• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 493-498

"Mối quan hệ của chúng tôi rất phức tạp."

Thái độ Nghiêm Túc trở nên lạnh lùng: "Ồ? Phức tạp bao nhiêu? Phức tạp đến mức nào, cô rõ ràng đã chuẩn bị rời khỏi đây, vậy mà bây giờ lại muốn nhảy vào hố lửa?"

"Nghiêm Túc" Tưởng Cầm bình tĩnh nói: "Tôi có thai."

Nghiêm Túc bỗng kinh hãi.

Cô bất giác mỉm cười, mở miệng nói: "Lúc tôi quyết định đi Ý thì phát hiện mình có thai,vừa vặn lúc đó vì cứu tôi mà anh ấy bị gãy chân, lại bị thương ở mắt. Có lẽ sẽ không bao giờ thấy được ánh sáng nữa." Cô chậm rãi ngẩng đầu: "Anh nói xem, mối quan hệ như vậy có phức tạp không?"

Cập nhật sớm nhất tại.

Nghiêm Túc rũ mắt xuống, nếp nhăn giữa hai lông mày càng sâu hơn.

"Tôi biết anh luôn giúp đỡ tôi, tôi cũng không muốn làm anh thất vọng, nhưng có một số chuyện, không phải tôi muốn như vậy thì nó sẽ phát triển theo ý của tôi. Có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn khiến tôi trở tay không kịp." Cô lẩm bẩm, như thể đang nói chuyện với một người bạn cũ, trút hết những chuyện trong lòng, không còn chút gánh nặng nào.

Nghiêm Túc chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, cảm xúc trong mắt đã bị anh che giấu rất tốt: "Cô định sinh đứa nhỏ này ra?"

Cô lắc đầu: "Tôi không biết."

“Không, cô biết.” Nghiêm Túc nhìn cô chằm chằm, bộ dạng bình tĩnh như thể đã nhìn thấu cô, anh nói: “Nếu cô không muốn thì đã phá nó từ lâu rồi.”

Trái tim Tưởng Cầm đau nhói, cô trốn tránh vấn đề này rất lâu, nhưng lại bị Nghiêm Túc nói đúng tim đen. Cô nhất thời hoảng loạn không biết phải làm sao, bàn tay đang cầm chiếc cốc hơi siết chặt lại.

Đột nhiên, bàn tay cô bị anh nắm lấy.

Cô kinh ngạc ngước mắt lên, ánh mắt luống cuống đụng phải đôi mắt bình tĩnh của anh.

“Vậy thì sinh nó ra đi.” Anh nói.

Tưởng Cầm sửng sốt, không dám tin câu nói này phát ra từ trong miệng Nghiêm Túc.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dường như không muốn tạo áp lực cho cô, bình tĩnh nói: "Nếu cứ chần chừ mãi rồi mới quyết định thì sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận. So với để lại tiếc nuối, tôi hy vọng cô có thể đối mặt với nó hơn. Cho dù là tốt hay là xấu thì cũng sẽ luôn có cách giải quyết."

Tưởng Cầm cắn môi, kiềm chế bàn tay đang run rẩy, nắm chặt lấy tay anh.

"Cảm ơn, Nghiêm Túc... cảm ơn anh..."

Mắt anh cụp xuống: "Tôi không muốn nghe cô nói cảm ơn tôi nữa, làm như thế giống như đang vạch ra ranh giới khiến tôi không thể nào vượt qua."

Tưởng Cầm mấp mấy môi, không tìm được lời nào thích hợp.
Loading...


Người đàn ông này tồn tại giống như một vị thần hộ mệnh, nhưng cô... lại không có khả năng đáp lại.

……

Tám giờ sáng, Tưởng Cầm đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Đàm Tô.

Ngôi nhà mới cách Ngọa Long Các của Mộ Dung Hoành Nghị rất gần, là một ngôi nhà nhỏ hai tầng có sân riêng. Tuy không gian không lớn nhưng lại được thiết kế rất tinh tế.

Dù vậy, cô lại có cảm giác như sắp bị Đàm Tô phá bỏ rồi dọn đi vậy.

Vườn rau nhỏ trước cửa vốn dĩ sạch sẽ, bây giờ tất cả đều bị rác rưởi chất đầy, ngay đến chỗ để đi vào nhà cũng không có.

Tưởng Cầm xoay lại nói với người trong xe: "Một mình em đi vào được rồi, anh đến công ty đi."

Cánh mũi Mộ Dung Hoành Nghị khẽ động đậy, sau đó nhíu mày nói: "Ông ta đã bao lâu rồi không dọn dẹp chỗ này thế?"

Anh nhớ rõ ràng thứ mà Cao Dương mua là một ngôi nhà mới!

Tưởng Cầm cười khẽ một tiếng: "Em sẽ giúp ông ấy dọn dẹp."

“Không được!” Anh từ chối mà không thèm suy nghĩ: “Em học hành đã rất vất vả rồi, những chuyện linh tinh đó không nên làm, nên nghỉ ngơi cho tôi!”

Nói xong, anh gọi điện cho Cao Dương: "Đúng... tìm công ty vệ sinh... muốn hợp tác lâu dài..."

Cúp điện thoại, anh mở cửa xe ra: "Tôi đưa em vào."

Tưởng Cầm muốn nói không cần nhưng anh đưa tay ra không cho từ chối: "Nắm tay tôi."

Thấy bộ dạng quan tâm cô là chuyện đương nhiên, Tưởng Cầm bật cười, cũng không tranh cãi với anh nữa, cô bước tới nắm tay anh.

“Nơi này… hơi khó đi.” Cô khéo léo nói.

Mộ Dung Hoành Nghị nhếch môi: "Có thể tưởng tượng được."

Dù vậy, thỉnh thoảng sẽ đụng phải những thứ linh tinh dưới chân, anh cau mày: "Xem ra thứ ông ta cần không phải là công ty vệ sinh mà là một cô vợ."

Tưởng Cầm bật cười, khó tưởng tượng được vị sư phụ hay không câu nệ tiểu tiết, kiêu căng không chịu gò bó được này sẽ nhìn trúng người phụ nữ như thế nào nhỉ.

Vừa đẩy cửa bước vào, một mùi dầu máy xộc thẳng vào mũi.

Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu mấy hơi, đè nén ý nghĩ muốn kéo cô đi khỏi đây, đứng ở cửa nói: "Ông có thù với căn nhà này phải không?"

Âm thanh dép lạch bạch vang lên trong nhà, lâu lâu lại va vào mấy chai lọ.

Đàm Tô mặc một bộ quần áo lao động cũ, vừa nhìn thấy anh, bất mãn nói với Tưởng Cầm: "Sao cậu ta lại tới đây?"

“Anh ấy…”

Tưởng Cầm muốn giải thích, nhưng Mộ Dung Hoành Nghị không nhanh không chậm nói: "Nếu tôi không tới thì làm sao tôi biết cô ấy ở đây có an toàn hay không?"

"Này, cậu nói vậy là có ý gì? Tôi có thể ăn thịt cục cưng của cậu sao?"

Mặt Tưởng Cầm đỏ lên: "Sư phụ... Thầy đừng nói lung tung..."

Đàm Tô hùng hồn nói: "Không phải là cục cưng thì là cái gì? Đi đâu cũng đi theo, cô lớn thế rồi còn có thể bị người khác cướp mất sao!"

Ông ta càng nói, mặt của Tưởng Cầm càng đỏ.

Mộ Dung Hoành Nghị không quan tâm, cười nói: "Nói đúng đó, đúng là tôi sợ sẽ bị người khác cướp mất."

Tưởng Cầm: "..."

Mộ Dung Hoành Nghị vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của cô: "Tôi có chuyện muốn nói với sư phó, em... ra ngoài hít thở không khí trong lành đi."

Ở trước mặt Đàm Tô mà anh lại làm ra hành động như thế khiến Tưởng Cầm vừa xấu hổ vừa nóng ruột, anh vừa nói xong thì cô liền vội vàng đi ra ngoài, làm sao cô dám nhìn cái bộ dạng cười híp mắt đó của Đàm Tô chứ.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô đã đi xa, Mộ Dung Hoành Nghị mới mở miệng nói: "Này, ông già, tôi không cho phép ông ngược đãi cô ấy."

Đàm Tô cười: "Sao thế, đau lòng rồi sao? Nhưng cậu biết mà, tôi dạy dỗ học trò mình như vậy đó! Nghĩ lại lúc đó, cậu cũng bắt đầu bằng việc giặt đồ lót của tôi!"

Sắc mặt Mộ Dung Hoành Nghị tái mét, ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại không cười: "Chính là bởi vì tôi biết cho nên tôi mới cảnh cáo ông, đừng để cô ấy làm chuyện này!"

“Hề hề, cho một lý do.”

Tâm trạng Đàm Tô rất tốt, hất tờ báo cũ đặt trên ghế xuống đất, thản nhiên ngồi xuống.

Anh nhìn sang chỗ khác, buồn bực nói: "Cô ấy đang mang thai con của tôi."

Đàm Tô sửng sốt, suýt chút nữa ngã xuống ghế: "Cậu nói cái gì?"



Ông ta bước đến mấy bước, nhìn chằm chằm Mộ Dung Hoành Nghị, trong lòng đột nhiên vui vẻ: "Không phải không thích sao? Sao lại làm to bụng người ta thế hả?"

Mộ Dung Hoành Nghị cau mày: "Ông già, chú ý lời nói của ông."

“Tôi lại không nói sai!” Đàm Tô nói: “Dựa theo tính cách của cậu, nếu cậu đã không thích thì cho dù cô ấy có mang thai thì cũng chẳng vướng bận bước chân của cậu. Nào giống bây giờ, đã trở thành người tàn tật rồi mà còn lo lắng chạy đến đây."

Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười: "Ông già, cứ xem như ông nói đúng đi."

“Bốp bốp!” Đàm Tô vỗ tay, hưng phấn nói: “Cuối cùng cậu đã nhận thua rồi đúng không?”

"Đúng." Anh nghe xong, trên mặt mang theo nụ cười: "Thực ra thì tôi không muốn cô ấy đến đây."

Đàm Tô lập tức sưng mặt: "Sao, cậu học thành nghề rồi thì muốn ngăn cản người khác tiến bộ hả? Thằng nhóc cậu từ khi nào mà lại ác độc như vậy?"

Mộ Dung Hoành Nghị không hề tức giận, nói tiếp: "Cô ấy nói ông là người có tài năng xuất chúng trong lĩnh vực này ở Trong nước, đến Ý học cũng không có ý nghĩa gì cả. Muốn học thì phải tìm ngọn đèn sáng, mà hiển nhiên ông chính là ngọn đèn sáng của cô ấy."

Những lời này khiến Đàm Tô rất hưởng thụ, không khỏi gật đầu: "Vẫn là Tiểu Cầm biết giác ngộ."

Mộ Dung Hoành Nghị lại nói: "Cô ấy biết giác ngộ như vậy, còn ông già ông thì sao?"

Đàm Tô Nghĩa sửng sốt: "Tôi làm sao?"

"Cô ấy là phụ nữ mang thai có đúng không?"

"Đúng vậy."

"Phụ nữ mang thai không thể sống trong môi trường đầy khói thuốc lá."

Nghe vậy, Đàm Tô không nói nữa, theo bản năng bảo vệ cái tẩu thuốc lá bên hông mình.

Mộ Dung Hoành Nghị cười khẩy, anh không cần nhìn cũng có thể nhìn ra được hành động của ông ta, anh giơ tay ra: "Đưa đây."

Đàm Tô cau mày, xoay người, gắt gao siết chặt bảo bối trong tay: "Không đưa, sau này tôi không hút thuốc nữa là được chứ gì!"

Anh vui vẻ: "Được, vậy tôi đưa cô ấy đi."

"Cậu dám!"

"Vậy thì lấy ra đây."

Đàm Tô rối rít giãy dụa một hồi, mới run rẩy lấy cái tẩu hút thuốc ra đưa cho anh, còn đau lòng dặn dò: "Cậu phải giữ kỹ nó cho tôi đấy, đây là vật tổ tiên truyền lại!"

Mộ Dung Hoành Nghị cười như không cười: "Sư phó, là từ đời ba ngài truyền lại, không cần phải nói nữa đâu."

Đàm Tô lẩm bẩm nói: "Đó cũng là của tổ tiên truyền lại."

Hai người nói chuyện rất lâu, hiệu suất của Cao Dương rất cao, anh ta đã đưa công ty dọn dẹp đến, sau đó cùng Tưởng Cầm đi vào.

Sau khi chào hỏi Đàm Tô, anh ta hướng dẫn mọi người bắt đầu làm vệ sinh và khử trùng, Đàm Tô nhìn thấy mà đau lòng.

"Từ từ thôi, cẩn thận mấy bảo bối của tôi... đều là của tổ tiên truyền lại đó..."

Cho đến khi căn nhà được quét dọn sạch sẽ và khử trùng kỹ lưỡng thì Mộ Dung Hoành Nghị mới cho phép Tưởng Cầm đi vào.

Đàm Tô nhìn một vòng, nặng nề thở dài: "Hầy, cái này mà cho người ở sao!"

Mộ Dung Hoành Nghị mặc kệ ông ta, kéo Tưởng Cầm lại nói: "Tối nay tôi đến đón em."

Tưởng Cầm sợ anh lại nói nhiều, nên lập tức nói: "Không cần đâu, ở đây gần nhà anh nên để em bắt taxi về là được rồi."

Anh cau mày: "Đừng cứng đầu nữa, tôi đã nói đi đón em là sẽ đón em, ở đây chờ nhé." Sau đó, anh cùng Cao Dương đến công ty.

Tưởng Cầm đưa mắt nhìn hồi lâu rồi mới thu hồi tầm mắt, quay đầu lại thì thấy Đàm Tô đang đứng ở bên cạnh mình, sửng sốt: "Sư phó..."

Đàm Tô nhìn về hướng anh rời đi, nói: "Có thể nói tôi đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên. Ngoài mẹ nó ra, tôi chưa từng thấy nó căng thẳng như vậy."

Ông mỉm cười, xoay người đi vào.

Tưởng Cầm mím môi, nghĩ đến Nhiễm Hiểu Tinh, cuối thấp đầu xuống.

Đó là khoảng cách mà cô và Mộ Dung Hoành Nghị không thể nào vượt qua được.

Cô đưa tay sờ bụng rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Có lẽ, như Lưu Bình đã nói, đứa trẻ này có thể hóa giải hết tất cả mọi chuyện.

Muốn cược không?

Cả một ngày, Mộ Dung Hoành Nghị bồn chồn ngồi trong văn phòng. Sự nghiêm khắc của Đàm Tô, anh đã lĩnh giáo qua, không biết cô có chịu nổi không.

Cao Dương đang đọc nội dung tài liệu cho anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thì thấy anh đang suy nghĩ gì đó, Cao Dương đặt tài liệu xuống, cười nói: "Nếu anh thực sự lo lắng thì gọi cho cô ấy đi."
Mộ Dung Hoành Nghị giật mình, không khỏi sờ sờ mặt mình. Ngay cả Cao Dương cũng nhìn ra được, anh biểu hiện ra rõ ràng như vậy sao?

Anh lắc đầu nói: "Tiếp tục đi."

Cao Dương tiếp tục đọc.

Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng người ngồi trước bàn làm việc, cầm bút viết gì đó lên giấy. Khi Cao Dương đọc xong toàn bộ, anh đưa tờ giấy cho anh ta: "Một số điều khoản đánh dấu trên đây có vấn đề, cậu cầm đi sửa rồi mang đến đây."

Cao Dương nhận lấy: "Vâng, tôi đi làm ngay."

Anh ta đi vài bước, sau đó bỗng dừng lại, do dự một chút rồi nói: "Bác sĩ khoa mắt ở Hoa Kỳ đã liên hệ xong rồi, anh có muốn..."

“Ai bảo cậu tự tiện làm chủ hả?” Vẻ mặt Mộ Dung Hoành Nghị hờ hững, bộ dạng hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.

"Tổng giám đốc..."

“Đừng nói nữa, ra ngoài.”

Cao Dương im lặng, xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mộ Dung Hoành Nghị chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong lòng anh biết rõ, khoảng thời gian này là anh trộm được. Để có thể chung sống hòa thuận với cô ấy như bây giờ thì mất đi một đôi mắt cũng chẳng đáng kể.

Lại có tiếng gõ cửa, tưởng là Cao Dương, anh nói: "Mời vào."

Người mở cửa vào là Nghiêm Túc, thư ký đi theo phía sau, vội giải thích: "Tổng giám đốc, anh ta nói có chuyện muốn nói với ngài..."

Nghiêm Túc cũng rất tự nhiên, trực tiếp đi vào rồi ngồi xuống đối diện anh: "Tôi tưởng anh rất muốn gặp tôi."

Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, nhếch môi, khoác tay bảo thư ký ra ngoài.

“Phải.”

Thư ký rời đi, tiện thể đóng cửa lại.

Trong không gian lạnh lẽo, chỉ có hai người.

“Mắt của anh có nghiêm trọng không?” Nghiêm Túc trực tiếp hỏi.

Mộ Dung Hoành Nghị bình tĩnh nói: "Nếu không thấy được cũng không sao, cứ như vậy đi."
Loading...


"Có muốn tôi tìm bác sĩ cho anh không, là nơi rất uy tín."

"Cám ơn ý tốt của anh, mắt của tôi, tôi có tính toán, không cần phiền anh lo lắng."

Đối mặt với lời từ chối không chút lưu tình của anh, Nghiêm Túc lại không để bụng, anh khẽ cười rồi chậm rãi nói: "Anh không muốn chữa, hay là sợ chữa?"

Mộ Dung Hoành Nghị không nói chuyện, nét mặt vẫn không thay đổi, có một sự châm chọc không hề nhẹ.

“Anh biết rất rõ, nếu không phải vì bộ dạng như bây giờ của anh thì cô ấy sẽ không ở bên cạnh anh.” Nghiêm Túc nói từng câu từng chữ: “So với những việc anh đã làm tổn thương cô ấy lúc trước thì anh của bây giờ thật sự là kẻ khốn nạn khiến người ta muốn đánh!”

Mộ Dung Hoành Nghị cười: "Có muốn đánh cược không?"

Nghiêm Túc nhướng mày coi như trả lời, mặc dù đối phương không thể nhìn thấy.

Mộ Dung Hoành Nghị tiếp tục nói một cách thản nhiên: "Anh làm giống tôi, mất đi đôi mắt, xem xem cô ấy có đối xử với anh như cách cô ấy đối xử với tôi bây giờ không."

Sắc mặt Nghiêm Túc lập tức tối sầm lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Mộ Dung Hoành Nghị cười vô hại: "Haha, đồ khốn không phải ai muốn làm là có thể làm được đâu."

“Rốt cuộc anh có mục đích gì?” Nghiêm Túc hỏi.

“Anh có tư cách gì để hỏi?” Mộ Dung Hoành Nghị vươn ngón tay thon dài ra vuốt tóc, âm thanh có chút lười biếng: “Tôi nhớ, tôi đã gửi cảnh cáo cho anh, chắc anh đã nhận được rồi.”

“Ồ, cái đó sao.” Nghiêm Túc bật cười nói: “Anh cảnh cáo chưa đủ rõ ràng, nhà máy nhỏ bé ở quận phía đông, nhà họ Nghiêm chúng tôi còn chưa đặt trong mắt.”

Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày: "Ồ? Vậy thật thất lễ."

“Mộ Dung Hoành Nghị, nếu tôi muốn đối phó với anh thì anh sẽ không yên ổn ngồi ở đây được đâu.” Nghiêm Túc hờ hững nói, mang theo vẻ ngang ngược: “Sở dĩ bây giờ tôi không trả thù anh là vì tôi không muốn trở thành người như anh.”

Mộ Dung Hoành Nghị bật cười: "Cậu Nghiêm, đừng làm ra vẻ như là anh hiểu tôi lắm vậy, chúng ta không thân."

Nghiêm Túc gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta không thân, sự hiểu biết của tôi đối anh cũng thông qua Tưởng Cầm hết. Cho nên, tôi thấy người như anh rất tồi tệ."

Nhắc đến Tưởng Cầm, nụ cười trên mặt Mộ Dung Hoành Nghị dần biến mất. Anh đứng dậy, cho dù vết thương ở chân còn chưa lành hẳn, anh vẫn đứng dậy đi về hướng Nghiêm Túc, trịnh trọng nói: "Tôi không thích anh tới gần cô ấy, cách xa cô ấy một chút đi."

Nghiêm Túc cười: "Nếu không thì?"

"Tôi sẽ cho anh biết lời cảnh cáo trước đó không phải chỉ là vui đùa mà thôi."

Ánh mắt Nghiêm Túc lạnh lẽo cực độ nhìn anh: "Mộ Dung Hoành Nghị, nếu anh để ý cô ấy như vậy thì giữ cô ấy cho kỹ, đừng để tôi có cơ hội lợi dụng, một khi tôi đã có ý niệm đó thì anh sẽ rất khó để xoay chuyển cục diện.”

Nói xong, anh đứng lên nói: "Tổng giám đốc, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước."

Nụ cười Mộ Dung Hoành Nghị dần nguội lạnh, tựa như nghiền ngẫm rồi nói: " Nghiêm Túc..."

Tưởng Cầm học ở chỗ Đàm Tô được một ngày, thực sự học được rất nhiều. Nhưng mà, Đàm Tô nghiêm khắc cũng khiến người ta ăn không tiêu. Thực ra thì so với đãi ngộ mà Mộ Dung Hoành Nghị nhận được khi đó thì bây giờ Tưởng Cầm được đối xử tốt hơn rất nhiều.

Buổi tối, Mộ Dung Hoành Nghị kết thúc công việc của công ty thì vội vàng đến chỗ Đàm Tô.

Vừa bước vào, anh đưa món đồ mua bên ngoài cho ông ta: "Ông già, đây là món chân vịt quay yêu thích nhất của ông này."

Đàm Tô vui vẻ nhận lấy: "Coi như cậu có hiếu."

Cảm giác được Tưởng Cầm ở bên cạnh, Mộ Dung Hoành Nghị vội vàng hỏi: "Ông ta có làm khó em không.”

“Không có, sư phó đối xử với em rất tốt.” Tưởng Cầm nói.

Mộ Dung Hoành Nghị mới buông lỏng, Tưởng Cầm cười nói: "Anh cũng không phải chưa từng học sư phó, đừng căng thẳng như vậy."

Mộ Dung Hoành Nghị nghiến răng nghiến lợi: "Chính vì đã học ông ta nên tôi mới biết lão già này biến thái thế nào."

Đàm Tô vừa ăn chân vịt quay vừa cười toe toét nói: "Tiểu Cầm, dù sao thì cậu ta cũng là đàn anh của cô! Xem hôm nào có thời gian tôi sẽ kể cho cô nghe về việc học hành của nó ở đây."

Tưởng Cầm cười gật đầu: "Được."

“Không được nói!” Hai má Mộ Dung Hoành Nghị có chút ửng hồng, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ông còn muốn cái bảo bối của tổ tiên ông truyền lại."

Nghe xong lời này, Đàm Tô chỉ có thể miễn cưỡng thỏa hiệp: "Hầy, Tiểu Cầm, cậu ta không cho tôi nói thì tôi cũng đành chịu. Nếu muốn nghe thì tự mình hỏi cậu ta."

"Đi thôi."

Mộ Dung Hoành Nghị không muốn tiếp tục chủ đề này nữa liền kéo Tưởng Cầm rời đi.

Lo lắng chân anh đi không tiện, Tưởng Cầm đi chậm lại: "Đừng đi nhanh như vậy, làm như sư phó sẽ ăn thịt anh ấy."

Anh khịt mũi: "Cô tưởng ông ta sẽ không?"

Nhớ năm đó……

Quên đi, không nhắc đến nó nữa.



Về đến nhà, chị Ngọc đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, gần đây khẩu vị của Tưởng Cầm không tệ, ăn nhiều hơn bình thường một chút. Thấy cô kêu chị Ngọc lấy thêm cơm, Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở bên cạnh mỉm cười.

"À, cô ơi, tay cô bị sao vậy?"

Tiếng kêu lên của chị Ngọc khiến Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày.

"Không sao đâu." Tưởng Cầm cẩn thận giấu vết thương trên ngón trỏ.

“Sao thế?” Anh trầm giọng hỏi.

Tưởng Cầm không trả lời, chị Ngọc thành thật trả lời: "Hình như đã bị cái gì đó cắt trúng, nhìn vết thương khá sâu."

Mộ Dung Hoành Nghị vừa nghe liền biết đã xảy ra chuyện gì, anh tức giận nói: "Tôi đã nói rồi, không cho em đến chỗ ông già kia học rồi mà em lại không nghe! Bây giờ bị thương rồi thấy không?"

Tưởng Cầm bất lực ngẩng đầu nhìn anh: "Chỉ là một vết thương thôi, không cần làm quá lên đâu."

“Làm quá lên?” Mộ Dung Hoành Nghị cười khẩy nói: “Mới ngày đầu tiên mà đã để mình bị thương, sau này thì sao? Tôi đã nói rồi, chế tạo giày không phải là thứ con gái nên học!”

Tưởng Cầm đặt đũa xuống, đối mặt với anh: "Đây là chuyện không thể tránh khỏi."

“Chính bởi vì như vậy nên tôi mới ghét nó!” Anh chống gậy muốn bước ra khỏi nhà ăn: “Tôi sẽ gọi cho ông già nói ông ta ngày mai em sẽ không đến học nữa.”

“Đợi đã.” Tưởng Cầm nhanh chóng đứng dậy nắm lấy tay anh: “Anh không thể ngăn cản sở thích của tôi!”

Anh bật cười, mặt đầy hung ác, ghé sát vào người cô: "Thật đáng tiếc, sở thích của em sau này chỉ có thể là tôi."

Thấy anh cố chấp như vậy, Tưởng Cầm thở dài, chỉ có thể dùng chiêu sát thủ của mình.

Cô ôm eo anh từ đằng sau, vùi mặt vào lưng anh: "Em biết là anh lo lắng cho em, em đảm bảo sẽ không để mình bị thương nữa."

Mộ Dung Hoành Nghị dừng lại, mặc dù vẻ mặt vẫn còn hung dữ, nhưng cũng không gỡ cánh tay đang ôm eo mình ra.

Anh cứng rắn: "Em tưởng em làm như vậy là tôi sẽ đồng ý?"

Cô cọ má mình lên lưng anh: "Em không phải nhất định phải khiến anh đồng ý thì mới được, nhưng nếu anh đồng ý thì em sẽ rất vui. Lẽ nào anh không muốn em vui vẻ sao?"

Câu nói này khiến anh mủi lòng.

Một lúc lâu sau, anh xoay người lại: "Rất giỏi, biết nắm điểm yếu của tôi."

Tưởng Cầm mỉm cười: "Em ở bên anh lâu như vậy thì ít nhiều cũng học được một số kỹ năng cho bản thân chứ."

Anh gật đầu, cười như không cười: "Quả thực học không tệ."

Lập tức liền nói: "Ăn cơm cho xong đi, sau đó đến phòng khách để tôi xử lý vết thương cho em."

Tưởng Cầm không từ chối, mặc dù đối với anh bây giờ mà nói thì có phần khó khăn.

Sau khi ăn xong, cô bị anh kéo đến ngồi ở phòng khách. Anh mở hộp thuốc ra, lần mò trong đó lấy bông khử trùng: "Ngón nào?"

Tưởng Cầm đưa ngón trỏ về phía anh để anh có thể chạm được.

Động tác của Mộ Dung Hoành Nghị rất nhẹ nhàng, mặc dù không nhìn thấy vết thương của cô sâu bao nhiêu, nhưng lông mày vẫn luôn nhíu chặt. Tưởng Cầm thấy vậy thì không kiềm lòng nổi đưa tay ra xoa đôi lông mày của anh.

“Em không thích anh cau mày.” Cô nói.

Anh ngẩng đầu, đôi mắt không có tiêu cự, anh nhắm ngay vào khuôn mặt cô. Dần dần, một nụ cười thoải mái xuất hiện trước mặt cô.

Cô cười: "Em thích anh thế này."

Cười không chút áp lực, không chút gò bó. Nếu mối quan hệ của họ cũng có thể đơn giản như nụ cười này, thì tốt biết mấy.

Xử lý vết thương trên ngón tay cô xong, anh đã toát đầy mồ hôi.

Cô lấy khăn giấy lau cho anh, nói: "Tối nay đừng làm việc nữa, đã làm mấy đêm rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi."

Vì mắt không thấy nên chỉ có thể nghe, còn phải nghe nhiều lần nữa, nên chắc chắn rất khó khăn.

Anh nhân cơ hội nắm lấy cổ tay cô: "Không chăm chỉ làm việc thì sao có tiền nuôi con được?"

Cô đình trệ, mắt rũ xuống, không lên tiếng.

Đối với cô, chủ đề về con cái giống như một điều cấm kỵ.

Anh nhạy cảm cảm giác được cái gì đó, nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Đến bây giờ rồi mà em vẫn không muốn đứa bé này?"

Tưởng Cầm mấp máy môi, lại không biết nên trả lời thế nào.

Nếu cô nói muốn, thì đứa bé này chắc chắn sẽ trở thành tiền đặt cược, mà cô lại không muốn chịu thua.

Anh mím môi, bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, nặng nề đè nén trái tim của nhau.
Tưởng Cầm lại giãy giụa, đang định lên tiếng nói: “Em…”

Lúc này, Mộ Dung Hoành Nghị lập tức đứng dậy: “Anh đi về phòng trước.”

Chống gậy, anh từ từ đi vào phòng, cánh cửa “ầm” một tiếng đóng lại.

Tưởng Cầm nhìn theo, trong lòng khẽ thở dài, từ từ thu lại ánh mắt. Cô biết, nếu như vấn đề này không được giải quyết, cô và anh sẽ gặp trở gại, không tiến lên được.

“Cô Tưởng, điện thoại của cô.” Chị Ngọc đưa điện thoại qua.

“Cảm ơn.”

Nhận lấy, là điện thoại của Lưu Bình.

“Mẹ, có chuyện gì không?”

“Tiểu Cầm, mẹ muốn về nhà bà ngoại con ở mấy ngày, bên phía ba con, con rút chút thời gian đi thăm ông ấy nhé.” Giọng nói của Lưu Bình nghe có vẻ vô cùng mệt mỏi.

Tưởng Cầm cau mày hỏi: “Sao vậy?’

Phía đối diện im lặng một lúc, sau đó bà ta mới nói: “Mẹ bỏ ra nhiều như vậy, đổi lại là một người chồng cả ngày đều nghĩ đến người phụ nữ khác. Đặc biệt còn là một người phụ nữ đã chết, cái này thì mẹ phải lấy cái gì để tranh giành với bà ta?” Nói xong, bà ta thở dài, lại hít một hơi thật sâu: “Mẹ quá mệt mỏi rồi.”

“Mẹ….” Tưởng Cầm còn muốn nói điều gì nữa, nhưng Lưu Bình đã cúp máy, gọi lại thì bà ta đã tắt máy.

Cô xoa trán, đứng dậy: “Chị Ngọc, tôi đi đến bệnh viện một chuyến.”

“Hả, muộn như vậy rồi mà cô vẫn còn muốn đi sao?”

“Ừ, có chút chuyện.”

Chị Ngọc vẫn không yên tâm nói: “Vậy tôi đưa cô đi nhé.”

Cô lắc đầu: “Chị ở lại chăm sóc anh ấy là được rồi.”

Tưởng Cầm đi lên tầng thay quần áo, lúc đi xuống tầng, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt của Mộ Dung Hoành Nghị, muốn đi đến gõ cửa, do dự một chút, sau đó vẫn rời đi.

Tưởng Cầm vội vàng đi đến bệnh viện, Lưu Bình đã sớm rời đi, chỉ còn lại một mình Tưởng Mạc Hoài nằm trong phòng bệnh.

“Ba, ba và mẹ con cãi nhau?” Cô khẽ hỏi.

Tưởng Mạc Hoài lắc đầu, nhìn cô, rất khó khăn nói: “Để bà ấy đi đi…”
Loading...

Tưởng Cầm im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Bởi vì ba không quên được bà ta?”

Tưởng Mạc Hoài lại quay đầu lại, ánh mắt mang theo sự chán nản nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm mói: “Cả đời ba…chỉ yêu một người phụ nữ, đến chết ba cũng sẽ nói như vậy….”

“Cho dù, bây giờ người ở bên cạnh ba là mẹ của con ba cũng không có một chút cảm động nào sao?” Tưởng Cầm cảm thấy không đáng cho mẹ mình, cũng cảm thấy bà ấy rời đi như vậy có lẽ là một điều đúng đắn.

Tưởng Mạc Hoài từ từ chuyển ánh mắt qua người cô: “Ba kêu con rời đi, kêu con bỏ đứa bé đi…con có thể làm được không?”

Tưởng Cầm đình trệ, im lặng rất lâu.

“Về đi.” Ông ta nói: “Muộn rồi, không cần lo lắng cho ba….”

Cô lắc đầu: “Tối nay con ở lại đây.”

Đúng lúc, cô cũng cần có thời gian để bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc phải làm như thế nào.

Thấy thái độ của cô rất kiên quyết, Tưởng Mạc Hoài cũng không khuyên nhủ nữa, sau khi uống thuốc xong, mơ màng ngủ. Gọi điện thoại cho chị Ngọc, Tưởng Cầm nằm trên chiếc giường ở bên cạnh, nhưng rất lâu cũng không ngủ được.

Không dễ dàng gì mới có chút buồn ngủ, bên ngoài cửa lại có người gõ cửa.

Cô đứng dậy đi ra mở cửa, nhìn thấy người bên ngoài, trái tim của cô lại đập nhanh hơn.

Chị Ngọc dìu Mộ Dung Hoành Nghị đứng ở bên ngoài cửa.

Sắc mặt của Mộ Dung Hoành Nghị rất khó coi, ngực hơi thở hổn hển, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi. Anh chăm chú lắng nghe, chị Ngọc nhỏ giọng nói: “Cô Tưởng ở đây.”

Anh nheo mắt lại, tiến lên một bước, hai tay đè lên vai cô, giọng nói u ám lại có chút kiềm chế: “Tại sao không trở về?”

Tưởng Cầm từ từ bình tĩnh lại, nói: “Mẹ em về nhà bà ngoại, em ở lại đây trông một đêm.”

Anh chất vấn: “Không phải có thuê hộ lý sao?”

Tưởng Cầm đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, mới nói: “Dù sao hộ lý cũng không phải là người nhà, hơn nữa, tình trạng của ba em bây giờ rất nghiêm trọng, em không yên tâm.”

“Vậy em yên tâm để tôi ở nhà đợi sao?”

Anh lên án, trong giọng nói lộ ra một chút run rẩy.

Đến cùng là có bao nhiêu sợ hãi, sợ cô một đi không trở lại, sợ cô rời khỏi mình mãi mãi, anh mới không màng đến tất cả bảo chị Ngọc đưa mình đến đây, anh chỉ biết, lúc không có cô ở bên cạnh, làm bất cứ chuyện gì cũng không có ý nghĩa.

Chị Ngọc nhìn hai người, rất biết ý đi qua một bên, để hai người nói chuyện.

Tưởng Cầm sững sờ, nhìn chằm chằm vào anh.

Mộ Dung Hoành Nghị lúc này, ngoài lo lắng, thì vẫn là lo lắng, đứng trước mặt cô không chút che đậy. Sự run rẩy của anh, qua đôi tay của anh cũng làm trái tim cô run rẩy.

Đột nhiên, cô ôm chầm lấy anh.

Lúc này đổi lại là Mộ Dung Hoành Nghị sững sờ.

Cô ôm lấy anh, giọng nói vô lực thì thầm: “Xin lỗi….anh đã chuẩn bị xong tinh thần làm ba nhưng em vẫn chưa chuẩn bị xong tinh thần làm mẹ của nó… nhưng, em sẽ cố gắng…”

Mộ Dung Hoành Nghị nghiến răng, ôm chặt lấy cô, đặt cằm lên vai cô, trong nụ cười mang theo một chút vui mừng. Sợ hãi, chỉ có mình anh mới có thể cảm nhận được sâu sắc mọi thứ, anh muốn có đứa bé này đến mức nào.

Anh có thể giải phóng tội lỗi của mình, đồng thời cũng có thể bỏ qua tất cả.

Lúc này, hộ lý đẩy cửa ra: “e hèm, ông Tưởng muốn gặp anh ấy.”

Tưởng Cầm ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, phản ứng của người kia lại rất bình tĩnh: “Em đợi ở đây đi.”

Tưởng Cầm sợ ba mình sẽ xảy ra tranh chấp với anh, khăng khăng nói: “Em cũng sẽ đi vào.”

Anh lắc đầu, giống như làm yên lòng cô, ấn cô ngồi xuống ghế, anh nói: “Ông ấy nợ anh một cách nói, anh nợ ông ấy một lời giải thích, ai nên đến đều không thể tránh được.”

Tưởng Cầm nhìn anh, đến tận khi anh đi vào trong phòng, trái tim cô phút chốc lại thắt lại, có chút lo lắng không yên.

Trong phòng bệnh, Tưởng Mặc Hoài kêu hộ lý đỡ mình ngồi dậy, nhìn MộDung Hoành Nghị ở phía đối diện, rất lâu sau ông ta mới lên tiếng: “Chuyện của mẹ cậu, tôi rất xin lỗi.”

Vẻ mặt Mộ Dung Hoành Nghị không đổi, hờ hừng nói: “Vậy lời xin lỗi này có thể xem như là hòa, không ai nợ ai.”

Tưởng Mạc Hoài gật đầu: “Vì vậy, cho dù cậu cướp công ty của tôi...tôi cũng không bất chấp mọi thủ đoạn để giành lại. Tôi muốn, nếu như như vậy có thể làm giảm sự thù hận của cậu, cũng xứng đáng....”

Mộ Dung Hoành Nghị nhếch miệng: “Nói như vậy, tôi nên cảm ơn ông?”

“Tôi làm như vậy, chỉ muốn cậu có thể...bỏ qua cho con gái tôi.”

Nhắc đến Tưởng Cầm, biểu cảm trên khuôn mặt của Mộ Dung Hoành trở nên phức tạp, anh mím chặt môi, không nói gì.

Tưởng Mạc Hoài tiếp tục nói: “Tôi trở thành như ngày hôm nay, là Hiểu Tinh đang trừng phạt tôi, tôi thừa nhận, cũng đã chuẩn bị xong đi gặp cô ấy bất cứ lúc nào, tự mình tạ tội với cô ấy....nhưng tất cả những chuyện này không nên đổ trên đầu Tiểu Cầm, con bé làm như vậy, lỗi cũng do tôi, để tôi chuộc tội thay con bé.”

Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở đó, không nói gì.


“Từ trước đến giờ tôi chưa từng cầu xin ai, hôm nay, tôi cầu xin cậu...cầu xin cậu bỏ qua cho con bé.”

Lúc này, cuối cùng Mộ Dung Hoành Nghị cũng lên tiếng: “Muộn rồi, tôi và cô ấy không thể tách ra nữa.”

Cho dù là báo thù hay là cái gì, không thể tách rời đã thành sự thật.

Anh nói: “Tôi nghĩ, có lẽ ông cũng biết, cô ấy đã mang thai con của tôi.”

Hơi thở của Tưởng Mạc Hoài trở nên gấp gáp, ông ta nói: “Cậu không thể tàn nhẫn như vậy....cậu đã hủy hoại con bé....còn muốn con bé sinh con cho cậu?”

“Không sai.” Mộ Dung Hoành Nghị thản nhiên nói.

Không thể phủ nhận, lúc này tâm trạng của Tưởng Mạc Hoài gần như bùng nổ, khiến anh cảm thấy vui sướng.

"Không được, tôi sẽ không đồng ý!" Tưởng Mạc Hoài kích động nói: "Tôi không thể để cậu phá hủy cả đời này của con gái tôi..."

Khuôn mặt Mộ Dung Hoành Nghị mang theo nụ cười: "Tôi đã nói rồi, đã muộn rồi."

Tưởng Mạc Hoài trừng mắt với anh ta, dần dần ông ta, ổn định lại hơi thở. Ông ta biết lúc đối mặt với chàng trai trẻ tuổi này, nôn nóng sẽ không giải quyết được vấn đề.

Rất lâu sau, ông ta nói: "Tôi sẽ ngăn cản."

Mộ Dung Hoành Nghị từ từ đứng dậy, giọng nói mang theo sự kinh thường: "Ông ngăn cản kiểu gì? Ngăn cản cô ấy yêu tôi?"

Tưởng Mạc Hoài sững sờ, không dám tin nhìn anh: "Cậu nói..."

Mộ Dung Hoành Nghị cười nhạo một tiếng: "Rất chế nhạo đúng không? Ông yêu mẹ tôi, con gái ông lại yêu con trai của bà ấy..."

Lông mày của Tưởng Mạc Hoài nhíu chặt lại, tinh thần khó chịu lên đến cực điểm, nghiến răng, ông ta nói: "Vậy thì tôi càng không có lý do để không ngăn cản."

"Vậy ông cứ việc thử xem sao."

Anh muốn đi, Tưởng Mạc Hoài ở phía sau hét lên: "Vậy cậu? Cậu có yêu con bé không? Nếu như cậu cũng yêu con bé cũng yêu con gái tôi, vậy mới gọi là sự chế giễu của ông trời."

Bước chân của Mộ Dung Hoành Nghị dừng lại, cau mày, mím môi.

Anh từ từ quay đầu lại, lộ ra một nụ cười chế giễu: "Tôi yêu cô ấy? Sao có thể chứ? Bây giờ niềm vui duy nhất của tôi chính là nhìn thấy cô ta giống như một con ngốc chạy xung quanh tôi, tự mình cho là tôi yêu cô ta. Vừa nghĩ đến liền cảm thấy rất có cảm giác đạt được thành tựu, điều này so với việc báo thù cô ta một cách đơn thuần còn thú vị hơn."

Nói còn, anh kéo cửa đi ra ngoài.

"Chát."

Một cái tát hung hăng tát vào mặt anh.

Mộ Dung Hoành Nghị sững sờ.

Bên ngoài cửa, Tưởng Cầm cả người run rẩy, đôi mắt đỏ ngàu, nhìn chằm chằm vào anh.

Từng từ từng chữ câu nói: “Mộ Dung Hoành Nghị, cảm ơn sự thẳng thắn của anh, để tôi không còn giống như con ngốc chạy xung quanh anh.”

Quay người lại, rời đi mà không thèm quay người lại.

Mộ Dung Hoành Nghị sững sờ đứng yên tại chỗ, khuôn mặt tái nhợt. Không cần suy nghĩ, anh dùng lực đẩy cửa ra, định đuổi theo hướng mà cô đi. Phía sau vang lên giọng nói điềm tĩnh của Tưởng Mạc Hoài: “So với cậu, tôi còn hiểu con gái mình hơn.”

Mộ Dung Hoành Nghị từ từ quay đầu lại, đột nhiên cười khẩy, gật đầu: “Tưởng Mạc Hoài, tôi đã đánh giá thấp ông rồi.”

Nói xong, anh không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì đẩy cửa muốn đuổi theo, nhưng phía trước là một mảng đen như mực, mới chạy được mấy bước đã va phải chiếc ghế dùng để nghỉ ngơi.

“Ông chủ!”

Chị Ngọc nhìn thấy, vội vàng chạy qua đỡ anh, Mộ Dung Hoành Nghị nắm lấy tay của cô ta: “Có nhìn thấy cô ấy không?”

“Hớ, là cô chủ sao? Có, lúc nãy cô ấy đi rất vội vàng, tôi hỏi cô ấy đi đâu cô ấy cũng không trả lời.” Chị Ngọc thật thà nói.

Trái tim Mộ Dung Hoành Nghị thắt lại, lạnh lùng nói: “Tìm cô ấy! Mau đi tìm cô ấy!”

“Hả…ồ.”

Chị Ngọc cũng không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo.

Mộ Dung Hoành Nghị thở gấp, ngực phập phồng rất lợi hại, hai tay nắm chặt thành quyền.

….

Tắt hết đèn trong bộ phận thiết kế, Nghiêm Túc từ từ rời khỏi công ty.

Anh đang đi trên hành lang, lấy ra một điếu thuốc sau đó châm thuốc, đứng trước thang máy, hút hết một điếu thuốc mới đi vào. Anh ta rất ít khi hút thuốc, nhưng hôm nay phiền muộn đến mức anh hút liên tiếp hơn một nửa bao thuốc.

Bước vào sảnh tầng 1, bảo vệ chào hỏi với anh: “Thiết kế Nghiêm, sao hôm nay lại về muộn như vậy?”

Anh ta khẽ gật đầu: “Có một vài việc chưa làm xong.”

Đi ra cửa, thời tiết bên ngoài đã có chút nóng nực của đầu mùa hè, đặc biệt là ở các thành phố ở phía nam, độ ẩm trong không khí cao, khiến cả người không thoải mái.
Nghiêm Túc cau mày, anh ta không thích kiểu thời tiết như thế này.

Vừa định đi lấy xe, bước chân đột nhiên khựng lại.

Quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người đang ngồi trên bậc thang, cô thu mình thành một cục, đầu vùi vào đầu gối. Cho dù như vậy, chỉ cần một ánh mắt Nghiêm Túc đã có thể nhận ra cô.

Anh sững sờ mấy giây, sau đó chẫm rãi đi qua.

“Sao lại ở đây?”

Nghe thấy giọng nói của anh, cả người Tưởng Cầm sững sờ, cứng nhắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh, cô khẽ cười một tiếng: “Nghiêm Túc….”

Nghiêm Túc không khỏi nhíu mày, bước lên phía trước, giọng nói mang theo sự mạnh mẽ: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cô lắc đầu, cho dù cô cười như không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta vẫn không bỏ qua được sự đau khổ tích tụ trong đáy mắt cô. Anh ta mím môi, không nói không rằng, nắm lấy tay cô, kéo cô đứng dậy: “Phụ nữ mang thai không thể ngồi ở nơi lạnh như vậy.”

Tưởng Cầm sững sờ, sau đó cười nói: “Đúng vậy, tôi suýt nữa quên mất.”

Quên trong bụng cô vẫn còn có con của anh….

Nghiêm Túc nhìn cô với ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc, không nói gì, kéo cô đi về phía xe.

“Tôi…” Tường Cầm cau mày, nói: “Có thể đưa tôi về nhà không?”

Nghiêm Túc không nói gì, trực tiếp nhét cô vào trong xe, sau đó mới nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nếu như cô thật sự muốn quay về, nửa đêm nửa hôm cũng sẽ không chạy đến công ty.”

Tưởng Cầm trầm mặc.

Anh ta khởi động xe, quay đầu nhìn cô, lại nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, lúc này mới lái xe rời khỏi công ty.

Mở cửa sổ xe ra, gió lạnh thổi vào, cô chống cánh tay lên, bàn tay đỡ lấy hai má, mí mắt hơi rủ xuống, chôn chặt suy nghĩ của mình.

Cô không quen khóc trước mặt người ngoài, cho dù lúc đó trái tim rất đau đớn. Nhưng khóc thì có tác dụng gì? Mỗi một lần rơi lệ, đều đang vạch trần vết thương của mình trước mặt người khác một lần nữa. Thậm chí càng đau đớn, cũng sẽ quên đi chuyện vết thương này.

Nghiêm Túc lái xe, hai môi mím chặt, không hỏi cô tại sao muộn như vậy rồi còn xuất hiện ở công ty, cũng không hỏi cô sự bi thương trên khuôn mặt cô từ đâu mà đến, anh ta chỉ lái xe, đi trên con đường được thắp sáng bởi đèn đường.

Đợi đến khi Tưởng Cầm hoàn hồn lại, chiếc xe sớm đã dừng lại.

Cô ngước mắt lên, nhìn một lượt: “Đây là….”
Loading...

“Nhà tôi.” Anh ta thờ ơ nói.

Lúc này Tưởng Cầm mới phản ứng lại, cô vội vàng nói: “Thật ngại quá, tôi….”

Anh ta đột nhiên quay người qua, ánh mắt như ngọn đuốc, ánh mắt cố chấp lại bị một cảm giác nào đó chiếm giữ, khiến cô vô thức muốn tránh đi.

“Đến bây giờ, cô vẫn không muốn từ bỏ sao?” Lời chất vấn của anh mang theo sự hiểu rõ.

Tưởng Cầm hơi mở miệng nhưng không có cách nào phản bác.

“Chỉ cần anh ta vẫn là con trai của Nhiễm Hiểu Tinh, cô và anh ta sẽ không có khả năng! Tại sao tất cả mọi người đều hiểu, mà cô vẫn không chịu hiểu?” Thái độ của Nghiêm Túc càng sắc bén, ánh mắt của anh rủ xuống, nhìn vào bụng cô một cách chăm chú, nói: “Đứa bé này, có lẽ có thể hóa giải thù hận của anh ta, cũng chỉ là hóa giải để anh ta không hận cô nữa. Nhưng khoảng cách đến việc yêu cô, khoảng cách tiếp nhận một cách không chút khúc mắc nào còn cách rất xa. Cô quyết định, cô muốn dùng đứa bé này để làm một cuộc mạo hiểm sao?”

Tưởng Cầm không nói gì, ánh mắt chuyển qua bên ngoài cửa sổ, hai tay đặt trên đầu gối hơi run rẩy.

Cô cố gắng ổn định lại tâm trạng, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, những lời này tôi đã nghe đủ rồi, tôi có phán đoán của mình, không cần người khác phải khoa tay mua chân.”

Cô chán nản vì tất cả mọi người đều nói với cô cô phải làm như thế nào, cô không thể làm gì! Không sai, cô muốn ở bên Mộ Dung Hoành Nghị, hơn nữa còn ngốc nghếch cho rằng, anh sẽ động lòng, cho dù chỉ một chút, cũng động tâm vì cô.

Kết quả, sự thực lại cho cô một cái bạt tai. Nhưng vậy thì làm sao? Cô làm sao, cô phải chịu đựng đến cùng, không liên quan gì đến người khác?

“Tôi tự đi về được rồi.” Cô đẩy cửa ra, muốn đi xuống, Nghiêm Túc lại giữ cô lại, ánh mắt chưa từng thất vọng như vậy: “Đây chính là cách mà cô đối xử với mình?”

Hít một hơi thật sau, Tưởng Cầm đột nhiên thoát khỏi anh ta, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào anh ta: “Tôi đối với mình như thế nào không cần người khác phải dạy!”

Nghiêm Túc tỏ ra nguy hiểm nheo mắt lại, sau đó, cười khẩy: “Trong mắt cô, tôi chỉ là “người khác”.”

Tưởng Cầm cắn môi, quay đầu đi.

Anh ta buông tay ra: “Được, là tôi lo chuyện bao đồng.” Quay đầu lại, anh ta nói: “Cô xuống xe đi.”

Tưởng Cầm cau mày, ngồi ở đó không động đậy.

“Xuống xe.”

Giọng nói của anh ta, nghiêm túc hơn rất nhiều.

Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh ta, cắn răng đẩy cửa đi xuống.

Theo con đường, cô đi về hướng ngược lại.

Nghiêm Túc ngồi trong xe, lại hút một điếu thuốc, vừa hút mấy hơi, lại chửi một tiếng, ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, đẩy cửa ra, đi bước lớn đuổi theo cô, giữ lấy tay cô.

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, hỏi từng từ từng chữ: “Anh ta tốt như vậy sao? Đáng để cô bỏ ra nhiều như vậy sao?”

Tưởng Cầm nhìn anh ta, khuôn mặt tái nhợt, nói một cách rất kiên định: “Tôi chỉ biết, nếu như tôi không làm gì, tôi nhất định sẽ hối hận.”

“Vậy thì bây giờ thì sao?”

“Bây giờ….” Ánh mắt của cô lại trở nên ảm đạm, khóe miệng tự giễu: “Hóa ra, cho dù tôi làm gì anh ấy đều không để tâm.”

Anh chưa từng từ bỏ sự thù hận với cô, cho dù là sự dịu dàng mà anh hiếm khi thể hiện ra cũng chỉ là vì muốn nhìn thấy cô hoàn toàn nằm rạp xuống chân anh.

Nghiêm Túc đặt vết thương và sự đau đớn của cô ở trong mắt, nhắm mắt lại, không nói gì, nắm chặt lấy tay cô, kéo cô trở lại.

“Tôi muốn đi về….” Cô giãy giụa mấy cái.

“Câm miệng.”

Nghiêm Túc trông vô cùng tức giận, quay đầu lại, hét lên với cô, khiến Tưởng Cầm sững sờ. Từ trước đến nay, mặc dù anh ta là một người lãnh đạm, nhưng chưa từng nổi nóng với cô. Hôm nay….

Anh ta đưa cô vào phòng của mình, từ trên giá giày lấy xuống một đôi giày mới, đặt bên cạnh chân cô.

“Vào đi.”

Không giống như một lời mời, nó càng giống như kiểu ra lệnh mạnh mẽ.

Tưởng Cầm đứng ở cửa do dự một lúc, anh ta quay đầu lại nhìn, nhếch miệng: “Trừ khi, cô muốn về nhà của mình, sau đó để anh ta tìm thấy cô.”

Tưởng Cầm vừa nghe thấy vậy đã lập tức nhướng mày, cúi xuống cởi giày ra, đi dép lê vào, sau đó theo anh vào nhà.

Nhà của anh ta rất lớn, không gian gần 300m vuông, một người ở rõ ràng có chút trống trải.

Anh ta đi vào phòng bếp, lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra, sau đó bật bếp nấu cơm. Tưởng Cầm từ từ đi đến cửa, nhìn động tác thuần thục của anh ta, cô hỏi: “Anh thường xuyên nấu cơm?”

“Không thường xuyên.”

Anh ta lúc này, tiếc chữ như vàng.

Có thể nhìn ra anh ta vẫn còn có chút tức giận. Tưởng Cầm áy náy rủ mắt xuống, rất lâu sau mới nói: “Lúc nãy…xin lỗi, đó không phải là ý của tôi.”



Bên cạnh có nhiều “người khác” như vậy, anh ta chắc chắn không phải là một trong số đó.

Nghe thấy vậy, anh ta ngẩng đầu lên, thờ ơ liếc nhìn cô ta: “Tôi biết rồi.”

Nếu không anh ta cũng sẽ không chịu ngược đến mức kéo cô lại, còn đưa cô về nhà, có lòng tốt nấu cơm cho cô.

“Ở đây nhiều dầu mỡ, cô ra ngoài trước đi.” Anh ta nói.

Tưởng Cầm thấy anh ta giống như không muốn nói chuyện với mình, im lặng quay người lại.

Điện thoại vẫn không ngừng rung, cô lấy ra liếc nhìn, trực tiếp tắt máy, sau đó ném lên bàn.

Đầu bên kia điện thoại, truyền đến âm thanh biểu thị tắt máy.

Mộ Dung Hoành Nghị từ từ đặt điện thoại xuống.

“Bang.”

Điện thoại rơi xuống đất, đến lúc này anh mới phát hiện ra tay mình đang run rẩy. Anh nghiến răng, dùng tay khác ấn xuống, nhưng kết quả hai tay đều run rẩy vô cùng lợi hại.

“Tổng giám đốc!”

Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Mộ Dung Hoành Nghị, Cao Dương vội vàng đi đến: “Tôi đã phái người đi tìm, tin là rất nhanh sẽ có tin tức.”

“Ừ.”

Mộ Dung Hoành Nghị trầm giọng ừ một tiếng, nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng hai tay đặt trên đùi lại bị anh ta ấn chặt.

Cao Dương vẫn còn muốn hỏi thêm một chút manh mối, nhưng vẫn thông minh không nói lời nào, lúc đi ra thì dặn dò chị Ngọc phải chăm sóc tốt cho anh.

Mộ Dung Hoành Nghị cứ ngồi trong căn phòng tối như vậy, quay về phía hướng gió thổi, rất lâu cũng không nhúc nhích.

…..

Tài nấu ăn của Nghiêm Túc thực sự là bình thường, miễn cưỡng ở mức có thể ăn được.

Nhưng anh ta ngồi ở phía đối diện, nhìn chằm chằm vào cô, cho dù có khó ăn, Tưởng Cầm vẫn lịch sự ăn hết toàn bộ, sau đó lau miệng: “Tôi ăn no rồi.”

“Có phải là rất khó ăn?”

Đối với chuyện này anh ta cũng có chút tự nhận thức được.

“Đây cũng là nguyên nhân tôi thường xuyên gọi đồ ăn ngoài.”

Tưởng Cầm khẽ cười: “Vậy tại sao hôm nay lại tự mình xuống bếp?”

“Cô mang thai”, anh ta nói: “Đồ ăn bên ngoài luôn không sạch sẽ bằng đồ mình tự nấu ở nhà.”

Cô sững sờ, rủ mắt xuống không nói gì.

Nghiêm Túc đứng dậy, rót cho cô một cốc nước đặt ở trước mặt cô, lại ngồi xuống phía đối diện cô: “Chỗ tôi có mấy căn phòng trống, cô có thể tùy ý chọn một phòng mà mình thích.” Dừng một lúc, anh ta lại nói: “Có thể sống bao lâu tùy cô.”

Cô lắc đầu: “Đưa tôi về nhà là được rồi.”

Lông mày của Nghiêm Túc hơi nhướng lên: “Tôi cho là lúc này, ở trong một hoàn cảnh xa lạ có lẽ sẽ thuận lợi cho việc cô ổn định lại tâm trạng. Cô yên tâm, chuyện của cô, tôi sẽ không hỏi, trừ khi cô tự mình muốn kể.”

Anh ta lại đứng dậy, cầm chìa khóa ở trên bàn, đi ra ngoài.

“Anh đi đâu?”

Anh ta không thèm quay đầu lại, chỉ vẫy tay: “Tôi đi một lúc sẽ quay lại.”

Nghe thấy tiếng xe bên ngoài rời đi, cô ngồi trước bàn ăn, lại cúi đầu xuống. Cho dù sự yếu ớt lúc này đã được phóng thích ra, kìm nén quá lâu, ngay cả bản thân cô cũng lầm tưởng là sau khi bị thương khắp người sẽ trở nên bất khả chiến bại, thật sự những thứ đó đều là lừa người, nghĩ đến anh vẫn sẽ cảm thấy đâu đớn, khó chịu.

Lúc Nghiêm Túc trở lại, trong tay có nhiều hơn một chiếc túi.

Tưởng Cầm đã dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp và phòng ăn, cả người phát ngốc ngồi trong phòng khách.

“Cho cô.” Anh đưa chiếc túi qua, cô mở ra xem, bên trong là đồ dùng cá nhân, bao gồm đồ ngủ, dép đi trong nhà, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt.

“Lúc này, chỉ có thể mua được những thứ này, cô dùng tạm trước, ngày mai sẽ đưa cô đi mua.”

Tưởng Cầm ngẩng đầu lên, muốn nói lời cảm ơn với anh, nhưng lời nói lên đến miệng, lại trở thành một nụ cười. Cô nghĩ, có lẽ anh ta sẽ không cần sự lịch sự và khách sáo như vậy.

“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh ta đưa cô lên tầng, chọn cho cô một căn phòng khách thoải mái.

Tưởng Cầm thực sự rất mệt mỏi, hóa ra lúc người ta đau khổ, rất tiêu hao tinh lực, bởi vì quá chuyên tâm. Vì vậy một khi thả lỏng, cả người giống như vừa bước ra từ một trận chiến.

Tắm rửa xong, cô nằm trên giường, lại phát hiện ra lăn qua lăn lại nhưng vẫn không ngủ được. Trong đầu vô cùng hỗn loạn, lúc là ba năm trước, lúc là bây giờ, bức tranh lộn xộn đan xen vào nhau, khiến trái tim cô hoảng loạn. Dứt khoát ngồi dậy, mặc áo khoác lên, đẩy cửa đi xuống tầng.
Đèn trong phòng khách là màu cam nhạt hơi trầm, nhìn thoáng qua khá là ấm áp.

Nghiêm Túc ngồi đó, cầm bút phác thảo trên bản vẽ. Trên bàn đặt một ly cà phê còn bốc khói nghi ngút. Nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh ngẩng đầu lên, cặp mắt kính đen anh đang đeo khiến anh bớt đi chút lạnh lùng thường ngày.

Anh gỡ mắt kính xuống: “Sao còn chưa ngủ?"

Cô lắc đầu: "Ngủ không được."

"Có lẽ là vì mới đổi chỗ mới thôi."Anh bình thản nói, không vạch trần gì.

Tưởng Cầm đi tới, cô nhìn lướt qua bản vẽ của anh: “Đây là thiết kế mới?"

"Chỉ vẽ chơi thôi."Nói xong, đưa bản vẽ qua cho cô.

Tưởng Cầm ngồi xuống đối diện: "Hào phóng để tôi xem như vậy? Không sợ tôi chép sao?"

Nghiêm Túc đứng dậy, rót ly nước trái cây cho cô, nghĩ một hồi, lại đun nóng rồi mới đưa cô: “Quán quân của cuộc thi thiết kế lần đầu tiên, sao lấy bức vẽ nguệch ngoạc của tôi chứ."

Tưởng Cầm bật cười: "Đừng trêu tôi, tôi chỉ là gặp may thôi."

Anh nhướng mày, nói đều đều: "Vậy sao những người khác không có vận may này? Thiết kế là cần trời cho, không phải cố gắng là có thể có. Cùng lẽ đó, rất nhiều chuyện trên đời cũng vậy, kết quả của cố gắng mù quáng sẽ chỉ khiến bản thân thất vọng."

Tưởng Cầm nhìn anh, thở dài một tiếng: "Tôi khiến anh không có lòng tin tới vậy?"

Nghiêm Túc lắc đầu: "Chuyện này không liên quan gì tới lòng tin, biết mà vẫn cố làm, không phù hợp dùng cho quan hệ của cô và anh ta."

Tưởng Cầm híp mắt, ghé vào bàn, ngón tay cào nhẹ lên trên mặt bàn: "Nhưng… Tôi không thể làm khác được…"

Ánh mắt Nghiêm Túc căng thẳng, rồi lập tức nhìn xuống, im lặng hồi lâu, anh nói: "Vậy tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội."

Tưởng Cầm kinh ngạc, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh.

Nghiêm Túc nhìn lên, nhìn cô chăm chú, giọng nặng nề: "Tôi cho phép cô để anh ta làm tổn thương thêm một lần, sau đó, tôi sẽ buộc cô vào bên cạnh mình, dù là ai, tôi cũng sẽ không giao cô cho người đó!"

Lời nói như lời thề kia của anh, dọa Tưởng Cầm sợ hết hồn.

Cô ngồi bên kia, hồi lâu vẫn chưa trả lời. Chuyện này, Nghiêm Túc cũng không ép cô, anh biết mình hơi nóng vội, nhưng sự thật đã khiến anh không thể tiếp tục im lặng quan sát. Anh kéo dài càng lâu, cô lại càng bị thương, cho nên, thà là dọa cô, còn tốt hơn để cái mà anh đợi được lại là một trái tim tan vỡ đau buồn.

Anh đứng lên, cười với cô: "Khuya rồi, ngủ đi."
Loading...

Anh xoay người đi lên lầu.

Phòng khách liền yên lặng, yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở của bản thân.



Trời sáng, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

Lúc Cao Dương đẩy cửa vào, lại thấy anh cả đêm không ngủ, ngồi trên ghế, vẻ mặt tái nhợt nhưng lại hung ác nham hiểm.

"Có tin của cô ấy không?"Anh bình tĩnh hỏi.

Cao Dương do dự trả lời: "Những chỗ có thể tìm cũng đã tìm hết, nhưng vẫn chưa tìm thấy cô Tưởng."

"Tôi biết rồi."

Giọng anh cực kỳ bình tĩnh.

Cao Dương cau mày, do dự nói: "Tổng giám đốc, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cô Tưởng sao lại đột ngột bỏ đi như vậy?"

Anh thản nhiên nói: "Cao Dương, cậu có thể về rồi."

“…Vâng"

Cao Dương đẩy cửa đi ra ngoài, chị Ngọc đi vào: "Cậu chủ, cậu ăn một chút gì đi."

Anh lắc đầu, chị Ngọc khuyên: "Cô Tưởng chỉ là tâm trạng không tốt nên mới đi ra ngoài một khoảng thời gian thôi, cô ấy sẽ về mà."

Mộ Dung Hoành Nghị cúi đầu, cô sẽ…về sao?

"Giờ là mấy giờ rồi?"Anh hỏi.

"Bảy giờ."

Anh đột nhiên đứng dậy: “Tôi phải đi ra ngoài."

Cao Dương đang đứng gọi điện thoại ở ngoài cửa, thấy chị Ngọc đỡ anh đi ra, vội hỏi: "Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu?"

"Đi chỗ thầy Đàm."

"Được, tôi đưa anh đi."

Ngồi trên xe, tay Mộ Dung Hoành Nghị nắm chặt lấy tay vịnh, sợ sau khi buông ra thì sẽ để lộ sự khẩn trương của anh.

Tới chỗ ở của Đàm Tô, anh lại hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ mười."

Mộ Dung Hoành Nghị từ từ nhắm mắt lại: “Chờ ở đây."

Cao Dương biết, mỗi ngày vào lúc tám giờ Tưởng Cầm sẽ đến đây học với thầy Đàm Tô, cho nên, ở đây ôm cây đợi thỏ, cũng là một cách.

"Tổng giám đốc, tôi đi mua đồ ăn sáng."

Anh ta đẩy cửa đi ra ngoài, Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở ghế phụ lái, tay vẫn nắm chặt tay vịnh. Tới lúc này, anh vẫn không muốn để lộ cảm xúc, anh nói với chính mình, anh phải bình tĩnh, không thể mất khống chế!

Cao Dương vội trở lại, đưa bánh mì và sữa trong tay qua: "Tổng giám đốc, sao cũng phải ăn một miếng."

Anh lắc đầu, không để ý tới, vẫn nhìn chằm chằm phía trước. Cao Dương không có cách gì, chỉ có thể chờ với anh.

Anh không ngừng hỏi giờ, sợ sẽ bỏ qua cái gì.

Gần tám giờ, cuối cùng đối diện cũng có một chiếc xe chạy tới, từ từ dừng lại ở ven đường.

Nghiêm Túc nhìn thoáng qua chiếc xe đối diện, tắt máy xe, quay đầu nói: "Cô không cần liều mạng như vậy, tôi nghĩ thầy Đàm không hà khắc với cô vậy đâu."

Tưởng Cầm cười với anh: "Không làm gì thì còn tệ hơn."Nói xong, cô mở cửa xuống xe, vừa nhìn, thì đã không thể dời mắt đi.

Cao Dương đỡ Mộ Dung Hoành Nghị xuống xe, đi về phía cô.

Tưởng Cầm nhíu mày, đứng yên tại chỗ.

Nghiêm Túc vẫn luôn nhìn cô, chỉ cần cô có vẻ hơi từ chối, anh sẽ đưa cô mang đi, không để cô phải đối diện.

Đáng tiếc, cô không có.

Mộ Dung Hoành Nghị đi tới trước mặt cô, Cao Dương nói: "Cô Tưởng, hai người từ từ nói chuyện, có gì thì gọi tôi."Anh ta lui ra, để hai người ở với nhau. Lúc đi ngang qua xe của Nghiêm Túc cũng nhìn vào bên trong một cái.


Mộ Dung Hoành Nghị và Tưởng Cầm đứng ở ven đường, không ai mở lời trước.

Tưởng Cầm nhìn lên, nhìn mấy cọng râu mới mọc trên cằm anh, rồi lại từ từ nhìn lên, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của anh, cô nói: "Nghe được mấy lời anh nói, quấy rầy bước trả thù của anh, là lỗi của tôi."

Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu, muốn kiềm cơn giận trong lòng, nhưng khi gặp cô, thật là khó để …

Anh vươn tay, muốn bắt lấy cô nhưng Tưởng Cầm lập tức né ra, khiến anh vồ hụt. Anh không rút tay về, mà ngượng ngùng để tay lơ lửng ở giữa khoảng không.

"Về sau… đừng gặp nữa."Cô gian nan nói.

Thật ra cô muốn để mình nhìn qua hào phóng dứt khoát chút, ít nhất, ở trước mặt anh là vậy. Nhưng, kết quả của sự đè nén chỉ là đau lòng.

Tay Mộ Dung Hoành Nghị dần thả xuống: “Nếu anh từ chối thì sao?"

"Không phải do anh."Tưởng Cầm kiên định nói: "Anh muốn làm gì, tôi không quan tâm. Tất nhiên, bằng thủ đoạn bình thường của anh, tôi trốn không thoát, nhưng anh đừng quên, nếu tôi xảy chuyện, anh cũng mất đi niềm vui duy nhất trên đời."

Mộ Dung Hoành Nghị run rẩy, cười trào phúng: "Em cảm thấy tôi sẽ hại em sao?"

"Tôi không biết."Cô thành thật lắc đầu, cũng lo lắng câu trả lời này sẽ tổn thương anh thế nào.

Bỗng Mộ Dung Hoành Nghị nở nụ cười: "Tưởng Cầm, em trở nên thông minh rồi."

Nhìn anh, cô chậm rãi nhắm mắt lại, tự giễu cười: "Bị đùa giỡn nhiều lần như vậy, sao không thông minh lên được?"

Anh nói đúng, Tưởng Cầm, cô thật ngốc, ngốc tới không có thuốc chữa. Anh hận cô như vậy, hận không thể giết cô, cô còn chờ mong cái gì?

Kết quả này, cô đáng đời!

Nụ cười trên môi anh vẫn vậy, nói đều đều: "Vốn dĩ còn có chút hứng thú diễn tiếp với em, bây giờ không diễn nữa thật mất hứng mà."Thái độ của anh dần lạnh nhạt đi, như người xa lạ: "Nhưng không có nghĩa là, tôi sẽ buông tay như vậy!"

Anh tiến lên một bước, nắm cổ áo cô, xém chút thì nhấc cả cô lên. Bộ dạng vừa thô lỗ vừa tuyệt tình, khiến Nghiêm Túc xiết chặt tay, nhưng anh không làm gì, bởi vì anh biết, nếu muốn Tưởng Cầm hết hy vọng, vậy phải để cô thấy dáng vẻ tuyệt tình đến cùng của Mộ Dung Hoành Nghị.

Cao Dương sửng sốt, không dám tin mà nhìn hai người trước mặt, Tổng giám đốc đây là làm sao vậy? Anh vất vả lắm mới tìm được cô Tưởng, vì sao không thể nói chuyện đàng hoàng đâu?

Tưởng Cầm kiểm soát hô hấp, hai tay cầm lấy tay anh, cắn răng nói: "Buông tay!"

Mộ Dung Hoành Nghị không buông ra, mà ngược lại còn nhấc cô lên. Hai chân Tưởng Cầm rời khỏi mặt đất, cổ áo siết vào cổ, hô hấp càng ngày càng khó khăn.

Hai má cô đỏ bừng, có lẽ là dáng vẻ tuyệt tình lạnh lùng của anh khiến cô rơi nước mắt. Cô cắn răng, gằn từng tiếng: "Mộ Dung Hoành Nghị… Anh muốn tự tay giết con của mình sao?"

Mặt Mộ Dung Hoành Nghị vẫn lạnh lùng như cũ, từ từ thả cô xuống.

Anh xoay người nói: "Cho tới khi tôi chưa ghét em, tôi không cho phép người đàn ông khác xuất hiện bên cạnh em." Lúc nói, anh nghiêng đầu nhìn về hướng chiếc xe dừng ở gần đó.

Nghiêm Túc ngồi trong xe, ánh mắt cũng nhìn về phía Mộ Dung Hoành Nghị lạnh lẽo cực kỳ.

Cao Dương vội chạy tới, đỡ lấy Mộ Dung Hoành Nghị, vừa muốn nói gì, lại đột nhiên khựng lại.

Mộ Dung Hoành Nghị nắm chặt tay anh ta, tay anh run rẩy, ngực phập phồng, ra mệnh: "Đi."

Nét mặt Cao Dương phức tạp đỡ anh lên xe, sau đó liếc mắt nhìn Tưởng Cầm đang đứng ven đường một cái, bất đắc dĩ khởi động xe.

Tưởng Cầm cắn chặt môi, không để mình khóc thành tiếng.

Lúc này, có người bước tới gần cô, ôm cô vào lòng, tay đặt sau đầu cô, giọng điệu lạnh lùng nhưng lại có chút đau lòng không dễ nhận ra.

"Khóc ở đây đi, không ai thấy đâu."

Nhưng cô vẫn cứng đầu lắc đầu, chẳng sợ cắn nát môi, cũng không chịu lộ ra tiếng nào.

Nghiêm Túc nhìn cô một cái, những lời trách móc sắp nói ra, lại bị anh nghẹn trở lại, nhìn xuống dưới, anh nói: "Đi thôi, tôi đưa cô vào."

Đi vào chỗ ở của Đàm Tô, ông ta đã đợi lâu rồi, muốn nhắc nhở vào câu, nhưng thấy mặt ửng hồng vì khóc của Tưởng Cầm ông sững lại. Nhìn người đi sau cô, ông ta tò mò hỏi: " Nghiêm Túc, hôm nay sao là cậu đưa Tưởng Nhuế tới a? Mộ Dung Hoành Nghị đâu?"

Nghiêm Túc không có trả lời, chỉ nói: "Buổi tối tôi lại đến đón cô ấy."

Nhìn anh rời đi, Đàm Tô quay đầu ngờ vực nhìn Tưởng Cầm: "Cầm này, các ngươi…"

Tưởng Cầm vội ngắt lời ông ta, cố gượng cười: "Thầy, chúng ta bắt đầu đi."

Nhìn cô, Đàm Tô không hỏi nữa, gật đầu: "Ừ."

Trên đường về, Cao Dương chạy rất chậm, thỉnh thoảng nhìn người không nói một lời bên cạnh.

Cuối cùng, anh ta không nhịn được hỏi: "Tổng giám đốc, sao anh lại làm vậy với cô Tưởng? Có gì hiểu lầm, nói rõ là được rồi a!"

Mộ Dung Hoành Nghị cười, cười rất tự giễu: "Cô ấy sẽ tin lời giải thích của tôi?"

Giải thích cũng sẽ chỉ bị xem như một cách trả thù khác mà thôi.
Trên thực tế, ngay cả bản thân Mộ Dung Hoành Nghị cũng sắp không rõ ràng lắm, anh là đang trả thù cô, hay là đang trừng phạt chính mình.

Sau khi Cao Dương nghe xong, cũng không hỏi lại gì.

Hai người kia, tổn thương lẫn nhau quá sâu, đều vô cùng cẩn cẩn thận thận. Có một chút gió thổi cỏ lay, đều sẽ bị kinh hãi liều mạng sải cánh bay đi rất xa. Chỉ khi nào tách ra mới phát hiện được, nhưng thật ra lại không ai rời khỏi ai được.

Đi vào công ty, Mộ Dung Hoành Nghị trực tiếp tắm rửa trong phòng nghỉ ở công ty, thay một bộ đồ mới, sau đó tiếp tục làm việc. Ít nhất, Cao Dương ở trên mặt anh không tìm ra được chút khác thường nào.

Không, anh chỉ là càng khắc khe mà thôi.

Cả buổi trưa, may đen phủ kín tầng 29, bởi vì chút sơ suất nhỏ trong công việc, rất nhiều cấp cao đều bị ăn mắng. Làm trợ lý giám đốc càng quan trọng hơn bình thường, Cao Dương không thể không đứng trong phòng làm liệc, nhìn Mộ Dung Hoành Nghị ném từng tập tài liệu đi ra.

Cho đến lúc nghỉ trưa, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cơm trưa là chị Ngọc đưa đến, Mộ Dung Hoành Nghị không đói, trực tiếp quay về phòng nghỉ nghỉ ngơi. Cao Dương không dám đi xa, đành đến nhà ăn cho nhân viên.

Lúc này, đã qua giờ cao điểm ăn trưa, anh ta chọn một góc vắng vẻ, vừa mới ngồi xuống, một người ngồi đối diện, Nhìn thấy đối phương, anh ta nhíu mày: "Cô Vưu."

Vưu Thiên Ái nhìn anh ta, lập tức kiềm chế nhớ lại hình ảnh đêm đó, lễ phép nói: "Quần áo của tôi không cần phải trả cho tôi nữa, có thể trực tiếp vứt đi."

Anh ta cười, ôn nhuận như như ngọc: "Giặt rất sạch, cũng đã tiêu độc, cô có thể yên tâm mặc, vứt đi đúng là đáng tiếc."

Gò má Vưu Thiên Ái đỏ lên: "Đã là đồ của tôi, tôi có quyền quyết định."

Anh ta nhún vai: "Đương nhiên."

"Được rồi, vứt đi." Vưu Thiên Ái nói xong lời muốn nói, đứng dậy muốn đi, vẫn không quên cảm ơn anh ta: "Cảm ơn."

"Xin chờ một chút." Cao Dương gọi cô ta lại, nhìn qua cô ta, giống như có chút u buồn.

Vưu Thiên Ái hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Anh ta chậm rãi gật đầu, làm một dấu mời về chỗ ngồi đối diện.

Vưu Thiên Ái không tiện từ chối, lại ngồi xuống: "Chuyện gì?"

"Cô và cô Tưởng là bạn tốt sao?"
Loading...


Sắc mặt Vưu Thiên Ái lập tức lạnh đi, không cần suy nghĩ đã phủ nhận: "Không phải."

Cao Dương khẽ cười, nội tình bên trong, không ai rõ hơn anh ta nữa.

"Bởi vì một người đàn ông, cô đành bỏ qua tình bạn giữa hai người?"

Nghe thế, Vưu Thiên Ái đột nhiên chấn động, sắc mặt càng khó coi, cô ta vọt đứng lên, căm túc nhìn anh ta: "Anh lại biết cái gì? Chuyện này liên quan gì đến anh!"

Cao Dương ngước mắt, ánh mắt thanh tịnh không mất đi cơ trí, anh ta nói: "Bạch Thương Long và tổng giám đốc là anh em, bởi vì Nhiễm Hiểu Tình chết đi, anh ta cũng hận Tưởng Cầm. Cho nên, từ lúc mới bắt đầu, cô đã bị bọn họ lợi dụng, lợi dụng đến làm tổn thương cô ấy."

Vưu Thiên Ái nhìn vào ánh mắt của anh ta, lộ ra vẻ khó tin: "Anh đang nói cái gì?"

"Tôi đang nói rất rõ ràng." Thái độ Cao Dương bình đạm, nhẹ nhàng nói: "Ngay lúc cô cho rằng cô bị tổn thương, Tưởng Cầm đang chịu nhiều đau khổ hơn, kể cả bây giờ cũng giống như vậy."

Vưu Thiên Ái há hốc mồm, lại không đáp lại một chữ.

Bạch Thương Long...Bất kể cô có nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến! Một người đàn ông ôn nhu như vậy, cô đã từng cho rằng, anh ta sẽ là chốn trở về của cô, bởi vì hiếm khi cô gặp một người làm cô động lòng như vậy. Kết quả anh ta lại vì Tưởng Cầm, bố trí cục diện lớn như vậy.

Một người đàn ông thật đáng sợ.

Vưu Thiên Ái lúc này, sau khi trải qua đả kích, sớm đã không còn là cô gái nhỏ đơn thuần mù quáng kia nữa. Sau khi hết khiếp sợ, cô ta bình tĩnh lại, ngồi đó, không nói một lời.

Cao Dương nhìn cô ta, không đi quấy rầy cô ta, yên lặng ăn cơm.

Đợi anh ta ăn xong, Vưu Thiên Ái lên tiếng: "Tại sao phải nói cho tôi biết những chuyện này? Nói thế nào anh cũng là người của tổng giám đốc mà."

Cao Dương lấy giấy ăn lau khóe miệng của mình, mỉm cười: "Chính là vì tôi là người của anh ấy, cho nên tôi mới không đành lòng nhìn hình ảnh bọn họ tra tấn lẫn nhau. Tổng giám đốc nghĩ hết các để tổn thương Tưởng Cầm, đồng thời, anh ấy cũng không tốt hơn chút nào."

Vưu Thiên Ái buông ánh mắt, lạnh nhạt nói: "Sau đó thì sao? Anh kỳ vọng tôi làm cái gì?"

"Cô ấy là bạn của cô." Cao Dương từng câu từng chữ nói.

Vưu Thiên Ái quay mặt đi: "Đã từng."

Điểm này, cô trước giờ không phủ nhận.

Cao Dương liếc cô một cái thật sâu, đứng lên: "Đã như vậy, vậy thì xin lỗi, hôm nay nói hơi nhiều chút, cô có thể xem như không nghe thấy gì."

Bưng phần ăn lên, anh ta xoay người rời đi.

Đi vài bước, anh ta lại dừng lại, quay đầu nhìn cô ta mỉm cười: "A đúng rồi, quên nói cho cô biết, có thể là cô sắp làm dì rồi. Đương nhiên, nếu như cô có xem cô ấy là chị em."

Vưu Thiên Ái ngẩn người: "Có ý gì?"

"Ha Ha, Tưởng Cầm mang thai."

Cô ta lắp bắp kinh hãi, lại bắt đầu nghĩ, Tưởng Cầm đến cùng là vì sao mà ép mình đến hoàn cảnh như vậy.

Lại ngước mắt nhìn thì Cao Dương đã đi ra ngoài. Cô ta nheo mắt lại, nhìn theo bóng lưng cao ngất của anh ta, lại chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thật lâu không rời đi.

Buổi chiều, lại là một buổi chiều khó khăn.

Mộ Dung Hoành Nghị đã phủ nhận liên tiếp hai kế hoạch, hơn nữa còn mắng quản lý hạng mục đầu đầy máu chó.

Nhìn thấy hai người cúi gằm mặt từ trong phòng tổng giám đốc đi ra, Cao Dương thở dài, cũng trách bọn họ không có tranh thủ thời gian.

Đẩy cửa đi vào, khói mù trong văn phòng không tiêu tán đi, cùng với mùi thuốc lá.

Gạt tàn trên bàn làm việc đã chất đầy đầu thuốc lá, Mộ Dung Hoành Nghị bực bội ngồi trên ghế, ngón giữa cầm điếu thuốc, trên bàn rối một nùi.

Cao Dương đi qua, thu dọn bàn làm việc sạch sẽ, sau đó đứng bên cạnh, nói: "Cô Tưởng..."

"Không được nhắc đến cô ấy."

Anh lạnh nhạt mở miệng, muốn dập tắt thuốc lá lại quên mất vị trí, trực tiếp dí xuống mặt bàn, Cao Dương bất đắc dĩ, lại đi dọn dẹp sạch sẽ, chậm rãi nói: "Tôi là muốn nhắc nhở tổng giám đốc, cô Tưởng nên đi khám thai rồi."

Mộ Dung Hoành Nghị khẽ giật mình, lông mày nhíu chặt, lại thả lỏng ra. Lại đốt thêm một điếu thuốc, hút mấy hơi, anh mới lên tiếng: "Phải tìm bác sĩ tốt nhất."

Cao Dương nở nụ cười: "Vâng."

Đến gần lúc tan làm, nghiêm túc tắt máy tính, vừa phải rời đi, trưởng bộ phận Tiêu vội vàng đi vào: "Nghiêm Túc à, cậu muộn chút rồi về."



Nghiêm túc nhướng mày: "Chuyện gì?"

"Họp bộ phận, liên quan đến sản phẩm mới mùa đông." Bộ trưởng Tiêu vừa nói xong, lại tuyên bố với mọi người: "Là tổng giám đốc tự mình chủ trì, ai cũng không thể vắng mặt."

Sau khi Nghiêm Túc nghe xong, không nhanh không chậm đeo túi lên: "Tôi không thể tham gia được."

"Vì sao?!" Trưởng bộ phận Tiêu quả thật không thể tin tưởng, tổng giám đốc chủ trì cuộc họp bộ phận, điều này thể hiện anh coi trọng phòng thiết kế! Làm người đứng đầu như Nghiêm Túc, không có lý gì không tham gia!"

"Nghiêm Túc, cậu hãy nghe tôi nói, đêm nay dù có thể nào cậu cũng phải tham gia! Cho dù có là chuyện lớn như bầu trời sụp đổ, cũng phải hoãn nó lại!"

"Thật có lỗi, không thể nào hoãn được."

Nghiêm Túc ngay cả một chút ý định thương lượng cũng không có, trưởng bộ phận có cầu thế nào, cũng đẩy cửa ra ngoài.

Trưởng bộ phận Tiêu tức đến mức giậm chân: "Đây là thái độ gì chứ?! Đều là tại tôi, bình thường làm hư anh ta rồi!"

Chị Lâm thấy thế, đúng lúc bước lên, ôn nhu nói: "Nghiêm Túc quả thật quá không được! Trưởng bộ phận à, thiết kế chính như anh ta, còn không bằng sớm hạ xuống đi! Tránh dạy hư các đồng nghiệp khác!"

Trưởng bộ phận Tiêu quay đầu liếc cô ta một cái, tức giận nói: "Người đứng đầu có thể hạ được sao? Có thời gian đứng ở đây nói luyên thuyên, không bằng đi vẽ nhiều hơn hai bản thiết kế!"

Chị Lâm đụng trúng mũi dùi, mất mặt quay lại chỗ ngồi.

Trưởng bộ phận Tiêu vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vưu Thiên Ái cũng mang túi đi ra ngoài, ông ta trừng to mắt: "Thiên Ái, cô muốn đi đâu?"

"Thật xin lỗi, trưởng bộ phận, tôi tối nay còn có việc."

"Cô lại có chuyện gì?!" Giọng điệu của trưởng bộ phận Tiêu cũng thay đổi.

"Tâm trạng không tốt, tôi cần một nơi yên tĩnh." Vưu Thiên Ái mặt không biểu tình nói, lập tức đẩy cửa rời đi.

Trưởng bộ phận Tiêu hoàn toàn giật mình, Vưu Thiên Ái này trước kia là một cô gái nhu thuận đến mức nào chứ! Bây giờ mọi chuyện đều tùy tâm sở dục, giống như là biến thành một người khác!

Trưởng bộ phận Tiêu nổi giận lôi đình: "Được! Một hai người đều không để tôi vào mắt có đúng không! Xử phạt! Ghi lỗi nặng! Tôi xem sau này mấy người có còn dám nữa không!!"

Trong văn phòng, Cao Dương đã cúp điện thoại, quay đầu nhìn Mộ Dung Hoành Nghị, nói: "Nghiêm Túc vắng họp."

Ánh mắt Mộ Dung Hoành Nghị nguy hiểm híp lại, khóe miệng ẩn nhẫn lạnh lùng.

"Hủy cuộc họp." Anh hạ lệnh.

"Vâng."

Cao Dương lại lập tức gọi điện thoại: "Trưởng bộ phận Tiêu..."

Một bên khác, vẻ mặt Mộ Dung Hoành Nghị căng thẳng, lại có chút đứng ngồi không yên.

Tưởng Cầm đang ở chỗ Đàm Tô, mặc dù đã ép mình tập trung tinh thần, nhưng vẫn liên tiếp phạm lỗi. Mặt Đàm Tô đen lại, nói: "Mấy hôm nay, con đừng đến nữa."

"Sư phụ, con..."

Đàm Tô đưa tay ngăn cô lại, nghiêm mặt nói: "Xử lý chuyện của con cho tốt rồi đến, ta không muốn lãng phí thời gian dạy một người không yên lòng."

Tưởng Cầm cúi đầu xuống: "Sư phụ, thật xin lỗi."

Nhìn cô, Đàm Tô lại thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, dùng tư thái của một người lớn nói: "Tiểu Cầm, con đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Tưởng Cẩm không hiểu ngẩng đầu nhìn ông, Đàm Tô chậm rãi nói: "Ta đã nói với con, tên nhóc kia lớn lên trong một hoàn cảnh phức tạp, con chờ mong cậu ta có biểu hiện gì tốt sao? Lựa chọn cùng một chỗ ở cậu ta, con nhất định phải chuẩn bị hết tất cả mọi thứ, chuyện không tốt, lúc nào cũng có thể xảy ra! Nếu như không thể nào thừa nhận, lúc trước phải cách thật xa! Đừng để cho cậu ta xúc phạm đến con, cũng đừng đi trêu chọc cậu ta!"

Tưởng Cầm cười khổ: "Con chỉ là đánh giá cao chính mình."

"Ai, quan hệ giữa con và cậu ta, không phải nói tháo là tháo được. Cho dù cậu ta làm gì với con, ít nhất ta nhìn thấy cậu ta đang cố gắng." Đàm Tô nghiêng đầu nhìn nhìn cô, lại thu hồi tầm mắt, giọng điều sâu sa nói: "Hận một người, có thể hận đến mức dùng mọi thứ để hận như cậu ta, cũng đúng là hiếm có khó tìm."

Tâm Tưởng Cầm loạn cào cào trong lòng, im lặng.

Lúc này, có người gõ cửa, Đàm Tô ra mở cửa.

"Nghiêm Túc à."

"Ông Đàm." Nghiêm Túc chào hỏi qua, sau đó đi vào nói: "Tôi đến đón Tiểu Cầm."

Đàm Tô gật gật đầu, sau khi về phòng nhìn Tưởng Cầm: "Tiểu Cầm à, thử công bằng một chút. Lúc con đau khổ, cậu ta cũng không sống vui vẻ hơn chút nào."

Phất phất tay, những chuyện khác ông không nhiều lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom