• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chap-905

CHƯƠNG 905:




Nhìn thấy ông xã của mình như vậy, Cao Thanh Thu quả thật không biết phải nói gì. Cô cố ý lãnh đạm nhìn ra phía ngoài cửa sổ, "Không."

Hoa Ngọc Thành cười cười, cầm tay cô, trên tay của Cao Thanh Thu, còn đeo chiếc nhẫn đính hôn của hai người.

Hoa Ngọc Thành nói: "Vốn còn nghĩ, qua nửa năm vừa rồi chúng ta có thể tổ chức hôn lễ, chỉ có điều bây giờ, khả năng thời gian phải sửa lại một chút."

Cao Thanh Thu bị anh cầm lòng bàn tay, cảm giác trái tim nhỏ của bản thân mình nhảy múa liên hồi, " Anh muốn thay đổi tới khi nào?"

Hoa Ngọc Thành cười, tròng mắt đen nhìn cô một cái, " Sau khi con của chúng ta ra đời, em cảm thấy có được không?"

Cao Thanh Thu nở nụ cười, "Được ạ!"



Hoa Ngọc Thành vừa nói như thế, cô liền mong đợi, " Đằng nào chúng ta cũng chưa chụp ảnh cưới, đến lúc đó chúng ta có thể dẫn bảo bảo đi chụp ảnh cùng, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy rất vui vẻ rồi."

Đối với chuyện tổ chức đám cưới, Cao Thanh Thu vẫn luôn cảm thấy rất lãng phí, nhưng bây giờ nghĩ đến có Bảo Bảo, cô lại cảm thấy mong đợi.

Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, nói: "Thanh Thu."

Anh đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, Cao Thanh Thu nói: " Sao vậy anh? Nghiêm túc như vậy?"

" Em có thể đồng ý sinh ra đứa bé này, anh thật sự rất hạnh phúc."

Hôm nay Hoa Ngọc Thành ở trong phòng làm việc suy nghĩ một buổi sáng, cũng vẫn như cũ có chút không dám tin tưởng.

Cao Thanh Thu nở nụ cười: "Mẹ lớn tuổi rồi, chúng ta đợi được, nhưng bố mẹ thì không."

Bọn họ đều tốt với cô như vậy, Cao Thanh Thu suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định sinh con!

Cô đã hai mươi tuổi rồi, thậm chí nếu tính cả tuổi mụ cũng hai mươi mốt rồi.

Nếu cuộc sống của cô nhất định phải khác người, thì tại sao cô phải theo đuổi con đường mà tất cả mọi người đều không lựa chọn đây?

Mẹ Hoa Ngọc Thành cũng lớn tuổi rồi, Cao Thanh Thu cảm thấy mình là vợ của Hoa Ngọc Thành, đương nhiên cũng phải vì người nhà cân nhắc một chút.

Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, thân mật mà dán vào cô, nụ cười trên mặt rất thoải mái. Khi anh cười đã để lộ ra hàm răng trắng đều tràn ngập sự ấm áp. Cao Thanh Thu phát hiện ngày cả mình cũng rất thích nhìn Hoa Ngọc Thành cười.

Cô nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt anh, "Được rồi, từ hôm qua đến bây giờ mà anh còn chưa thích ứng được à?"

Vui vẻ như trẻ con được cho kẹo vậy.

Lúc nào Cao Thanh Thu cũng nhìn thấy anh cười trộm.

Hoa Ngọc Thành nói: " Anh không thích ứng được."

Bảo anh không vui trong một tuần, căn bản còn cảm thấy khó.

Trên xe, Cao Thanh Thu nhìn người đi đường ngoài cửa sổ xe, cảm giác không khí chung quanh rất là ấm áp.

Điện thoại của Hoa Ngọc Thành vang lên, Cao Thanh Thu nghe anh nghe điện thoại, "A lô."

" Lão nhị." Người Gọi điện thoại tới là Giang Hàng Chi, người đó là một trong những người anh em của Hoa Ngọc Thành, "Nghe nói cậu sắp làm bố rồi? Đây là sự thật sao?"

Trên mặt Hoa Ngọc Thành có một loại cảm giác kiêu ngạo, vô cùng tự nhiên, chỉ là, ngữ khí của anh vẫn rất bình tĩnh, "Ai nói với cậu?"

Anh còn chưa kịp tuyên bố đây.

Giang Hàng Chi nói: " Hoắc Chấn Đông nói, cậu vào group chát mà xem."

Bọn họ có một cái group chat, đã được tạo ra từ rất lâu rồi, Hoa Ngọc Thành bình thường không thích dùng mấy mạng xã hội, cho nên cũng ít khi để ý đến cái group chat đấy.

Người đầu têu tung tin này lên group Là Kỷ Minh Viễn, chỉ với một câu: Ngọc Thành sắp làm cha rồi, các người biết chưa?

Giang Hàng Chi: Mẹ nó! Có thật không?

Giang Hàng Chi: @KỷMinhViễn sao cậu bảo lão nhị bị vô sinh cơ mà? Gần đây tôi còn đi khắp nơi để tìm nơi chạy chữa cho cậu ta đấy! Xem ra không cần dùng tới nữa rồi.

"..."

Hoa Ngọc Thành nhìn đến đây, dây thần kinh trên trán giật giật, có một loại xung động muốn đánh người.

Tên Giang Hàng Chi này nói rất nhiều, một mình cũng có thể nói nửa ngày.

Hoắc Chấn Đông: Ngọc Thành sắp làm cha rồi, các người nhanh chóng chuẩn bị tiền mừng hậu hậu vào!

Con đầu lòng của Hoa Ngọc Thành sắp ra đời, các anh em khó tránh khỏi một phen tốn kém.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom