• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 493-494-495

Chương 493: Kế hoạch hoạt động đêm vọng lễ của Vương Vĩ!
Lý do cụ thể thì Giang Hành Nguyên không rõ lắm.
Nhưng chuyện hắn được sắp xếp theo sát bên ông ta, cũng là do Giang Phàm Lưu sắp xếp.
“Chu Dương!”
Không thể trút giận lên đám bảo vệ, Giang Yến thì bị người phụ nữ kia đưa đi, nên Giang Hành Nguyên đành trút hết mọi bực tức lên người Chu Dương.
Nếu không tại Chu Dương, thì Giang Yến chẳng ra nông nổi này, đã làm sai mà không biết ăn năn hối hận, còn không nể mặt Giang gia.
Đánh Giang Bắc tàn phế, kết thù kết oán với Giang gia, náo loạn bữa tiệc tối do ông ta chủ trì, lại năm lần bảy lượt tiếp cận Giang Yến.
Qua tất cả mọi chuyện có thể thấy Chu Dương đã mưu tính từ trước, có ý đồ xấu với Giang gia.
“Cậu tưởng mê hoặc được Giang Yến, là có thể gây thiệt hại cho Giang gia được sao, cậu nghĩ nhiều quá rồi đó, Chu Dương. Nếu cậu đã lợi dụng Giang Yến, vậy để tôi cho cậu biết, Giang gia không phải nơi dễ động vào vậy đâu!”
Giang Hành Nguyên thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt bừng sáng, rồi đi thẳng vào khu nhà ở của Giang Phàm Lưu.
Phía bên kia, Chu Dương hoàn toàn không hay biết ngày hôm nay Giang gia đã xảy ra chuyện gì, giờ đang chờ người thực hiện công tác kiểm tra cuối cùng cùng với Vương Vĩ.
Chi nhánh thành phố Liễu chọn khai trương vào ngày lễ Giáng sinh chẳng qua là vì ngày đó nhiều người ra đường vui chơi, bầu không khí ngày lễ cũng rất náo nhiệt.
Cho nên, đêm vọng lễ trước ngày Giáng sinh chắc hẳn cũng là một mốc thời gian mà họ cần xem xét tới.
Từ trước tới giờ đêm vọng lễ luôn gắn liền với ngày lễ Giáng sinh, lựa chọn khai trương vào ngày lễ Giáng sinh, vậy thì việc sắp xếp hoạt động trong đêm vọng lễ cũng phải được Vương Vĩ và Chu Dương xếp trong lịch trình.
“Chu tổng, đây là bản kế hoạch hoạt động trong đêm vọng lễ giáng sinh mà trước đó chúng tôi đã chuẩn bị, mời cậu xem qua.”
Vương Vĩ đưa tập tài liệu dày cộp tới trước mặt Chu Dương, vẻ mặt lo lắng xen chút mong chờ.
“Ừ, ông nói đi, rồi tôi sẽ xem bản kế hoạch hoạt động này, có ý kiến gì tôi sẽ nói.”
Chu Dương mở tập tài liệu ra, chăm chú đọc, đồng thời cũng lắng nghe một vài quan điểm của Vương Vĩ.
Dù sao, cửa hàng chi nhánh thành phố Liễu này suy cho cùng cũng là sản nghiệp của đám người Vương Vĩ, chỉ gắn thêm cái mác công ty Danh Dương.
Thực chất, chi nhánh thành phố Liễu giống công ty nhượng quyền kinh doanh hơn.
Còn những bố trí sắp xếp và định vị trong tương lai của chi nhánh thành phố Liễu, Chu Dương nghĩ, Vương Vĩ suy nghĩ nhiều và tỉ mỉ hơn anh mới phải.
“Chu tổng, là như này, vì lượng người ra ngoài vào đêm vọng lễ giáng sinh sẽ rất nhiều, vả lại hôm nay thứ sáu, ngày mai là thứ bảy, hai ngày nghỉ lễ dù là thanh niên hay một số người đã kết hôn, chắc chắn sẽ lựa chọn ra ngoài thư giãn vào tối nay.”
“Vậy nên, sau khi suy nghĩ một hồi, trước tình hình hoạt động tuyên truyền tốt như hiện nay, mấy người chúng tôi có thể chuẩn bị tốt mọi việc cho hoạt động khởi động của chi nhánh thành phố Liễu.”
Vương Vĩ kích động nói, nhắc tới hoạt động khởi động, Vương Vĩ như biến thành một người khác, chủ động hơn rất nhiều.
“Hoạt động khởi động gì?”
Chu Dương ngẩng đầu nhìn Vương Vĩ, anh cũng thấy hoạt động khởi động ở trong bản kế hoạch hoạt động, tuy đã tưởng tượng được ra, nhưng vẫn chưa cụ thể, anh cần Vương Vĩ nói rõ hơn cho anh biết.
“Thật ra ý tưởng này tuy đơn giản, nhưng lại rất thực dụng.”
“Hiện giờ tên tuổi của công ty Danh Dương ở tỉnh Tương Tây đã rất hot rồi, với lại mấy ngày nay cũng dùng đủ mọi cách tuyên truyền, giúp việc khai trương chi nhánh thành phố Liễu trở thành tiêu điểm.”
“Đặc biệt là người dân trong thành phố Liễu, rất nhiều người sẽ tới chi nhánh chúng ta để xem, để xác nhận lại.”
“Cho nên, chúng tôi đã bàn bạc, chuẩn bị tổ chức một hoạt động mang quy mô nhỏ như buổi hòa nhạc trong đêm vọng lễ giáng sinh để tương tác với mọi người, rồi tặng một số đồ mỹ phẩm tiêu thụ chính của chúng ta, kích thích đam mê mua sắm của mọi người vào ngày mai.”
…….
Vương Vĩ chậm rãi nói, trạng thái tinh thần ông ấy rất tốt, hơn nữa, cảnh tượng mà ông ấy mô tả cũng vô cùng hấp dẫn.
Chu Dương im lặng lắng nghe, đợi đến khi Vương Vĩ nói xong, mong đợi nhìn anh thì anh mới gật đầu nhẹ.
So sánh bản kế hoạch hoạt động với những điều Vương Vĩ vừa nói, Chu Dương đã có thể tưởng tượng ra được hoạt động trong đêm vọng lễ giáng sinh sẽ diễn ra như nào.
“Được đó, nhưng theo như những gì ông nói, trong điều kiện thời gian gấp rút như thế, ông đã tìm được người lên sân khấu biểu diễn chưa?”
“Nếu như không nổi tiếng, sợ rằng không thể thu hút được nhiều người. Còn nếu nổi tiếng quá, vậy có đáp ứng được đúng thời gian không?”
Chu Dương trầm giọng hỏi.
“Chúng tôi đã tìm được người rồi, ban đầu muốn mời cậu ấy biểu diễn vào buổi lễ khai trương, nhưng đột nhiên có ý tưởng hoạt động vào đêm vọng lễ giáng sinh, vậy chúng ta chỉ cần nói với cậu ấy một tiếng là được. Với lại, người này nói thật cũng là người quen của tôi.”
Vương Vĩ cười nói, vẻ mặt tự tin vô cùng.
Nói xong, Vương Vĩ lôi điện thoại ra, tìm kiếm trên mạng một lượt, tìm được thông tin về người quen của ông ấy xong thì đưa cho Chu Dương.
“Chu tổng, cậu xem đi, chính là cậu ấy, tính ra, cũng có độ nổi tiếng nhất định, đặc biệt là ở tỉnh Tương Tây.”
Chu Dương tò mò cầm lấy điện thoại, đọc phần giới thiệu thông tin cá nhân trên đó, lúc này mới thoải mái.
Người này tên là Khổng Huy, người tỉnh Tương Tây thành phố Liễu, cũng tốt nghiệp đại học giao thông Đông Hải giống Vương Vĩ.
Trước nay Khổng Huy luôn học hành rất tốt, nhưng trời sinh đã thích âm nhạc, hồi cấp ba, đã thành lập một nhóm nhạc, hơn nữa còn nổi tiếng ở một số quán bar nơi đó.
Nhưng dưới áp lực gia đình thúc ép, lên cấp ba, hắn chăm chỉ học hành, tạm rút khỏi nhóm nhạc.
Sau đó thi đỗ trường đại học giao thông Đông Hải, ở trường cũng được coi là tuân thủ quy định, thành tích cũng thuộc top đầu.
Nhưng hồi năm ba đại học, đài truyền hình tỉnh Tương Tây tổ chức một chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc.
Khổng Huy bị thu hút, liền quyết định tham gia.
Hắn tham gia chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc này và giành được giải ba chung cuộc.
Do hắn vốn là người thành phố Liễu tỉnh Tương Tây, cho nên độ nổi tiếng ở tỉnh Tương Tây, đặc biệt là ở thành phố Liễu cực kỳ cao, có rất nhiều fans hâm mộ.
Nghe Vương Vĩ nói xong, Chu Dương nghĩ một hồi, trong ấn tượng của anh hình như cũng có chương trình tìm kiếm tài năng đó, hơn nữa còn nổi tiếng khắp cả nước.
Nhưng Chu Dương không ngờ, Vương Vĩ lại là người quen của Khổng Huy.
Hơn nữa, giờ Khổng Huy cũng có độ nổi tiếng nhất định trong nước, mấy năm qua đã cho ra mắt mấy album, số lượng đĩa bán ra cũng khá ổn.
“Được, nếu ông đã chọn được người rồi, vậy thì cứ quyết là anh ta đi. Ông liên lạc với anh ta, xác nhận thời gian. Giờ đã một giờ rồi, chỉ còn vài tiếng nữa là đến tối, tranh thủ thời gian dựng sân khấu.”
Chu Dương cười nói, đồng ý lời đề nghị của Vương Vĩ.
“Được, giờ tôi sẽ liên lạc với cậu ấy ngay.”
Vương Vĩ mừng rỡ, vội vàng ra ngoài, bố trí cho nhân viên cấp dưới bắt đầu dựng sân khấu, còn ông ấy quay về phòng làm việc của mình, lập tức gọi điện thoại cho Khổng Huy.
Chương 494: Đón người!

Sau khi Vương Vĩ đi sắp xếp nhiệm vụ, Chu Dương rảnh rỗi không có gì làm.

Tâm trí anh hiện giờ đều dồn hết vào buổi lễ khai trương ngày mai.

Còn chương trình đêm vọng lễ giáng sinh hôm nay, đối với Chu Dương mà nói chẳng quan trọng gì, anh cũng cảm thấy nó không ảnh hưởng quá nhiều tới chi nhánh thành phố Liễu như lời Vương Vĩ nói.

Nhưng dù gì cũng do Vương Vĩ một tay xây dựng kế hoạch, để tôn trọng, Chu Dương sẽ không từ chối đề nghị của ông ấy.

Huống hồ, tuy việc tổ chức hoạt động vào đêm vọng lễ giáng sinh không giúp ích gì nhiều cho chi nhánh thành phố Liễu, nhưng dù sao cũng không có hại.

“Reng reng.”

Lúc này, điện thoại của Chu Dương bỗng đổ chuông.

Chu Dương nhìn thì thấy đó là số lạ.

“Alo…”

Chu Dương nghe điện thoại, còn chưa nói gì thì tiếng của chị Linh truyền tới.

“Chu Dương, tôi và Yến Nhi đã tới thành phố Liễu rồi, giờ chúng tôi vừa vào làn đường cao tốc, cậu tới đón chúng tôi đi.”

Lời nói chị Linh hơi trầm, hơn nữa giọng điệu có gì đó sai sai.

Chu Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua lời nói của chị Linh, Chu Dương biết chắc là đã xảy ra chuyện gì đó.

Theo sự hiểu biết của anh về chị Linh, nếu không phải cô ấy gặp chuyện, vậy thì, chỉ có một khả năng.

Giang Yến đã xảy ra chuyện.

Chu Dương lo lắng, vội vàng đứng dậy, thậm chí chưa nói với Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc tiếng nào đã vội lái xe tới lối ra của làn đường cao tốc.

Trước giờ Giang Yến và chị Linh luôn ở Trường Sa, từ Trường Sa tới thành phố Liễu nếu lái xe, chỉ có duy nhất một đường nhanh nhất, đó là đi đến đây từ con đường cao tốc.

Một tiếng sau, Chu Dương nhìn thấy Giang Yến và chị Linh ở lối ra của đường cao tốc.

Hai người đứng cạnh nhau, cao ngạo đứng ở lối ra của đường cao tốc, đứng cạnh họ không xa là mấy chàng trai nhuộm tóc, ăn mặc kỳ quặc đang chỉ trỏ vào hai người họ.

Chị Linh vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn và dáng vẻ như cảnh cáo người lạ chớ lại gần.

Giang Yến thì một vẻ bình tĩnh.

Chu Dương hơi lo, vừa dừng xe, lập tức đi tới trước mặt họ.

“Sao thế?”

Chu Dương nhìn chị Linh và Giang Yến, thấy hai người họ không bị thương, cũng không có chuyện gì khác, nhưng sắc mặt của chị Linh và Giang Yến thì vô cùng tệ.

Có điều, lúc này Chu Dương mới phát hiện, tâm tình của Giang Yến có gì đó rất lạ, không chịu nói chuyện, hơn nữa từ lúc anh xuống xe đi tới chỗ hai người họ, cô cũng chưa hề nhìn anh.

Chu Dương nói chuyện với chị Linh, tuy giọng hơi gằn, nhưng không hề lớn tiếng.

Cho nên mấy tên như côn đồ kia cũng không nghe thấy anh nói gì.

Thế nhưng khi chúng thấy anh đi tới trước mặt chị Linh và Giang Yến để nói gì đó, thì tràn đầy vẻ khinh thường.

“Ha ha, lại thêm một tên nghèo nàn xấu xí.”

“Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không nhìn lại đức hạnh của mình đi, Hạo Ca của bọn tao đi xe Mercedes-Benz mà còn không nói chuyện được với gái xinh, chỉ dựa vào mày sao?”
Hì hì, Hạo Ca, anh nói xem hai em gái xinh đẹp kia có để ý tới tên nghèo nàn xấu xí kia không?”

“Nhảm nhí, tao ngầu như này, mà hai em xinh gái cũng không thèm đếm xỉa tới tao, nói gì tới thằng nghèo xấu xí kia, mà bọn mày còn chưa trải qua sự đời, nếu không phải tại chúng mày khiến tao mất mặt, thì hai em xinh gái kia đâu có bơ tao.”

“Hì hì, Hạo Ca, nói thật, em nghĩ chúng ta cứ xử luôn hai em gái xinh kia đi, đưa hai em ấy về là xong, việc gì phải khách sáo với hai người họ làm gì?”

“Cút! Mày tưởng tao cũng không có tố chất như mày à, tao là người thuộc giới thượng lưu, đánh nhau với phụ nữ, thật mất mặt.”

……

Giọng của mấy tên côn đồ rất lớn, không định che giấu, nên Chu Dương nghe rất rõ.

Giờ đây, sắc mặt của Chu Dương trở nên kỳ lạ, anh nhìn chị Linh, rồi nhìn sang Giang Yến, rồi lại nhìn sang chị Linh.

“Chị Linh, chuyện này là sao?”

Chu Dương không kìm nổi, anh cũng hiểu được đôi chút thông qua lời của mấy tên côn đồ kia.

Hình như, vừa rồi mấy tên côn đồ này bắt chuyện với chị Linh và Giang Yến, nhưng bị chị Linh thẳng thừng từ chối.

“Không có gì cả, mấy con cóc không biết trời cao đất dày thôi, không cần quan tâm tới chúng. Cậu xem thử Yến Nhi đi, vừa xảy ra chút chuyện, chúng ta rời khỏi đây trước, trên đường đi tôi sẽ kể cho cậu sau.”

Chị Linh nói không sao, lập tức đỡ Giang Yến, đi về chỗ đỗ xe cùng với Chu Dương.

Mấy tên côn đồ nhìn thấy cảnh này, tên nào tên nấy trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.

Cuối cùng, khi nhìn thấy chị Linh dìu Giang Yến lên xe của Chu Dương, hơn nữa còn là chiếc xe hơi bình thường, nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm nghìn tệ, nên ánh mắt họ đều nhìn về hướng người đàn ông mặc áo khoác da chồn, đeo kính râm ở giữa.

“Hạo Ca, chuyện này là sao?”

“Phải đó, hai em xinh gái kia lại đi theo tên nghèo nàn xấu xí kia sao?”

“Hạo Ca, chúng ta có cần đuổi theo không, không thể để cho chúng đi như thế được.”

……

Mấy tên côn đồ hơi sốt ruột, nhìn thấy Chu Dương sắp khởi động xe rời đi, vội vàng nói.

“Mẹ kiếp! Hai con tiện nhân, uổng công tao nghĩ chúng là hot girl, có chí khí, giờ lại được một thằng nghèo kiết xác đưa đi, rõ ràng là đồ mặt dày, đuổi theo cho tao!”

Đến khi Chu Dương lái xe rời đi, Hạo Ca mới hoàn hồn, vội vàng kêu đàn em lên xe, đuổi theo.

Ngay lập tức, một chiếc xe Mercedes-Benz và hai chiếc Volkswagen đạp ga đuổi theo Chu Dương.

Cảnh tượng đó Chu Dương thấy rõ qua kính chiếu hậu.

“Ôi, không ngờ chị Linh lại hấp dẫn vậy đó, chỉ đứng đó có lúc mà đã thu hút sự chú ý của biết bao người.”

Chu Dương bất lực, nói thật, qua đoạn đối thoại của đám côn đồ kia, anh biết được chúng không có thù hằn và cũng không có ý xấu gì với chị Linh và Giang Yến.

Có thể là chúng muốn trêu ghẹo gái xinh, khi bị từ chối thì muốn đổi cách khác.

Nhưng hiện giờ, chị Linh và Giang Yến lên xe anh, sợ rằng sẽ khiến chúng khó chịu.

Bọn chúng đi con xe Mercedes-Benz tới bắt chuyện với chị Linh và Giang Yến lại bị từ chối.

Còn anh chỉ lái con xe hiện đại bình thường, chỉ mấy trăm nghìn tệ, vậy mà chị Linh và Giang Yến lại lên xe của anh.

Chuyện này đã kích thích hứng thú trong chúng, khiến chúng cảm thấy bị coi thường.

“Ha ha, mấy tên côn đồ thôi mà, nếu như chuyện cỏn con như này mà cậu cũng không xử lý được, vậy tôi phải suy nghĩ lại về cậu rồi.”

Chị Linh khẽ cười, nói như kiểu chuyện chẳng đáng là gì, chẳng để tâm đến chuyện chiếc xe của đám côn đồ kia đang đuổi tới.

Chu Dương nghe xong cũng không biết phải làm sao.

Tuy anh cũng thấy tình hình của Giang Yến có gì đó bất thường, nhưng vì đám côn đồ đang đuổi theo ở đằng sau kia nên anh cũng không muốn nhiều chuyện.
Đúng là không biết làm sao.”

Chu Dương bất lực lắc đầu, rồi nhấn ga, tăng tốc.

Tính ra, chiếc xe của anh được mượn từ Trương gia, là chiếc xe ô tô mà trước kia Trương Kiệt vô cùng thích.

Tuy bề ngoài trông có vẻ chỉ là chiếc xe hiện đại mấy trăm nghìn tệ, nhưng động cơ khởi động được sửa đổi bên trong, cả một số thiết bị khác đều thuộc top đầu, tốc độ cao nhất, thậm chí có thể lên đến 400km/h.

“Vù!”

Vừa đạp chân ga, chiếc xe hiện đại lao như bay về phía trước.

Chỉ trong chớp mắt, mấy tên côn đồ chỉ còn thấy thấp thoáng bóng dáng lu mờ phía sau.

“Chết tiệt! Có nhầm không vậy, nhanh vậy, mau tăng tốc, đuổi theo chúng!”
Chương 495: Đua xe

Chu Dương đột nhiên tăng tốc, chẳng mấy chốc đã dần biến mất khỏi tầm mắt của Hạo Ca, điều này khiến cho Hạo Ca bị dọa một trận.

“Mau mau, lão Đinh, tăng tốc cho tôi, nhanh chóng đuổi theo, đừng để mất dấu!”

Hạo Ca mắng to một tiếng, vội vàng chỉ về phía trước rồi quát to.

Vừa nãy hắn vẫn còn nhớ, mình và xe của Chu Dương chỉ cách nhau hơn một trăm mét.

Nhưng thoáng một cái, sao lại sắp không nhìn thấy đối phương rồi?

“Đáng chết, lão Đinh, không phải cậu chưa tỉnh ngủ chứ, ngay cả một chiếc xe hiện đại mấy trăm nghìn tệ cũng không đuổi kịp à?”

Hạo Ca nhìn thấy chiếc xe hiện đại càng lúc càng xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mờ ảo, liền không khỏi tức giận.

“Hạo Ca, tôi đã dùng hết sức rồi, chân ga tôi cũng đạp đến cuối cùng, tốc độ bây giờ đã hơn ba trăm km/h rồi, nhưng không đuổi kịp người đó, theo tôi thấy, chiếc xe đó căn bản đã được lắp đặt lại, e là tốc độ đã hơn bốn trăm rồi.”

Lão Đinh với tóc bím đuôi sam, ngồi ở vị trí ghế lái, trên gương mặt của có nét buồn bực.

Chiếc Mercedes này của Hạo Ca, thiết bị không hề kém, tốc độ cũng có thể đạt đến ba trăm, thậm chí trong thời gian ngắn lên đến bốn trăm cũng không vấn đề.

Nhưng đây là nội thành của thành phố Liễu, không phải trên đường cao tốc, vì thế lão Đinh không dám dùng hết sức lái xe, hơn nữa bây giờ hắn đã lái với tốc độ ba trăm rồi, cả chiếc xe đi lại trên đường lớn đã vô cùng nguy hiểm.

Nếu như hắn cưỡng ép tăng tốc nữa, rất có thể sẽ xảy ra tại nan.

Mà với tốc độ hơn ba trăm thậm chí là bốn trăm, một khi xảy ra tai nạn, nhẹ thì xảy ra tại nạn lớn, người trong xe đều sẽ bị thương, hơn nữa là bị thương nặng.

Nặng thì, xe hủy người chết, không có bất kỳ con đường sống nào.

Lão Đinh không dám đánh cược.

Mặc dù hắn là một tay đua nghiệp dư, nhưng lái chiếc Mercedes đến tốc độ ba trăm, vẫn có thể giữ cân bằng trong dòng xe cộ, đã rất không dễ dàng rồi.

Nghĩ đến chiếc xe hiện đại kia của đối phương, chẳng qua chỉ là một chiếc xe mấy trăm nghìn tệ, nhưng tốc độ lái còn nhanh hơn so với hắn.

“Hạo Ca, bây giờ xe càng lúc càng nhiều rồi, tôi không dám lái nữa, đối phương chắc chắn đã chạy tốc độ bốn trăm km/h, vậy căn bản đó không phải là xe mà người thường có thể lái được.”

Nhìn thấy lượng xe ngày càng nhiều, những chiếc xe mà Mercedes cần né tránh cũng trở nên nhiều hơn.

Sau khi liên tiếp mạo hiểm tránh né để không xảy ra va chạm, lão Đinh cũng không nhịn được nữa, dần dần giảm tốc độ.

“Thật là một tên phế vật vô dụng! Một chiếc xe hiện đại mấy trăm nghìn tệ của hắn ta cũng có thể lái nhanh như vậy, cậu lái chiếc Mercedes của ông đây, vẫn không đuổi kịp người ta, thật là phế vật, đồ bỏ đi!”

Tốc độ của Mercedes chậm lại, thấy đã không đuổi kịp đối phương, lão Đinh liền cho xe dừng bên đường, hít một hơi thật sâu, làm dịu bớt tâm trạng căng thẳng của mình.

Mà Hạo Ca thấy vậy, càng thêm phẫn nộ, tức giận mắng lão Đinh một trận.

Vừa nghĩ đến chiếc Mercedes này của mình, thiết bị không tệ, cũng đã tốn hết ba triệu tệ mới mua được.

Mà chiếc xe hiện đại của đối phương chẳng qua chỉ là một chiếc mấy nghìn tệ, lại có thể bỏ xa Mercedes của mình ở phía sau.

Huống hồ, lão Đinh là một tay đua nghiệp dư, trình độ và thực lực cũng không tồi.

“Hạo Ca, chuyện này cũng không thể trách tôi, bố trí của chiếc Mercedes này quả thật không tệ, nhưng tôi đoán chiếc xe hiện đại kia cũng không phải xe tầm thường, rất có thể đã qua lắp ráp lại, với tốc độ vừa nãy kia của hắn ta, chắc chắn đã vượt qua bốn trăm rồi.”

“Hơn nữa, người lái xe kia nhất định không đơn giản, nói không chừng chính là một tay đua chuyên nghiệp, nếu không hắn ta không thể dưới tình hình giao thông này mà lái xe nhanh như vậy.”

Lão Đinh nhìn thấy sự tức giận của Hạo Ca đang dần biến mất, lúc này mới co rút cổ, nhỏ giọng giải thích.

Mặc dù nói có chút không phục, nhưng với sự thật trước mắt, lão Đinh đã nhận thấy rất rõ.

Một chiếc xe đã qua lắp ráp lại, một tay đua chuyên nghiệp.

Bản thân thua đối phương cũng không mất mặt.

Huống hồ, vừa nãy hắn lái Mercedes với tốc độ hơn ba trăm chạy như bay trên đường, cũng coi là vô cùng kích thích.

Ít nhất, còn kích thích hơn so với lúc hắn trên sân đua nghiệp dư.

“Hừ, biển số của chiếc xe vừa nãy kia các người nhớ rõ hết chưa? Đi điều tra cho tôi, rốt cuộc là ai, tôi nhất định phải tóm được hắn, sau đó dạy dỗ hắn một trận đàng hoàng.

Mặc dù lão Đinh giải thích như vậy, nhưng Hạo Ca vẫn có chút khó chịu, căm hận nói.

Huống hồ, đây không chỉ là vấn đề thể diện, mà hắn đường đường là Hạo Ca của thành phố Liễu, lại bị người khác xem thường trước nơi đông người.

Hai mỹ nữ kia, ngay cả hắn cũng hờ hững phớt lờ, vẻ mặt khinh thường với chiếc Mercedes hơn ba triệu tệ của hắn.

Nhưng chớp mắt, lại bước lên chiếc xe mấy triệu tệ.

Đây là đang xem thường hắn.

“Bíp bíp bíp!”

Chính vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng còi cảnh sát vang lên dồn dập.

Nhìn theo kính chiếu hậu, Hạo Ca lập tức hoảng sợ.

Ba chiếc xe cảnh sát đang lao như bay về phía hắn, nhìn bộ dạng rõ ràng chính là muốn gây phiền phức.

Hạo Ca lập tức nghĩ đến, vừa nãy lão Đinh lái xe đến tốc độ hơn ba trăm, mà ở đây là nội thành của thành phố Liễu, tốc độ hạn chế là tám mươi km/h.

Tốc độ hơn ba trăm, đã vượt gấp mấy lần, nếu như thật sự bị cảnh sát tóm được, hậu quả nhất định sẽ không ổn.

“Mau lên, cảnh sát đến rồi, chạy mau!”

Hạo Ca quát to một tiếng, vội vàng thúc giục lão Đinh lái xe rời khỏi.

Hắn tự tin, chỉ cần có thể rời khỏi đây, liền có cách giải quyết chuyện phiền phức hôm nay.

Mà lão Đinh cũng hơi hoảng loạn, nói cho cùng, hắn là người lái xe, không chỉ vượt tốc độ, mà hắn còn không có bằng lái chuyên môn hợp quy định.

Nếu như bị bắt lại, nhất định sẽ không có kết quả tốt.

Thế là, trong tình huống cấp bách, lão Đinh luống cuống tay chân muốn lái xe bỏ trốn, song trong lúc hoảng loạn, hắn nhìn nhầm phương hướng, đâm thẳng vào tảng đá bên đường, chiếc Mercedes vừa mới châm lửa, chớp mắt đã bị dập tắt.

“Xuống xe! Mau xuống xe! Tiếp nhận kiểm tra!”

Lúc này, cảnh sát đã bao vây bọn họ, vài cảnh sát bước lên, liên tục gõ cửa kính xe.

Thoáng chốc, sắc mặt của lão Đinh liền trắng bệch như trang giấy.

Trong lòng Hạo Ca cũng đang sốt ruột, đột nhiên trở nên nhạy bén, nảy ra một suy nghĩ không chính đáng, giả vờ ngất xỉu.

Lão Đinh bất đắc dĩ, chỉ đành mở cửa xe, giơ hai tay lên chậm rãi xuống xe tiếp nhận kiểm tra.



Dưới hàng loạt những nghi vấn, cuối cùng cảnh sát cũng hỏi rõ tình hình.

Mặc dù không hiểu lắm, cũng không tin, nhưng lão Đinh lái xe quá tốc độ, hơn nữa không có bằng lái lại là sự thật.

“Hừ, thật là cả gan làm loạn, lại dám làm ra chuyện nguy hiểm như vậy ở nội thành, tôi nói cho các anh biết, các anh gặp phải chuyện lớn rồi!”

Cảnh sát lạnh lùng khịt mũi, trực tiếp áp giải lão Đinh lên xe cảnh sát.

Còn về Hạo Ca đang ngất xỉu trong chiếc Mercedes, có cảnh sát tinh mắt cũng đã phát hiện ra mánh khóe.

Rơi vào đường cùng, Hạo Ca chỉ có thể chấp nhận số phận.

Chớp mắt, Hạo Ca và tám chín người khác toàn bộ đều bị cảnh sát đưa đi điều tra, mà ba chiếc xe, tất cả cũng được bộ phận liên quan đưa đi, chờ xử lý.

Đương nhiên rồi, tất cả điều này đều là để sau hãy bàn, Chu Dương không hề biết, cũng không muốn biết.

Tốc độ hơn bốn trăm km/h, đối với một ‘thần xe’ như anh mà nói, thật sự chẳng đáng là gì.

Trước đi khi lên đại học, anh đã có thể lái với tốc độ hơn ba trăm km/h.

Hơn nữa, ở Đông Hải, anh còn có anh hiệu ‘thần xe’.

Cộng thêm chiếc xe hiện đại qua lắp ráp này của Trương Kiệt, thiết bị bố trí bên trong vô cùng cao cấp, tốc độ hơn bốn trăm đối với Chu Dương mà nói là vô cùng đơn giản.

———————–
Chương 495: Đua xe

Chu Dương đột nhiên tăng tốc, chẳng mấy chốc đã dần biến mất khỏi tầm mắt của Hạo Ca, điều này khiến cho Hạo Ca bị dọa một trận.

“Mau mau, lão Đinh, tăng tốc cho tôi, nhanh chóng đuổi theo, đừng để mất dấu!”

Hạo Ca mắng to một tiếng, vội vàng chỉ về phía trước rồi quát to.

Vừa nãy hắn vẫn còn nhớ, mình và xe của Chu Dương chỉ cách nhau hơn một trăm mét.

Nhưng thoáng một cái, sao lại sắp không nhìn thấy đối phương rồi?

“Đáng chết, lão Đinh, không phải cậu chưa tỉnh ngủ chứ, ngay cả một chiếc xe hiện đại mấy trăm nghìn tệ cũng không đuổi kịp à?”

Hạo Ca nhìn thấy chiếc xe hiện đại càng lúc càng xa, hắn chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng mờ ảo, liền không khỏi tức giận.

“Hạo Ca, tôi đã dùng hết sức rồi, chân ga tôi cũng đạp đến cuối cùng, tốc độ bây giờ đã hơn ba trăm km/h rồi, nhưng không đuổi kịp người đó, theo tôi thấy, chiếc xe đó căn bản đã được lắp đặt lại, e là tốc độ đã hơn bốn trăm rồi.”

Lão Đinh với tóc bím đuôi sam, ngồi ở vị trí ghế lái, trên gương mặt của có nét buồn bực.

Chiếc Mercedes này của Hạo Ca, thiết bị không hề kém, tốc độ cũng có thể đạt đến ba trăm, thậm chí trong thời gian ngắn lên đến bốn trăm cũng không vấn đề.

Nhưng đây là nội thành của thành phố Liễu, không phải trên đường cao tốc, vì thế lão Đinh không dám dùng hết sức lái xe, hơn nữa bây giờ hắn đã lái với tốc độ ba trăm rồi, cả chiếc xe đi lại trên đường lớn đã vô cùng nguy hiểm.

Nếu như hắn cưỡng ép tăng tốc nữa, rất có thể sẽ xảy ra tại nan.

Mà với tốc độ hơn ba trăm thậm chí là bốn trăm, một khi xảy ra tai nạn, nhẹ thì xảy ra tại nạn lớn, người trong xe đều sẽ bị thương, hơn nữa là bị thương nặng.

Nặng thì, xe hủy người chết, không có bất kỳ con đường sống nào.

Lão Đinh không dám đánh cược.

Mặc dù hắn là một tay đua nghiệp dư, nhưng lái chiếc Mercedes đến tốc độ ba trăm, vẫn có thể giữ cân bằng trong dòng xe cộ, đã rất không dễ dàng rồi.

Nghĩ đến chiếc xe hiện đại kia của đối phương, chẳng qua chỉ là một chiếc xe mấy trăm nghìn tệ, nhưng tốc độ lái còn nhanh hơn so với hắn.

“Hạo Ca, bây giờ xe càng lúc càng nhiều rồi, tôi không dám lái nữa, đối phương chắc chắn đã chạy tốc độ bốn trăm km/h, vậy căn bản đó không phải là xe mà người thường có thể lái được.”

Nhìn thấy lượng xe ngày càng nhiều, những chiếc xe mà Mercedes cần né tránh cũng trở nên nhiều hơn.

Sau khi liên tiếp mạo hiểm tránh né để không xảy ra va chạm, lão Đinh cũng không nhịn được nữa, dần dần giảm tốc độ.
Thật là một tên phế vật vô dụng! Một chiếc xe hiện đại mấy trăm nghìn tệ của hắn ta cũng có thể lái nhanh như vậy, cậu lái chiếc Mercedes của ông đây, vẫn không đuổi kịp người ta, thật là phế vật, đồ bỏ đi!”

Tốc độ của Mercedes chậm lại, thấy đã không đuổi kịp đối phương, lão Đinh liền cho xe dừng bên đường, hít một hơi thật sâu, làm dịu bớt tâm trạng căng thẳng của mình.

Mà Hạo Ca thấy vậy, càng thêm phẫn nộ, tức giận mắng lão Đinh một trận.

Vừa nghĩ đến chiếc Mercedes này của mình, thiết bị không tệ, cũng đã tốn hết ba triệu tệ mới mua được.

Mà chiếc xe hiện đại của đối phương chẳng qua chỉ là một chiếc mấy nghìn tệ, lại có thể bỏ xa Mercedes của mình ở phía sau.

Huống hồ, lão Đinh là một tay đua nghiệp dư, trình độ và thực lực cũng không tồi.

“Hạo Ca, chuyện này cũng không thể trách tôi, bố trí của chiếc Mercedes này quả thật không tệ, nhưng tôi đoán chiếc xe hiện đại kia cũng không phải xe tầm thường, rất có thể đã qua lắp ráp lại, với tốc độ vừa nãy kia của hắn ta, chắc chắn đã vượt qua bốn trăm rồi.”

“Hơn nữa, người lái xe kia nhất định không đơn giản, nói không chừng chính là một tay đua chuyên nghiệp, nếu không hắn ta không thể dưới tình hình giao thông này mà lái xe nhanh như vậy.”

Lão Đinh nhìn thấy sự tức giận của Hạo Ca đang dần biến mất, lúc này mới co rút cổ, nhỏ giọng giải thích.

Mặc dù nói có chút không phục, nhưng với sự thật trước mắt, lão Đinh đã nhận thấy rất rõ.

Một chiếc xe đã qua lắp ráp lại, một tay đua chuyên nghiệp.

Bản thân thua đối phương cũng không mất mặt.

Huống hồ, vừa nãy hắn lái Mercedes với tốc độ hơn ba trăm chạy như bay trên đường, cũng coi là vô cùng kích thích.

Ít nhất, còn kích thích hơn so với lúc hắn trên sân đua nghiệp dư.

“Hừ, biển số của chiếc xe vừa nãy kia các người nhớ rõ hết chưa? Đi điều tra cho tôi, rốt cuộc là ai, tôi nhất định phải tóm được hắn, sau đó dạy dỗ hắn một trận đàng hoàng.

Mặc dù lão Đinh giải thích như vậy, nhưng Hạo Ca vẫn có chút khó chịu, căm hận nói.

Huống hồ, đây không chỉ là vấn đề thể diện, mà hắn đường đường là Hạo Ca của thành phố Liễu, lại bị người khác xem thường trước nơi đông người.

Hai mỹ nữ kia, ngay cả hắn cũng hờ hững phớt lờ, vẻ mặt khinh thường với chiếc Mercedes hơn ba triệu tệ của hắn.

Nhưng chớp mắt, lại bước lên chiếc xe mấy triệu tệ.

Đây là đang xem thường hắn.

“Bíp bíp bíp!”

Chính vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng còi cảnh sát vang lên dồn dập.

Nhìn theo kính chiếu hậu, Hạo Ca lập tức hoảng sợ.

Ba chiếc xe cảnh sát đang lao như bay về phía hắn, nhìn bộ dạng rõ ràng chính là muốn gây phiền phức.

Hạo Ca lập tức nghĩ đến, vừa nãy lão Đinh lái xe đến tốc độ hơn ba trăm, mà ở đây là nội thành của thành phố Liễu, tốc độ hạn chế là tám mươi km/h.

Tốc độ hơn ba trăm, đã vượt gấp mấy lần, nếu như thật sự bị cảnh sát tóm được, hậu quả nhất định sẽ không ổn.

“Mau lên, cảnh sát đến rồi, chạy mau!”

Hạo Ca quát to một tiếng, vội vàng thúc giục lão Đinh lái xe rời khỏi.

Hắn tự tin, chỉ cần có thể rời khỏi đây, liền có cách giải quyết chuyện phiền phức hôm nay.

Mà lão Đinh cũng hơi hoảng loạn, nói cho cùng, hắn là người lái xe, không chỉ vượt tốc độ, mà hắn còn không có bằng lái chuyên môn hợp quy định.

Nếu như bị bắt lại, nhất định sẽ không có kết quả tốt.

Thế là, trong tình huống cấp bách, lão Đinh luống cuống tay chân muốn lái xe bỏ trốn, song trong lúc hoảng loạn, hắn nhìn nhầm phương hướng, đâm thẳng vào tảng đá bên đường, chiếc Mercedes vừa mới châm lửa, chớp mắt đã bị dập tắt.

“Xuống xe! Mau xuống xe! Tiếp nhận kiểm tra!”

Lúc này, cảnh sát đã bao vây bọn họ, vài cảnh sát bước lên, liên tục gõ cửa kính xe.

Thoáng chốc, sắc mặt của lão Đinh liền trắng bệch như trang giấy.

Trong lòng Hạo Ca cũng đang sốt ruột, đột nhiên trở nên nhạy bén, nảy ra một suy nghĩ không chính đáng, giả vờ ngất xỉu.

Lão Đinh bất đắc dĩ, chỉ đành mở cửa xe, giơ hai tay lên chậm rãi xuống xe tiếp nhận kiểm tra.



Dưới hàng loạt những nghi vấn, cuối cùng cảnh sát cũng hỏi rõ tình hình.

Mặc dù không hiểu lắm, cũng không tin, nhưng lão Đinh linh lái xe quá tốc độ, hơn nữa không có bằng lái lại là sự thật.

“Hừ, thật là cả gan làm loạn, lại dám làm ra chuyện nguy hiểm như vậy ở nội thành, tôi nói cho các anh biết, các anh gặp phải chuyện lớn rồi!”

Cảnh sát lạnh lùng khịt mũi, trực tiếp áp giải lão Đinh lên xe cảnh sát.

Còn về Hạo Ca đang ngất xỉu trong chiếc Mercedes, có cảnh sát tinh mắt cũng đã phát hiện ra mánh khóe.

Rơi vào đường cùng, Hạo Ca chỉ có thể chấp nhận số phận.

Chớp mắt, Hạo Ca và tám chín người khác toàn bộ đều bị cảnh sát đưa đi điều tra, mà ba chiếc xe, tất cả cũng được bộ phận liên quan đưa đi, chờ xử lý.

Đương nhiên rồi, tất cả điều này đều là để sau hãy bàn, Chu Dương không hề biết, cũng không muốn biết.

Tốc độ hơn bốn trăm km/h, đối với một ‘thần xe’ như anh mà nói, thật sự chẳng đáng là gì.

Trước đi khi lên đại học, anh đã có thể lái với tốc độ hơn ba trăm km/h.

Hơn nữa, ở Đông Hải, anh còn có anh hiệu ‘thần xe’.

Cộng thêm chiếc xe hiện đại qua lắp ráp này của Trương Kiệt, thiết bị bố trí bên trong vô cùng cao cấp, tốc độ hơn bốn trăm đối với Chu Dương mà nói là vô cùng đơn giản.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom