• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (5 Viewers)

  • Chương 881-885

Chương 881: Chuyển bại thành thắng

Sau trận đấu lần trước, Kim Phi và Thiết Chùy đã chuẩn bị đầy đủ.

Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá trong khoang tối đều được trang bị cả rồi, cho dù có gặp phải cuộc công kích như lần trước, bọn họ cũng tự tin là sẽ đối phó được.

Nhưng ai ngờ đối phương lại dùng lửa để tấn công chứ.

Dầu nhẹ hơn nữa, đổ xuống nước sẽ chảy xuôi theo dòng.

Chốc lát, ánh lửa tràn mặt sông, khói bốc lên cuồn cuộn.

“Mau nhổ neo lên!”

Trên boong thuyền, thuyền trưởng vừa hô, vừa giúp thủy thủ quay tời.

Nhổ neo lên khỏi mặt nước, thuyền hàng theo nước sông từ từ di chuyển về hạ du.

Nhưng lúc này tốc độ của thuyền hàng chưa tăng, không nhanh như tốc độ trôi của dầu hỏa.

“Tiên sinh, ngài và hai vị phu nhân mau ngồi thuyền cứu sinh rời đi đi!”

Thiết Chùy kéo cánh tay Kim Phi, chạy về chỗ vị trí của thuyền cứu sinh.

Bắc Thiên Tầm đứng cạnh Kim Phi, nhưng không ngăn cản Thiết Chùy.

Bởi vì cô ấy cũng nghĩ vậy.

“Buông ra!”

Kim Phi giật ra khỏi tay lôi kéo của Thiết Chùy.

Lần trước trên biển, hai con thuyền đó, chỉ có ba người là y, Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc còn sống sót, nó luôn khiến Kim Phi hổ thẹn vô cùng, cho dù sau này đã quay về thỉnh thoảng vẫn sẽ mơ thấy cảnh tượng lúc đó.

Lần trước y trúng độc, không thể lựa chọn, nhưng lần này y không muốn trốn nữa.

“Lão Ninh, quay đây giúp ta một tay, đưa tiên sinh lên thuyền cứu sinh!”

Thiết Chùy duỗi tay ôm eo Kim Phi lại, chuẩn bị cưỡng ép đưa y lên thuyền cứu sinh.

“Cút xéo!” Kim Phi giơ chân đá cho Thiết Chùy loạng choạng!

“Tiên sinh, bây giờ không phải là lúc thể hiện nghĩa khí, muốn đi cũng không đi được nữa đâu!” Thiết Chùy gấp gáp hô to.

“Bây giờ đã không đi được nữa rồi!”

Kim Phi lắc đầu nói: “Ngô vương chắc chắn đã chuẩn bị người mai phục dưới hạ du rồi, bây giờ mà ngồi thuyền cứu sinh xuống đó, cũng chỉ còn đường chết!”

Dường như để kiểm chứng cho lời Kim Phi nói, bên bờ hạ du xuất hiện một đội phủ binh, còn đẩy mấy xe cung nỏ hạng nặng có bánh xe.

“Vậy tiên sinh ngồi lên khinh khí cầu rời đi đi!”

Thiết Chùy lại hét.

Lúc anh ta tới Đông Hải có đưa theo không ít khinh khí cầu, lúc này trên hai chiếc thuyền hàng đều có cả.

“Thiết Chùy, đừng lãng phí thời gian nữa, ta sẽ không đi đâu.”

Kim Phi lạnh giọng nói: “Hơn nữa, chúng ta cũng chưa chắc sẽ thua!”

“Ý gì?”

Thiết Chùy nghe xong, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bắc Thiên Tầm cũng nghi ngờ nhìn sang.

Lúc này ngọn lửa đã cách thuyền hàng chưa tới năm mươi trượng, theo tốc độ bây giờ của thuyền hàng, nhiều nhất là thêm một tách trà nữa, ngọn lửa sẽ đuổi kịp.

Đến lúc đó dầu hỏa sẽ dính vào thuyền hàng, bản thân cũng bị thiêu trụi.

“Bởi vì bọn họ quá vội vàng, nên lượng dầu hỏa rất ít!”

Kim Phi chỉ vào mặt sông nói: “Các ngươi nhìn đi, vị trí sát biên của ngọn lửa đã bắt đầu tắt rồi!”

Thiết Chùy và Bắc Thiên Tầm nhìn theo hướng tay Kim Phi chỉ, quả nhiên trông thấy diện tích của ngọn lửa đã thu nhỏ lại.

Càng tới gần thuyền hàng, diện tích ngọn lửa càng nhỏ.

Còn nhìn vào thuyền hàng, vì nhân viên hộ tống và thủy thủy đã bắt đầu chèo thuyền, nên tốc độ từ từ tăng nhanh.

Lúc ngọn lửa còn cách thuyền hàng mười mấy trượng, cuối cùng ngọn lửa cũng chẳng cháy mấy nữa, lụi tắt hoàn toàn.

Đám người Thiết Chùy và thuyền trưởng đều lộ vẻ sống sót sau tai nạn.

Nếu có thể, không ai bằng lòng chết cả.

Nhưng bọn họ chưa vui mừng được lâu, thì đã nhìn thấy thuyền đánh cá ào ào xoay mái chèo lao xuống từ thượng du.

Thể tích của thuyền đánh cá nhỏ, cộng thêm tốc độ nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp thuyền lớn, dừng cách đó mấy trăm mét.

Dưới mệnh lệnh của giáo úy, phủ binh trên thuyền lại nghiêng đổ thùng dầu tiếp.

Lần này số lượng thuyền đánh cá đổ dầu hỏa còn nhiều hơn, dầu hỏa tập trung trên mặt sông cũng dày hơn.

“Dùng tên lửa tiêu diệt chúng cho ta!”

Kim Phi lạnh giọng nói.

Xe bắn đá không đánh trúng thuyền đánh cá được, nhưng cung nỏ hạng nặng thì có thể.

Các nhân viên hộ tống nhận được mệnh lệnh, lập tức lấy vải bông ngâm dầu hỏa ra, quấn quanh mũi tên của cung nỏ hạng nặng.

Sau khi châm lửa vào vải bông, mũi tên của cung nỏ hạng nặng gào thét bay đi, rơi trên mặt dầu.

Ầm!

Mặt dầu bị châm lửa, lập tức bốc cháy.

Lúc này các phủ binh vẫn ở trên thuyền đánh cá đổ dầu ra, thế lửa lan tràn theo mặt dầu.

Mười mấy thuyền đánh cá đang đổ dầu lập tức bị ngọn lửa nhấn chìm.

Sau phút chốc, thùng dầu hỏa trên thuyền đánh cá phát nổ, dầu hỏa bốc cháy bị nổ bay ra bốn phía, càng đốt cháy nhiều thuyền đánh cá hơn.

“Mau rút lui! Mau rút lui!”

Giáo úy phủ binh phía sau vội cao giọng hô.

Nhưng bốn phía đều là tiếng kêu gào thảm thiết, chẳng ai nghe thấy lời hắn nói.

Chẳng mấy chốc, hơn một nửa các thuyền đánh cá chi chít đã bị ngọn lửa đốt cháy.

Có điều phủ binh cũng không phải kẻ ngốc, dù không nghe thấy mệnh lệnh của giáo úy, nhưng vẫn dồn dập chống sào đẩy thuyền lùi lại.

Đợi ngọn lửa lớn qua đi, người của đội thuyền đánh cá đã mất đến bảy phần, còn ba phần kia thì không dám tới gần thuyền hàng nữa.

“Ha ha ha, tự mình hại mình!”

Thiết Chùy vỗ vào lan can sung sướng cười to, ánh mắt nhìn Kim Phi cũng đầy kính phục.

Quả nhiên tiên sinh sẽ không khiến ta thất vọng!

Vừa nãy anh ta đã tuyệt vọng, cảm thấy chìm vào bế tắc rồi, hôm nay chắc chắn phải chết.

Không ngờ Kim Phi lại nhanh chóng tìm được cách đối phó.

Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc theo sau cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lông mày Kim Phi vẫn cau chặt, lộ vẻ tâm sự nặng nề.

“Tướng công, không phải kẻ địch đã bị đánh lui rồi sao? Sao chàng còn tâm sự nặng nề nữa?” Đường Tiểu Bắc hỏi.

“Chúng sẽ không chịu để yên đâu,” Kim Phi lo lắng nói: “Chúng có thể nghĩ tới cách dùng lửa tấn công, sẽ không có lợi cho chúng ta lắm!”

“Dùng lửa tấn công thì sao, chúng mà dám tới nữa, thì cứ đối phó với chúng như vậy thôi!” Thiết Chùy hưng phấn nói.

“Nếu chúng đổ dầu vào ban đêm thì sao? Nếu bọn chúng đứng trên bờ đổ dầu thì sao? Nếu bọn chúng đổ dầu ở trên cả hai bờ thượng hạ du cùng lúc thì sao?” Kim Phi hỏi.

“Cái này…” Thiết Chùy nghẹn họng.

Vừa nãy có thể mau chóng phát hiện ra dầu hỏa, là do bây giờ là ban ngày, có thể dễ dàng nhìn thấy.

Mấy ngày gần đầy, trời đêm cứ tối sầm lại, nếu phủ binh mà đổ dầu vào ban đêm, thì bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy được.

Vừa nãy thuận lợi như vậy, nguyên nhân lớn nhất là do ngọn lửa đốt vào thuyền đánh cá, kẻ định chắc chắn đã nhận được bài học rồi.

Nếu như lời Kim Phi nói, đổ dầu từ trên bờ, vậy cho dù bọn họ có châm lửa vào mặt dầu, cũng không uy hiếp trên bờ được.

Đặc biệt là khả năng cuối cùng mà Kim Phi nói, càng đáng sợ hơn.

Nếu kẻ địch đổ dầu ở cả thượng hạ du cùng lúc, vậy cho dù thuyền hàng chạy về đâu, cũng không trốn được!

Dường như để xác minh lời Kim Phi nói, thuyền đánh cá còn sống sót cũng không tháo chạy, mà ào ào sáp lại gần bờ phía nam, ôm những thùng dầu hỏa xuống.

Thiết Chùy vừa chuẩn bị cho thuyền lớn tới gần, thì mấy giá đỡ cung nỏ hạng nặng trên bờ đã dồn dập nhắm vào thuyền hàng, tiến hành đe dọa.

Lúc này thuyền lớn ở giữa sông, cách khá xa, cung nỏ hạng nặng không đe dọa được, nhưng nếu tới gần trong phạm vi trăm trượng, thuyền hàng cũng không mang theo cung nỏ hạng nặng được.

Thiết Chùy bất lực, đành để thuyền hàng tiếp tục chạy ở giữa sông.

“Tiên sinh, vậy bây giờ phải làm sao?” Thiết Chùy hỏi.

Kim Phi không đáp, mà cau mày vịn vào lan can, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ chiến lược.

Sau chốc lát, Kim Phi đột nhiên ngẩng đầu nói: “Các ngươi còn nhớ đoạn sông mà chúng ta đi qua trước khi xông thẳng vào trạm kiểm soát không?”

“Nơi nào?” Thiết Chùy hỏi.

“Nơi mà chúng ta nhìn thấy có thổ phỉ phóng hỏa đấy!”
Chương 882: Tạp binh

“Là tên thổ phỉ mà tiên sinh đã bảo ta bắn chết sao?"

Gần đây, họ đã chứng kiến quá nhiều trường hợp bọn thổ phỉ phóng hỏa đốt thuyền. Phải mất một lúc Thiết Chùy mới nhớ ra Kim Phi đang ám chỉ ai.

Trước khi đến trạm kiểm soát cuối cùng, họ đi ngang qua một vịnh sông. Trên bờ có một ngôi nhà, khi họ đi qua, phần lớn ngôi nhà tranh đã bị cháy rụi. Một vài tên thổ phỉ đang kéo một cô gái, chuẩn bị quấy rối cô ấy bên bờ sông.

Giữa tình trạng hỗn loạn lan rộng, Kim Phi biết rằng hiện tại y không thể lo hết mọi thứ. Tuy nhiên, khi họ thấy chuyện bất bình xảy ra trước mặt, y đã bảo Thiết Chùy dùng nỏ hạng nặng để bắn chết một tên thổ phỉ, khiến những kẻ còn lại sợ hãi mà tháo chạy.

"Haiz, chiến đấu đã nhiều ngày nhưng có vẻ như chúng ta đang thụt lùi."

Thiết Chùy thở dài.

Nhưng anh ta cũng biết đó là giải pháp tốt nhất.

Nơi đó là một vịnh sông, khiến kẻ địch khó có thể đổ dầu từ thượng nguồn. Đó là cách tốt nhất để tránh hỏa lực của kẻ thù.

Đi ngược dòng thì khó nhưng xuôi dòng thì nhanh.

Sau khi vượt qua trạm kiểm soát, đám người Kim Phi phải mất vài ngày mới đi được vài chục dặm. Tuy nhiên đi xuôi dòng thì họ đã đến vịnh sông trong vòng chưa đầy một giờ.

Thuyền trưởng chỉ đạo thủy thủ và nhân viên hộ tống chèo thuyền chở hàng vào vịnh sông.

Vịnh sông này không lớn lắm, bình thường chỉ có hai thuyền đánh cá của ngư dân cập bến, khi bọn Kim Phi đi qua có một cô bé đang lấy nước bên bờ sông, khi nhìn thấy thuyền chở hàng, cô bé sợ đến mức ném thùng nước rồi bỏ chạy.

Sau khi chạy được vài bước, cô bé quay người nhặt lại cái thùng nước.

"Tại sao vẫn có người sống ở đây?"

Đường Tiểu Bắc tò mò nhìn cô bé chạy trốn.

Vịnh sông này chỉ có hai hộ gia đình. Hiện nay, cả hai ngôi nhà tranh đều đã bị thiêu rụi, cũng vừa bị bọn thổ phỉ cướp bóc. Cô ấy không ngờ còn có người sống ở đây.

Sau khi thuyền chở hàng cập bến, Thiết Chùy đang định bố trí nhân viên hộ tống lên bờ thì nhìn thấy cô bé quay trở lại cùng ba người khác.

Ngoài cô bé, còn có một cô nương, một ông lão và một bà lão.

Mỗi người vẫn mang theo cào gỗ, gậy gộc và các vũ khí tự chế khác trong tay, khuôn mặt cũng trông tuyệt vọng như sẵn sàng liều mạng.

Nhưng khi vọt tới bên bờ và thấy con thuyền chở hàng, cô gái lớn nhanh chóng ném thanh gỗ xuống, huơ tay múa chân chỉ vào chiếc thuyền gỗ và nói gì đó.

Sau đó, Kim Phi nhìn thấy mấy người họ quỳ xuống, không ngừng dập đầu về phía thuyền chở hàng.

Kim Phi biết họ đang bày tỏ lòng biết ơn lần trước khi Thiết Chùy bắn mũi tên cứu họ.

"Thiết Chùy, đi lên hỏi bọn họ tình hình xung quanh thử đi?" Kim Phi nói: "Mang theo chút đồ ăn nữa."

"Vâng!" Thiết Chùy gật đầu, dẫn người nhảy lên thuyền cứu sinh.

Sau một hồi trò chuyện trên bờ, Thiết Chùy đã quay lại.

Hoàn cảnh của gia đình này cũng đã được tìm hiểu rõ.

Gia đình này đã sống gần vịnh sông. Những năm gần đây, con trai họ phải nhập ngũ và chết ở biên cương. Cặp vợ chồng già cùng với con gái và cháu gái của họ hầu như phải kiếm sống bằng nghề đánh cá.

Cách đây vài ngày, phủ binh đã đến trưng dụng tàu đánh cá của họ. Họ không những không trả tiền mà còn muốn ngư dân chèo thuyền.

Ông lão không chịu nên phủ binh đốt nhà, đánh đập ông lão, thậm chí còn định quấy rối cô nương trong gia đình này.

Sau đó, khi Kim Phi đi ngang qua và bắn chết một tên phủ binh, những tên lính khác cũng sợ hãi bỏ chạy.

"Ý ông những người lúc ấy là bọn phủ binh sao?"

Đường Tiểu Bắc ngạc nhiên hỏi: "Vậy tại sao bọn họ lại ăn mặc như thổ phỉ?"

"Bọn họ là tạp binh của phủ binh."

"Tạp binh là gì?"

“Họ là những người có phù hiệu của chính quyền nhưng không có lương bổng. Họ chuyên giúp phủ binh những công việc linh tinh như bắt lính đào ngũ và thu thuế.” Thiết Chùy giải thích.

Kim Phi đã hiểu khi nghe Thiết Chùy nói như vậy.

Nói cách khác chính là nhân viên thời vụ.

Họ làm công việc bẩn thỉu, mệt mỏi và nhận lỗi nếu có vấn đề gì xảy ra.

Tạp binh không có lương, khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ chỉ nhận được mấy thứ như tiền thưởng hoặc tiền hoa hồng.

Bảo là binh lính nhưng thực tế họ chỉ là một nhóm vô lại, thủ đoạn đôi khi còn tàn bạo hơn cả thổ phỉ.

Để hoàn thành nhiệm vụ, tạp binh sẽ sử dụng những biện pháp cực đoan, không có kỷ luật.

Người dân bình thường cũng oán hận sâu sắc đối với những tên tạp binh. Vì vậy nhiều nơi không có đơn vị này. Chỉ ở những khu vực cực kỳ nghèo khó, huyện phủ không đủ khả năng nuôi phủ binh địa phương mới có một đơn vị tạp binh.

Huyện phủ nơi vịnh sông này trước đây không có, nhưng do sắp xảy ra chiến tranh với Sở vương, Ngô vương vì muốn nhanh chóng vơ vét của cải dân chúng nên đã tái lập một đơn vị tạp binh.

Mà gia đình trên bờ này là nạn nhân.

Ngôi nhà của họ đã bị đám tạp binh đốt cháy, chiếc thuyền đánh cá nhỏ, thiết yếu cho cuộc sống của họ, cũng đã bị đám tạp binh lấy mất.

Nếu không phải Kim Phi đi ngang qua, có lẽ con gái bọn họ đã bị bọn tạp binh làm nhục.

"Bọn họ cũng là một đám người bất hạnh," Đường Tiểu Bắc thở dài, "Cũng đã gặp nhau rồi, Thiết Chùy, ngươi đi hỏi bọn họ thử. Nếu bọn họ đồng ý thì bảo bọn họ gia nhập cùng chúng ta."

Ngày nay, Kim Xuyên đang phát triển nhanh chóng, khắp nơi đều thiếu nhân lực.

Gia đình này không còn đường mưu sinh, nghe Đường Tiểu Bắc bằng lòng đưa họ đi cùng thì làm sao có thể từ chối được?

Kể từ ngày đó, thuyền chở hàng cập bến vịnh sông nhỏ.

Kim Phi vốn nghĩ rằng Ngô vương sẽ sớm phái quân tấn công họ. Tuy nhiên, sau nhiều ngày cảnh giác, phía bên kia vẫn im lặng.

Nếu không phải do thám phát hiện gián điệp của địch thường xuyên đi lại khắp nơi, Kim Phi hẳn sẽ nghi ngờ liệu Ngô vương có quên mất bọn họ hay không.

Không phải Ngô vương quên mất bọn họ, mà là Ngô vương vẫn đang thương lượng với Sở vương.

Trên thực tế, Ngô vương và Sở vương đã tiến hành một vòng đàm phán.

Đúng như dự đoán của "Tể tướng", ngay khi Sở vương nghe tin Kim Phi còn sống, ông ta cũng sợ hãi như Ngô vương, lập tức tìm mưu sĩ phụ trách Đông Hải, đồng thời phái người đã từng nhìn thấy Kim Phi đi điều tra trên sông.

Sau khi xác nhận đó thực sự là Kim Phi, Sở vương lập tức đình chiến với Ngô vương, lựa chọn hợp lực giết Kim Phi trước.

Thuyền đội do Ngô vương tập hợp đã cố gắng tấn công lén lút bằng cách phá hoại con thuyền vào đêm hôm đó, cuối cùng đã trôi dạt về phía hạ lưu và không thể quay ngược lại thượng nguồn trong thời gian ngắn.

Để giết Kim Phi càng sớm càng tốt, Sở vương đã đồng ý với đề nghị của Ngô vương, Sở vương sẽ cung cấp thuyền bè, Ngô vương cung cấp dầu lửa, tiến hành tấn công bằng hỏa lực.

Kế hoạch tấn công bằng hỏa lực thất bại, không những không thiêu rụi được Kim Phi mà còn khiến y lợi dùng đốt cháy khoảng bảy mươi đến tám mươi phần trăm số thuyền đánh cá của chính mình.

Những chiếc thuyền đánh cá này đã bị Sở vương cưỡng bức trưng dụng từ dân chúng một cách khó khăn, bây giờ Kim Phi đã thiêu rụi chúng.

Điều này khiến trái tim Sở vương đau khổ khôn nguôi.

Ngô vương lại cử người đến thương lượng hợp tác, Sở vương thẳng thừng từ chối.

"Dù sao Ngô vương ở phía dưới, Kim Phi muốn đánh cũng sẽ đánh với hắn trước, khi cả hai đánh đến mức cả hai đều bị thương thì trẫm ra tay cũng chưa muộn."

Với suy nghĩ này, Sở vương đã trục xuất sứ giả do Ngô vương cử đến.

Ngô vương tức giận đến mức tuyên bố sẽ không quan tâm đến Kim Phi nữa, để y đi đến địa phận của Sở vương.

Nhưng ai ngờ, Kim Phi thật sự thả neo con thuyền của mình ở vịnh sông nhỏ và không rời đi.

Khi Sở vương nghe tin, ông ta cười đến nỗi nước mắt trào ra.

Vốn định ngồi trên núi nhìn hổ đánh nhau, nhưng thám tử lại gửi đến một bức thư, khiến Sở vương hoàn toàn không thể ngồi yên.

Thượng lưu trên Sở vương là Tương vương. Kể từ khi cuộc hỗn chiến giữa chư vương bắt đầu, giữa họ đã không ngừng xảy ra xích mích và cả hai bên đã cử nhiều thám tử xâm nhập vào lãnh thổ của nhau.

Thám tử đưa tin đến từ lãnh thổ của Tương vương, trong thư có ghi rằng một đội thuyền từ làng Tây Hà đã tiến xuống từ Kim Xuyên, liên tiếp vượt qua hơn chục trạm kiểm soát và hòa vào dòng nước của Trường Giang. E rằng bọn họ sẽ sớm đến lãnh địa Sở vương, thúc giục Sở vương nên chuẩn bị càng sớm càng tốt!
Chương 883: Sấm ran chớp giật

"Viện binh của Kim Phi tới rồi sao?"

Sở vương không còn muốn xem kịch nữa.

Ông ta biết rõ nếu để Kim Phi quay về Xuyên Thục thì sẽ có ý nghĩa gì.

Đến lúc đó, bất kể là vương nào đều phải đi gặp Diêm Vương.

Sở vương lập tức triệu tập triều đình nhỏ của mình để họp.

Sau khi thảo luận trong triều đình nhỏ, Sở vương không những quyết định lại liên thủ với Ngô vương để giải quyết Kim Phi mà còn nhanh chóng phái người báo tin cho Tương vương, yêu cầu Tương vương bất kể như thế nào cũng phải ngăn viện binh của Kim Phi.

Đội thuyền do Trịnh Phương lãnh đạo được trang bị đầy đủ, lại đang xuôi dòng, Tương vương vốn định thả cho anh ta đi qua, nhưng sau khi nhận được tin tức của Sở vương, đầu tiên ông ta bị dọa sợ hết hồn, sau đó lập tức phái người làm theo chỉ thị của Sở vương, chuẩn bị thùng dầu ở bên bờ.

Khi đội thuyền của Trịnh Phương đi ngang qua, bọn họ đổ dầu trên bờ xuống và phóng hỏa.

Trịnh Phương suýt chút nữa trúng chiêu, nếu như không kịp thời hạ lệnh thả neo dùng thuyền kịp thời thì có lẽ anh ta đã chìm trong biển lửa.

Khi lửa đã tắt, tốc độ của đội thuyền vừa mới tăng tốc thì đối phương lại bắt đầu đổ dầu.

Trịnh Phương cũng không phải là người hiền lành gì, anh ta sử dụng khinh khí cầu, nhìn thấy trên bờ có người đổ dầu thì lập tức ném bom vào thùng dầu của đối phương trước.

Nhưng khinh khí cầu di chuyển hoàn toàn dựa vào gió, nên các mưu sĩ dưới quyền của Tương vương đã đặc biệt lựa chọn thời điểm hướng gió không thích hợp để tập kích.

Lần này Trịnh Phương không thể không dừng thuyền.

Tương vương dùng phương pháp này để tạm thời cầm chân Trịnh Phương và Mãn Thương.

Ở hạ lưu, Sở vương không dám ngồi xem kịch, Ngô vương cũng không dám mặc kệ nữa, đôi bên tập hợp đại quân tập trung ở biên giới chuẩn bị cho trận quyết chiến, lao tới Trường Giang.

Những chiếc thuyền chở hàng cỡ lớn không tham chiến thoát nạn và những chiếc thuyền đánh cá bị cướp lại cũng được Sở vương và Ngô vương điều động, chỉ cần đại quân vừa đến là có thể lên thuyền đi đến hạ lưu.

Ngoài ra, sau khi nhận được tin tức của Sở vương, Tương vương cũng truyền tin này cho tất cả các quyền quý có quen biết.

Trong mắt Tương vương, Kim Phi không phải là kẻ thù của nhà ông ta, mà là kẻ thù của tất cả quyền quý trong thiên hạ.

Chẳng có lý do gì ông ta và Sở vương, Ngô vương liều mạng đánh giết, còn những kẻ quyền quý khác lại ngồi không hưởng lợi.

Trên thực tế, mục đích của Tương vương đã đạt được.

Những chính sách mới do Kim Phi và Cửu công chúa thực hiện đã khiến cho tất cả các quyền quý trong thiên hạ đều nhìn thấy hậu quả của việc y cầm quyền.

Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao những kẻ quyền quý hợp mưu giết Kim Phi ở Đông Hải.

Tất cả các quyền quý biết được Kim Phi vẫn còn sống đều không thể ngồi yên được, rối rít liên hợp lại với nhau.

Không chỉ những kẻ quyền quý, Phùng tiên sinh biết được tin cũng giống như vậy.

Phùng tiên sinh cố tình tuyên truyền hành vi Tứ hoàng tử soán vị bán nước, chỉ là muốn để cho Đại Khang hỗn loạn, sau đó chờ Đại Khang đánh xong, Thổ Phiên sẽ có thể chiếm lĩnh Đại Khang với cái giá thấp nhất.

Gada hết lời khen ngợi quyết định này của Phùng tiên sinh, cũng hoàn toàn công nhận ông ta, giao cho ông ta trách nhiệm nặng nề.

Cho nên thời gian gần đây, trinh thám của Phùng tiên sinh vẫn luôn đi khắp Trung Nguyên, khích bác mâu thuẫn giữa quyền quý các nơi và các chư vương.

Nhìn thấy Đại Khang sắp bị đánh thành nồi cháo, Gada đã dẫn đại quân dàn trận ở biên giới, sẵn sàng tấn công Đại Khang bất kỳ lúc nào, nhưng kết quả Kim Phi lại trở về.

Sau khi nhận được tin tức, ý nghĩ đầu tiên của Phùng tiên sinh là dừng kế hoạch tấn công Đại Khang.

Nhưng chuẩn bị và mưu tính lâu như vậy, khó khăn lắm mới đi được đến bước ngày hôm nay, Gada cũng tập hợp quân đến biên giới, cứ từ bỏ như vậy, Phùng tiên sinh thực sự không cam tâm.

Bởi vì trong lần ra quân này, Gada gần như đã vét sạch Thổ Phiên, nếu như kế hoạch thất bại, cả đời này ông ta cũng đừng nghĩ lấy lại được lòng tin của Gada nữa.

Nói không chừng Gada sẽ thẹn quá hóa giận mà giết chết ông ta!

Cho nên Phùng tiên sinh giam mình trong phòng suy nghĩ hai ngày hai đêm, sau đó đến tìm Gada vào sáng sớm ngày thứ ba.

Lúc đó Gada đang ăn sáng, sai người dọn cho Phùng tiên sinh một cái đùi dê và một bát dầu trà.

Đối với tộc nhân bình thường, việc ăn cơm cùng với thủ lĩnh là một vinh dự vô cùng lớn, nhưng tâm trí của Phùng tiên sinh lại không ở đây, ông ta nhận lấy chiếc đùi dê sau đó đặt lên bàn.

"Tại sao Phùng tiên sinh lại buồn bã không vui như vậy?" Gada hỏi.

"Hồi bẩm Đại vương, ta vừa nhận được tin tức, Kim Phi vẫn còn sống!"

Phùng tiên sinh quyết định báo tin này cho Gada.

"Cái gì?" Gada đột nhiên đứng dậy thốt lên: "Không phải ngươi nói y đã chết rồi sao?"

Đại tướng Đan Châu thuộc hạ của ông ta đã chết trong tay Kim Phi, vì vậy Gada đã sớm xem tin tình báo chi tiết về Kim Phi.

"Tình báo của quyền quý ở Đại Khang có nhầm lẫn, bọn họ chưa giết chết Kim Phi!"

Phùng tiên sinh quỳ sụp xuống đất: "Thuộc hạ làm việc thiếu sót, xin Đại vương trách phạt!"

Ban đầu khi biết tin Kim Phi đã chết, Phùng tiên sinh cũng nghi ngờ, nhưng sau khi Tứ hoàng tử giết chết Trần Cát soán vị lên ngôi, các quyền quý đã nhiều lần gây náo loạn ở làng Tây Hà, Kim Phi cũng không xuất hiện, Phùng tiên sinh mới hoàn toàn tin tưởng.

Ai ngờ ông ta đã chuẩn bị xong tất cả thì Kim Phi lại trở về.

"Ta trách phạt ngươi có tác dụng sao?" Gada tức giận đến mức đi vòng quanh trong lều: "Ta muốn biết bây giờ nên làm như thế nào!"

"Đại vương, chuyện đến nước này, chúng ta chỉ có một con đường có thể đi!"

Phùng tiên sinh ngẩng đầu lên nói: "Đánh!"

"Đánh?"

Gada hơi nheo mắt lại: "Nhưng Kim Phi phải làm thế nào?"

"Đại vương, quyền quý ở Đại Khang căm ghét Kim Phi hơn chúng ta, ta nhận được tin tức chuẩn xác, y bị kẹt ở đất Ngô, không thể di chuyển được, tạm thời sẽ không thể trở về!"

Phùng tiên sinh nói: "Đại vương, đây là cơ hội của chúng ta, cũng là cơ hội cuối cùng!"

"Ý của ngươi là nhân lúc Kim Phi còn chưa kịp quay về, chúng ta xuất quân chinh phục Xuyên Thục ư?" Gada hỏi.

"Đúng vậy," Phùng tiên sinh nói: "Bây giờ Kim Phi đang ở đất Ngô, Trương Lương bị kẹt ở thành Du Quan, Khánh Hoài và Khánh Hâm Nghiêu đang chiến đấu quyết liệt với Tần vương, Trịnh Phương cũng rời khỏi Kim Xuyên tiếp ứng Kim Phi rồi, giờ là thời điểm Xuyên Thục trống không, dễ dàng tấn công nhất!"

"Nhưng nếu chúng ta còn chưa kịp đánh bại được Xuyên Thục, Kim Phi đã về thì làm thế nào?" Gada cau mày hỏi.

"Đại vương yên tâm, nước Trường Giang chảy xiết, rất khó lội ngược dòng, trước đây không có chiến tranh, những người buôn muối đã thuê rất nhiều người kéo thuyền để kéo thuyền, từ đất Ngô đến Xuyên Thục cũng phải mất mấy tháng mới đến nơi, bây giờ Đại Khang không ngừng hỗn chiến, Kim Phi lại bị đám quyền quý nhắm vào, tuyệt đối sẽ không tìm được người kéo thuyền đâu!"

Phùng tiên sinh nói: "Không có người kéo thuyền, chỉ dựa vào buồm và mái chèo, không mất thời gian một nửa năm, y đừng hòng trở về, huống hồ ở giữa còn có nhiều quyền quý gây rối, nói không chừng Kim Phi còn chưa về đến Xuyên Thục thì đã bị đám quyền quý giết chết rồi!"

"Đám quyền quý ở Đại Khang có bản lĩnh giết chết Kim Phi, thì sẽ không có chuyện như bây giờ!"

Gada nói: "Mặc dù ta hận không thể lột da Kim Phi, nhưng ta không thể không nói, y là một người rất có bản lĩnh, nếu như Kim Phi còn sống trở về, chúng ta đánh hạ Xuyên Thục còn có tác dụng gì?"

"Đại vương lời này nói sai rồi," Phùng tiên sinh nói: "Kim Phi không giỏi mưu kế, cũng không biết thống trị thiên hạ, chỉ giỏi về kỹ thuật của thợ thủ công mà thôi…."

"Như vậy còn chưa đủ sao?" Gada nói: "Mỗi một loại vũ khí y chế tạo ra đều vô cùng khéo léo và rất uy lực, chỉ có như vậy đã đủ đáng sợ!"

"Đại vương, ngài nghe ta nói xong đã."

Phùng tiên sinh nói: "Chế tạo vũ khí cần có vật liệu, mà vật liệu Kim Phi chế tạo vũ khí đều đến từ khắp nơi ở Xuyên Thục, nếu chúng ta đánh hạ được Xuyên Thục, Kim Phi sẽ trở thành cây không có rễ, ngay cả vật liệu chế tạo vũ khí y cũng không còn nữa, còn có gì đáng sợ chứ?"
Chương 884: Lô cốt Hà Gia

"Chiếm đóng Xuyên Thục trước khi Kim Phi trở về ư?"

Gada cau mày, cân nhắc lợi hại trong đó.

"Đại vương, hiện tại phòng bị Xuyên Thục trống không, đây là cơ hội tốt nhất để tấn công, cũng là cơ hội cuối cùng của chúng ta!"

Phùng tiên sinh nói: "Đại quân của chúng ta đã đến đây, cũng không thể tay không trở về mà? Cho dù chúng ta không thể chiếm được Xuyên Thục, cũng có thể cướp bóc một phen, cướp lại chi phí quân sự lần này chứ?"

Nhiều năm trước cao nguyên liên tục nội chiến, quốc lực suy yếu, để phát động chinh phạt về phía Đông lần này, dường như đã vét rỗng hết của cải, cứ rút lui như vậy, đừng nói là Phùng tiên sinh không cam tâm, mà Gada cũng không cam tâm.

Nghe Phùng tiên sinh nói như vậy, tim Gada đập nhanh, nói: "Tiên sinh có kế hoạch gì, nói cho ta biết kế hoạch của ngươi đi!"

"Ta cho rằng chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa…"

Phùng tiên sinh đi tới trước bản đồ hành quân, nói cho Gada về kế hoạch của mình.

Phùng tiên sinh định chờ khi nội chiến ở Đại Khang trở nên nghiêm trọng hơn mới ra tay, nhưng bây giờ nghe nói Kim Phi vẫn chưa chết, ông ta không dám đợi thêm nữa, quyết định ra tay càng sớm càng tốt.

Sau khi nghe xong kế hoạch của Phùng tiên sinh, Gada ra lệnh cho đại quân xuất phát vào buổi trưa ngày hôm đó, xông về phía Xuyên Thục.

Mạnh Thiên Hải canh giữ thành Tây Xuyên đã phái người chú ý đến động tĩnh của Gada, khi phát hiện động tĩnh, lập tức tuyên bố thành Tây Xuyên tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đồng thời thông báo tin tức cho Khánh Hâm Nghiêu và Cửu công chúa.

Thành Tây Xuyên là đại bản doanh của Khánh Hâm Nghiêu, biết Gada đến xâm phạm, Khánh Hâm Nghiêu lập tức chuẩn bị đưa người trở về giải cứu Xuyên Thục.

Nhưng ai ngờ Tần vương vận luôn co đầu rụt cổ ở trong thành không dám ló đầu ra, phát hiện Khánh Hâm Nghiêu muốn đi đã lập tức điều binh khiển tướng chặn đứng đường rút lui của anh ta.

Các quyền quý ở Đại Khang nhận được tin của Tương vương cũng không thể ngồi yên.

Những quyền quý đánh nhau quyết liệt trong mấy tháng trước đã dừng chiến trong vài ngày ngắn ngủi, cùng đưa mắt nhìn về phía Xuyên Thục và đất Ngô.

Gada vừa mới vượt qua biên giới, cách lúc chiến đấu vẫn còn sớm, thuyền viện binh do Trịnh Phương lãnh đạo lại đang bị mắc kẹt không thể di chuyển ở trên sông bởi thủ đoạn xảo quyệt của Tương vương, Khánh Hâm Nghiêu cũng bị Tần vương ngăn chặn không thể quay về, mà nơi đám quyền quý tập trung chú ý vẫn là đất Ngô.

Ở vịnh sông nhỏ, Kim Phi không biết hành tung của mình đã bị lộ, mấy ngày gần đây, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, y đều chạy lên boong thuyền nhìn về phía Tây, hy vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy Mãn Thương.

Hôm đó vừa mới lên boong thuyền, đã nhìn thấy hai nhân viên hộ tống ép một người đàn ông bị trói gô cổ và tréo tay ra sau lên thuyền.

Mấy ngày gần đây, trinh thám của Ngô vương vẫn luôn hoạt động ở xung quanh, thỉnh thoảng nhân viên hộ tống cũng bắt được một hai người về, Kim Phi không coi trọng chuyện này, cầm ống nhòm đứng trên mũi thuyền.

Nhưng ai ngờ không lâu sau, Thiết Chùy dẫn theo một người đàn ông đi tới.

"Tiên sinh, vị huynh đệ này là mật thám của Cửu công chúa, có chuyện muốn báo cáo với ngài."

"Xác nhận thân phận chưa?" Kim Phi nghe vậy, buông ống nhòm xuống.

"Đã xác nhận rồi, là người của Cửu công chúa." Thiết Chùy gật đầu.

"Ngươi có chuyện gì sao?" Kim Phi nhìn về phía đối phương.

"Tiên sinh, ngài đã bị lộ rồi!" Mật thám đi thẳng vào vấn đề.

"Cái gì?" Thiết Chùy kinh ngạc: "Làm sao bọn họ phát hiện ra tiên sinh được?"

Trước khi xông qua trạm kiểm soát, Kim Phi luôn cố gắng chờ ở trong khoang thuyền, hiếm khi ra ngoài, cho đến bây giờ, hầu hết thủy thủ trên thuyền đều không biết thân phận thật của Kim Phi.

Sau khi xông qua trạm, mặc dù Kim Phi xuất hiện thường xuyên hơn, nhưng người trên thuyền vẫn chưa xuống thuyền, dường như không tiếp xúc với người ngoài, sao có thể bị lộ được?

Thiết Chùy nghĩ không ra.

"Cửu điện hạ truyền tin bảo tiểu nhân đến thông báo với tiên sinh, về phần Ngô vương làm sao phát hiện ra tiên sinh, Cửu điện hạ không nói, tiểu nhân cũng không biết."

Mật thám lắc đầu, đồng thời lấy từ trong ngực ra một tờ giấy đưa cho Kim Phi.

Tờ giấy là do Cửu công chúa viết, Kim Phi vừa nhìn đã nhận ra bút tích của cô ấy.

Trên tờ giấy Cửu công chúa nói rằng thân phận của y đã bị lộ, còn nói Trịnh Phương và Mãn Thương bị Tương vương bao vây ở thượng du.

"Chẳng trách Ngô vương lại liều mạng như vậy, ta còn tưởng rằng ông ta thấy có người xông qua trạm là mất mặt, hóa ra là phát hiện ra tiên sinh."

Thiết Chùy nhìn về phía Kim Phi: "Tiên sinh, Ngô vương biết ngài vẫn còn sống, sợ rằng sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!"

Người trinh thám đứng bên cạnh nghe Thiết Chùy nói như vậy, hơi do dự, sau đó nói: "Tiên sinh, khi ta đến đã phát hiện ra một tình huống, không biết có nên nói hay không…"

"Nói đi." Kim Phi gật đầu.

Số lượng trinh thám Cửu công chúa đào tạo không nhiều, nhưng mỗi người đều là vượt tiêu chuẩn.

Anh ta đã nói như vậy thì chắc chắn đã phát hiện ra chỗ không đúng.

"Lúc ta từ thành Tứ Phương tới đây, đi ngang qua lô cốt Hà Gia, phát hiện ra rất nhiều binh lính tập trung ở lô cốt Hà Gia." Trinh thám nói.

"Lô cốt Hà Gia ở đâu?" Kim Phi hỏi.

"Cách nơi này khoảng 25 dặm về phía Tây Bắc."

"Bọn họ tập kết bao nhiêu người?"

"Tiểu nhân không dám đến gần, chỉ trốn ở rừng cây phía xa xa nhìn trộm thôi, không biết số lượng cụ thể, nhưng có thể xác nhận là tuyệt đối không dưới mười ngàn người, hơn nữa vẫn còn binh lính vẫn đang tiếp tục tập hợp."

Trinh thám trả lời: "Tiểu nhân không biết bọn họ có tấn công đến đây hay không, nhưng ta cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói với tiên sinh một tiếng."

"Tập hợp cách đây hơn 20 dặm, không phải là đánh ở đây thì còn có thể ở đâu?"

Kim Phi vỗ vai trinh thám: "Cám ơn tráng sĩ!"

Nhân lực trên thuyền chở hàng có hạn, Thiết Chùy không dám để trinh sát đi quá xa, chỉ cảnh giác ở xung quanh, căn bản không biết bên ngoài 5 dặm đang xảy ra chuyện gì.

Sau khi ra lệnh cho nhân viên hộ tống dẫn trinh thám đi, Kim Phi trở về khoang thuyền cầm giấy bút ra, dùng chữ nhỏ viết một bức thư lên trên giấy.

"Hãy mau chóng đưa bức thư này về làng, ngoài ra, tìm thêm mấy người có năng lực, sau khi trời tối đi đến lô cốt Hà Gia một chuyến, ta muốn biết Ngô Vương đã tập hợp bao nhiêu người!"

"Vâng!" Thiết Chùy nhận lấy tờ giấy rời đi.

Đêm đó, một số nhân viên hộ tống thân thủ linh hoạt hoạt lợi dụng bóng tối để dò thám lô cốt Hà Gia, mãi đến nửa đêm mới quay về.

"Tiên sinh, thăm dò rõ ràng rồi, lô cốt Hà Gia quả thực đã tập hợp rất nhiều binh lính."

Tiểu đội trưởng nhân viên hộ tống báo cáo: "Đánh giá về số lượng, có lẽ không dưới mười ngàn người, hơn nữa, họ còn tích trữ rất nhiều dầu hỏa ở lô cốt Hà Gia!"

"Chuẩn bị hơn mười ngàn người, còn chuẩn bị cả dầu hỏa, Ngô vương thực sự coi trọng chúng ta quá!"

Kim Phi cười chế nhạo, hơi nheo mắt lại, ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn.

Thiết Chùy từng là cận vệ của Kim Phi, biết y đang suy nghĩ nên kéo tiểu đội trưởng rời khỏi phòng.

Người quen với Kim Phi đều biết rằng y không phải là người chỉ thụ động nhận đòn, đã biết Ngô vương đang tụ tập binh lực ở lô cốt Hà Gia chuẩn bị đánh nơi này, Kim Phi nhất định sẽ không đợi đối phương đánh đến tận nơi mới ra tay đánh lại.

Quả nhiên, đêm hôm sau, hai chiếc thuyền cứu sinh nhân lúc trời tối yên lặng tiến vào Trường Giang, xuôi dòng đi mười mấy dặm, xác nhận không có người theo dõi mới lên bờ.

Sau khi tìm một mảnh đất trống, mấy nhân viên hộ tống thuần thục mở rương gỗ, lấy khinh khí cầu từ trong đó ra.

"Ha ha cuối cùng có thể dùng khinh khí cầu rồi!"

Khi Thiết Chùy đến Đông Hải, Ngụy Lão Tam vẫn chưa phản bội, nên anh ta đã mang theo rất nhiều khinh khí cầu.

Nhưng trước đó, sợ thân phận của Kim Phi bị lộ, các nhân viên hộ tống đều không dùng.

Bây giờ thân phận của Kim Phi đã bị lộ, không cần thiết phải che giấu nữa.

Sau một nén nhang, hai khinh khí cầu màu đen chậm rãi bay lên trời, theo gió bay về phía Tây.
Chương 885: Thiêu đốt lô cốt Hà Gia

Tại lô cốt Hà Gia, tên cường hào ác bá Hà viên ngoại dẫn theo một vài thân hào địa phương đang chiêu đãi các tướng lĩnh binh lính.

Một chiếc bàn dài bày đầu thức ăn và rượu.

"Lưu tướng quân, chúc ngài xuất quân chiến thắng, một đòn giết chết tên nghịch tặc Kim Phi!"

Hà viên ngoại nâng ly rượu lên: "Nào, các vị, kính Lưu tướng quân một ly!"

"Tên nghịch tặc Kim Phi chỉ có hai chiếc thuyền, Lưu tướng quân dẫn đại quân hơn mười ngàn người, cho dù mỗi người phun một miếng nước bọt cũng có thể nhấn chìm y!"

"Lưu tướng quân, chúng ta chờ ngài khải hoàn trở về!"

"Kẻ loạn thần tặc tử làm điều ngang ngược như Kim Phi, đáng chết không có chỗ chôn!"

Mấy thân hào địa phương cũng rối rít nâng ly lên, có người nói tốt, có người lại chửi rủa Kim Phi.

Lưu tướng quân ngồi ở vị trí đầu, loạng choạng đứng dậy với sự giúp đỡ của tỳ nữ, cầm ly rượu lên đang định nói thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ dữ dội từ bên ngoài.

Sau đó chỉ thấy ngọn lửa ngất trời ở bên ngoài pháo đài, từng tiếng nổ liên tiếp vang lên.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lưu tướng quân bị dọa sợ hãi run lên, đẩy tỳ nữ ra, loạng choạng chạy ra khỏi phòng.

"Báo cáo tướng quân, hình như là kho dầu hỏa bị cháy!"

Cận vệ canh cửa miệng toàn mùi rượu nói.

"Ta không bị mù, đương nhiên biết là cháy kho dầu hỏa rồi, ta muốn biết là tại sao?"

Lưu tướng quân đỏ mắt hỏi.

Mặc dù kỷ luật của binh lính lỏng lẻo, nhưng bọn họ cũng biết được tầm quan trọng của việc phòng cháy ở kho dầu hỏa.

Cho nên, dầu hỏa vẫn luôn được bảo quản riêng, ban đêm ngay cả một ngọn được cũng không dám thắp.

Vừa rồi cận vệ vẫn luôn uống rượu với tướng quân ở đây, sao hắn ta biết được tại sao chứ?

Hắn đang muốn tìm người hỏi thì nơi binh lính tập trung lại xảy ra vụ nổ liên tiếp.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ lô cốt Hà Gia vô cùng hỗn loạn, một số binh lính bị tiếng nổ dọa sợ tè ra quần, chạy lung tung như ruồi không đầu, cũng có người xách thùng nước muốn đi đến kho dầu dập lửa cứu hỏa.

Nhưng dầu bắt lửa thì không thể dùng nước để dập được, càng đổ nhiều nước, lửa càng lớn.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, toàn bộ kho dầu hỏa đã hoàn toàn biến thành biển lửa, rất nhiều binh lính đi dập lửa đều bị biển lửa nuốt sống.

Lưu tướng quân đang say hoàn toàn bị dọa tỉnh, phát hiện ra rất nhiều binh lính nhìn lên trời với vẻ mặt sợ hãi, ông ta cũng ngẩng đầu lên theo.

Dưới ánh lửa cháy trong kho dầu hỏa, Lưu tướng quân nhìn thấy trên trời có hai bóng đen khổng lồ không biết là thứ gì, giống như bóng ma lơ lửng bay trên bầu trời lô cốt Hà Gia.

"Cái này….. Cái này là khinh khí cầu của tiêu cục Trấn Viễn!"

Dù sao cũng là tướng quân thống lĩnh hơn mười ngàn binh lính, mặc dù Lưu tướng quân chưa từng tận mắt nhìn thấy khinh khí cầu, nhưng cũng đã từng nghe những tin đồn về khinh khí cầu.

"Tất cả mọi người tản ra đi!"

Lưu tướng quân vẫy tay, gân cổ gào lên.

Nhưng khung cảnh hỗn loạn đến mức cận bên đứng bên cạnh ông ta cũng không nghe rõ ông ta đang hét cái gì, chứ đừng nói đến những binh lính khác.

Doanh trại xảy ra tình huống không rõ ràng, các tiểu đội trưởng binh lính không dám tự mình đưa ra quyết định, lập tức tìm lãnh đạo báo cáo xin chỉ đạo.

Cho nên càng ngày càng nhiều binh lính đi về vị trí của Lưu tướng quân.

Những nhân viên hộ tống trên bầu trời phát hiện ra, lập tức ném nhiều quả lựu đạn về sân nơi Lưu tướng quân đang đứng, một trong những quả lựu đạn vừa vặn rơi ngay dưới chân Lưu tướng quân.

Đường đường là đại tướng quân binh lính, lại bị nổ chết một cách không rõ ràng như vậy.

Hầu hết các tiểu đội trưởng đến báo cáo cũng đều bị nổ chết.

Kỷ luật của binh lính vốn đã kém, lại mất đi chỉ huy, hoàn toàn hỗn loạn, số lượng binh lính chết vì giẫm đạp cao hơn nhiều so với số lượng người bị lựu đạn nổ chết.

Cho dù các nhân viên hộ tống ngồi trên khinh khí cầu rời đi, sự hỗn loạn này vẫn kéo dài chó đến tận nửa đêm mới kết thúc.

Ngày hôm sau, Ngô vương phái người đến tiếp quản, phát hiện ra mười ngàn binh lính chỉ còn lại không tới sáu ngàn người.

Thật ra bị nổ chết và giẫm chết chưa đến một ngàn người, hơn ba ngàn người còn lại đều bị lựu đạn dọa sợ, nhân lúc hỗn loạn đã trốn đi.

Các địa chủ và người dân ở lô cốt Hà Gia cũng xui xẻo, bị binh lính chạy trốn cướp sạch.

Ngô vương biết được tin tức, giận dữ giậm chân mắng lớn, đồng thời ra lệnh cho sáu ngàn binh lính còn lại lập tức xuất phát tiến về vịnh sông nơi thuyền của Kim Phi đang dừng chân, muốn dùng người nhấn chìm Kim Phi.

Nhưng trinh thám lại báo cáo với ông ta thuyền chở hàng đã mất tích.

Mãi cho đến buổi chiều, Ngô vương mới nhận được tin Kim Phi dẫn theo thuyền chở hàng đi xuống hạ lưu.

"Sao hắn lại trở về Đông Hải?" Ngô vương không hiểu.

Ông ta cho rằng Kim Phi phái người cho nổ kho dầu hỏa, chắc chắn sẽ tiếp tục ngược dòng, cho nên trọng tâm tìm kiếm đều là ở thượng du, ai ngờ Kim Phi lại xuôi dòng.

Tốc độ xuôi dòng nhanh hơn, khi Ngô vương nhận được tin tức, Kim Phi đã sắp đến gần cửa biển.

…….

"Vòng vo lâu như vậy, phí công vô ích rồi!"

Kim Phi nhìn đại doanh thủy quân vừa mới đi qua, bất lực thở dài.

"Ai có thể ngờ được Ngô vương muốn trưng dụng thuyền của chúng ta chứ." Đường Tiểu Bắc an ủi.

Nếu như Ngô vương không trưng dụng thuyền thì bọn họ vẫn còn hy vọng lén lút trở về.

Nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, tốn công lâu như vậy, chẳng những không thể trở về Xuyên Thục, mà còn bại lộ thân phận.

"Tướng công, rốt cuộc chàng bảo Mãn Thương đưa hàng gì đến vậy?" Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi.

Không chỉ Ngô vương cho rằng Kim Phi đốt kho dầu hỏa của phủ binh là để tiếp tục tiến về phía Tây, mà Đường Tiểu Bắc cũng nghĩ như vậy.

Cho nên khi Kim Phi nói sẽ quay lại bên tàu Đông Hải đợi Mãn Thương, cô ấy vô cùng bất ngờ.

"Đợi đồ được giao tới muội sẽ biết!" Kim Phi nhìn về phía tây, trong mắt tràn đầy sự mong đợi: "Có thứ này, Ngô vương đừng hòng ngăn cản chúng ta trở về nữa!"

Đúng lúc hôm đó là gió nam, sau khi thuyền chở hàng đến cửa biển, thuyền giương buồm lên, đi thẳng về hướng Bắc.

Giữa trưa ngày hôm sau, họ thuận lợi đến được xưởng đóng tàu.

Ngày hôm qua Đại Cường đã nhận được chim bồ câu đưa thư của Thiết Chùy, biết được Kim Phi sắp đến, sáng sớm đã dẫn theo một nhóm nhân viên hộ tống đến xưởng đóng tàu nghênh đón.

"Tiên sinh, thuộc hạ không tra hỏi rõ ràng, không biết Ngô vương muốn trưng dụng thuyền, hại tiên sinh gặp nguy hiểm, xin tiên sinh trách phạt!"

Kim Phi vừa xuống thuyền, vẻ mặt Đại Cường đầy áy náy nói.

"Việc Ngô vương trưng dụng thuyền là chuyện vừa mới xảy ra gần đây, có liên quan gì tới ngươi?"

Kim Phi vỗ vai Đại Cường, nhìn về phía Hồng Đào Bình phía sau anh ta: "Hồng công tử, đã lâu không gặp!"

Trong lòng Đại Cường áy náy, Hồng Đào Bình càng áy náy hơn.

Chỉ là anh ta không biết biểu đạt, nghe thấy Kim Phi nói chuyện với mình, anh ta dứt khoát quỳ xuống đất nói: "Tiên sinh, ta có mắt như mù, trên thuyền sắp xếp cho ngài lại có gián điệp… nhưng ta thật sự không biết…. Ta…"

Ấp a ấp úng một hồi, cuối cùng anh ta dứt khoát cúi đầu nói: "Tiên sinh, ta hại chết nhiều nhân viên hộ tống như vậy, còn suýt nữa hại chết tiên sinh…. Ngài muốn giết muốn chặt đầu, ta đều nhận!"

"Hồng công tử, chuyện này ta sẽ điều tra, nếu gián điệp ngày hôm đó liên quan đến ngươi, ta sẽ cho đám người Đại Lưu một lời giải thích, trước khi chưa có kết quả điều tra, ngươi vẫn phải tiếp tục công việc của ngươi."

Kim Phi cúi đầu nhìn Hồng Đào Bình: "Những thứ ta bảo ngươi chuẩn bị, đã chuẩn bị xong chưa?"

Khi truyền tin cho Đại Cường, Kim Phi đã lập cho anh ta một danh sách, bảo Hồng Đào Bình chuẩn bị một số thứ.

"Đã chuẩn bị xong rồi, có thể thi công bất kỳ lúc nào!" Hồng Đào Bình vội vàng trả lời.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom