ hừng đông đến trời tối, lại từ trời tối đến hừng đông sao? Yêu nghiệt giết người không dùng dao này khiến cô vừa mệt vừa đói đấy?

“Anh đi ra đi, em đói quá.”

“Cái này không phải đang đút cho em sao, lòng ham muốn của em sao lại lớn vậy chứ?” Thẩm Duệ phẩy nhẹ gò má cô, trong giọng nói kèm theo sự chế nhạo, động tác lại không dừng lại.

Giọng Tống Hân Nghiên đứt quãng: “Em... không... muốn... nữa... buông em ra...”

“Không muốn sao? Vậy lần sau gặp phải chuyện như thế này, em có biết phải làm gì không?” Giọng nói Thẩm Duệ khàn khàn, anh ngừng lại, đưa tay nắm cằm cô, nhìn mái tóc bên gò má cô bị mồ hôi làm ướt, làm tăng thêm sự quyến rũ nói không nên lời.

Trong đầu Tống Hân Nghiên trống rỗng, một lúc lâu sau mới tìm được đáp án: “Em sẽ không trốn tránh nữa, em sẽ tìm anh hỏi rõ ràng, sẽ không định tội lung tung, cũng sẽ không tùy tiện nói chia tay.”

Thẩm Duệ cúi người hôn lên môi cô, vui vẻ nói: “Ngoan quá, nhưng trước tiên phải chịu trừng phạt lần này, mới nhớ lâu được.”

“Thẩm Duệ, anh cút đi, a!”

Thẩm Duệ nói được làm được, anh quấn lấy cô làm cả đêm, mãi đến bình mình mới thả cho cô đi nghỉ ngơi. Nửa đường cô vẫn thút thít ầm ĩ kêu đói kêu mệt, nhưng anh như tâm địa sắt đá, mặc kệ cô cầu xin thế nào anh cũng không buông cô ra.

Anh không nỡ mắng cô, càng không nỡ đánh cô, mắng không được đánh cũng không, anh nghĩ cũng chỉ có phương pháp duy nhất này mới trừng phạt được cô. Anh phải làm cho cô nhớ kỹ, không tin tưởng anh sẽ có hậu quả thế nào.

Mà trải qua chuyện này, anh cũng bắt đầu suy nghĩ lại. Anh yêu cô, nhưng không cho cô đủ sự tin tưởng, nói cho cùng, cuộc cãi vã này vẫn là do anh mà ra. Nếu anh đủ tin tưởng cô, không có bất kỳ người nào có thể lợi dụng sơ hở mà chen vào.

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, trên mặt cô còn đọng lại nước mắt, anh đau lòng không thôi, nghiêng người mút khô nước mắt trên mặt cô, anh đứng dậy đi xuống. Đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng tới, lấy khăn mặt cẩn thận lau sơ qua cơ thể cho cô, sau đó kéo chăn mỏng che lại cơ thể cô, anh bưng chậu nước xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng khách là một đống hỗn độn, anh khom lưng nhặt quần áo lên, có của anh có của cô, quần áo của cô gần như bị anh xé thành giẻ rách, không thể mặc nữa, anh ném vào thùng rác, cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn trà, bật điện thoại lên xem.

Tất cả các cuộc gọi nhỡ anh đều tự động bỏ qua, trực tiếp gọi cho Nghiêm Thành. Nửa đêm canh ba, Nghiêm Thành nhận được điện thoại của ông chủ, anh ta đầy oán giận: “Ông chủ, phiền anh xem lại thời gian, bây giờ vẫn chưa sáng mà.”

“Ngày mai bảo người đem quần áo mới của mùa thu đến Kim Vực Lam Loan, cả quần áo nam và nữ luôn.” Thẩm Duệ không để ý đến sự oán hận của anh ta, nói xong lại trực tiếp cúp điện thoại. Nghiêm Thành tức giận đến phát điên, anh ta cắn chăn cực kỳ buồn bực.

Thẩm Duệ tiếp tục nhặt quần áo, lúc nhặt tây trang lên, một cây bút ghi âm từ trong túi lót âu phục trượt ra, anh nhìn bút ghi âm nằm trên thảm, anh hơi chần chờ đưa tay nhặt lên, sau đó ngồi trên sô pha.

Anh vuốt ve cây bút ghi âm, sau đó nheo mắt lại, trong hồ lô của ông già bán thuốc gì? Ông ta đưa cho anh một cây bút ghi âm là muốn làm gì?

Thẩm Duệ đang chơi đùa, cũng không biết ấn phải nút nào mà đoạn ghi âm phát lên, bên trong truyền đến giọng của Tống Hân Nghiên. Anh nhíu mày, sao lại là giọng của Tống Hân Nghiên?

“Hận, tôi hận không thể giết chết anh ta!”

“Nếu một ngày nào đó, người đó tìm thấy cô và cầu xin cô tha thứ cho anh ta, cô có tha thứ cho anh ta không?”

“Không, nỗi bất hạnh của tôi đều là do anh ta ban cho, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh ta!”

Đáy lòng Thẩm Duệ chấn động, anh nhìn chằm chằm bút ghi âm, trái tim thắt lại thành một cục, đây là giọng nói của Tống Hân Nghiên, chuyện cô và ông già đang nói là chuyện gì, trong lòng anh biết rõ.

Giọng nói của cô tràn ngập hận ý mãnh liệt, gần như làm cho anh hít thở không thông. Anh bấm phát lại, đoạn ghi âm phát lại không ngừng, cô nói hận không thể giết chết anh, còn nói sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh. Nếu như cô biết người đàn ông năm đó hủy hoại tất cả của cô là anh, cô có thể sẽ không do dự mà rời đi, mãi mãi không gặp lại anh nữa không?
Chương 250: Cách trừng phạt duy nhất (5)

Đường Diệp Thần len lén lẻn vào phòng sách của ông cụ Thẩm, anh ta giống như ruồi không đầu, cũng không biết mình muốn tìm cái gì, nhưng trực giác nói cho anh ta biết, ông nội nhất định cố ý giấu diếm cái gì đó.

Anh ta kéo ngăn kéo ra, lục lọi tất cả những nơi mình có thể tìm, nhưng ngay cả một chút mạng nhện cũng không nhìn thấy. Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, anh ta bị dọa sợ không nhẹ, vội vàng nhìn bốn phía, sau đó trốn ở phía sau giá sách.

Anh ta vừa trốn xong, A Uy đã đẩy cửa ra, ông cụ Thẩm đi vào, ông ta nói: “A Uy, tôi bảo cậu theo dõi chặt chẽ chuyện kia, hiện giờ thế nào rồi?”

“Ông chủ, cậu Tư và cô Tống đã làm hoà rồi, lần này cậu Tư đi thành phố C, sau đó cô Tống cũng đi theo, xem ra tình cảm của hai người rất sâu đậm, chỉ sợ không thể tách rời được.” A Uy thành thật trả lời.

“Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên.” Ông cụ Thẩm tức giận đấm ngực giậm chân: “Đây là do tôi đã tạo nghiệt gì chứ? Để cho bọn họ dây dưa không rõ như vậy?”

“Ông chủ, ngài đừng quá kích động, bác sĩ nói gần đây huyết áp của ngài hơi cao, không thể kích động nữa.” A Uy vội vàng nói: “Tôi vẫn luôn có một câu nói, cũng không biết có nên nói hay không.”

“Cậu nói đi.” Ông cụ Thẩm xua tay và nói.

“Con cháu đều có phúc của con cháu, cậu Tư có tình cảm sâu đậm với cô Tống, ngoại trừ chuyện tội lỗi năm năm trước, cũng tạo nên nhiều đau khổ cho cô ấy những năm qua, tất cả đều là do cậu ấy gây ra, cậu ấy một lòng muốn bù đắp muốn chuộc tội, ngài càng ngăn cản, lại càng đụng trúng sự phản nghịch của cậu ấy, làm tăng thêm quyết tâm của anh muốn có được cô Tống.”

Ông cụ Thẩm nhíu mày: “Tôi chỉ vì muốn tốt cho nó, nó còn không biết ơn sao?”

“Ông chủ, ngài nghĩ lại bộ dáng nhiệt huyết sục sôi của ngài khi còn trẻ, lại nghĩ đến cậu Tư xem, tình huống trước mắt, ngài càng muốn chia rẽ bọn họ sẽ biến khéo thành vụng, để cho bọn họ yêu đến chết đi sống lại, càng không muốn buông tay. Chi bằng ngài cứ làm lơ, tùy bọn họ đi, có lẽ chờ cảm giác mới mẻ qua đi, tính cách hai người không hợp thì sẽ chia tay thôi.”

Ông cụ Thẩm đi đến sau bàn làm việc và ngồi xuống, ông ta nhìn A Uy, cảm thán một câu: “A Uy, cậu hiểu thằng Tư sao? Nó muốn chết muốn sống để có được một người phụ nữ như vậy, nó sẽ dễ dàng từ bỏ ư? Không, ở hai người bọn họ sẽ không xảy ra chuyện tính cách không hợp, đứa nhỏ này quá giống tôi lúc còn trẻ, mặc dù thoạt nhìn nó lạnh lùng bá đạo, không thích gần gũi với người khác, nhưng đối với người nó yêu, nó sẽ nhường nhịn, sẽ nhượng bộ và bao dung không giới hạn.”

“Ông chủ, nếu ngài đã hiểu rõ cậu ấy như vậy, cần gì phải cương quyết chia rẽ bọn họ? Từ nhỏ cậu Tư đã mang theo sự áy náy vì làm mất cô Lục, còn chưa trưởng thành lại tận mắt nhìn thấy bà chủ chôn thân trong biển lửa, tiếp theo lại bị ngài vứt bỏ, lòng cậu ấy đã rất khổ rồi, thật vất vả mới yêu được cô Tống, tại sao ngài không tác thành cho cậu ấy?” A Uy thành tâm nói.

Ông cụ Thẩm nhíu chặt mày, ông ta phất phất tay, nói: “A Uy, cậu đi ra ngoài đi, để cho tôi yên tĩnh một chút.”

A Uy còn muốn nói gì nữa, nhưng lại không thể thốt nên lời, đành yên lặng đi ra ngoài.

Ông cụ Thẩm đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn dãy núi xa xa bị bóng đêm bao phủ, giống như cụ già ngồi thiền, hồi lâu cũng không nhúc nhích.

Đường Diệp Thần trốn ở phía sau giá sách, nghe được cuộc đối thoại này của bọn họ, anh ta luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, lời nói của chú Uy rốt cuộc muốn nói rõ điều gì, vì sao chú ấy lại nói chú Tư có lỗi với Hân Nghiên, hơn nữa mấy năm nay cô gặp phải nhiều chuyện đau khổ đều do chú Tư tạo thành.

Năm năm trước, năm năm trước, chẳng lẽ...

Anh ta mở to hai mắt, khó tin nhìn bóng lưng ông cụ Thẩm, anh ta bỗng nhiên từ phía sau giá sách đứng ra. Ông cụ Thẩm nghe thấy tiếng động bên giá sách, ông ta xoay người lại, đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Đường Diệp Thần, ông ta lại không hề kinh ngạc: “Ông tưởng cháu phải ở đó trốn đến khi ông đi ra ngoài mới chịu ra.”

Vừa rồi khi ông ta đi tới bên cửa sổ, đã nhìn thấy Đường Diệp Thần trốn ở đó, ông ta không vạch trần mà đang chờ anh ta tự mình đi ra.

Đường Diệp Thần từng bước đi tới trước mặt ông cụ Thẩm, anh ta nói: “Ông nội, cuộc đối thoại vừa rồi cuộc giữa ông và chú Uy rốt cuộc là có ý gì?”

“Diệp Thần, cháu và Tống Hân Nghiên đã bỏ lỡ rồi, cháu chấp nhận hiện thực đi, đừng cố chấp không chịu tỉnh ngộ nữa, đả thương người chính là đả thương mình.” Ông cụ Thẩm hiền hoà nhìn anh ta, ông ta không chấp nhận Tống Hân Nghiên trở thành vợ của thằng Tư, tất nhiên là vì lo lắng người khác sẽ xoi mói, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là sợ tổn thương đứa cháu này.

Người phụ nữ thằng bé từng yêu sâu đậm lại biến thành bà Tư nhà họ Thẩm hiện tại, thằng bé làm sao có thể chấp nhận được?

“Ông nội, cháu và Hân Nghiên chưa hề bỏ lỡ, cháu sẽ giành lại cô ấy về, nhưng vừa rồi cuộc đối thoại giữa ông và chú Uy rốt cuộc là có ý gì, năm năm trước, các ngài không phải muốn nói năm năm trước người đàn ông cưỡng đoạt lần đầu tiên của Hân Nghiên là chú Tư chứ?” Đường Diệp Thần mặt đầy lửa giận hừng hực, anh ta làm sao nguyện ý tin tưởng sự thật này, thì ra đi lòng vòng, anh ta vẫn bại trong tay Thẩm Duệ, anh ta làm sao bằng lòng chấp nhận sự thật này?

Ông cụ Thẩm nhíu mày: “Diệp Thần, chuyện không có chứng cớ không được nói bậy.”

“Cháu nói bậy ư? Vậy tại sao ông không dám trả lời câu hỏi của cháu, ông chỉ cần trả lời có hay không.” Đường Diệp Thần hùng hổ bức người nhìn chằm chằm ông cụ Thẩm, quá buồn cười, mọi chuyện sao lại biến thành như vậy chứ?

Ông cụ Thẩm nhìn chằm chằm anh ta, vẻ mặt của anh ta như mưa non sắp tới, giống như chỉ cần ông ta trả lời là đúng, anh ta sẽ hủy thiên diệt địa. Ông ta luôn ngăn cản Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên ở bên nhau, chẳng phải là lo lắng hai chú cháu sẽ trở mặt thành thù sao?

Nhưng vừa rồi, cuộc đối thoại của bọn họ lại bị anh ta nghe hết, ông ta cắn răng, nói lời nói dối đầu tiên trong đời: “Không phải, năm năm trước chú Tư và Tống Hân Nghiên không có bất kỳ mối liên quan nào.”

Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm ông cụ Thẩm thật sâu, ánh mắt kia dường như muốn nhìn thấu ông ta, mãi đến khi ông cụ Thẩm không vui nhíu mày, anh ta mới thu hồi ánh mắt, anh ta nói: “Ông nội, cháu biết ông chưa bao giờ nói dối, cháu tin tưởng ông, vậy cháu không làm phiền ông nghỉ ngơi nữa.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom