• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 499: Sự thật là gì

Sau khi nói xong, Vương Vĩ nhìn mọi người một lượt nữa, hít thở một hơi thật sâu, rồi mới từ từ rời khỏi phòng.
Nếu ông ấy đã nói như vậy rồi, vậy thì buổi lễ khai trương ngày mai nhất định phải làm tốt, phải thu hút náo động.
Cho nên, còn có rất nhiều việc cần Vương Vĩ đi làm, sắp xếp và xử lý.
Sau khi Vương Vĩ rời đi, trong phòng yên tĩnh như tờ.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ không biết tại sao Vương Vĩ đột nhiên nói ra lời như vậy, là có ý gì chứ?
Muốn nắm hết quyền hành sao?
Hay là muốn tuyên bố điều gì?
Trong mắt mọi người, hành động này của Vương Vĩ rõ ràng là muốn đưa ra một lời tuyên bố.
Không có sự quan tâm của Chu Dương, không có sự chú ý của tổng bộ, Vương Vĩ thân là cổ đông lớn nhất, lời nói có trọng lượng lớn nhất, đương nhiên có thể nói gì được đó trong chi nhánh thành phố Liễu.
“Các người nói xem, Vương Vĩ làm vậy, rốt cuộc là ông ta nghĩ thế nào? Lẽ nào thật sự vì ngày mai Giang Yến không thể đến sao?”
“Điều này thật khó nói, có điều, tôi thấy những gì Vương Vĩ vừa nói cũng đúng, mấy người Chu tổng không thể cứ chờ ở tỉnh Tương Tây, dù sao cũng cần phải quay lại Đông Hải, chi nhánh thành phố Liễu và các chi nhánh khác của tỉnh Tương Tây chắc chắn cũng do người phụ trách tiếp theo đến quản lí.
“Nhưng mà ý của tên Vương Vĩ đó, rõ ràng ông ta cậy mình đầu tư nhiều nhất khi mới bắt đầu, muốn đưa ra tuyên bố, lẽ nào lúc xảy ra tranh chấp, chúng ta nhất định phải nghe theo lời ông ta sao?”
...
Một lát sau, trong phòng lại rơi vào trầm mặc, mọi người đều cau mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ phân tích về những tình huống có thể xảy ra trong tương lai.
Không một ai nghĩ rằng Vương Vĩ có thể lãnh đạo chi nhánh thành phố Liễu đi theo con đường đúng đắn.
Hơn nữa, theo tình hình bây giờ, Vương Vĩ có oán giận không nhỏ với Chu Dương. Như vậy, sau này một khi mọi người xảy ra bất đồng, Vương Vĩ có thể đưa ra nhiều lựa chọn không tốt.
Đặc biệt, bất luận ở Đông Hải hay là Trường Sa, các hạng mục từng thành công trước đây của Chu Dương đều có thể tham khảo.
Đối với những kinh nghiệm thành công này, Vương Vĩ có thể vì nguyên nhân từ Chu Dương mà chọn lựa không suy xét, khăng khăng làm theo ý mình, gây ra tổn thất không thể nào khắc phục cho chi nhánh thành phố Liễu.
“Làm sao đây?”
“Đúng vậy, chúng ta cần ủng hộ Vương Vĩ không?”

“Hay là chúng ta đi báo cáo chuyện này cho Chu tổng?”
...
Có người chần chừ, một số thì im lặng.
Thái độ vừa nãy của Vương Vĩ khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Một mặt, bọn họ và Vương Vĩ là đối tác làm ăn, cũng là người cùng ngồi chung trên con thuyền chi nhánh thành phố Liễu.
Mặt khác, công ty Danh Dương và Chu Dương trợ giúp rất lớn cho bọn họ, hơn nữa không chỉ trước đây mà tận bây giờ, hay là sau này, đối với bọn họ mà nói cũng là chỗ dựa vững chắc.
Suy cho cùng, bọn họ ở tỉnh Tương Tây, hầu như không có nền tảng cũng chẳng có chỗ dựa nào cả.
Nói là hợp tác với Trương gia nhưng một khi bọn họ thật sự xảy ra chuyện, Trương gia sẽ đưa tay ra giúp đỡ sao?
Hoặc là, bản thân Trương gia sẽ tạo ra vô số khó khăn cho bọn họ.
Giống như khi chi nhánh bọn họ đang sửa sang cửa hàng đã từng gặp phải đám côn đồ đòi phí bảo kê lên tới năm triệu tệ.
Những thứ này đều có thể xảy ra.
Đến lúc đó, nếu như bọn họ có thể nhận được sự giúp đỡ của công ty Danh Dương và Chu Dương, vậy thì sức mạnh của bọn họ cũng sẽ tăng thêm không ít.
“Thôi, không quan tâm nữa, Vương Vĩ muốn làm gì thì để ông ta làm, chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình đã. Chi nhánh vẫn chưa chính thức khai trương, tình hình sau đó không rõ ràng, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng, đợi đến khi chuyện rõ ràng rồi, chúng ta lại bàn tiếp!”
Lúc này đây, người có cổ phần nhiều thứ hai - Diệp Phương trầm giọng nói.
Là chị đại của mọi người, địa vị của Diệp Phương trong lòng bọn họ khá cao.
Nếu như không phải vốn liếng của Diệp Phương ở Đông Hải gặp khó khăn trong việc phân chia nguồn tiền đầu tư ở Tương Tây, thì cổ đông lớn nhất của chi nhánh thành phố Liễu không phải Vương Vĩ mà Diệp Phương rồi.
“Nếu như chị Phương đã nói như vậy, chúng ta cứ làm theo.”
“Không thành vấn đề, bất luận ra sao, Chu tổng đối với chúng ta mà nói, đã rất quan tâm rồi, còn chuyện của Giang Yến, tôi nghĩ nhất định xảy ra chuyện gì đó, không thì Chu tổng sao có thể nói như vậy chứ.”
“Được, vậy bây giờ chúng ta quay về trước đã, chị Phương, nếu chị có ý tưởng gì nhất định phải nói cho chúng tôi đấy.”
...
Chị Phương đã nói như vậy thì mọi người không còn do dự nhiều, từng người lần lượt rời đi, làm công tác chuẩn bị cuối cùng cho hoạt động đêm vọng lễ sau đó, còn có lễ khai trương vào ngày mai.
Diệp Phương nhìn từng người rời khỏi phòng, trên mặt khẽ mỉm cười, nhưng dưới ánh mắt lại toát lên sự giễu cợt.
Tuy nhiên cô không để ai nhìn thấy.
Đợi mọi người rời đi hết, Diệp Phương thu dọn phòng rồi mới chầm chậm xuống tầng hầm, lái chiếc xe không mấy sang trọng đi về hướng khách sạn Chu Dương đang ở.
...
Trong khách sạn.
Thẩm Bích Quân đưa Giang Yến về phòng, còn chị Linh, Tạ Linh Ngọc và Trần Hân cũng đi theo vào phòng.
Ánh mắt của mọi người rơi xuống người Giang Yến.
Bọn họ thật sự có thể cảm nhận được tình hình của Giang Yến không ổn lắm.
Trên đoạn đường từ chi nhánh về đến khách sạn, Giang Yến vẫn im lặng, cũng không có biểu hiện khác lạ, trên mặt càng không thể hiện điều gì bất thường.
Từ đầu đến cuối chỉ một biểu cảm, dường như Giang Yến vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng, bất cứ chuyện gì bên ngoài cũng không ảnh hưởng đến cô ấy.
“Lời của Chu Dương nói khi nãy, tôi vẫn chưa hiểu cụ thể lắm? Không biết chị Linh còn chuyện gì giấu diếm chưa nói ra không?”
Thẩm Bích Quân chăm chú quan sát Giang Yến, ánh mắt đột nhiên nhìn chị Linh, khẽ mỉm cười.
Trực giác nói với cô ấy, lời của Chu Dương không có vấn đề gì, tâm trạng và biểu cảm lúc đó của anh cũng bình thường.
Vậy thì những gì Chu Dương nói, thật sự là chị Linh đã nói với anh.
Nhưng Thẩm Bích Quân lại nghe ra được, câu nói của Chu Dương có rất nhiều sơ hở hoặc không hợp lý về mặt logic.
Chu Dương có thể cũng không chú ý đến, cho nên lúc nói chỉ đề cập thoáng qua.
Tuy nhiên Thẩm Bích Quân biết, chị Linh là người trải qua toàn bộ mọi chuyện nên nhất định biết cụ thể hơn.
Vả lại, nếu như chị Linh thật sự muốn tốt cho Giang Yến, chị ấy nhất định sẽ nói rõ ràng.
Quả nhiên, sau khi Thẩm Bích Quân nói xong, sắc mặt chị Linh bỗng khác lạ.
Ánh mắt của chị Linh nhẹ nhàng né tránh, không đối mặt với Thẩm Bích Quân.
“Chị Linh, tôi biết chị rất quan tâm Giang Yến, hơn nữa bây giờ Giang Yến đang rơi vào bế tắc, cứ tiếp tục thế này, trì trệ không chịu thoát ra sẽ làm cô ấy càng tổn thương hơn, lời của Chu Dương vừa nãy quả thật không có vấn đề gì quá lớn, đến bản thân anh ấy cũng không phát hiện ra vấn đề.”
“Nhưng có một điều, tôi là người từng trải qua sự việc giống Giang Yến, tôi thấy lời của Chu Dương vừa nãy có chút sơ hở, hơn nữa chị Linh đây có lẽ đang cố tình che giấu điều này phải không?”
Ánh mắt thiêu đốt của Thẩm Bích Diên nhìn chị Linh, trầm giọng nói.
Tạ Linh Ngọc và Trần Hân cũng nhìn chị Linh.
Bọn họ chưa từng trải qua chuyện như vậy, cũng không nghe ra được trong lời nói của Chu Dương có kẽ hở gì.
Nhưng Thẩm Bích Diên đột nhiên nói như vậy thì nhất định có lí do của cô ấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom