• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình (1 Viewer)

  • Chương 23-24

Chap 23: Hồi ức tuổi 20 (5)
Đối mặt với cô gái thú vị này Lăng Tử Phong cũng không muốn nói nhiều lời, trực tiếp dùng hành động thiết thực để kiểm chứng cho cô biết anh rốt cuộc là người hay ma.
Bàn tay của Lăng Tử Phong đưa tới nắm lấy tay Nhan Lam sờ vào mặt mình, “Em tự mình sờ thử anh xem.”
Nhan Lam có chút sợ, bình thường cô không tiếp xúc gần với các bạn nam khác. Hôm nay đột nhiên lại bị nắm tay như vậy, lại còn là một chàng sinh viên điển trai, vẻ đẹp như được nghệ nhân tạc khắc vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, thật sự là mãn nhãn vô cùng… Cô theo phản ứng tự nhiên mà rụt tay về, trái tim có chút đập nhanh đến lạ.
Nhưng Lăng Tử Phong vẫn giữ chặt tay cô, anh hơi câu khóe môi cười, chà sát tay cô lên mặt anh.
“Em kiểm chứng đi.”
Hai mắt của Nhan Lam mở to, cô hơi khựng lại một chút nhìn anh, sau đó bất giác đưa tay sờ đi sờ lại gương mặt góc cạnh hoàn hảo của chàng sinh viên trước mặt.
Có hơi ấm nha, lại có cảm giác vô cùng hoàn hảo nữa. Da dẻ người này hẳn là được chăm chút tốt lắm, sao lại có thể mang đến xúc cảm khi chạm vào tốt đến mức này chứ.


Thấy Nhan Lam cứ ngơ ngẩn sờ mặt mình, Lăng Tử Phong liền không nhịn được bật cười.
Trước giờ không phải Lăng Tử Phong chưa từng nhìn thấy các nữ sinh vì anh mà mất hồn, chỉ là anh chưa từng để tâm đến ánh mắt của người khác nhìn mình như thế nào. Nhưng hôm nay Lăng Tử Phong lại đặc biệt chú ý đến biểu cảm của cô gái này.
Khác biệt so với những người khác, Nhan Lam không phải là vì yêu thích nhan sắc của anh mà ngơ ngẩn, cô ấy chỉ là đang ngẫm nghĩ vì sao da mặt của một người con trai lại có thể đẹp đến mức này mà thôi – Lăng Tử Phong thầm nghĩ mà cười.
“Da mặt đẹp lắm sao? Em sờ nãy giờ cũng rất lâu rồi không buông, anh tính thêm phí phụ thu đấy.”
Lăng Tử Phong dán chặt tay cô lên da mặt anh, gương mặt tuyệt hảo như minh tinh điện ảnh đó gần sát bên cạnh, hơi thở ấm nóng gần kề khiến Nhan Lam có chút lo sợ.
Cô trộm nuốt cổ họng đang khô nóng, cảm thấy người này thật là đẹp trai. Với một người đam mê cái đẹp như cô, bắt gặp được một anh chàng đẹp trai thì thực sự quá tốt. Nếu có cơ hội, Nhan Lam rất muốn mời anh ấy đến phòng tranh, nhờ anh ấy làm mẫu để cô vẽ chân dung.


Gần đây giảng viên hướng dẫn có giao cho cô một bài vẽ chân dung tùy thích, nói cô hãy tìm một người bạn nào đó, nhờ họ ngồi làm mẫu cho cô vẽ. Nhưng Nhan Lam lại cảm thấy nếu nhờ bạn bè thì không có gì đặc biệt cả, nếu có thể nhờ một người xa lạ lại có gương mặt tỉ lệ vàng thì tốt biết mất.
Nhan Lam ngẫm nghĩ rồi rút bàn tay về, cô có chút ngại ngùng nhìn Lăng Tử Phong, nhỏ giọng lí nhí nói:
“Xin lỗi, em có chút mất tập trung.”
Lăng Tử Phong cười cười không nói gì, quay mặt sang nhìn xuống sân trường, lúc này đám đông ở sân tập bóng đã giải tán, Lăng Tử Quân cũng đã rời đi từ bao giờ. Nhan Lam đứng ở bên cạnh anh ta, ngơ ngẩn đứng nhìn sườn mặt của người kia.
Thật ra Nhan Lam cũng không quen biết nhiều người cho lắm, đối với đàn anh này cô hoàn toàn mù tịt thông tin.
Đứng một hồi cảm thấy bầu không khí ngượng ngùng thế nào ấy, cuối cùng Nhan Lam phải lên tiếng trước.
“Sao anh lại đến tòa F vậy? Không phải nơi này cấm sinh viên ra vào hay sao?”


Tòa F nơi này chính là nơi đại cấm kỵ của trường đại học, Nhan Lam mới vào trường hai năm cũng nghe được một số tin đồn thất thiệt.
Nào là năm đó tòa F có trận hỏa hoạn lớn làm sinh viên bị thương, nào là giảng viên không biết vì sao lại như là phát điên dùng dao giấu trong balo đâm sinh viên đến nhập viện, rồi còn cả việc sinh viên mỗi buổi tối ở lại nơi này học đều nghe thấy tiếng rên khóc của một cô gái trẻ… Mấy tin đồn này tuy là chưa được chứng thực, nhưng đồn mãi đồn mãi cũng trở thành nỗi ám ảnh trong lòng các sinh viên.
Sau đó có một năm sinh viên đứng tại tòa F này nhảy lầu tự tử. Vụ việc ấy chấn động đến mức đăng trên khắp các mặt báo, cũng may mắn là cậu sinh viên ấy rơi xuống cái cây to của trường, chỉ gãy xương sườn mà thôi, không nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng từ đó cũng dấy lên một hồi chuông cảnh báo, tòa F chính thức đóng cửa, tới nay cũng không tu sửa gì cứ để nguyên vẹn như thế, bàn ghế từ lâu đã mục nát cả rồi, bức tường trắng cũng ố màu, mạng nhện giăng đầy, nơi này trở thành một nơi âm u đen tối không ai dám tới.
Nhan Lam là một người theo chủ nghĩa vô thần, cô không sợ ma cũng không tin trên đời này có ma quỷ. Vậy nên khi chưa tận mắt nhìn thấy thì cô sẽ không bao giờ tin vào chuyện tòa F bị dính lời nguyền, có ma quỷ đeo bám.


Nhưng Nhan Lam không tin thôi, ngay cả đàn anh này cũng không tin hay sao?
Thấy Lăng Tử Phong vẫn không trả lời mình, Nhan Lam lại hỏi.
“Anh không sợ ở nơi này có mấy thứ dơ bẩn à.”
Lăng Tử Phong mắt vẫn nhìn xuống sân trường dần thưa thớt người, hành lang tầng hai gió thổi tung bay mấy cánh hoa tỏa hương thơm ngát, anh nói khẽ.
“Anh không sợ.”
Nói rồi người nọ lại nghiêng mặt nhìn cô, nở nụ cười không rõ ý tứ.
“Em không sợ, thì sao anh lại sợ cho được.”
Nhan Lam bất giác nhíu mày khi nghe câu trả lời này, cô cảm thấy người này còn quái dị hơn cả cô. Nụ cười của Lăng Tử Phong không chân thật chút nào, lại còn câu trả lời kỳ lạ đó nữa chứ.
Cô không sợ là chuyện của cô thôi, liên quan gì đến anh ta chứ?


Vả lại cô hỏi anh ta vì sao lại lên đây kia mà, cũng không thèm trả lời cô gì cả. Thôi kệ vậy, coi như hôm nay cô xui xẻo gặp phải một tên kì lạ đi, làm mất nhã hứng cô ngắm người thương…
Nghĩ là vậy, Nhan Lam đành mặc kệ nhìn xuống sân trường.
Aiya Lăng Tử Quân đi mất rồi, cô còn chưa kịp lấy điện thoại ra chụp lén mấy tấm ảnh nữa mà.
Chap 24: Hồi ức tuổi 20 (6)
Trên đường về kí túc xá Nhan Lam có đi băng qua sân tập bóng, nhưng cô nhìn mãi cũng không thấy Lăng Tử Quân đâu, có lẽ lúc này anh ấy đã đi mất rồi.
Nhan Lam thở dài một hơi tỏ vẻ tiếc nuối, cô nắm mấy viên kẹo đã chuẩn bị sẵn từ trước trong tay, trong lòng ngổn ngang khó chịu không thể nói thành lời. Lại một lần nữa cô bỏ lỡ thời điểm tốt để làm quen với người ấy rồi…
Có điều vẻ mặt u buồn của Nhan Lam rất nhanh sau đó đã biến mất, cô duy trì vẻ mặt bình thản như mọi ngày, không muốn để người khác nhìn thấy được tâm tư của mình.
Lăng Tử Phong đứng ở phía xa nhìn bóng lưng của cô, tại khoảnh khắc nhìn váy áo người nọ lả lướt trong gió thu mát lành, trái tim anh thổn thức đến lạ.
-
Nhan Lam trở về phòng kí túc xá của mình, định bụng tới chiều mới có tiết học nên cô sẽ đánh một giấc rồi mới dậy làm bài tập sau, nào đâu vừa về phòng đã bị Thái Văn Bối kéo đi.


“Đi thôi, lát nữa có tiết kinh tế chính trị, giáo sư Chung dạy hay lắm, đi nghe lõm một chút đi.”
“Thôi, tớ có đăng ký môn đấy đâu. Kỳ sau mới học, bây giờ đi làm gì chứ?”
“Kỳ sau học thì đã sao, kỳ này vào nghe lõm trước không phải sẽ tốt hơn à.”
Thái Văn Bối đã thay xong quần áo, chuẩn bị tập sách đầy đủ để lên lớp học lõm, kéo Nhan Lam mãi mà cô không chịu đi.
Bình thường Nhan Lam siêng năng đi học lắm, cho dù học kỳ ấy không có đăng ký môn đó nhưng vẫn đến lớp thường xuyên để học thêm. Nhưng hôm nay thì khác nha, cô vừa để lỡ cơ hội đưa kẹo cho người thương… tâm trạng bây giờ tụt dốc không phanh, làm gì có hơi sức đâu để học hành nữa.
“Tớ không đi đâu, tớ chỉ muốn ngủ thôi.”
Giọng của Nhan Lam uể oải lạ thường, Thái Văn Bối cũng nhận ra tâm trạng của cô không tốt. Nhưng biết sao được, tiết học này hay như vậy Thái Văn Bối không muốn bỏ lỡ tí nào.
“Đi nào, đừng lười biếng nữa.”


“Đi nào, đừng lười biếng nữa.”
Mắt thấy Nhan Lam muốn sà vào chiếc giường để nằm, Thái Văn Bối liền nhanh tay lẹ chân nắm tay Nhan Lam kéo giật lại.
“Hôm nay hội trưởng hội sinh viên đến làm trợ giảng đó.”
“Hội trưởng?” Nhan Lam hơi chau mày khó hiểu, hội trưởng tới thì đã làm sao? Liên quan gì đến cô đâu chứ!
Thấy trên trán của Nhan Lam in lên dòng chữ “liên quan quái gì đến tớ?” thì Thái Văn Bối thở dài, chỉ kéo cô đi theo mình.
Tuy phản kháng kịch liệt nhưng Nhan Lam vẫn không đấu lại được sức mạnh của Thái Văn Bối, cuối cùng cũng bị kéo ra khỏi phòng kí túc xá, hai tay trống trơn, tập sách chưa chuẩn bị gì.
Thái Văn Bối vừa đóng cửa phòng vừa nói: “Cậu không biết đó chứ, hội trưởng học giỏi lắm, hiếm lắm anh ấy mới có thời gian lên lớp làm trợ giảng đó.”
Trong lời nói của Thái Văn Bối, Nhan Lam đương nhiên nghe ra được sự sùng bái của cô. Hiếm lắm mới thấy Thái Văn Bối ái mộ ai đó như thế, chắc có lẽ vị học trưởng đó rất có tiếng.
Nhan Lam chẹp miệng không đáp: “…”


Trong lời nói của Thái Văn Bối, Nhan Lam đương nhiên nghe ra được sự sùng bái của cô. Hiếm lắm mới thấy Thái Văn Bối ái mộ ai đó như thế, chắc có lẽ vị học trưởng đó rất có tiếng.
Nhan Lam chẹp miệng không đáp: “…”
Thái Văn Bối lia mắt nhìn cô: “Lớp thầy Chung bình thường đã đông rồi, hôm nay có hội trưởng tới làm trợ giảng nữa thì tớ đảm bảo với cậu là không tới sớm thì không có chỗ ngồi đâu.”
Cuối cùng bị kéo đi trong sự miễn cưỡng, Nhan Lam cũng mặc kệ luôn. Cô trợn mắt thở dài một hơi tỏ vẻ bất lực.
Quả nhiên lớp thầy Chung thì đông hơn mấy lớp khác nhiều, lúc bọn họ tới nơi giảng đường đã đông nghẹt người, tìm được một chỗ ngồi cũng khó hơn lên trời.
May mắn thay Thái Văn Bối tinh mắt lại lẹ chân, kéo Nhan Lam ngồi vào được vị trí cuối lớp.
Lúc này sinh viên vẫn ra vào phòng học nườm nượp, chẳng mấy chốc mấy ghế ngồi đã không còn chỗ trống, sinh viên đến trễ chỉ có thể tiếc nuối đứng ngoài hành lang học lõm mà thôi.
Thầy Chung nhanh chóng bước vào giảng đường khi giờ học đã điểm, theo sau thầy chính là hội trưởng hội sinh viên tiếng thơm lừng lẫy mà ai ai cũng biết. Sinh viên nữ mong chờ hội trưởng đến, vừa thấy anh ấy đã nháo nhào lên muốn nhìn xem dung nhan người kia, mà Thái Văn Bối bên cạnh bị người trước mắt che mất tầm nhìn cũng tức giận đứng thẳng lưng dậy để dễ nhìn bục giảng.


Nhan Lam thì mặc kệ, trước mắt cô chỉ toàn là bóng lưng của các bạn sinh viên, bây giờ gương mặt thầy Chung và hội trưởng kia ra sao cô cũng không thèm để tâm, cứ thế gục mặt xuống bàn đi ngủ.
Trước khi ngủ vẫn không quên nhắc nhở Thái Văn Bối:
“Tớ ngủ trước, cậu học xong về giảng lại cho tớ nhé.”
Nói là vậy, còn chưa đợi Thái Văn Bối ừ hử gì, Nhan Lam đã đánh giấc rồi.
Lớn học nhốn nháo một phen rồi cũng đâu vào đấy, thầy Chung ổn định các sinh viên ngồi vào chỗ, cũng nói khéo mời các sinh viên đang đứng ngoài hành lang đi về đi, tiết sau lại đến học. Cuối cùng nhân vật chính – hội trưởng hội sinh viên bắt đầu công việc trợ giảng của mình.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần tây màu đen, tuy trông đơn giản nhưng lại cuốn hút đến lạ kỳ. Gương mặt thoạt nhìn rất trẻ lại điển trai, hiển nhiên ai nấy đều cho rằng trợ giảng này giảng bài sẽ không nghiêm khắc như thầy Chung lớn tuổi đang đứng ở bên cạnh.
Bầu không khí trong giảng đường cũng vì thế mà thoải mái hơn mọi ngày.


Thầy Chung ngồi ở ghế mở giáo án ra xem, hội trưởng cũng bắt đầu cất tiếng giảng dạy bài học hôm nay.
Nhan Lam buồn ngủ nên chẳng thèm quan tâm gì sất, vả lại cô cũng không có tâm trạng, nghe giảng như vịt nghe sấm vậy, không đọng lại được gì trong đầu.
Lúc này cô vẫn gục đầu ngủ, hiển nhiên không nhìn thấy được dung mạo tuyệt hảo của hội trưởng mà người người si mê.
Giọng nói của anh vô cùng điềm đạm ấm áp, cứ thế ru cô vào trong mộng đẹp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom